Dragon World

Chương 68: Làm quen




Cả ba người bay đến chỗ gần nguồn nước sông thì quyết định hạ cánh, nghỉ ngơi chốc lát

Sau khi bay lên lần thứ hai, Quất Tử cũng không bay ở phía trước cùng với Kha Kha nữa, mà bay song song cùng Thiên

“Thiên, lần này chúng ta đến Cảnh Dương sơn mạch nằm ở phía Bắc đại lục Nhật Nguyệt ngày xưa, đoạn đường khoảng chừng hơn một ngàn dặm, nếu phi hành thì cần tầm ba canh giờ. Diện tích của sơn mạch Cảnh Dương rất lớn, nó được tạo nên từ bốn nhánh núi dẫn ra mọi phía, bao trùm thành một thảm thực vật lớn. Ở đó có mật độ khoáng sản vô cùng phong phú. Nhưng cũng xen lẫn rất nhiều Hồn Thú thuộc tính Kim hiếm thấy. Trong đó dĩ nhiên cũng có Hồn Thú thuộc tính tinh thần. Đây là những gì Hiên lão sư dặn ta nói cho ngươi biết. Hắn nói cứ để ngươi thoải mái chọn lựa. Nếu tìm thấy Hồn Thú thích hợp thì tuyệt đối đừng buông tha. Ta và Kha Kha sẽ giúp đỡ ngươi!" Có vẻ do cảm thấy áy náy cùng có lỗi khiến cô nàng nói chuyện rất nhẹ nhàng tình cảm

“Ừ, cảm ơn!"

Kha Kha lặng lẽ bay đến cạnh Quất Tử, cô nàng chu môi không nói thêm gì, rõ ràng vẫn còn tức giận Thiên, cô hoàn toàn cảm nhận được, khi Thiên bóp chặt cổ mình, cái cảm giác lạnh như băng đó, rất là kinh khủng. Trong tích tắc ấy, cô thật sự tưởng mình đã chết rồi, cô liều mạng giãy giụa chống lại cảm giác tê dại đó, khi đó, thậm chí cô đã nghĩ đến việc nếu mình ngất đi, thì mãi mãi sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Cả ba lại bay thêm một canh giờ, rồi hạ cánh nghỉ ngơi hồi sức.

“Ăn cơm rồi đi tiếp. Theo tốc độ hiện nay, có lẽ trước khi trời tối, chúng ta sẽ đến được sơn mạch Cảnh Dương" Quất Tử vừa nhìn sắc trời vừa nói, cô là đội trưởng, nên lời của cô cũng có thể xem như là mệnh lệnh.

Đối với chuyến đi xa bất ngờ này cô vẫn chuẩn bị khá đầy đủ, cô nhanh chóng lấy ra một lượng lớn thức ăn từ Hồn Đạo Khí Trữ Vật của mình. Cô là một người thích ăn uống, nên khi ra ngoài, những thứ phục vụ cho sở thích cua mình làm sao không chuẩn bị kỹ lưỡng được? Nào là rau, hoa quả, các loại thịt đông, gia vị… Thậm chí cả đồ làm bếp và các thứ linh tinh cũng có đủ cả

Quất Tử thấy Thiên nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi đắc ý nói

“Bổn cô nương sẽ cho ngươi thử tài nấu nướng của ta, thịt nướng thiên nhiên, mùi vị tuyệt cú mèo, cẩn thận coi chừng cắn nhầm đầu lưỡi đấy!" Cô nói xong lại thuần thục sắp xếp đồ đạc, nhóm lửa, chuẩn bị thức ăn.

Thiên vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, lòng bỗng dưng cảm thấy có chút kỳ quái. Trước đây khi ra ngoài, cậu toàn phải làm thức ăn cho người khác, vậy mà hôm nay lại được người ta làm thức ăn cho mình, đây cũng có thể xem như là một kinh nghiệm mới, Thiên cũng không nhiều lời, lặng lẽ ngồi xuống, im lặng nhìn.

“Hừ, ngươi vớ bở rồi. Quất Tử tỷ nấu ăn rất ngon, bình thường Tử Mộc và Vương Thiểu Kiệt muốn ăn cũng không phải chuyện dễ đâu!"

Sau khi cùng nhau phi hành được hai canh giờ, dường như Kha Kha đã hoàn toàn quên sạch chuyện cãi nhau hôm qua với Thiên, tuy giọng điệu nói chuyện vẫn còn chút hờn dỗi nhưng địch ý đã biến mất không còn.

Thiên ở bên này nói chuyện, bên kia đã bay lên một mùi hương thơm ngát, hấp dẫn ánh mắt của cậu và Kha Kha.

“Oa, thơm quá!"

Kha Kha nhảy chân sáo về phía Quất Tử, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, dáng vẻ thèm nhỏ dãi trông rất là đáng yêu

Tay nghề nướng thịt của Quất Tử xem ra không tệ, hai con gà rừng cô nàng đem theo đã được nướng thành những miếng thịt vàng óng.

Mũi Thiên khẽ giật giật vì mùi hương thơm nồng, cậu lập tức phân biệt được hơn mười loại hương liệu được sử dụng trên miếng gà rừng này, phương pháp nướng không giống của cậu, thế nhưng theo mùi hương bay ra và màu vàng óng của miếng thịt gà, cũng có thể đoán được, mùi vị của nó nhất định không tệ.

“Mấy người kia trêu mình thích ăn hàng, nhưng thật ra cậu cũng chẳng kém mình bao nhiêu, chẳng qua cậu che giấu tốt thôi!" Quất Tử liếc mắt nhìn Kha Kha, cười nói

“Giờ cậu muốn nói gì mình cũng được, đưa cho mình nhanh lên, nhanh lên, mình chết đói mất thôi, chỉ cần cho người ta ăn no, cậu muốn làm gì người ta cũng được!" Thiên nghe xong có cảm giác gì đó sai sai trong câu nói này nhưng lại chẳng biết sai ở đâu, còn Quất Tử tức giận trừng mắt nhìn cô bạn của mình, sau đó nhìn sang Thiên không có chút phản ứng, nhỏ giọng cười mắng

“Cậu thật là, cái gì cũng dám nói, không sợ bị người ta hiểu nhầm sao?"

“Stop, dừng lại ngay. Nghe này, bây giờ điều quan trọng nhất với mình là con gà nướng đó. Còn những thứ khác thì...có hay không không quan trọng!" Nghe Kha Kha giải thích lí do hùng hồn làm cả Thiên và Quất Tử cùng lúc cười mỉm, xem ra cô nàng này cũng là kẻ tham ăn không kém ai ah!

Gà nướng, bánh bao nướng, cải thìa, tiêu, ớt, thịt bò, nấu thành món canh thơm nồng, bữa cơm trưa của ba người Thiên có thể xem là tương đối phong phú

Sau bữa cơm, mối quan hệ giữa ba người đã thân thiết hơn rất nhiều so với khi lặng lẽ xuất phát ban đầu.

“Thế nào? Ta không nói khoác đúng không? Quất Tử tỷ nấu ăn rất ngon. Sau này ngươi còn dám gây chuyện với bọn ta thì đừng mong Quất Tử tỷ nấu cho ngươi ăn nữa!"

“Cần ta nói lại không, là các ngươi giở trò trước chứ!" Thiên cũng cạn lời, sao lại có thể có một con người kì hoa như này cơ chứ

“Mà thôi! Chuyện đã qua cứ cho qua đi! Chi bằng thế này, bữa cơm chiều nay để ta nấu, xem như tạ lỗi với hai người, được không?"

“Ngươi cũng biết nấu ăn?" Quất Tử và Kha Kha gần như đồng thanh hỏi, có điều, Quất Tử thì mang vẻ tò mò, còn Kha Kha thì lại nghi ngờ ra mặt.

“Ăn thử sẽ biết! Khi ta mới vào học viện Sử Lai Khắc, đã từng có một thời gian sống bằng nghề bán cá nướng, nếu không, một đứa cô nhi làm sao có tiền đóng học phí?" (tác: lại chém rồi)(Thiên: ngươi biết gì? Đây là nghệ thuật tán gái!)

Nghe thấy hai chữ cô nhi, ánh mắt của hai cô gái đều dịu đi rất nhiều, biểu lộ của Quất Tử vô cùng tự nhiên, còn Kha Kha tuy che giấu rất tốt nhưng làm sao thoát khỏi ánh mắt của Thiên được

“Được, cơm chiều giao cho ngươi. Có điều vì muốn giữ đồ tươi nên ta không mang theo nhiều nguyên liệu, lát nữa khi chúng ta đến sơn mạch Cảnh Dương, e là phải nhập gia tùy tục rồi!"

Ba người lại tiếp tục lên đường, Quất Tử và Kha Kha rõ ràng không phải lần đầu đến sơn mạch Cảnh Dương. Quất Tử vừa phi hành vừa dặn dò Thiên phải chú ý một số chuyện

“Hình dáng chính của sơn mạch Cảnh Dương giống như một con nhện thật lớn, vùng núi non ở giữa có diện tích lớn nhất, tám nhánh rẽ bên ngoài như tám cái chân hướng ra tám hướng khác nhau, bao bọc lấy phần núi non ở giữa."

“Số lượng Hồn Thú ở các nhánh núi khá ít, nhưng khoáng sản lại vô cùng phong phú. Còn ở vùng núi trung tâm thì Hồn Thú đa dạng hơn, trong đó có rất nhiều con có thực lực mạnh mẽ. Mà ngọn núi cao nhất trong sơn mạch Cảnh Dương được xem là cấm địa!"

Thiên nghe thấy hai chữ ‘cấm địa" là hai mắt sáng lên. Nếu vậy thì chắc chắn chỗ nguy hiểm sẽ có đồ tốt, nhất định trước khi về phải thử một lần mới được (có boss đấy, ae chờ xem)

“Mà bọn ta nói cho ngươi biết nhiều chuyện như vậy, ngươi cũng nên nói chuyện của mình đi chứ? Ngươi chỉ mới có 6 Hồn Hoàn thôi mà, sao lại mạnh thế? Mà ngươi bao tuổi? Hôm đó ngươi sử dụng kỹ năng gì vậy?" Kha Kha hỏi, cô nàng ngất nên không biết màu sắc Hồn Hoàn, chỉ nghe lung tung Thiên là Hồn Đế nhưng rất mạnh thôi

“Ta là Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh!" Quất Tử và Kha Kha vừa nghe thấy bốn chữ Vũ Hồn Song Sinh đều kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt to tròn của Kha Kha như hai ngôi sao nhỏ, cô nói

“Hồn Đế? Vũ Hồn Song Sinh? Đậu má! Thảo nào ngươi mạnh vậy!"

“Không lẽ ở đế quốc Nhật Nguyệt không có Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh sao?" Thiên cười nhạt, phản ứng hai người hơi quá thì phải

“Không có, ta dám chắc trong lịch sử của đế quốc Nhật Nguyệt cũng chưa từng xuất hiện Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh. Dù là bên phía đại lục Đấu La cũ của các ngươi cũng rất hiếm." Quất Tử lắc đầu nói, Kha Kha hết kinh ngạc lại hưng phấn nói

“Nói nhanh lên, Vũ Hồn Song Sinh có gì khác biệt không? Hai Vũ Hồn của ngươi là gì?"

“Vũ Hồn chủ của ta hệ Tinh Thần, Vũ Hồn phụ là Nguyên Tố. Hồn Lực cấp 70, vì chưa tìm được Hồn Thú hệ Tinh Thần thích hợp nên mới chưa phụ thêm Hồn Hoàn!"

“Vậy Hồn Kỹ của ngươi là gì? Cái ánh sáng làm mọi thứ xung quanh như bị bóp méo đó, lúc ấy ta không thể nào nhìn thấy ngươi được!" Kha Kha tò mò hỏi, Quất Tử nhíu mày -“Kha Kha!!"

Hỏi Hồn Kỹ của Hồn Sư vốn là một đại kỵ. Thiên cũng chẳng lo lắng

“Không hẳn là Hồn Kỹ, chỉ là một môn bộ pháp ta cải tiến thôi!"

“Ồ! Vậy ngươi cũng giỏi nhỉ? Nè nè, dạy ta được không?"