Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 100: Chân tướng (05)




Chương 100: Chân tướng (05)
"Tại sao lại khẳng định như vậy?"
"Tin tôi đi, tôi nhất định sẽ mang Hi Lương an toàn trở về."
Lời nói khẳng định của Giản Mạc không biết tại sao lại khiến Mã Thanh Lam cảm thấy tín nhiệm.
Cô tin Giản Mạc có thể bình an mang Mộc Hi Lương trở về, giống như Mộc Hi Lương tin rằng Giản Mạc sẽ một lần nữa yêu nàng. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy sự nghiêm túc cố chấp trong mắt Giản Mạc, Mã Thanh Lam liền nghĩ như vậy.
"Tôi hi vọng cô có thể suy tính rõ ràng hơn một chút, thật ra thì Tiểu Hi không hề hi vọng cô khôi phục kí ức, nhớ lại cậu ấy." Mã Thanh Lam còn không quên thái độ của Mộc Hi Lương khi lần trước cả hai thảo luận về chuyện Giản Mạc mất trí nhớ.
Tiểu Hi nói nàng không hi vọng Giản Mạc khôi phục trí nhớ, còn nói bản thân nàng rất ích kỉ. Mã Thanh Lam không biết tại sao một Mộc Hi Lương xưa nay vẫn luôn hi vọng Giản Mạc có thể khôi phục trí nhớ lại nói ra những lời này, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó khiến Mộc Hi Lương lựa chọn như vậy. Thế nhưng mặc kệ là chuyện gì thì khi nàng nói ra những lời đó, Mã Thanh Lam vẫn có thể nghe ra sự giãy dụa, do dự, và không biết làm sao trong giọng nói của nàng.
Bây giờ Mộc Hi Lương không có ở đây, nhưng Mã Thanh Lam không có quên những gì nàng từng nói, nhất là những vấn đề liên quan đến Giản Mạc.
Nhưng bây giờ một người đang muốn khôi phục trí nhớ, một người lại không muốn người kia nhớ lại, chuyện này thật khiến cho người ngoài khó xử.
"Tôi biết, thật ra là cô ấy lo lắng cho tôi, tôi biết cô có cách tìm ra vị giáo sư đó nhanh hơn, nên mới mời cô giúp tôi."
Giản Mạc sao lại không hiểu tâm tư của Mộc Hi Lương chứ, cũng không khó đoán ra nguyên nhân khiến nàng hành động như vậy.
Khi nàng biết cô bị mất trí nhớ thì đã từng muốn dùng thuật thôi miên, cho dù không thành công thì cũng đã từng bước dẫn cô rơi vào cái lưới mang tên Mộc Hi Lương. Như vậy, không khó để suy đoán lúc đó Mộc Hi Lương nhất định đã từng điều tra mọi chuyện của cô.
Vả lại, ngày hôm ấy khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô ở phòng làm việc, đấy chính là nguyên nhân khiến cho Mộc Hi Lương không muốn cô hồi phục trí nhớ đi.
Giản Mạc biết tâm tư của Mộc Hi Lương, cũng biết nàng làm vậy là vì tốt cho mình, nhưng mà thứ Giản Mạc mong muốn lại không phải vậy. Cô muốn cùng Mộc Hi Lương đối mặt tất cả, cho dù kí ức đó có thể khiến cô thống khổ khép mình, thế nhưng đó là cái giá để biết được bí mật. Vì Mộc Hi Lương, vì cô, cũng vì người mẹ đã mất của cô.
"Aiz.... Tôi biết. Thật ra thì không cần đến Cao giáo sư, ở chỗ tôi có một biện pháp có thể khiến cô khôi phục trí nhớ, nhưng mà nó còn đang trong giai đoạn nghiên cứu ban đầu, tôi cũng không biết có thể thành công hay không. Cô có muốn thử một lần không?"
Phương pháp thí nghiệm này lần trước đã từng nhắc đến với Mộc Hi Lương, nhưng mà khi đó Mộc Hi Lương đã không muốn Giản Mạc hồi phục trí nhớ cho nên sau lần đó Mã Thanh Lam đã không nhắc đến nữa.
"Muốn."
"Vậy cô chuẩn bị một chút đi, tôi cũng đi chuẩn bị vài thứ, chờ tôi quay lại thì bắt đầu." Sâu sắc nhìn Giản Mạc một cái, sau đó Mã Thanh Lam liền rời đi. Những dụng cụ đó cô vẫn để ở phòng thí nghiệm, cần phải đi lấy mới được.
Giản Mạc muốn khôi phục trí nhớ, mặc dù Mã Thanh Lam cũng muốn như vậy và cũng đáp đáp ứng với người kia, nhưng mà lại không biết nên giao phó với Mộc Hi Lương thế nào, cho nên Mã Thanh Lam liền gọi điện cho Cố Ngôn Sương để nhờ tư vấn, thuận tiện hóa giải hiểu lầm hôm qua của hai người. Được rồi, thật ra thì Mã Thanh Lam đang mượn cớ để nói chuyện với Cố Ngôn Sương, muốn mượn cơ hội này để hoàn hoãn quan hệ của cả hai.
Chuyện hôm qua đúng là do cô sai, biết rõ trong lòng cố Ngôn Sương để ý nhất chuyện này vậy mà cô còn không sợ chết hướng vào nòng súng, nhất định là não của cô bị cửa kẹp hư rồi mới nói ra những lời khiến Cố Ngôn Sương tức giận đến vậy.
"Ngôn Ngôn...." Trên đường quay về phòng thí nghiệm, Mã Thanh Lam gọi điện cho Cố Ngôn Sương.
"Có chuyện?"
Nếu người bình thường hỏi bạn "có chuyện" thì đại khái là không muốn nói chuyện với bạn nữa, muốn cúp máy, hơn nữa Cố Ngôn Sương không phải nói những lời này với người ngoài mà là đang nói với người yêu thân mật của mình.
"Chị.... Chị sai rồi, Ngôn Ngôn, em nghe chị giải thích có được không?" Mã Thanh Lam muốn khóc, Cố Ngôn Sương thật sự không để cho cô giải thích, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ dùng thái độ đó để nói chuyện với cô cả.
"Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật, cho nên chị vẫn nên giữ lời giải thích đó lại đi. Yên lặng là vàng, chị hẵng nên học hỏi một chút."
"Chị.... Không phải.... Cái đó....." Bị lời của Cố Ngôn Sương làm cho sặc nên Mã Thanh Lam liền nói chuyện ngập ngừng không lưu loát.
"Em buồn ngủ, chờ em dậy rồi thì chị lại gọi đến, nếu còn làm ồn em ngủ thì sau này em sẽ không để ý đến chị nữa."
Ngủ? Ban ngày mà Ngôn Ngôn cũng lười biếng? Giải thích lần nữa? Có lẽ đã chán nghe những chuyện liên quan đến Mộc Hi Lương nên cho dù Mã Thanh Lam có giải thích với nàng thì nàng cũng không muốn nghe nhiều nữa, thật là....
"À.... Đúng rồi, Giản Mạc muốn khôi phục trí nhớ, chị định giúp cô ấy, nhưng mà em cũng biết là Hi Lương không đồng ý, em xem...." Nhớ đến chuyện của Giản Mạc thì Mã Thanh Lam vội vàng chen vào vài câu.
"Nếu Hi Lương đã không đồng ý, mà chị lại quan tâm đến lời cô ấy nói như vậy thì cũng đừng nên giúp Giản Mạc. Còn chạy đến nói với em làm gì chứ." Nói xong thì cạch một tiếng, điện thoại đã bị cúp.
Thanh nhi đáng chết, Thanh nhi thối tha, đi quan tâm Hi Lương của chị đi, chớ có làm phiền em!
A.... Sửng sốt vài giây, ý thức được mình lại nói sai thì Mã Thanh Lam lập tức gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu sau đó là bị ngắt luôn.
Sau khi ngắt máy, Mã Thanh Lam lại tiếp tục gọi, nhưng tình huống vẫn giống y vậy, cuộc gọi tự động bị ngắt.
Bây giờ Cố Ngôn Sương rất phiền Mã Thanh Lam, điện thoại lại cứ đổ chuông liên tục, trong cơn tức giận thì đã tháo luôn sim ra ngoài. Hừ! Ai mướn chị gọi!
"Chào ngài, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy......" Lúc Mã Thanh Lam gọi lại lần nữa thì nghe được giọng nữ lạnh như băng, Ngôn Ngôn có cần phải ngạo kiều như vậy không a....
Bên này, ba cô gái loạn thành một đoàn, nhưng vậy thì rốt cuộc Mộc Hi Lương đang ở nơi nào?
"Không biết bác trai mời cháu đến nơi này rốt cuộc là vì điều gì?"
Ngày hôm đó nhận được điện thoại của Giản Dực Long, nói là muốn nói với nàng vài chuyện về Giản Mạc, hơn nữa cần phải làm theo yêu cầu của ông thì mới nói cho nàng nghe chuyện. Bây giờ đã bị mời đến nơi này hai ngày rồi, Giản Dực Long lại không có chút động tĩnh nào, Mộc Hi Lương còn tưởng rằng mình bị nhốt nữa chứ. Không có trò chuyện, ngay cả điện thoại di động cũng không có, cho nên không thể gọi điện ra ngoài được, cũng không biết đồ ngốc đó sẽ gấp đến hình dạng gì rồi.
Lúc này Mộc Hi Lương đang ngồi trong một căn biệt thự của Giản gia, nhớ lại những yêu cầu mà Giản Dực Long đưa ra với nàng, coi như lúc đó cứ làm theo mà không suy nghĩ thì bây giờ nhớ lại là có thể nhận ra nguyên nhân khiến Giản Dực Long làm như vậy chính là vì không muốn Giản Mạc liên lạc được với nàng.
Nhưng nếu đã vì muốn Giản Mạc không liên lạc được với nàng thì tại sao lại đem nàng đến chỗ này?
"Ngồi đi, cháu là người thông minh, tôi nghĩ tôi không cần nói nhiều thì cháu cũng đã đoán được rồi." Giản Dực Long thả cuốn sách trong tay xuống, nâng mắt kiến, nói.
"Bác trai làm vậy là có ý gì?"
"Còn nhớ những lời tôi nói lần trước không?" Không trả lời câu hỏi của Mộc Hi Lương là đặt câu hỏi lại cho nàng.
"Vẫn nhớ, lúc đó bác trai nói chờ cháu biết được bối cảnh của Tiểu Mạc, biết được mặt khác của cô ấy, nếu như còn nguyện ý ở cùng một chỗ với cô ấy thì bác sẽ không ngăn cản chúng cháu nữa."
"Đúng là như vậy, thế bây giờ sau khi nhìn rõ hiện trạng ở đây rồi thì đã hiểu được bối cảnh của Giản Mạc chưa?"
"Nhìn dáng vẻ này, có vẻ cháu đã tìm được một phú bà nhỏ, gia cảnh của Tiểu Mạc đúng là không tệ." Mộc Hi Lương nửa đùa nửa thật nói.
Từ bên ngoài biệt thự cho đến trưng bày bên trong thì có thể nhìn ra quy mô của nó không nhỏ, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều bảo vật quý giá, nếu không phải là người có của cải phong phú thì sao có thể bày trí như vậy được. Rồi từ những người giúp việc của biệt thự thì biết nơi này khá ít người, nhưng mà chỗ nào cần thì vẫn có người giúp việc, có thể nhìn ra nơi này không có người thường xuyên lui đến. Cho nên nói, Giản Mạc là một phú bà nhỏ cũng không sai.
"Haha, xem ra cháu cũng rất hài hước, không hề giống với điều tra của tôi." Giản Dực Long lại bị lời của Mộc Hi Lương chọc cười, lời nói rất thẳng thừng a.... Chẳng qua, đúng là Giản Dực Long có thể không lo lắng đến vấn đề gia tài của mình, trước đó đã từng điều tra qua Mộc Hi Lương, cô gái này bất luận về phương diện tính cách hay cuộc sống đều rất tốt.
Vốn trước đây luôn hi vọng Giản Mạc có thể tìm được một người đàn ông tốt rồi gả cho người ta, sau đó sẽ tiếp quản gia nghiệp của ông, thế nhưng thứ mà những người đàn ông kia mưu đồ chính là gia tài của ông. Ngay cả thuộc hạ của mình mà Giản Dực Long cũng không tin tưởng nổi, càng không có chàng trai nào xứng với đứa nhỏ nhà ông. Huống chi tính tình của Giản Mạc lãnh đạm như vậy, ngay cả ông mà cô cũng không muốn nói nhiều nữa kia mà.
Nhưng Mộc Hi Lương lại không giống, mười năm trước đã biết đến sự tồn tại của nàng, mười năm sau, đối mặt với Giản Mạc mất trí nhớ nhưng vẫn không từ bỏ. Thật ra thì trong lòng Giản Dực Long, có Mộc Hi Lương chăm sóc Giản Mạc cũng là một lựa chọn tốt, chỉ là một khi nhắc đến những chuyện cũ đã phủ kín bụi kia, Giản Dực Long thật không dám nắm chắc hai đứa bé này sẽ lựa chọn như thế nào.
"À? Vậy không biết bác trai điều tra ra cháu là người như thế nào?" Mộc Hi Lương ngược lại rất tò mò, nàng đùa giỡn như vậy mà Giản Dực Long lại không hề tức giận, ngược lại còn nói như vậy? Cho nên mới tò mò không biết kết quả điều tra của Giản Dực Long là như thế nào.
"Người sống biệt lập, lạnh lùng cao ngạo, không hề quan tâm đến bất kì chuyện gì."
"Vâng, cháu cũng hay nghe bọn họ nói như vậy." Mộc Hi Lương bày tỏ đồng ý, đây là những từ ngữ mà trước đây rất lâu người ta hay dùng để miêu tả về nàng. Chẳng qua không phải là nàng không quan tâm gì cả, mà vì lòng tham của nàng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa đựng vài người mà thôi.
"Tôi biết tình cảm của cháu và Mạc nhi, cũng biết thâm tình cháu dành cho Mạc nhi, nhưng mà cháu có nghĩ đến hay không, một khi con bé nhớ ra mẹ con bé chết là vì chuyện của hai đứa, thì còn bé sẽ lựa chọn như thế nào?"
"Lời này của bác trai là có ý gì?"
Mục đích lần này Giản Dực Long mời Mộc Hi Lương đến đây là để nói chuyện, nhưng mà Mộc Hi Lương lại không hiểu ý nghĩa trong đó, cái gì gọi là chết vì chuyện của hai người họ?
"Tôi biết cháu đã từng điều tra qua, cũng biết cháu đã từng nhìn thấy Giản Mạc phát bệnh. Thật ra đã lâu rồi con bé không phát bệnh, cũng rất lâu rồi không nhớ đến chuyện năm đó. Mất trí nhớ, nhưng không có nghĩa là cái gì nó cũng quên. Lúc ban đầu, đêm nào con bé cũng bị ác mộng hành hạ, mỗi lần đều tỉnh dậy trong hoảng sợ, con bé đã đau đớn đớn rất lâu, nên mới khiến nó dần dần quên hết mọi chuyện. Mà sự xuất hiện của cháu đã khơi gợi kí ức chôn giấu rất sâu trong tiềm thức của con bé, cũng đã đánh thức cơn ác mộng đó, lần phát bệnh trước đây cũng chỉ là một triệu chứng mà thôi."
Lúc Giản Dực Long nói đến đây thì trong lòng tràn đầy quấn quýt buồn bực và hối hận. Nếu không phải vì sơ sót của ông thì làm sao có thể khiến cho hai người phụ nữ ông quan tâm nhất gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay.
Giản Dực Long còn nhớ rõ dáng vẻ bị giấc mộng dọa cho tỉnh của Giản Mạc, là luống cuống, là sợ hãi.