Dragon World

Chương 6: Rời khỏi điểm bắt đầu




"Hôm nay lại tiếp tục luyện tập thôi!" Thiên bắt đầu ngày mới bằng câu nói này hơn tuần nay rồi

Có lẽ cả khu rừng đều biết rằng có một kẻ rất lợi hại chuyên bắt nạt bọn Boss trong rừng nên đi cả buổi mà Thiên chưa thấy đối thủ nào trong tầm mắt cả. Đang định nghỉ ngơi ăn trưa thì bỗng Thiên nghe thấy tiếng cầu cứu vang lên cách đây không xa lắm vậy nên cậu đành dừng bữa trưa và tiến tới xem thế nào bởi nghe giọng giống của con gái lắm

Thiên chạy về hướng Đông khoảng một lúc thì thấy một cô gái tóc đỏ, quần áo cũng đỏ đang bị bọn Orc đuổi theo, hình như là ba bốn con gì đấy

"Kiểu này mà bị bắt thì chết, nhìn bọn này cứ thấy ngứa mắt sao sao ấy nhỉ? Thôi làm thử anh hùng cứu mỹ nhân một lần vậy, người mình đúng là tốt quá đi mà!" Thiên vừa tự sướng trong khi rút khẩu Silver Horn ra và ngắm vào con Orc đầu đàn

*Phụt* con Orc đầu đàn bỗng biến thành một làn khói rồi như thể bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Lí do là vì Thiên đã dùng điểm để đổi lấy một vài skill của anh Ki với anh Tat bởi nó rất mạnh mà cũng rất ngầu, nhất là quả skill Starbust-stream với skill Gram dispersion thì Thiên ít khi dùng trừ khi vào đường cùng bất đắc dĩ, đống skill ấy ngốn hết số điểm làm Thiên hơi buồn nhưng hiệu quả của chúng thì còn làm Thiên vui nhiều hơn, nhất là skill Regrowth của anh Tat làm Thiên vui vẻ nhất vì nó giống như một cái máy hồi sinh bỏ túi vậy do được cường hoá lại nên một số tác dụng phụ còn được loại bỏ giúp những skill ấy đã bá nay còn đạo hơn, ví dụ như đang đấu tay đôi dùng skill Starbust-stream thì sẽ gây bất ngờ to lớn cho một số thành phần nhìn thấy và nó cũng là lá bài tẩy Thiên cất đáy mà Thiên vẫn chưa có cơ hội dùng vì thường đối thủ sẽ chết sau vài hiệp giao tranh

Quay lại với cô gái lạ và lũ Orc đang trợn mắt há mồm tại chỗ ngẩn ngơ trước sự ra đi đột ngột của con Orc đầu đàn thì Thiên lại rút thanh Dark Repulser ra và chém đầu từng con một. Thiên quay lại nơi cô gái áo đỏ đang ngồi ngẩn ngơ vì shock, nở một nụ cười và đưa tay của mình ra nắm lấy tay cô ( thả thính đê)

"Cô không sao chứ?" Thiên hỏi bằng giọng nhẹ nhàng có đôi chút quan tâm. Cô gái áo đỏ đó giật mình nhìn lại Thiên và bỗng phát hiện người cứu cô là một chàng trai trẻ rất đẹp trai, chuẩn soái ca cũng như tay mình đang bị người ta nắm thì mặt đỏ lên, cúi đầu xuống chứ cũng chẳng giằng tay ra mà cứ tuỳ ý cho Thiên nắm lấy (đớp thính rồi!)

"Dạ....à....c..cảm ơn anh rất nhiều, à, em sẵn sàng làm người hầu cho anh để báo đáp ạ!" Cô gái áo đỏ quay mặt lên nhìn Thiên và nói với cậu bằng ánh mắt kiên định chứa cả niềm chân thành trong đó

"Hả? Chắc mình nghe nhầm rồi, rõ ràng đã cường hoá thính lực rồi cơ mà? Lạ nhỉ?" Thiên vừa lẩm bẩm vừa quay mặt ra chỗ khác

"Dạ không phải đâu, những gì anh nghe được hoàn toàn là sự thật 100%, không có sai đâu ạ. Em nói là muốn trở thành người hầu cho anh và cũng là vì em nghĩ anh chính là định mệnh của đời em!" Cô gái quay lại và nói lại với Thiên

"Vụ người hầu thì không cần đâu còn về định mệnh chắc em tìm nhầm người rồi, vậy nha bye!" Thiên dùng phép trị liệu những vết thương cho cô rồi vừa nói

"Không, chủ nhân, anh chính là định mệnh đời em, em sẽ đi theo anh kể từ bây giờ

cho đến mãi mãi!" Cô nàng lại khẳng định lại một lần nữa với Thiên

"Haizz, đẹp quá cũng là tội mà!" Thiên vừa thở dài vừa nghĩ

"Chủ nhân, hay anh thu cô ấy vào đi, trên người cô ấy cũng có mùi của Hoả Long huyết thuần nữa nên tư chất khá cao nữa đấy!" Giọng Linh bỗng vang lên

"Không biết đâu cô ta muốn làm gì thì làm!" Thiên nói bằng một giọng thờ ơ nhưng trong lòng cậu cũng khá là vui vì có một cô gái đẹp muốn làm người hầu cho cậu thì chứng tỏ mị lực của cậu cũng lớn phết chứ chả đùa

"Xin lỗi ạ, cho phép em tự giới thiệu tên em là Hoả Hồng Vũ, là con gái của Hoả Thừa Tinh, là công chúa trong dòng tộc Hoả Long, tên anh là gì ạ?

"Long Thiên, mà nếu cô là công chúa thì thế quái nào cô ở đây được?" Thiên hỏi lại một cách không mấy tin tưởng cho lắm

"Thật ra là em bị hãm hại bởi gian thần trong triều, chúng muốn uy hiếp em với phụ hoàng nhưng lại bị em trốn ra được rồi em gặp phải lũ Orc, dùng hết năng lượng mới giết được vài con nên em mới bị khổ vậy chứ không thì chúng đã bị em nướng hết rồi!" Vừa nói Hồng Vũ vừa giơ quả đấm nhỏ của mình ra. Thấy ánh mắt chăm chú từ Thiên làm cô giật mình nhận ra mình vừa gây hiểu lầm rằng có lẽ Thiên tưởng cô thành một mẫu bạo long và ngay lập tức cô cúi khuôn mặt đỏ ửng của mình xuống phía dưới và giải thích lại ngay cho Thiên

"Tại chúng nó đáng ghét quá nên em mới làm vậy thôi chứ bình thường em không làm vậy đâu, thật đấy!" Thiên buồn cười trước sự ngốc manh của cô nàng này, nhìn như kiểu nếu cậu không tin thì cô ấy sẽ khóc vậy

"Không sao đâu, tôi tin, nếu là tôi thì tôi cũng làm như vậy thôi, không cần làm vẻ mặt vậy đâu!" Thiên đành nói trái lòng vậy dù sao thì cậu cũng chẳng đủ nhẫn tâm nhìn một cô gái đẹp khóc trước mặt mình được

"Tuỳ thôi cứ làm những gì cô muốn"Thiên cố tỏ ra lạnh lùng vì thật sự ngoài Linh ra thì Hồng Vũ là cô gái đẹp nhất cậu từng gặp nên cậu cũng khá là bối rối vì ngày trước làm gì có cơ hội nói chuyện với gái xinh bao giờ đâu

"Một lần nữa xin hãy cho em đi cùng anh, và xin hãy quan tâm em nhiều hơn!" Hồng Vũ gập người xuống khi nói và khi cô quay lên để nhìn thì thấy Thiên vừa quay đầu đi chỉ để lại một câu "Tuỳ cô" nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy một ít phần khuôn mặt Thiên đã hiện lên hơi đỏ, điều đó khiến cô tìm lại được tự tin về mình khi thấy Thiên chẳng có vẻ gì là bất ngờ trước điều cô giới thiệu cả

Và rồi họ típ tục lên đường

____________________________________________________________________________________________________________________________________________==============================

Đã được khoảng một tuần kể từ khi Hồng Vũ gia nhập và cô ngay lập tức bị chấn kinh bởi con người của Thiên từ những món ăn lạ mà cô chưa thấy ở bất kì đâu đến vô số tài lẻ khác của Thiên. Cô thật sự phải nghĩ lại về câu nói "không ai trên đời hoàn hảo cả", Thiên hoàn toàn khiến cô trở thành tù binh, nếu Thiên có yêu cầu mấy việc quá đáng thì có lẽ cô cũng sẽ chẳng do dự mà đồng ý luôn mất

"Có một nữ nhân độ hảo cảm tới 99, công năng Hảo cảm mở ra" giọng Linh vang lên khi Thiên chuẩn bị đi ngủ

"Cái của nợ gì đấy Linh?" Thiên ngơ ra hỏi lại

"Anh cũng làm việc hiệu quả nhỉ?" Linh mở giọng trêu đùa trong khi nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Thiên

"Công năng cũng giống với chức năng nhưng lại yếu hơn chức năng vì chúng không thể làm anh mạnh hơn bằng nhưng chúng cũng rất quan trọng cho cuộc sống sau này của anh. Công năng này giống như những cái anh từng đọc vậy, giúp anh kiểm tra đọ hảo cảm của mọi người với mình. Nếu đối phương là nữ và có điểm hảo cảm trên 90 thì anh sẽ được cộng thêm điểm vào mị lực do bị cường hoá lại bằng hệ thống nhưng chỉ có thể nhìn được bởi người khác hoặc nếu anh có vào thế giới trò chơi thì tự anh mới thấy được

Linh từ từ giải thích cho Thiên rõ ràng mọi thứ rồi cũng nghỉ ngơi. Một lúc sau Thiên bỗng cảm giác thấy có ai đó đang tiến tới chỗ giường cậu thì Thiên vẫn giả vờ ngủ bình thường, khi Thiên nhìn liếc thì nhìn rõ ràng người đó là ai, hoá ra là cô nàng Hồng Vũ

"Không ngủ giờ này vào đây làm cái gì?" Thiên vừa tự hỏi vừa nhìn đến Hồng Vũ

"Hay do mị lực ca cao quá làm ẻm phải ban đêm lén sang đây đầu hoài tống bão nhỏ?" Thiên tự sướng một mình

Tuy vậy nhưng chỉ thấy Hồng Vũ cầm lấy tay cậu sờ sờ một lúc rồi bỏ ra, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, Thiên chẳng thèm giả vờ ngủ nữa, thuận tay kéo luôn cô nàng vào lòng

"Tối rồi còn sang bên này, không sợ bị ăn à hay em có mưu đồ gì hả?" Nói rồi Thiên mở mắt nhìn cô nàng còn đang ngơ ngác nằm trong lòng mình cười nói, giờ Thiên mới để ý đến quần áo của Hồng Vũ, cô giờ chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng ra ngoài cùng với bên trong là nội y màu hồng. Có vẻ cách ăn mặc vậy làm tiểu Thiên Thiên hứng thú nên cu cậu đang vươn mình lên như để chào hỏi vậy

"Không....không phải....chỉ....chỉ là em muốn kiểm tra anh thôi!" Hồng Vũ vội vàng giải thích với khuôn mặt ửng đỏ và một chút bối rối

"Vậy à, để anh giúp em kiểm tra cho!" Nói rồi Thiên lột sạch cô nàng vẫn còn đang ngơ ngác nằm đó chờ cậu xử lí, Thiên làm vậy do biết độ hảo cảm của Hồng Vũ và cũng vì muốn cảm ơn, nếu không có tình cảm của nàng ta thì sẽ không có công năng Hảo cảm được ( dm, cảm ơn thế này bố thằng nào chả muốn, nói chính nghĩa vãi ra)

"Ừm....không....á....!" Hồng Vũ vì bị tấn công bất ngờ nên tuyến phòng thủ mỏng manh bị Thiên tấn công vũ bão liên tục bại lui, nàng đành nhận mệnh nằm yên chờ Thiên xử lí với một chút hân hoan trong lòng. Một lát sau thì từng trận thở dốc do hai bạn trẻ tạo ra làm tỉnh giấc vô số con vật trong khu rừng

"Cái con hợi gì vậy, đêm hôm khuya khoắt thế này mà đứa giở hơi nào còn làm cái khỉ gì thế? Bộ không định để người ta ngủ hả?" Mỗi con thú đều nổi giận nghi ngờ tự hỏi nhưng khi chúng để ý hướng của âm thanh thì tự giác ngậm hết mõm vào và cúi đầu ngủ tiếp như không có chuyện gì xảy ra vì chúng chẳng có gan đối mặt kẻ giết gần hết Boss trong khu vực này và cũng vì chúng nghĩ rằng đang có con thú dở hơi nào đó trêu chọc vị sát thần kia và đang bị treo đánh suốt đêm. Mỗi người bọn chúng đang cầu nguyện cho con vật đang bị hành hạ đó

Quay lại với đôi bạn trẻ thì họ vẫn đang trong cuộc chiến tranh thế giới thứ ba và chẳng hay về việc mình đã gây ra cho mọi loài trong khu rừng, họ đánh hăng say tới gần sáng và ôm nhau ngủ cả ngày cho đến khi bị cái bụng gọi dậy, Thiên vui vẻ thoải mái dậy vì đã xả được hết thứ cần xả ra mà cậu đã nhịn cả tuần nay, còn Hồng Vũ thì vẫn nằm trên giường vì là lần đầu nên cần nằm một chỗ để hồi phục tốt hơn, dù có thể chất của Long tộc nhưng tối qua cô cũng chẳng thể làm tận hứng hết con quái vật hình người này được

"Thôi cứ nằm đi anh đi nấu đồ ăn cho!" Thiên vui vẻ hôn nhẹ lên trán, đắp chăn lên rồi bước ra ngoài trong khi Hồng Vũ vui vẻ đắm chìm trong sự yêu thương, săn sóc mà Thiên mang lại cho mình. Hồng Vũ giật mình vì nhận ra thực lực bản thân lại tăng thêm một khoảng lớn so với hôm qua, kiểm tra thì thấy mình đột phá cấp 18 lên cấp 19, Hồng Vũ ngạc nhiên vì dù tư chất cao nhưng vì là công chúa nên việc tu luyện cũng chẳng được cô để tâm cho lắm. Và rồi Hồng Vũ nhớ lại khi hai người làm chuyện ấy thì hình như trong người Thiên có truyền một ít gì đó kèm theo lúc Thiên bắn cái gì phải, điều này làm con sâu lười Hồng Vũ nghĩ ra một điều mới mẻ hay ho mà cho dù đến sau này cô vẫn phải khám phục mình vì đã làm điều đúng nhất trong cuộc đời này

Quay trở lại với Thiên thì khi cậu vừa bước ra khỏi căn phòng ( à nhắc luôn là thằng này giết con Boss to nhất rồi chiếm cây cổ thụ để dựng nhà trong đấy, nhắc cho những thánh soi nha), vừa ra khỏi phòng thì Thiên nghe được tiếng thông báo quen thuộc

"Có một nữ độ hảo cảm tới 100, khoá chặt, thưởng cho 1 triệu điểm, Thần cấp Song Tu Âm Dương công pháp, vì là lần đầu nên thưởng thêm cho thêm một lượt quay, mong kí chủ sớm ngày hoàn thành giấc mộng Harem cho bản thân, tác giả và cũng như cho các độc giả, hết rồi ạ!" Giọng Linh lại vang tiếp lên

"Ở chung vài ngày 99 hảo cảm, đâm thêm một phát lên luôn 100, khâm phục anh thật đó chủ nhân ơi!" Linh nói bằng giọng tinh nghịch trong khi nhìn Thiên đơ ra một lúc

"Giải thích phát đi Linh!" Thiên hỏi lại ngay lập tức

"Các cấp độ hảo cảm như sau: -âm là kẻ thù; 1~10 là gặp sơ sơ; 11~20 là có chút quen biết; 21~30 là quen thuộc; 31~40 là thân thuộc; 41~50 là có chút thinh thích; 51~60 là trong tình trạng thả thính; 61~70 là yêu rồi; 71~80 là yêu say đắm rồi khó chia tay lắm; 81~90 là sẵn sàng hiến dâng tất cả cho nhau; 91~99 là có giết cha nàng hay chịch mẹ nàng ngay trước mặt cũng chẳng sao; lên 100 thì cùng sống cùng chết luôn. Thần cấp Song Tu Âm Dương công pháp là phần tặng kèm, do trong anh có dâm tính của rồng nên hệ thống mới thưởng thêm cho anh, nếu chết bởi vì cái tính đó sẽ làm mất mặt hệ thống lắm nên tặng anh vật này, nó giúp anh có thể chịch quanh năm suốt tháng mà chẳng phải lo lắng gì cả cho đến khi anh chán thì thôi, nó có thể giúp anh nhiều việc nữa nhưng anh tự đi mà nghiệm lấy" Linh vẫn nói còn Thiên vẫn nghe

"Thế là do hệ thống bắt mình lập Harem nhỉ? Do hệ thống rồi, không phải mình muốn mà hệ thống ép mình phải làm vậy, đã thế mình lập cho nó xem!" Thiên vừa đổ mọi tội lỗi cho hệ thống vừa tự ép mình tin vào điều đó

"Mà quay thưởng đi, lâu rồi chưa quay chẳng biết có bị tụt không nữa!" Thiên quay ra nhắc Linh

"Quay 1 lần" giọng Linh vang lên theo tiếng hệ thống

"Nhận được Bộ quần áo của Thần*1" giọng nói Linh vang lên kèm theo một bộ đồ xuất hiện

"Lại vật phẩm hiếm à? Của Thần là như nào? Chả nhẽ là đồ Fake hay Second hand à?" Thiên đang phân vân thì Linh lại xuất hiện và kể ra công dụng của nó

"Cái này là thuộc tính bá đạo luôn rồi chủ nhân ơi, số anh may thật đấy, cái này là sản phẩm dành cho các vị Thần. Nó có thể kết nối tới ý nghĩ chủ nhân để tự biến thành bộ quần áo mà họ mong muốn, phòng thủ thì khỏi bàn, kháng phép, vật lí, độc 100%, còn tăng theo cấp người sử dụng nữa chứ, có cái này thì anh lại càng trâu bò rồi!" Linh vui vẻ vì biết rằng Thiên có thêm một bảo vật nữa để phòng thân, cộng với thuộc tính X2 phòng thủ được buff từ Vô Định Hình sáo trang nữa thì phòng thủ của Thiên làm khó nhằn cho cả những vị thần yếu rồi

( Lúc này ở một nơi nào đó)

"Ơ cái đồ để đây cơ mà, đâu rồi? Quái lạ....thôi lại phải làm lại rồi!" Một người đàn ông cao tuổi đang lẩm bẩm một cái gì đó, nhìn già thế chắc lão này cũng

==============================================================================================================================================

"Đồ tốt! Check luôn cho nóng" Thiên vui vẻ mặc lên chiếc áo rồi tưởng tượng ra hình thù chiếc áo mà cậu từng nhìn trong mấy bộ Anime và Manga ở kiếp trước. Nó có màu trắng hơi xam xám, trông như cái áo của Kirito kết hợp với trang phục nam chính trong mấy bộ Anime phép thuật học đường vậy, trông khá ngầu lẫn với khuân mặt và vóc người Thiên giờ thì sát thương dành cho phái nữ của Thiên lại kéo lên một đoạn xa hơn rồi

"Tự động biến thành màu đen trắng khi vào trạng thái chiến đấu, tự bật hiệu ứng phòng thủ, kháng thuộc tính, bật tự động!" Thiên vừa tinh chỉnh lại các món đồ vừa soi mình trong gương vừa tự thỏa mãn gật đầu

"Nếu anh học thêm được rèn thuật thì có thể khảm thêm các loại đá rồi tăng cấp thêm cho nó để nó càng mạnh hơn đấy!" Linh nhắc nhở làm Thiên nhớ tới mấy cái cột phó chức nghiệp vẫn còn đen sì ở trong bảng thông tin

Thiên bỗng nhớ ra việc cần làm, ngay lập tức cậu lao vào phòng bếp và nấu ăn nhanh nhất có thể cho Hồng Vũ ăn

Mang vào phòng thấy cô nàng vẫn còn đang ngủ Thiên liền ôm nàng vào lòng rồi ngủ tiếp. Trong buổi tối đó Thiên nói cho Hồng Vũ biết ngày mai sẽ rời khỏi nơi này làm nàng khá vui vì cũng lâu rồi chưa về thăm nhà

Đêm đó cả hai người điên cuồng làm đến khi Hồng Vũ ngất đi vì biết rằng lần này đi sẽ không trở về nơi này nữa, đây là lần cuối hai người có thể làm ở đây