Dragon World

Chương 78: Tuyết Nữ Hấp Dẫn




Hoạt động Duyên Hải Thần, nói thẳng là cuộc gặp mặt tập thể của học viên nội viện để kiếm ‘gấu". Thiên đang đứng trước cái Bảng Thông Báo, tối nay đúng 7 giờ sẽ bắt đầu. Tất cả chúng nữ đều bốc hơi từ hôm qua, có vẻ sự chuẩn này cũng cầu kì quá rồi

Duyên Hải Thần tổ chức trên hồ, ở đó chỉ có những ngọn thủy đăng, không có võ đài sân khấu gì cả.

Ải thứ nhất tên là Tinh Tinh Tương Tích. Nữ sẽ sắp thành một hàng cách các nam 100m, mỗi người đều trùm khăn, che mặt, nhìn không biết ai với ai. Trận này các nam tử phải đồng tâm hiệp lực, từng người ra tay dùng bản lĩnh của mình công kích mấy cô nữ, muốn công kích một chiêu hay toàn bộ thì tùy, mục tiêu là lật khăn trùm đầu của các nàng lên

Nghe đến đây Thiên cũng chán nản quay đi, ý định của cậu là ‘1 rìu chặt rừng cây"

..................

Sắc trời trở nên tối, bờ hồ Hải Thần ban đêm trở nên lung linh và xinh đẹp, như một cô gái kiều diễm dịu dàng.

Trên đảo, đệ tử nội viện tụm năm tụm ba trong những bộ đồng phục đỏ của học viện Sử Lai Khắc, háo hức chuẩn bị tham dự đại hội Duyên Hải Thần.

Những người đến bờ hồ đều là nam, không thấy một bóng nữ nhi nào cả, mặt hồ tối đen như mực, hơi nước tràn ngập, khó thấy rõ được gì.

Một chiếc thuyền lớn từ xa bơi đến, đèn đuốc sáng trưng, dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý của nhóm đệ tử kia, trên thuyền chở đầy người.

Những người đã từng tham dự đại hội Duyên Hải Thần mấy năm trước đều biết được sơ sơ những chuyện sắp xảy ra, còn những học viên mới thì tràn ngập chờ mong.

Thuyền lớn không chèo lại đây, mà dừng lại giữa hồ. Bất chợt những cột sáng từ trong hồ bắn lên, hào quang tỏa sáng, tổng cộng có 25 chùm sáng

Đám nam đệ tử trên bờ thốt lên tán thưởng, huýt sáo um sùm.

Mười bảy chùm sáng đều có màu vàng nhạt, trong mỗi chùm sáng là một cô gái mặc váy dài màu trắng. 25 người đẹp bề ngoài giống hệt nhau, chỉ khác chiều cao, đều trùm đầu che mặt, ba thước lụa trắng phủ hết ngón chân.

Ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi, các nàng như tiên cá từ dưới hồ xuất hiện, cảm giác huyền bí xuất trần vô cùng hoành tráng.

“Duyên Hải Thần, vạn năm Sử Lai Khắc, một khắc định tình. Hoan nghênh mọi người đến bờ hồ đêm nay, với tư cách chủ trì đại hội, ta Bối Bối và đại sư tỷ chúc các vị học viên nội viện tham gia đêm nay đều có thể tìm được tình yêu nồng nàn của mình. Đồng thời cũng hoan nghênh các vị sư phụ và trưởng lão đến quan khán đại hội, có sự dìu dắt nâng đỡ của các vị, mới có được sự hiện diện những con người ưu tú tham gia đại hội tối hôm nay"

Một tràng pháo tay. Đám sắc lang bên bờ hồ đã bắt đầu chịu không nổi, nhao nhao cả lên, Huyền lão mỉm cười, gật đầu bảo Bối Bối khai mạc đại hội.

Bối Bối cùng Trương Nhạc Huyên chủ trì buổi lễ nhưng Thiên cảm thấy cả hai đôi khi lại liếc mắt nhìn mình. Mang theo tâm tư ngờ vực, cậu tiếp tục theo dõi chương trình

Theo thứ tự tiến đến, ai cũng nhao nhao lao chiếm thứ tự tốt. Thiên đủng đỉnh đi bộ tới phiến thủy tiên 39, cái cuối cùng

“Tuy cuối nhưng đừng lo, chúng ta sẽ là người nổi bật nhất!" tự nhủ với cái lá lấy tinh thần thì giọng nói Trương Nhạc Huyên vang lên

Cuộc thi bắt đầu, kẻ đầu tiên là Từ Tam Thạch, cái tên 3T này giở trò chiếm số một nên không được để ý lắm

Mục tiêu hắn chỉ có 1, đó là Giang Nam Nam. Thiên tuy là tình địch nhưng dù sao cũng khâm phục trái tim cùng da mặt hắn

“Nam Nam! Ta yêu nàng, sao nàng không hiểu chứ hả?" Thiên sử dụng chút thủ thuật khiến tên này chọn nhầm đối tượng, tất cả mọi người đều không nín cười được

Từ Tam Thạch thẹn quá quay về luôn, chỉ tội cho cô gái nào đó ah!

Đêm nay là một đêm không ngủ với rất nhiều người. Trước Thiên 38 con người kia thật sự chẳng ai làm được cái khỉ khô gì, mà cũng phải thôi, thực lực chúng nữ được Thiên chăm sóc vô cùng cẩn thận nên không quá khó hiểu

Trừ Từ Tam Thạch bị Thiên dắt mũi giật dây ra thì không ai lấy được thêm chiếc khăn nào cả. Từ Tam Thạch thấy vậy lại như con vịt kiêu ngạo tự hào, mọi người lại một lần nữa khinh bỉ tên này hơn

“Người cuối cùng, Long Vũ Thiên!"

“Không biết chàng trai này có làm được gì không hay lại tay trắng quay về như đàn anh của mình ah!"

Bối Bối cùng Trương Nhược Huyên hai đại mĩ nữ bắt đầu làm nóng lại không khí đã bị 38 người kia làm hỏng

“Đến ta rồi à?"

Trương Nhạc Huyên đại sư tỷ mỉm cười cổ vũ Thiên, rồi quay lại nói với mấy nữ bên kia

“Đây là vị nam tử trẻ tuổi nhất năm nay, các tỷ muội nhớ hạ thủ lưu tình nha!" nghe vậy làm mấy nữ nhất nhất sáng mắt lên nhìn nhìn vị học đệ này

Thiên cười khổ lắc đầu, xem ra không muốn nổi không được ah. Cậu bước chân xuống mặt nước, đi từ từ về phía đám nữ nhân đang chú ý mình, đi đến khi cách tầm 20m thì dừng lại

Càng đến gần, các nàng càng thấy rõ hắn, tuổi không tính lớn, nhưng điềm tĩnh, điềm tĩnh hơn đa số mấy tên nam biến thái bên kia nhiều lắm, gương mặt thì....

*Yên tĩnh* Thiên coi như bỏ hết vốn liếng cho lần này. Bình thường điều chỉnh cơ mặt cho đỡ phiền nhưng hôm nay cậu quyết định quay về là chính mình

“Soái....."

“Hoàn mĩ"

“Đẹp trai quá!"

“..................."

Đủ loại âm thanh phát ra, chủ yếu là từ đám con gái. Thiên cũng chẳng biết rằng mị lực mình lớn bao nhiêu, đủ để miểu sát toàn bộ trái tim của đám sinh vật gọi là ‘NỮ"

“Tuyết Nữ, ra nào!"

Một tia sáng màu cam trong người Thiên phát ra, giữa mặt hồ tối đen, hào quang từ Hồn Hoàn còn có thể khiến người khác hoa mắt, đừng nói đến màu cam huyễn lệ rực rỡ kia. Màu cam phát tán, cột sáng ám kia của các nàng bất chợt ảm đạm.

Tiểu Tuyết Nữ từ hư không huyền phù ra trước mặt Thiên, bọc trong luồng sáng màu cam, cặp mắt mê ngủ lờ đờ nhìn cậu, hai tay trắng nõn xinh xắn dụi dụi trông rất đáng yêu.

“Woa, sao có trẻ con ở đây vậy?" Cũng chẳng biết ai vừa thốt lên. Hàn Nhược Nhược nói

“Đừng nói lung tung, cô bé kia không phải như đứa trẻ bình thường đâu!"

Thiên và Tuyết Nữ tâm ý tương thông, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nàng, Tuyết Nữ đã hiểu ngay tình hình, hai mắt chớp chớp, tỉnh táo hẳn lên, ánh mắt tràn ngập hưng phấn.

“Y y a a!" Tuyết Nữ phấn khích cười nói.

Thiên không nói gì cả, nhưng tinh thần của cậu lại bảo gì đó với nàng.

“-Y y a a!" Tuyết Nữ đáp lại, liền bay ra, mục tiêu đầu tiên chính là vị trí trung tâm của Hàn Nhược Nhược.

Trắng bóc, mũm mĩm, xinh xắn, đôi mắt tròn đáng yêu vô cùng.

Ngày trước ở Hạo Thiên Tông, ngay cả hai đại tông chủ cường giả đỉnh cấp còn không cưỡng lại được, huống gì các cô nương trẻ tuổi chưa chồng kia.

“Oa, dễ thương quá, lại đây lại đây...." Ngũ Trà vươn tay vẫy vẫy gọi tiểu Tuyết Nữ.

“Hí hí!" Tiểu Tuyết Nữ cười, nhưng không bay tới nàng mà tới trước mặt Hàn Nhược Nhược.

“Y y a a?" Đôi tay nhỏ vươn ra như đòi ẵm, Hàn Nhược Nhược hơn ba mươi tuổi, chưa bao giờ bế em bé, còn không thích được sao?

Hàn Nhược Nhược bất giác như phản xạ giang tay ra ôm tiểu Tuyết Nữ vào lòng. Tiểu Tuyết Nữ mát mát lạnh lạnh, da thịt trẻ con rất thích, Hàn Nhược Nhược thậm chí phát ra một tiếng thoải mái rên rỉ, ôm cô bé này cảm giác thật sướng.

“Ngươi không cho nàng mắc áo vào, xem này, lạnh hết cả người rồi!" Dù Nhược Nhược biết rõ tiểu nữ hài trong lòng không bình thường, nhưng cũng chẳng đủ kiên định làm khó nàng.

“Nàng muốn mặc cái gì, ta thực không lo được!" Thiên cười khổ nói

Thực ra cái yếm của Tuyết Nữ do chính nàng huyễn hóa tạo thành, Thiên muốn mặc cho nàng cái khác cũng chẳng xong, vả lại nàng vốn là Băng Thiên Tuyết Nữ chuyển sinh thành Hồn Linh, cơ thể không lạnh mới lạ...

Tiểu Tuyết Nữ để cho Hàn Nhược Nhược bế một hồi, lại bay ra, lơ lửng trước mặt nàng, chỉ về Thiên, rồi chỉ lên cái khăn trùm trên đầu Hàn Nhược Nhược, nói

“Y y a a" Sau đó làm ra cái vẻ mặt thèm thuồng cầu xin, đáng yêu vô tận.

Hàn Nhược Nhược dù có dữ dằn thế nào, cũng là với đàn ông, còn với Tuyết Nữ có mị lực phi thường khó chống đỡ kia, dù cho nàng không hiểu Tuyết Nữ nói gì, cũng thừa sức hiểu rõ nàng muốn được cái gì. “-Được, được, ta tháo xuống!"

Vừa nói, Hàn Nhược Nhược phất tay liền tháo khăn trùm, lộ ra gương mặt mỉm cười.

Hàn Nhược Nhược quả thật trẻ hơn tuổi tác của mình nhiều, đẹp như mua xuân, khuôn mặt trái xoan, ánh mắt dịu dàng tràn ngập hình ảnh Tuyết Nữ trước mặt.

Tuyết Nữ thấy nàng đưa cho mình khăn trùm, thì cười khẽ, bay tới hôn lên má nàng cái "chụt", thân thể xinh xắn liền bay sang vị nữ tử bên cạnh Hàn Nhược Nhược.

Cũng một trò đó, chỉ chỉ vào cái khăn trên đầu người ta, kêu vài tiếng với giọng trẻ con đáng yêu.

Lúc này, đừng nói cả đám nữ kia đều ngây dại, mà cả đám trưởng lão đang ngồi trên thuyền, hay đám nam tử yên lặng đứng bên này, đều như hóa thành tượng đá đứng ngây như phỗng.

Bối Bối mỉm cười, Trương Nhạc Huyên lại nhộn nhạo trong lòng, tự đáng tiếc không tham gia lần này, càng không thể bỏ vị trí lúc này mà lao đến nựng cô bé con đáng yêu kia.

Người thứ hai là Lăng Lạc Thần, thứ ba là Mã Tiểu Đào, chỉ một lúc là đã có 5 thiếu nữ mất khăn

“Y a y a a y" Tuyết Nữ bỗng quay lại nói gì đó với Thiên

“Hả?" Thiên giật mình ngơ ngác ra mặt, Trương Nhạc Huyên liền hỏi

“Con bé nói gì vậy?" đương nhiên là phải hỏi Thiên rồi, chẳng ai hiểu cái ngôn ngữ chỉ 2 chữ cái này cả

“À thì....!" Thiên chần chừ càng khiến mọi người hồi hộp