Dragon World

Chương 67: Đi Cảnh Dương sơn mạch




Thiên đặt tay lên cửa, khí lạnh áp lên mặt cửa làm cánh cửa đóng băng. Tiếp đó là ngọn lửa đỏ bất tận làm nhiệt độ tăng cao bất thường, nhiệt độ cao đến mức làm cả cánh cử đang đóng băng cũng phải đỏ rực lên

“Không cho ta vào thì ta quay các ngươi luôn!" tiện không nói chứ Thiên còn có tính thù dai, ai mà trêu phải tên này thì cứ xác định là ngậm cmn hành

“C...cái gì vậy?"

“Vừa rét lạnh căm căm xong lại nóng như lửa thế này, sao vậy nhỉ?"

“Điều hòa hỏng à?"

“Nhìn cái cửa kìa!"

Cả 4 hướng ánh nhìn về phía cánh cửa, giờ trông nó đỏ như nung vậy, chẳng lẽ...

“Tuyệt Đối Linh Độ!!!" giọng nói Thiên vang lên, giờ thì trong đó chẳng còn chút xúc cảm gì, một chút cũng không. Giọng nói lạnh lẽo mang theo hàn ý ngay lập tức dập tắt ngay cái nóng như lửa trong căn phòng nhưng không tới 3 giây sau, cái lạnh băng giá lại bao trùm cả căn phòng

*Roẹt*tách*roẹt*tách*

Cả cánh cửa như nứt ra vậy, Thiên lại gần, giơ tay ra và *Rầm!!!*

Cả cánh cửa bay ngược ra sau, ai cũng ngơ ngác khi thấy cảnh này

“Ngươi dám phá hoại phòng thí nghiệm. Ban nãy ta nói gì ngươi quên rồi sao? Để ta thấy ngươi vào một lần thì đánh một lần!" Cô gái nhỏ nhắn kia kinh ngạc hô to

“Không phải ta quên mà các ngươi có thể làm được sao?" Trong khi nói thì Thiên cũng thả chút uy áp ra tạo áp lực

Quá rung động, thật sự quá rung động. Cả bốn người đều cảm nhận hàn ý tỏa ra từ thiếu niên trẻ tuổi trước mắt, cái áp lực này thậm chí còn nhỉnh hơn đôi chút so vớt lão sư bọn họ

“Bây giờ, ta lại nghi ngờ các người xâm nhập trái phép, Quất Tử là nội ứng của các ngươi. Trước tiên, ta sẽ bắt các ngươi lại, đồng thời giao cho Hiên lão sư xử lý!" thế cực xoay chuyển quá nhanh, ai cũng thất thần bởi mọi việc đã ngoài tầm tính toán

“Thằng con hoang này ở đâu chui ra thế? Mày nghĩ mày là ai? Bắt? Chỉ với sức của ngươi?" tên da đen cao to hỏi lại, hắn nghĩ rằng do tuổi tác nên Thiên cũng không mạnh, chắc có gì đó tăng uy áp thôi

“Mày nói gì? Con hoang? Cái loại hoàng thất rẻ mục như mày mà cũng hung hăng quá nhỉ? Phải, tao là cô nhi! Tao dù có là gì đi chăng nữa cũng sạch sẽ hơn cái lũ quý tộc chúng mày! Cướp ngôi, đảo chính, mấy việc đấy thì tao không làm được rồi..."

“Đủ rồi! Mọi người cùng lên đi! Bắt nó lại, nói nhiều với cái loại này làm gì!" Tên này hơi sợ việc Thiên nói ra, hắn lao lên tấn công trước. Hai người kia cũng lao theo sau, Quất Tử phân vân đôi chút rồi cũng chọn theo 3 người bạn mình

Thiên cười lạnh, không còn gì phải thủ hạ lưu tình nữa, cậu đang trong tình trạng bão chìm, giống như một dòng magma (nham thạch, dung nham) ẩn dưới núi lửa chuẩn bị phun trào vậy

Ngay lúc này, thân ảnh Thiên mờ nhạt, cả người như ẩn như hiện, cơ thể như làn khói mờ nhạt khiến bốn người đều giật mình

Những vòng Hồn Hoàn xuất hiện, cả bốn người trên tay đều trang bị Hồn Đạo khí. Thiên cười nhạt, dịch chuyển tới sau cô nàng ngổ ngáo hổ báo vừa nãy, bàn tay chặt như kìm bóp chặt sau gáy cô nàng khiến cô nàng chẳng thể làm gì được

Truyền vào chút Băng Hồn lực làm cả người cô nàng tê cóng, ngất đi. Chỉ trong hai hơi thở là một người bị loại

Thiên vứt cô nàng ra chỗ khác, tiện chân đá xoay ngay trúng ngay eo tên quý tộc, tiếp theo là một cú đấm thẳng tới tên bên phải. Trên tay người thiếu niên anh tuấn tức thì liền xuất hiện một tấm chắn màu vàng, hai tay hắn cầm tấm chắn không ngừng rót Hồn Lực vào, dao động Hồn Lực cực kỳ mãnh liệt khiến ánh sáng phát ra từ tấm chắn kia càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.

“Mình....không thể nào không ngăn cản được.” đó những gì hắn nghĩ được trước khi bay gọn ra bức tường sau lưng, cảm giác suy yếu làm hắn suy yếu không dậy được nữa

“Linh Hồn Trầm Kích!" Những đòn tấn công hệ Tinh Thần đáng sợ nhất ở điểm không có Hồn Đạo Khí nào có thể phòng ngự được mà chỉ có thể dựa vào Tinh Thần Lực của bản thân mà chống đỡ.

Bốn người trước mắt tuy đều là Hồn Vương nhưng xét về lượng Tinh Thần Lực, bọn họ kém Thiên không chỉ một bậc. Tên quý tộc vừa lết dậy hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống trong tình trạng thất khiếu chảy máu

“Các ngươi đang làm gì đó?" giọng Hiên Tử Văn vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Một đội bảo vệ xuất hiện, ngay lập tức cả đám lao về phía Thiên để bắt lại

“Quang Minh Tráo" vòng tròn ánh sáng hiện ra quanh Thiên, nó phình to ra nhanh khủng khiếp, mọi người va vào cái lồng ánh sáng ấy và bật vào tường, cả cơ thể bị ép căng vào tường, tất cả mọi người, cả Hồn Thánh hay Hồn Đế đều bám dính tường như con thạch sùng

Từng vòng Hồn Hoàn màu đỏ xuất hiện, trong nháy mắt tất cả mọi người bị cái khí thế bá đạo, quân lâm thiên hạ khiến cho hít thở không thông

“Chưa hỏi đã lao vào bắt người, tưởng ta dễ bắt nạt hả? Tất cả các ngươi quay về báo với Kính Hồng Trần rằng, ta-Long Vũ Thiên, chẳng sợ cái quái gì đâu! Không muốn Nhật Nguyệt đế quốc cùng Minh Đức Đường biến mất thì quản cho tốt lũ thuộc hạ tôm tép này vào! Kẻo sau hối hận không kịp đấy!"

Tất cả đều bị Thiên làm cho kinh sợ, một lũ rối rít kéo nhau ra ngoài, Hiên Tử Văn cũng vô cùng ngạc nhiên với sức mạnh từ Thiên, không ngờ thằng bé này lại là quái vật hình người như thế

“Muốn giở trò ma cũ bắt nạt ma mới với ta? Vậy thì xin lỗi, nhầm đối tượng rồi!!"

“Ngươi...." chẳng thể phản bác, Quất Tử nhận ra chẳng có một lí do gì để nàng nói lại cả, người sai là các nàng, bắt đầu cũng là bên nàng, vậy còn nói gì được nữa?

“Vũ Thiên! Ta biết lũ học trò của ta sai, ta thay mặt chúng xin lỗi cậu! Nhưng dù sao cũng là học trò của ta, ta không thể thấy chết không cứu được! Coi như ta thiếu một ân tình đi, cảm phiền cậu tha cho chúng!" sau khi chiêm ngưỡng, trải nghiệm cái sức mạnh bá đạo trên từng hạt gạo của Thiên thì giọng điệu Hiên Tử Văn cung kính hơn hẳn

“Cũng được, côn nhóc này tầm một hai hôm thôi còn hai thằng kia thì cứ xác định mười ngày nửa tháng đừng hòng di chuyển được!" Thiên cũng coi như bán chút mặt mũi cho Hiên Tử Văn, dù sao hắn không đáng trách

Hai người kia lần lượt tỉnh dậy, cô gái nhỏ nhắn rùng mình một cái, mở mắt ra thấy mình đang đứng sát bên không khỏi nhảy dựng lên định đánh tiếp

“Chậc chậc, Hiên lão sư, ta thấy ngài không đến nỗi nào mà sao học sinh ngài thì....!" Thiên nói bằng giọng khá là xiên xỏ, châm biếm

“Ngươi..."

“Đủ rồi, Kha Kha. Tiếp tục phá nữa thì cút ra ngoài cho ta! Các ngươi bôi bẩn mặt ta như vậy chưa đủ sao?" Cô gái nhỏ nhắn kia hóa ra tên là Kha Kha, lúc này cô mới phát hiện Hiên Tử Văn đã có mặt trong phòng, ủy khuất nói

“Hiên lão sư, hắn bắt nạt đệ tử, hắn đánh ta. Ngài phải làm chủ cho ta, huhuhu" Cô nàng này rõ ràng còn giỏi làm nũng hơn cả Quất Tử. Hiên Tử Văn hừ lạnh một tiếng

“Ai bắt nạt ai chẳng lẽ ta không thấy sao? Tự làm tự chịu! Tử Mộc! Cả ngươi cũng hồ đồ theo bọn chúng à?" Người thanh niên anh tuấn tên Tử Mộc có chút bất đắc dĩ nói

“Hiên lão sư, ngài đừng nóng giận, là chúng ta sai!"

Cuối cùng Hiên Tử Văn cùng Tử Mộc đưa Vương Thiểu Kiệt đi phòng y tế

Cửa phòng thí nghiệm hé mở rồi đóng lại, lúc này, trong phòng chỉ còn ba người Thiên, Quất Tử và Kha Kha. Cả hai người thì thầm to nhỏ gì đấy nhưng Thiên không quan tâm, cậu chuẩn bị về kí túc xá

“Ừ thì Long Vũ Thiên. Vũ Hồn của ngươi là gì? Còn bộ móng vuốt màu vàng nhạt kia cũng là Hồn Đạo Khí sao? Cấp mấy thế? Hồn Đạo Hộ Tráo cấp năm của Tử Mộc cũng không đỡ nổi nó, thứ này đúng là không tầm thường" cô nàng Kha Kha nhanh nhảu hỏi

“Ngươi nghĩ ta sẽ nói sao? Đó là bí mật!" Nói xong cậu liền xoay người đi ra ngoài.

“Không được đi, ngươi vẫn chưa trả lời bọn ta mà" Kha Kha nhanh chân chạy đến chắn trước người Thiên

“Sao? Chẳng nhẽ lại muốn bị đông cứng!"

“Ừm...Tiểu Thiên, vừa nãy là bọn ta không đúng! Xin lỗi!" Quất Tử cũng quay sang cúi đầu, kéo cả Kha Kha cúi cùng

“Bỏ đi! Bỏ đi! Loại người như ta sao các ngươi hiểu được? Bỏ đi~" -“Nhưng...."

Khi cả hai định trả lời thì Thiên đã biến mất, cả hai ngơ ngác nhìn nhau. Quả nhiên là do hắn quá mạnh chứ không phải tại các nàng yếu

....................

Ngày hôm sau, Thiên được Hiên Tử Văn bảo đi thí nghiệm Hồn Đạo Khí. Thiên chẳng ý kiến, đi cùng người đẹp thì còn ý kiến gì được nữa

(Sáng sớm)

Sương mù tràn ngập trong không khí, tiết trời lành lạnh, có chút ướt át tươi mát.

Từ xa, hai bóng người yểu điệu dần dần xuất hiện trong tầm mắt hắn. Các cô đi rất nhanh, một chút sau đã tới trước mặt Thiên.

Quất Tử đã thay một bộ trang phục màu trắng, tôn lên thân hình hoàn mỹ của cô, màu da trắng nõn kết hợp với một bộ quần áo càng thêm phần trong sáng.

Cô nàng nhỏ nhắn Kha Kha lại mặc một bộ trang phục màu xanh, trông khá gọn gàng. Mặc dù dáng người của cô không được như Quất Tử nhưng lại vô cùng cân xứng, đầy vẻ hoạt bát, nhanh nhẹn.

Khi hai cô trông thấy Thiên, Kha Kha chống nạnh, gắt giọng nói:

“Tại ngươi cả đấy, ta vừa về lại phải đi tiếp. Hiên lão sư đã dặn, khi ra ngoài ngươi phải nghe lời chỉ huy của ta và Quất Tử tỷ, nếu có không nghe lời thì để học viện khai trừ ngươi, cho ngươi quay về học viện Sử Lai Khắc!" Thiên bất đắc dĩ nhún vai, làm ra tư thế xin mời, không nói thêm gì.

“Đi thôi, lần này chúng ta đi Cảnh Dương sơn mạch. Cảnh Dương sơn mạch có rất nhiều hồn thú, chuyện hôm qua chỉ là chút chuyện vặt, hi vọng lần này đi thử nghiệm hồn đạo khí mọi người có thể hợp tác vui vẻ. Trong ba người, chỉ có ngươi là con trai, phải cố gắng bảo vệ bọn ta cho thật tốt!"

“Được!" Thiên đáp

Cô nàng nói xong liền kéo tay Kha Kha đi. Kha Kha quay đầu liếc mắt nhìn Thiên, nói

“Hồn Tôn, ngươi có thể sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành không?"

Cô nàng vừa nói vừa bung đôi cánh Hồn Đạo Khí ra, đầu ngón chân chỉa xuống đất, hai tia lửa màu xanh lam phụt ra từ sau đôi cánh, đẩy cô bay lên trời.

Quất Tử cũng quay đầu nhìn Thiên, ánh mắt như muốn hỏi một câu tương tự.

Như để trả lời câu hỏi trên, Thiên bật đôi cánh đen ra, hợp kim Thép Biến Hình khiến Thiên thỏa sức sáng tạo, tưởng tượng ra một đôi cánh thật đẹp, thật huyễn khốc

Hồn Đạo Khí phi hành của Quất Tử cũng có màu vỏ cam, dường như cô nàng đặc biệt thích màu sắc này, ba đôi cánh nhẹ nhàng đưa ba người phi hành trên bầu trời, hướng về phương bắc