Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 60: Hắc Long Vương





Trần Thất tùy ý gọi chút thức ăn và rượu sau đó tự rót uống.
Thành Tiểu Phái đã trở nên hoang tàn nên quán rượu cũng không có gì ngon.

Dù vậy Trần Thất cũng không để ý, chỉ thầm nghĩ trong lòng: "Tuy rằng pháp lực của ta ngày càng cao nhưng không có chỗ để đi.

Đã nghe Đô Úy Báo Vĩ doanh nói nhiều ngày nay Thái thú Triệu Mãn Trà liên tục thua vài trận, đã bị người ta vây trong phủ Bàn Long, đúng lúc lại hết lương thực.

Nếu hắn ta thua trận thì ta sao có thể chết chung với người này? Chỉ sợ vẫn phải chạy trốn, nhưng lần này phải chạy đi xa hơn."
Quận Thiên Đô có bốn phủ mười chín huyện.

Bốn phủ là Bàn Long, Đại Danh, Thiên Vận, Trần Lưu, mười chín huyện là Phái, Lế, Hồ, Cổ, Cảnh, Xích, Thương, Hoài, Trác, Ngô, Định, Nhiêu, Dã, Phong, Đường, Thuận, Bác, Lâm, Thạch.
Phủ Bàn Long là thủ quận số một của quận Thiên Đô, phủ Thái thú cũng ở đó.

Triệu Mãn Trà vừa thu ba vạn binh huấn luyện, có hai vạn đang đóng ở phủ Bàn Long.

Vị yêu vương này chia một phần binh lính đóng ở phủ Trần Lưu, hai tòa đại phủ còn lại lần lượt là con trai con gái của mình trấn thủ.

Các huyện thành còn lại vị Thái Thú đại nhân này không quản lý hết được, hiện giờ đã có chín tòa huyện thành bị triều đình đoạt lại.
Tướng lĩnh mà vương triều Đại Vân phái đến để tấn công quận Thiên Đô tên là Hỏa Toan Nghê Vương Đương, kỵ úy ngũ phẩm, sắc phong Trảm Yêu tướng quân, dẫn đầu một mũi binh mã tấn công quận Thiên Đô mấy năm nay.

Dưới trướng có năm vạn đại quân, phân ra chiếm giữ chín huyện thành, ngoài việc thường xuyên phải điều động lương thực thì cũng coi như chiếm đất làm vương.
Vốn hai nhà kiềm giữ lẫn nhau, đều có lực lượng tương đương nhau.

Nhưng hơn một tháng trước bốn đứa con của Hỏa Toan Nghê Vương Đương bỗng nhiên học nghệ từ Linh Kiệu tiên phái trở về, luyện thành một trăm lẻ tám thanh phi đao ba mũi hai lưỡi, vài lần ra trận đã chém chết bốn gã thiên tướng, mấy trăm thần binh dưới trướng của Triệu Mãn Trà, làm cho Triệu Mãn Trà không thể không đóng cửa thành tránh giao phong với Hỏa Toan Nghê Vương Đương.
Trần Thất tuy rằng từ nhỏ từng có vài năm đọc sách với mẹ, nhưng cũng chỉ đủ để biết chữ, đọc sách hiểu được một ít đạo lý.

Những gì là thiên hạ đại thế, địa lý nhân văn, phong thổ, thiên văn thuật số...!đều không hiểu rõ.

Ngoại trừ những tin tức không thật, hoặc là tin tức khuếch đại thu được từ những người bỏ trốn do chiến loạn từ quận Đô Lương sang quận Thiên Đô, bị sơn tặc Thiên Mã sơn bắt giữ, còn thật sự như thế nào Trần Thất đúng là không biết.
Trần Thất chỉ biết là quận Đô Lương cùng quận Thiên Đô, còn có Đông Hải và quận Bạch Lý là toàn bộ chín châu mà Vương triều Đại Vân cai trị.
Vương triều Đại Vân chia làm chín châu, ba mươi sáu quận.


Duyệt Châu Cổ Nam Đô chiếm giữ Đông Hải và Bạch Lý giàu có và đông đúc, Đô Lương cũng thuộc quản lý của họ.

Chỉ có Thiên Đô tạo phản.

Nhưng trong bốn quận ở Duyệt Châu, quận Thiên Đô cũng là nơi cằn cỗi nhất, Cổ Nam Đô không thèm để ý đến, thậm chí chưa từng cử binh mã đến đây, tấu vào triều đình chỉ khiến cho thiên tử thêm phiền lòng.
Trần Thất làm một sơn tặc không có khả năng đi đến tất cả các nơi mà thế lực của quan phủ mạnh mẽ.

Quận Đông Hải và Bạch Lý đều do Duyệt Châu Cổ Nam khống chế, binh hùng tướng mạnh, xưa nay không có một tên cướp hay yêu ma quỷ quái nào xuất hiện.

Trần Thất tự đánh giá cũng không phải nhân vật kinh thiên động địa gì, tất nhiên cũng không muốn gặp rủi ro.

Nếu bị quan binh bắt thì sẽ bị chém đầu như kẻ phản nghịch.

Mặc dù không phải oan uổng nhưng cũng hơi uất ức.
Muốn đến các châu quận khác Trần Thất lại không biết đi nơi nào, không khỏi có chút buồn bã thầm nghĩ: “Vẫn là những tên cướp độc hành thoái mái hơn sơn tặc chúng ta.

Chỉ có một mình, đi đâu, làm gì không phải kéo theo cả nhà giống ta...”
Trần Thất đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên quán rượu có tiếng ồn ào, năm gã đàn ông mặc áo giáp, đầu toàn những bím tóc nhỏ, trên mặt rất nhiều nếp nhăn bước vào.

Năm người đàn ông đều mang theo thanh đao dài, bước vào quán rượu hét lớn một tiếng:
- Mau đem chút thịt ngon rượu ngon ra đây, chậm một chút ta sẽ giết cả quán này.
Trần Thất trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: “Thành Tiểu Phái đã điêu tàn đến mức như vậy, xưa nay ít có người đi qua đây, sao bỗng nhiên xuất hiện mấy tên hung hãn này?”
Trần Thất chiếm một cái bàn tốt nhất trong quán rượu ngồi yên lặng.

Mấy gã đàn ông mặc áo giáp cũ nhìn hắn một cái cũng không để ý đến.

Huống chi người trong huyện Tiểu Phái vốn đều đã hoảng sợ, có thể chạy đi đều đã đi rồi, lúc này cũng không có người đến quán rượu ăn uống nên chỗ trống rất nhiều.

Năm gã đàn ông này tìm một cái bàn khác, ngồi xuống bắt đầu lớn tiếng bàn luận.
Trần Thất hơi để ý nên nghe rất rõ năm gã này nói chuyện.

Nhưng mấy tên này đều nói tiếng lóng, rất nhiều câu hắn nghe không hiểu được.


Nhưng Trần Thất bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nghiêm túc nghĩ: “Lúc ta ở Thiên Mã Sơn không phải nghe nói đạo tặc lớn nhất Duyệt Châu đó chính là Hắc Long Vương trên biển sao.

Dưới trướng vị Hắc Long Vương này có ngàn chiếc chiến thuyền, mười vạn hảo hán, ngay cả châu mục Duyệt Châu Cổ Nam Đô cũng không làm gì được.

Thiên Mã sơn chúng ta chỉ chiếm một ngọn núi, đánh cướp ở một con đường.

Hoa Cổ đường, Trúc Chi bang, Tam Sơn phái chẳng qua cũng chỉ xưng hùng ở quận Đô Lương, ra khỏi Đô Lương đã không có uy phong.

Vị Hắc Long Vương này lại tung hoành biển lớn, không chỉ Duyệt Châu mà ở Vương triều Đại Vân cũng rất nổi tiếng.

Trên người những người này có chút mùi mặn tanh, không phải là dấu vết hàng năm đều kiếm ăn trên biển sao? Nhìn hành động dũng mãnh của họ, mùi máu tanh đầy người, nói không chừng chính là thủ hạ của Hắc Long Vương.”
Trần Thất trong lòng đoán lai lịch của những người này, thật sự cũng chắc chắn bảy tám phần.

Hắn mặc áo giáp, người khác vừa nhìn đã biết là trú quân ở huyện Tiểu Phái.

Năm gã kia mặc dù ngang ngược kiêu ngạo nhưng lên bờ rồi cũng không muốn nhiều chuyện.

Hai bên cũng không để ý đến nhau.

Trần Thất suy nghĩ một hồi, ăn xong liền ngang nhiên đi ra.

Quán rượu đã biết lai lịch của Trần Thất nên không dám hỏi tiền, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, mặc kệ thằng nhóc này ăn không một bữa, không trả tiền rời đi.
Trần Thất ra khỏi quán rượu bỗng nghe được tiếng phốc phốc liên tục bên trong, lập tức có mùi máu tanh bay ra.

Trần Thất thầm nghĩ: “Năm người này thật sự cũng quá mạnh, không biết bất hòa như thế nào đã giết người.

Chuyện này ta có nhúng tay vào hay mặc kệ?’
Trần Thất đã muốn coi huyện Tiểu Phái là địa bàn của mình, có người gây chuyện trước mặt hắn, Trần Thất có chút không vui.

Chính bản thân hắn cũng là một sơn tặc, không phải hào kiệt gặp chuyện gì cũng rút đao tương trợ.


Đang lúc do dự liền nghe bên trong một người cao giọng quát:
- Chỉ là một gã tiểu nhị cũng dám hỏi chúng ta có tiền hay không? Nhanh đi làm rượu và thức ăn, nếu chậm ta giết hết mấy vạn dân cư trong huyện của ngươi bây giờ.
Trần Thất nghe thấy những lời này lại lừng chừng chưa đi, hừ lạnh một tiếng quát:
- Là ai muốn giết mấy vạn dân cư huyện Tiểu Phái của ta?
Bên trong hơi im lặng, sau đó có tiếng hét:
- Vốn không muốn trêu chọc ngươi, nếu đã đụng tới rồi thì giết ngươi cũng có sao?
Một ánh đao từ trong quán rượu khí thế như vạn quân lao ra, sát ý đầy trời.

Một chiêu đao pháp không kém lực sĩ ra trận trảm tướng.

Trần Thất chẳng những có pháp thuật mà còn học được võ nghệ.

Thiết Cốt Công của hắn đã tu luyện đến cảnh giới tầng thứ sáu, sắp đột phát lên tầng thứ bảy.

Thiết Cốt Công chính là ngoại môn công phu, am hiểu nhất chính là bồi dưỡng khí lực.

Nếu có thể tu luyện Thiết Cốt Công đến tầng thứ bảy liền có sức mạnh của năm con ngựa chạy, có thể kéo ngã năm con ngựa khỏe, khí lực còn hơn mấy chục thanh niên bình thường biết võ nghệ.
Hắn thấy những người này nói giết người liền giết, không hề cố kỵ, cũng không khỏi cười lạnh một tiếng hét lên:
- Dựa vào võ nghệ của các ngươi cũng dám làm bậy như vậy sao?
Trần Thất cũng không quan tâm đao pháp của mấy gã kia biến hóa, hơi nắm tay đánh ra một quyền.

Gã đàn ông này chẳng qua cũng chỉ mới luyện ra chân khí miễn cưỡng đả thông hai ba khiếu huyệt, so với Trần Thất thì như trên trời dưới đất, đom đóm và trăng rằm.

Trần Thất không dùng pháp thuật thắng hắn ta mà trực tiếp dùng một quyền cứng rắn va chạm.
Ánh đao của tên kia đụng phải nắm tay của Trần Thất giống như bị chém vào một khối sắt, lập tức vỡ vụn.

Một quyền này của Trần Thất đánh gãy đao thép của đối thủ xong lại đánh thẳng vào mặt hắn.

Nắm tay hắn nặng cỡ nào? Mặc dù Trần Thất dần dần cảm thấy võ nghệ không hữu dụng, lâu nay quen sử dụng pháp thuật.

Nhưng đó là vì hắn gặp toàn những nhân vật lợi hại.

Thật ra võ nghệ của hắn đột nhiên tăng mạnh đến như bây giờ, cho dù Đại trại chủ của Thiên Mã sơn Hắc Toàn Phong gặp hắn cũng phải cúi đầu xưng thần.

Cho dù đại bang chủ Trúc Chi bang cũng chưa chắc có thể thắng hắn.
Năm gã này chẳng qua chỉ là tiểu lâu la thủ hạ của Hắc Long Vương.


Mặc dù có chút võ nghệ nhưng sao có thể so sánh với “cao thủ” như hắn?
Chỉ một quyền của Trần Thất đã đánh vỡ mặt của đối thủ, giết chết một người.

Trần Thất nếu không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, liền dùng Túi Ngũ âm hóa thành ba vòng sáng màu đen, lập tức đem bốn người còn lại nuốt hết vào.
Võ nghệ của bốn người này giống như người lúc trước.

Trần Thất không cần dùng pháp thuật cũng có thể xử lý trong tích tắc.

Khi sử dụng pháp thuật thì càng thêm chắc chắn.

Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo trước mặt những nhân vật lợi hại không tính là gì.

Nhưng đối phó với lũ hải tặc cũng lợi hại không thể tưởng tượng, giết người dễ như thở.
Trần Thất thu bốn người này xong khẽ lật bàn tay, dùng túi Ngũ âm thu cả người bị giết nằm trên mặt đất, hủy xác chết không để lại vết tích, làm rất sạch sẽ.

Thậm chí ông chủ của quán rượu còn chưa nhìn thấy ai ra tay thì năm người đàn ông đã biến mất.

Đợi đến khi bọn họ có can đảm ra ngoài nhìn thì Trần Thất đã rời đi không còn bóng dáng
Những thủ hạ của Hắc Long Vương này chính là hải tặc.

Cũng không biết năm xưa lợi hại cỡ nào, gặp Trần Thất làm kẻ trộm từ nhỏ, giết người như giết heo chó.

Bọn họ vốn có trọng trách nhưng lại bị Trần Thất giết hết.
Trần Thất đi bộ trở về khu huấn luyện.

Lúc này túi Ngũ âm đã tiêu hóa hết năm xác chết kia, biến thành tinh khí dạt dào bị Thái Thượng Hóa Long quyết cắn nuốt.

Trên người những hải tặc này cũng không có gì đáng giá.

Trần Thất về đến trại thì rung lên một cái ném túi xuống đất để thủ hạ đến thu thập.
Chỉ có một phong thư túi Ngũ âm chưa tiêu hóa được.

Bên trong mơ hồ có vết bùa chú, lại dùng pháp thuật để che miệng, hiển nhiên là thứ quan trọng.

Trần Thất thấy phong thư này kỳ lại liền tiện tay cầm lên.