Dragon World

Chương 149: Tự bạo




“Thảo nguyên xanh, sừng nguyên chất,....la lá la...” do quãng đường khá dài nên Thiên đành vừa đi vừa hát cho đỡ buồn

Thân hình bé nhỏ hơn 1m của cậu cũng chả đủ cho Hồn Thú nhét kẽ răng, tuy nhiên loại bỏ mùi với Thiên không khó bởi cậu biết liễm tức quyết, nếu không tìm đường chết sẽ không phải chết

Băng qua thảo nguyên, Thiên chật vật leo lên cánh rừng bên cạnh, đường đến Thành phố Alan sắp tới rồi

“Thành phố Alan! Quả là đáng nhớ nhỉ!” Thiên bước đi trong khi nhớ lại một chút về nơi đây

Trên thế giới thì các pháo đài bay cùng Thành Phố bay không ít

Nhưng riêng ở Alan thì đây là một nơi tuyệt hảo cho các Hồn sư, nó gần như là một Học viện đứng đầu vậy, lò đào tạo Phong Hào Đấu La trên thế giới

Tức là muốn vào được Học viện Alan thì không chỉ tiền tài và quan hệ, còn cần thiên phú nữa, cạnh tranh rất khốc liệt nên tỉ lệ đào thải cũng cao

Kiếp trước Thiên có dịp được vào học ở đây 1 năm rồi bị thải ra xuống Trường khác

Alan là một trong số ít trường học có thể giữ vững bảng hiệu 5 sao trong vô số năm qua, chỉ có khoảng 9 trường nữa như vậy trên thế giới, phân bố mọi nơi là 4 sao học viện, 3 sao học viện, 2 sao học viện và 1 sao trường học

“Thôi quên đi! Kiếp này ta chẳng muốn phụ thuộc vào thế lực nào nữa! Cái ta cần là thời gian! Thời gian sẽ cho ta tất cả những gì ta muốn! Dựa vào mấy cái học viện cũng chả có gì hay ho cả!”

Thiên đang bước đi bỗng quay lên nhìn trời, một đám mây đen đang dần thành hình, có vẻ không phải là một đám mây thông thường

“Đệt! Chả nhẽ có người muốn độ kiếp à? Hay là có Hồn Thú 10 vạn năm quanh đây!” Thiên đen mặt nói, đám mây này chặn đường cậu và sẽ không hay ho gì khi cứ cố băng qua thiên kiếp như vậy

Thiên đành quay ra sang hướng khác, vị trí này chuẩn bị có thiên kiếp ập tới và cứ ngây ngốc ở đây là điều cực kì ngu ngốc

“Hướng bắc ư!” Thiên đành đi đường vòng một chút vậy, dù sao cậu cũng không để mình bị tụt lại được

Thành phố Alan trôi nổi nên nó gần như kiểu là trôi dạt xoay tròn trong một bán kính nhất định, nếu không nhanh thì để tới được nơi đó còn khó khăn hơn

“Tò mò ghê! Thứ gì ở trong lôi kiếp chứ?” Thiên có tò mò nhưng cậu cũng chẳng dám ở lâu, bây giờ vẫn còn thực lực yếu như sâu kiến

Ngu thì ở lại chết ngay, Thiên quyết định một cách dứt khoát rồi chuyển hướng lên phía Bắc

“Haizz! Trời sắp tối nữa chứ!” Đên này cậu đành ngủ qua một đêm trong rừng

“Bắt được con gà này! Nướng ăn tạm chống đói thôi!” Thiên động thủ, đám lửa cậu đốt cháy toả ra ánh sánh nhỏ trong đêm, với thân hình bé nhỏ nhưng sức ăn lại chả kém chút nào, cũng là một Hồn Sĩ 10 cấp nên Thiên ăn 2 con gà vẫn hết sức ung dung, còn chuyện gà ở đâu ra thì đang đi thì thấy, ném đá phát, chết, thế là có gà ăn

Một đêm cứ như vậy trôi qua, khi Thiên tỉnh thì mặt trời đã lên từ bao giờ rồi

“Tiếp nào! Tầm 2 ngày nữa sẽ xong thôi!” Thiên tiếp tục cuốc bộ, điều kì lạ là cơ thể cậu không mỏi và mệt như hôm qua nữa, chỉ sau một đêm nghỉ ngơi là cậu lại trở về trạng thái bình thường, ắt hẳn cái bộ thân thể bất phàm chính là lí do cho mọi điều bất thường

“Lợi hại nha!” Thiên vui vẻ nghĩ, tiếp theo cậu men theo đường theo trí nhớ để vòng về qua hướng Tây

Nhưng rồi, cậu gặp một sinh vật đáng sợ hơn, đó là Băng Hổ

Bọn này thường đi săn lẻ nên nó không quá nguy hiểm nếu có team đi cùng, nhưng chúng lại là ác mộng với đơn hành giả và Thiên cũng không ngoại lệ

“Hổ ca! Hổ gia gia! Hổ đại ca! Sao cứ phải làm khó nhau chứ!” Thiên chạy trong khi thở dốc, điều này khiến cậu mệt hơn trông thấy

Và rồi cậu bị lùa chạy như vịt bởi Băng Hổ, nó cũng hí cậu như một trò tiêu khiển trước khi xé xác con mồi, Băng Hổ nhanh chóng tăng tốc bởi nó cũng dần phát hiện mình vượt qua giới hạn đến nơi của bộ tộc khác

“Mé! Liều thôi!” Thiên chạy nước rút, hai tay cậu buông lỏng ra, rồi cậu chợt hét lên thật to

“Aaaaaaaaaaaa!!!!!” Giữa vùng đất lạnh lẽo, một mình Thiên chạy như điên miệng hét to

Điều này càng khiến Băng Hổ gấp hơn, nó nhanh chóng đuổi theo Thiên rồi định một trảo vồ chết con sâu trước mắt

Mới đầu còn vui nhưng giờ nó lại muốn nhanh chóng giết chết thằng bé con khốn nạn trước mắt

“Ngao~” nó nhảy lên rồi vồ tới chỗ Thiên, cậu lăn qua một bên

“Mé hú hồn chim én! Mày được đấy!” Thiên tiếp tục chạy sâu vào trong, tuy nhiên rồi cậu gặp một thân ảnh giữa trời tuyết trắng này

“Ồ! Nhân loại sao?” Một thân ảnh thiếu nữ với mái tóc băng lam, đôi mắt cũng cùng màu tóc, khí chất lạnh lẽo khó gần nhưng khuôn mặt đó khiến Thiên hơi thẫn thờ một chút

“Cút!!!” Con Băng Hổ bị một đập bay ra ngoài, nó lăn vài vòng rồi cúp đuôi chạy

Trong lòng tiếc gần chết, bởi tính thích nhây mà con mồi đến miệng còn để mất

“Đa tạ tiền bối cứu giúp!” Thiên cúi người trước vị cao thủ này, nhìn sơ qua chắc cũng tầm 27, 28 tuổi

Nhưng Thiên không dám gọi tung lung, kẻo nhỡ mồm thì hỏng, con gái không dễ đối phó mấy đâu, cái này cậu đã có kinh nghiệm ngày trước rồi, với lại chỉ đoán tuổi thông qua bề ngoài là điều ngu ngốc nhất ở đây, chỉ có kiểm tra cốt linh mới chắc chắn trăm phần trăm được thôi

“Ko cần! Tiện tay thôi! Ta chỉ không muốn một đứa nhóc nhân loại bị Hồn Thú cạp trước mặt mình thôi!”

Vị thiếu nữ thần bí liếc qua người Thiên, khi xác định không phải do Hồn Thú biến thành thì cũng hết đề phòng bên ngoài mà bắt đầu đề phòng tâm lí

“Mà người bảo hộ của ngươi đâu?” Cô nàng không tin một đứa nhóc 6,7 tuổi bơ vơ nơi đồng không mông quạnh tuyết rơi đến đít như này

“Ta không có!”

“À........” vị cao thủ này nhìn Thiên một chút rồi nói, có điều ngữ khí có phần trêu cợt, nhìn Thiên với vẻ mặt đồ ngu ngốc rồi tiếp tục nói

“Đôi khi không biết tự lượng sức mình sẽ dẫn hoạ đó! Thôi được rồi, ngươi có đi đâu tiện không để ta đưa ra chỗ Cực Bắc Chi Địa này!”

(Haizz...lại một thằng nhóc trốn nhà đây mà! Không biết trời cao đất dày là gì rồi! Hay mình dạy nó một bài học nhỉ?)

“Con bị Hồn Thú rượt nên mới bị lạc đến đây! Mà cũng sẵn kiếm cái Hồn Hoàn đầu tiên luôn!”

“Ồ! Thú vị...à không, là gan to chứ....nhìn ngươi có vẻ cũng mới 6 tuổi chứ! Chẳng nhẽ là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực!”

“Có lẽ....chắc vậy!” Thiên ngập ngừng nói, cậu chưa muốn lộ bản thân quá nhiều khi chưa biết rõ đối phương ra sao

“Ừ! Nếu vậy đem ngươi về học viện Alan cũng không phải là không được!”

“Dạ!” Thiên ngoan ngoãn ngồi im, nhưng rồi một thân ảnh bên xa khiến cậu không khỏi chú ý

Một thiếu nữ với mái tóc đen dài, do xa quá nên Thiên cũng không rõ diện mạo ra sao

“Đó là Học trò của ta!” Như thấy Thiên nghi hoặc, vị cao thủ thần bí nói, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng khó có được

“Ồ! Tỷ tỷ lợi hại thật!”

“Chắc nó cũng sắp xong rồi!” Vừa nói xong thì khí tức bên đó dày thêm một phần

Cả phiến khu vực tuyết bị gió thôi tung, Thiên chỉ kịp nhìn được là cô nàng này có 4 Hồn Hoàn trôi nổi rồi bị tuyết khuất tầm nhìn

“Graooooo!!!!” Bỗng một tiếng gầm vang lên, thiên địa biến sắc, gió tuyết cũng dày thêm vài phần

“Không tốt! Là Bạo Băng Tử Long! Chết tiệt! Sao nó lại thức dậy giờ này chứ!” Vị cao thủ thần bí có vẻ hơi biến sắc, dù sao một con Hồn Thú có liên quan tới chữ Long đều không phải loại dễ trêu

Không kể đến Bạo Băng Tử Long là loại có huyết mạch Long khá cao, bản tính hung dữ, không ngại cắn bất cứ sinh vật nào nên trong khu vực của nó thường rất ít Hồn Thú qua lại

“Nhanh lên! Mễ Tuyết! Mau lại đây!” Một tay kéo Thiên, cô nàng này bay về phía thiếu nữa kia, tóm lấy rồi bay lên trên cao

“Không ổn! Là Băng Pháo!” Một tuyệt kĩ của Bạo Băng Tử Long, nó cho phép Bạo Băng Tử Long ngưng tụ Băng Lực rồi bắn mạnh ra dưới dạng tia thẳng

*piu* không kêu to nhưng tốc độ nó rất nhanh, cao thủ thần bí cũng chỉ kịp tránh sang phải một chút

“Agh~” bằng một cách rất đen cmn đủi, bên chân Thiên dính một chút băng tinh

“Không ổn! Là Băng Bạo Thuật! Thả con ra cao thủ, chết chung đó!” Vị cao thủ này cũng nhận ra tình cảnh của Thiên tuy nhiên lại không để ý đến kiến thức và độ phán đoán nhanh nhẹn của cậu

“Nhưng-” không để cô nàng nói hết câu, Thiên ngắt lời bởi những mảnh băng đó bắt đầu hiện lên ánh sáng trắng, biểu hiện rõ cho việc kích hoạt Băng Bạo Thuật

“Được rồi! Nếu đây là số mệnh thì nên chấp nhận! Tránh một lần cũng chẳng tránh mãi được!” Thiên quả quyết, cầm thanh kiếm ra cứa vào tay vị cao thủ thần bí này

Chỉ là cứa nhẹ thôi nhưng máu cũng đã rỉ ra, cậu ngay lập tức rơi xuống tuyết

“Nhóc con!!!” Vị thiếu nữ Mễ Tuyết cùng cao thủ thần bí đều bị bất ngờ không hề nhẹ

Một đứa bé 6 tuổi lại có sự dũng cảm cùng quyết đoán như vậy, khiến cả hai người đều không kịp suy nghĩ nhiều

*bùm* Thiên rơi xuống chỗ tuyết khá dày nên đỡ được một phần đau đớn nhưng

“Aghhhhh!!!!” Tiếng nổ vang lên, kèm theo tuyết, nhưng chỗ đó lại hiện lên ánh đỏ tựa như máu

Chiếc chân bên trái Thiên coi như là đoạn mất, giờ thì cậu coi như chắc chắn là tàn tật rồi, còn sống được hay không thì.....Thiên nhìn con Bạo Băng Tử Long cười khổ

“Đéo tin được! Fuck!!!! Chả nhẽ lại chết nhảm vậy ư???” Đôi mặt Thiên hiện lên sự không cam lẫn quyết liệt

Hai người kia bay lên trời cũng thấy cảnh đó, riêng cao thủ thần bí mím môi, nhìn về phía con Bạo Băng Tử Long đều hận thù

“Một thiên tài.....haizzz.....nếu không chết với tâm tính bực này chắc chắn sẽ có một phen sự nghiệp ra trò.....tiếc thay!!!”

“Đúng là trời cao đố kị anh tài!” Mễ Tuyết câu hiểu câu không, nhưng cô biết rằng nhóc con bé tí kia chịu hi sinh chính mình để không liên luỵ tới hai người

“Kia là-!???” Đôi mắt vị cao thủ thần bí hiện lên vẻ khó tin

Mễ Tuyết cũng trợn mắt phượng nhìn về phía Thiên, cậu nằm trong hố tuyết, trước mặt là Bạo Băng Tử Long

Lấy ra thanh kiếm, ấn nhẹ hai ba nút trên đó. Bỗng hào quang đỏ rực loé lên

“Ông bạn già! Cùng nhau chiến trận cuối thôi! Tiếc thay cho tôi với ông ghê!” Vuốt ve thanh kiếm, Thiên thả tay ra

Nó lơ lửng trong không khí rồi lao về hướng chỉ định, đó là hướng Bạo Băng Tử Long

Con Hồn Thú ngu ngốc giờ mới nhận ra mình nên chạy bây giờ, nhưng tất cả đã quá muộn, Thiên đã đặt dấu chấm hết khi cậu quyết định bật chế độ tự huỷ

*oanhhhhh* một đám mây hình nấm mọc lên, cả khu vực 1 km đều bị cuốn vào vụ nổ

“Mama-” Mễ Tuyết vẻ mặt không dám tin

“.....Hồn Đạo Khí cấp 9 Tự Bạo.....” vị cao thủ thần bí cũng không tin những gì xảy ra trước mắt

Một thằng nhóc không người thân lại có một thanh kiếm Hồn Đạo Khí cấp 9 giá trị liên thành, chả nhẽ nàng bị hoa mắt

Nhưng cái đám mây đen cùng hố to thôi bay mọi thứ đều là thật, chẳng phải hoa mắt hay nằm mơ gì cả