Lý Mị Mị không ngờ Đại bang chủ nhà mình đột nhiên ra chiêu sát thủ này, bị gã áo đen vỗ trúng một chưởng khiến sức lực của toàn bộ cơ thể như bị rút đi hết, mềm nhũn ngã xuống.
Chỉ nhìn tư thế Lý Mị Mị ngã xuống thì biết toàn bộ xương cốt của vị Tam bang chủ xinh đẹp này đã bị một chưởng có vẻ qua loa của gã đàn ông áo đen kia đập gãy nát, chết ngay tại chỗ.
Gã đàn ông áo đen nhàn nhạt lẩm bẩm:
- Ngươi đã bị người của Thái Hồ Bát Yêu nhìn thấy mặt, nếu như bị những tên yêu quái này hỏi tại sao Tam bang chủ của ta lại đi cùng với tên tiểu tặc kia, ta cũng không biết trả lời thế nào.
Mặc dù Lý Mị Mị ngươi cũng không đáng chết, nhưng để cho mọi việc ổn thỏa thì ta đành phải làm như vậy, đồng thời gán cái chết của ngươi lên đầu Trần Thất, để cho bang Trúc Chi có cớ tham gia vào việc này.
Hắn dùng tay bóp thanh Miễn Đao được Trần Thất khảm Huyền Âm Trảm Quỷ Phù một cái, thanh đao giống như bị một cái búa ngàn cân hung hăng đập xuống, lập tức nát tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Đồng thời Huyền Âm Trảm Quỷ Phù mà Trần Thất khảm vào cũng hóa thành một làn khói đen nhỏ, bị ánh mặt trời chiếu vào liền tan biến ngay lập tức.
Người đàn ông áo đen nhìn về phía Tuân gia trang cười lạnh một cái, lập tức tóm lấy xác của Lý Mị Mị, thi triển khinh công nhảy vọt đi.
Trần Thất không biết rằng Đại bang chủ bang Trúc Chi là vì Lý Mị Mị mất tích nên mới lần theo dấu vết từ phủ thành Bà Dương đến đây, còn bỏ công sức dò hỏi về Trần Thất nên biết được rất nhiều bí mật của hắn.
Lý Mị Mị mặc dù mấy lần có quan hệ x.ác thịt với Trần Thất, nhưng suy cho cùng vẫn là người của bang Trúc Chi, bang chủ nhà mình vừa gọi ra ngoài, liền lập tức nói hết tất cả nội tình của Trần Thất cho Đại bang chủ nghe.
Đại bang chủ bang Trúc Chi tính tình thâm trầm, lập tức đoán ra bí mật của Trần Thất, trong đầu hắn nảy sinh ý đồ muốn kiếm lợi.
Đại bang chủ bang Trúc Chi cũng là hạng người thâm độc và tàn nhẫn, thấy Lý Mị Mị không thể giữ được nữa thì lập tức ra tay hạ sát không chút thương tiếc.
Trần Thất mới luyện thành môn pháp Hỏa Vũ Tiễn, trong lòng vui vẻ, chỉ lo rèn luyện pháp thuật, tạm thời không để ý đến hành tung của Lý Mị Mị, cho tới tối hắn mới nhận ra có gì đó không ổn.
Trần Thất vội vàng gọi Lục Hạo Chi và Tuân Ngọc Tảo đến hỏi bọn họ hôm nay có gặp Lý Mị Mị không.
Tuân Ngọc Tảo thường ngày vẫn cùng đi với Lý Mị Mị, ngay lập tức lắc đầu nói:
- Buổi sáng muội có gặp Lý gia tỷ tỷ, tới chiều thì không thấy bóng của tỷ ấy đâu.
Lục Hạo Chi lập tức biến sắc, vội nói:
- Chẳng lẽ Lý Mị Mị đã tự mình chạy trốn rồi.
Trần Thất lắc đầu nói:
- Ta chưa từng giam giữ nàng ấy thì cần gì phải trốn? Chỉ sợ có kẻ địch vô cùng lợi hại tới bắt nàng đi rồi.
Hôm nay ta có gặp một người tên là Hình Vô Cực, tự xưng là cái gì mà truyền nhân của Thương Lang Thần Cung, người này bị ta đánh bại, ôm hận bỏ trốn, có lẽ chính là đồng bọn của hắn bắt Lý Mị Mị đi rồi.
Tuy Trần Thất lăn lộn trong ổ sơn tặc nên có chút khôn khéo lanh lợi, nhưng suy cho cùng không phải là hạng người có trí tuệ như trong truyền thuyết để có thể từ những dấu vết bình thường đoán ra chân tướng của sự việc, hắn kết luận như vậy cũng chỉ là do suy đoán theo lẽ thường mà thôi.
Lục Hạo Chi có kinh nghiệm giang hồ phong phú hơn hắn nhiều, nhưng cũng chưa từng nghe qua lai lịch của Thương Lang Thần Cung, bàn bạc với Trần Thất một lúc, hai người đều không có biện pháp nào hay cả.
Những ngày này Tuân Tảo Ngọc ngày đêm đều ở cùng Lý Mị Mị, nên cũng có chút tình cảm với nàng, lập tức lo lắng hỏi:
- Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể cứu Lý gia tỷ tỷ?
Trần Thất khẽ nhíu mày, nói:
- Ta nghĩ không ra cách nào hay cả, tuy thuộc hạ binh lính xác sống của Lục nhị ca không ít, nhưng thực lực lại không ra làm sao, dù phái đi hết nhưng gặp phải kẻ địch mạnh thì đừng nói là mang tin về, ngay cả mạng sống cũng khó giữ.
Hỏa nha của ta càng không ổn, bay ở trên trời còn chưa thấy mặt kẻ địch thì đã bị người ta phát hiện ra chúng trước rồi.
Lý Mị Mị bỗng nhiên mất tích khiến cho Trần Thất có chút lo lắng.
Lý Mị Mị biết rất nhiều nội tình của hắn, Trần Thất không tin Lý Mị Mị bị kẻ địch ép hỏi mà còn giữ bí mật cho mình.
Trần Thất nghĩ thầm:
- Nếu chuyện ta có Hòa Sơn Kinh và ba trang sách vàng bị truyền ra ngoài, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ có kẻ địch lớn kéo đến, núi Chú Ấn này không thể ở lại nữa rồi, phải nhanh chóng chạy thôi.
Tuân Ngọc Tảo có thể giữ lại, Lục Hạo Chi và thuộc hạ binh lính xác sống có mục tiêu quá lớn nhất định phải dứt bỏ.
Trần Thất suy nghĩ cực nhanh, vừa nghĩ đến việc mình có thể gặp phải nguy hiểm cực lớn, lập tức lên kế hoạch, nói với Lục Hạo Chi:
- Tam bang chủ cũng gặp nguy hiểm rồi, thuộc hạ binh lính xác sống của huynh chỉ sợ cũng bị người ta để mắt tới.
Ta cảm thấy Lục nhị ca và thuộc hạ binh lính xác sống không thể ở lại đây được nữa, hay là Lục nhị ca mang theo bọn họ về Đại trại Thiên Mã Sơn thu nạp thêm một số huynh đệ, cũng có thể trốn khỏi những kẻ địch đang giấu mặt này.
Không có các ngươi thì ta chỉ cần lo cho chính mình, cũng thoải mái suy tính chuyện tiến lui mà không sợ bọn họ nữa.
Lục Hạo Chi nghe Trần Thất nói vậy cũng cảm thấy có lý, hắn ta cũng tự biết năng lực của mình, giang hồ tranh đấu còn có thể xưng anh hùng, nhưng đối phó với những người học đạo thuật này thì hắn ta đành bó tay, chỉ có thể làm mồi ngon cho kẻ địch mà thôi.
Trần Thất bảo hắn rời đi, Lục Hạo Chi cũng dứt khoát muốn đi, lập tức thừa dịp đêm tối để khởi hành.
Trần Thất đương nhiên sẽ không giữ hắn lại mà gọi ba con hỏa nha ra đi theo Lục Hạo Chi xuống núi.
Lục Hạo Chi vừa xuống núi không bao lâu, Trần Thất cũng gọi Tuân Tảo Ngọc theo sát mình đi xuống núi.
Đi tới nửa đường, hắn gọi cả ba con hỏa nha quay về.
Trần Thất vừa mới rời khỏi núi Chú Ấn thì thấy trên bầu trời có một con muỗi to bằng bánh xe từ phía đông nam bay tới, kêu vo ve loạn cả lên.
Phía sau con Huyết Văn Tử này còn có thêm một đám gió đen cuồn cuộn thổi tới nhanh như ngựa đang phi nước đại.
Trần Thất kêu thầm: “May mà ta nhanh trí trốn xuống núi trước, nhưng không biết tại sao Thái Hồ Bát Yêu lại chạy đến đây?”
Trần Thất không biết Đại bang chủ bang Trúc Chi đã dùng đủ mọi cách đem tin tức của hắn truyền ra ngoài.
Bây giờ không ai không biết Trần Thất hắn có được Thiên Thư của Thiên Hà Lão Tổ.
Nhưng liên quan tới thân phận của hắn thì lại có rất nhiều xuất xứ, là đệ tử bí truyền của Ngự Thú Trai, là một kẻ vô danh tiểu tốt của một đạo phái nào đó, là một tên sơn tặc gặp may… Thật giả lẫn lộn làm cho mọi người đều hoang mang.
Thái Hồ Bát Yêu nhận được tin tức thì vội vàng lên đường, vẫn chưa phát hiện Trần Thất đang dẫn Tuân Ngọc Tảo xuống núi.
Huyết Văn Tử vỗ nhanh đôi cánh bay tới.
Hắn bay trước là vì muốn giành công, cho nên trong lúc vội vàng hắn cũng không thèm nhìn xuống dưới đất.
Ngay lúc Huyết Văn Tử xông lên núi Chú Ấn, bay thẳng tới Tuân gia trang thì nơi này đã không một bóng người từ trước đó rồi.
Huyết Văn Tử còn chưa hết hi vọng, bay vài vòng xung quanh núi Chú Ấn tìm kiếm tung tích.
Lúc này Trần Thất đã dẫn theo Tuân Ngọc Tảo chạy xa được mấy chục dặm.
Hoàng Tình Sơn Quân dẫn theo năm con yêu khác phía sau đuổi tới, bảy con yêu quái và Vương Trường Sinh sử dụng pháp thuật của riêng mình, chỉ còn thiếu nước lật tung cả ngọn núi Chú Ấn lên.
Trần Thất và Tuân Tảo Ngọc đều chạy rất nhanh, hai người chạy suốt một đêm, lúc trời sáng đã tới tòa thành lớn khác ở trong quận Đô Lương là phủ Thanh Long.
Vương triều Đại Vân phân thành lớn làm quận, thành nhỏ làm huyện, đất đai một quận bằng mấy chục thành trì, thường thường thì phủ thành cũng chỉ có sáu bảy tòa, nhiều nhất cũng chỉ có hơn mười tòa.
Quận Đô Lương có tám phủ hai mươi bảy huyện, đã coi như là một quận lớn tương đối quan trọng trong chín châu ba mươi sáu quận của vương triều Đại Vân.
Mặc dù phủ Thanh Long không bằng phủ Bà Dương, đồng thời còn là đất của quận, nhưng số người lại nhiều hơn phủ Bà Dương một chút, các nhà buôn bán giàu có cũng nhiều hơn phủ Bà Dương.
Trần Thất biết là không thể quay về núi Thiên Mã nữa rồi, hắn cũng không có chỗ nào tốt hơn để đi, liền chọn bừa một phương hướng.
Hắn không biết gì về phủ Thanh Long, chỉ nghe qua tên.
Tuân Tảo Ngọc lúc ở núi Chú Ấn có nghe từ những người đã từng đi qua các nơi của quận Đô Lương mua đồ nói chuyện, nên biết thương nhân ở phủ Thanh Long rất nhiều, cửa hàng cũng đặc sắc hơn phủ Bà Dương.
Người của Tuân gia trang đi nhiều nơi nên cũng từng nhắc đến.
Trần Thất cùng với Tuân Ngọc Tảo tới bên ngoài phủ Thanh Long, hắn đang muốn đi vào thì thấy bên ngoài cửa thành có dán hơn mười mấy bức chân dung, một trong số đó có hình dáng và khuôn mặt gần giống hắn, chỉ là người trong bức họa trông có vẻ lớn tuổi hơn hắn, nhưng phía trên lại ghi tên của Trần Thất, cũng viết rõ là đại tặc Thiên Mã Sơn, tính tình hung ác, giết người vô tội vạ, có mức thưởng cao tới một trăm năm mươi lượng bạc nếu ai bắt được hắn.
Trần Thất giật nảy mình không dám đi vào thành nữa, thầm nghĩ: “Tại sao tên tuổi của Trần Đại đương gia ta lại truyền đi xa đến như vậy rồi? Ngay cả chân dung của Đại trại chủ Hắc Toàn Phong cũng không có ở đây, vậy mà lại có hình của ta.
Chuyện này có chút kỳ lạ, ta phải cẩn thận hơn mới được…”
Lúc Trần Thất đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì thấy có mấy người có dáng vẻ hung ác, tự mình phi thân bay lên bờ tường phủ Thanh Long, chính là quan binh thủ thành.
Những người này đứng trên đó nhìn chằm chằm vào người đi đường đang ra vào cổng thành, giống như đang tìm kiếm ai đó.
Trần Thất nhìn thấy những người này lập tức hiểu ra vấn đề, nghĩ thầm: “Bức tường thành của phủ Thanh Long cũng cao hơn mười mấy trượng, cho dù võ nghệ đạt tới mức tuyệt đỉnh cũng không thể một bước nhảy lên được, rõ ràng những người này đều có chút pháp thuật.
Chân dung của ta cũng xuất hiện ở đây rồi, chỉ sợ đây không phải là con đường tốt gì, bọn họ chắc chắn là đang tìm kiếm ta?”
Trần Thất không dám vào thành nữa mà đi dọc theo tường thành của phủ Thanh Long, chọn nơi hẻo lánh trốn đi.
Đi được mấy dặm đường liền thấy có một đạo quán không lớn lắm, trong đạo quán hương khói lượn lờ, có chút thanh nhã vắng vẻ.
Trần Thất nghĩ thầm: “Nơi này có lẽ là một nơi thích hợp để ẩn náu, chi bằng ta trốn vào đây mấy ngày.” Trần Thất kéo Tuân Ngọc Tảo sải bước xông vào bên trong.
Con tiểu hồ ly này thấy đây là đạo quán, mà hơn nửa đám đạo sĩ đều kiêm chức bắt yêu nên trong lòng không vui, nghĩ thầm: “Trần Thất kéo ta vào đạo quán làm gì?”
Trần Thất cùng với Tuân Ngọc Tảo xông vào bên trong đạo quán, ngay lập tức có một tiểu đạo sĩ đang quét sân nói:
- Thanh Phong quán chúng ta chính là nơi thờ cúng người của Trương gia, các người chớ có xông vào mà làm loạn, còn không mau ra ngoài?
Trần Thất không thèm để ý lời hắn, nghe nói đây là nơi thờ cúng của người ta, tên tặc đầu này càng vui mừng, giơ một tay liền phóng cờ Hỗn Thiên ra định vây tên tiểu đạo sĩ này lại.
Không ngờ đạo sĩ này nhìn thấy hắn dùng pháp thuật cũng không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Ngươi còn không biết sư phụ nhà chúng ta có lai lịch thế nào, năm đó lão tổ nhà chúng ta cũng từng làm một nhiệm kỳ Tiên quan, là người được phong hào Sư quân, chỉ dựa vào chút pháp thuật nhỏ nhoi của ngươi mà cũng dám tới đây gây sự hay sao?
Tên tiểu đạo sĩ này giơ tay lên, từ trong tay áo bay ra một viên đá to bằng hạt đào, viên đá kia đón gió mà căng phồng lên, lập tức biến to bằng cái cối xay, hướng về phía đầu của Trần Thất và Tuân Ngọc Tảo mà đập xuống.
Trần Thất âm thầm kinh ngạc nói: “Vận khí của ta thực sự tốt quá, tính tìm bừa một đạo quán để nương náu, ai ngờ đạo sĩ trong đó cũng biết pháp thuật.
Viên đá này cũng kỳ lạ, còn có thể biến to biến nhỏ, nếu như đập trúng đầu của ta thì ít nhất cũng thủng một lỗ to bằng cái bát.”.