Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 24: Thay Trời Hành Đạo Trừ Hại Cho Dân





Trần Thất nghĩ không muốn nhúng tay vào việc của người khác mà hi vọng những người này sớm cút đi, để Trần đại đương gia hắn có thể rời đi.

Trần Thất đã tính toán xong, đó là quay lại Thiên Mã Sơn, oanh sát Đại trại chủ Hắc Toàn Phong rồi tự mình làm trại chủ, chiêu nạp một đám tay chân thủ hạ, an tâm tu luyện bí kíp trong ba trang sách vàng kia.
Ban đầu Trần Thất dự tính để Lục Hạo Chi thay mình quản lý đại trại Thiên Mã Sơn, nhưng hắn thấy Vương Trường Sinh dẫn Lục Hạo Chi cùng mấy thanh niên đưa vào rừng rậm, sau đó cũng không thấy tăm hơi.

Tuy rằng hắn không biết Vương Trường Sinh đang làm những gì, trong lòng lại biết Lục Hạo Chi tám chín phần đã chết.

Chỉ thấy thời vận của vị tú tài song âm này quá mức không may mắn.

Bị Vương Trường Sinh ăn tươi nuốt sống, nên trong tính toán của hắn không tính tới Lục Hạo Chi nữa.
Trong cơ thể Trần Thất có một "Mầm mống chân hỏa" khi cảm nhận được độ ấm của ánh mặt trời giữa trưa lại rục rịch trong đan điền, có thể tự hấp thụ nhiệt lượng mặt trời.

Trần Thất lúc đầu hơi kinh ngạc sau đó mừng rỡ thầm nghĩ: "Hỏa Nha Trận tâm pháp luyện lửa không ngờ có thể như vậy.

Chẳng phải là giống như lúc nào cũng có thể tu luyện sao? Ta không luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết mà tu luyện Hỏa Nha Trận quả nhiên là chủ ý thông minh."
Trần Thất thử điều động Hỏa Nha Trận tâm pháp phối hợp, khả năng hấp thụ nhiệt lượng của mặt trời của "Mầm mống chân hỏa" tăng lên gấp mấy lần.
Trần Thất mở hai tay ra, ngửa mặt nhìn lên trời.

Ban đầu không thể nhìn được, nắng gắt trong mắt hắn lúc này đã có thể chuyển thành một quả cầu lửa cực lớn, rào rạt phun ra nuốt vào ngọn lửa, từng luồng ánh sáng từ mặt trời bay xuống không ngừng.

Mà mồi lửa trong cơ thể hắn giống như là có lực hấp dẫn đối với những luồng sáng từ mặt trời bay xuống này, từ từ hình hành lốc xoáy không ngừng nuốt những luồng lửa nóng rực từ mặt trời chiếu xuống.
Cùng lúc đó Trần Thất nhìn thấy rất nhiều cây cối chung quanh cũng không ngừng hấp thu hỏa lực của mặt trời, chỉ là hiệu suất không thể so với hắn.

Thường thường một gốc cây đại thụ hoặc một đám cỏ xanh hấp thụ ánh mặt trời chỉ bằng một phần rất nhỏ của hắn.

Trần Thất ngẫu nhiên nhìn thấy một con thú đi qua, khi đó ánh mặt trời chiếu lên da nó, hơn nửa bắn ngược ra ngoài dĩ nhiên là không hấp thụ được.
Trần Thất cũng không biết đây là tại sao.

Mặc dù trong lòng tò mò nhưng lập tức chìm vào ánh mặt trời vô cùng tận, cuồn cuộn hạ xuống cảm giác thoải mái giống như đang tắm vậy.
Lúc đầu Trần Thất muốn đi ra, tìm chút thịt mới mẻ để ăn, thịt dã thú nướng được hắn để trong túi Ngũ Âm đã là món ngon tuyệt vời, ăn có chút lạ.

Nhưng khi bị ánh mặt trời chiếu xuống, Trần Thất lần đầu thực hành được cảm giác câu thông với chân hỏa của mặt trời, quên luôn ý định ban đầu, không kìm lòng được muốn tiếp tục tu luyện.
Ngay cả Trần Thất cũng mơ hồ cảm giác được, mầm mồng chân hỏa thứ hai cũng đã bắt đầu hình thành.

Dường như chỉ cần cố gắng năm bảy ngày nữa là có thể ngưng tụ ra.

Đang muốn tiến thêm một bước thì chân hỏa của mặt trời dần dần yếu đi.

Trần Thất mở mắt đã thấy mặt trời đỏ rực dần yếu đi, nghiêng về phía tây, lúc này mới dừng lại.
“Không biết lúc trước Hỏa Nha Trận ta luyện được có phải là cao minh hơn Thái Thượng Hóa Long Quyết không?”
Trần Thất thu Hỏa Nha Trận tâm pháp lại, không nhịn được muốn dùng Hỏa Nha chân khí khuấy động định hồn phù.

Không nghĩ Hỏa Nha chân khí cùng Thực Long Kính hoàn toàn khác nhau.

Chân khí bên này vừa động, định hồn phù bên kia đã bị một đoàn chân hỏa thiêu đốt.

Định hồn phù ẩn chứa âm khí tai họa đều trở thành củi lửa bị chân hỏa thiêu đốt.

Định hồn phù chưa kịp hé ra đã bị tiêu diệt.

Trần Thất hoảng sợ suy nghĩ một hồi lâu mới có chút hối hận nói: “Đúng rồi, đúng rồi, lâu nay ta đã nghe nói chân hỏa của ánh mặt trời chính là phá tà gì đó.

Bình thường quỷ quái yêu ma cũng không dám đối diện.

Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo đều là âm hồn, luyện từ máu đen.

Hỏa Nha chân khí cùng Đại Nhật chân hỏa ngưng luyện tất nhiên không thể phù hợp.”
Trần Thất thử qua Hỏa Nha chân khí, thấy không thể sử dụng pháp thuật Hòa Sơn Đạo thì mừng thầm trong lòng nói: "Xem ra lúc trước chọn Thái Thượng Hóa Long Quyết là sáng suốt, nếu không cũng không thể sử dụng pháp khí của Hòa Sơn Đạo, thậm chí lần đầu tiên trình diễn pháp thuật đã đốt sạch pháp khí tà môn của Hòa Sơn Kinh, sẽ đáng tiếc cỡ nào."
Trần Thất suy nghĩ một hồi, đang muốn rời khỏi đây xem có dã thú chạy qua đây không, đánh chết một con ăn cho no bụng.

Bỗng nhiên nghe được tiếng động trong núi, hơi cảm thấy lạ, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Vương Trường Sinh hoặc Vạn đại tiểu thư gặp kẻ địch nào đó?"
Trần Thất cam đảm, lại vừa mới tu thành Hỏa Nha Trận công phu, lấy lại bình tĩnh, phán đoán phương hướng tiếng động truyền đến, sải bước đến đó.
Trên một khu đất rộng bằng phẳng ở ngoài bìa rừng, một võ tướng hắc giáp đang đánh nhau với một nữ nhân bạch y.

Chung quanh hai người có hơn mười hắc y giáp sĩ bao vây.
Nữ nhân bạch y kia tầm mười bốn mười lăm tuổi, sắc mặt nôn nóng, hành động hoảng loạn, tay cầm thanh trường kiếm đâm loạn xung quanh, muốn tìm một đường sống để đi.

Nhưng đối thủ của nàng cũng không vội vàng, vẫn vững vàng như trăm chiến sa trường, bức nữ nhân bạch y cách xa năm bước cũng không sốt ruột mà tự mãn, hiên nhiển là đang đánh mòn khí lực và ý chí của đối thủ.
Trần Thất đến cách đó không xa, nhìn tình cảnh như vậy thầm nghĩ trong lòng: "Những người này dùng phương thức xa luân chiến, từ từ tiêu hao khí lực của nữ nhân bạch y.

Nhưng nếu bọn họ cùng xông lên, không phải vài chiêu đã khiến nàng ta hoa rơi nước chảy sao? Hay nữ nhân này có thủ đoạn gì lợi hại, sợ nàng ta liều mạng, ngay cả có thể thắng cũng phải kéo vài người làm bạn mới một mình độc đấu?"
Trần Thất làm sơn tặc gặp người lợi hại cũng thường dùng thủ đoạn như vậy.


Cho nên vừa thấy liền biết được ý định của hai bên.

Hắn đã gặp giáp sĩ áo đen này, Vạn đại tiểu thư lần đó đã mang theo những kỵ sĩ ăn mặc như vậy.

Hắn còn cùng một gã võ tướng giáp đen giao đấu.

Nhưng Trần Thất cũng không biết hắc giáp này chính là áo giáp Thú Vương Doanh đặc biệt chế tạo ra, quân đội của đại vương triều cũng được trang bị như vậy.
Còn nữ nhân bạch y kia, Trần Thất cũng không biết lai lịch, nhưng hắn nghe Lạc Phụng nói, Vạn đại tiểu thư dẫn theo người để tiêu diệt yêu quái núi Chú Ấn, trong lòng đã đoán ra: "Nữ nhân này cũng rất dễ nhìn, chẳng lẽ cũng là yêu quái? Còn nhớ khi Tam bang chủ dẫn ta đi gặp Vạn đại tiểu thư, còn nói đến cái gì mỹ nhân của Linh Kiệu tiên phái.

Những người này đều làm việc thần thần bí bí, không thoải mái như sơn tặc cũng không biết bọn họ rốt cuộc là vì cái gì."
Trần Thất xuất thân sơn tặc, thấy việc nghĩa gì cũng không hăng hái làm, rút đao tương trợ, thậm chí anh hùng cứu mỹ nhân đều không liên quan đến hắn.

Nữ nhân này không chút liên quan đến hắn, hắn tất nhiên cũng không nghĩ đến cướp miếng ăn trong miệng hổ.

Nhìn một hồi Trần Thất thấy hắc giáp võ tướng công phu cũng không ra sao, nữ nhân bạch y kia so với hắn khi vừa rời Thiên Mã Sơn mạnh hơn một chút, xem chán liền quay người rời đi.
Bạch y nữ nhân bỗng nhiên quát to một tiếng, miệng phun ra một luồng sương khói, tên hắc giáp võ tướng đang đấu với nàng không kịp đề phòng bị sương mù màu hồng nhạt này phun vào mặt xoay người ngã quỵ trên mặt đất.

Ngay khi nàng ta muốn dùng một kiếm nữa, kết quả những hắc giáp võ tướng vây chung quanh cùng nhau xông lên.
Nàng vội phun ra ba ngụm sương khói màu hồng nhạt, nhưng đến ngụm thứ tư thì màu nhạt hơn rất nhiều, bị tên hắc y giáp sĩ dùng áo choàng gạt một cái liền tự tan ra.
Một gã hắc ý giáp sĩ quát to: “Tiểu yêu nữ, bản lĩnh của ngươi chỉ một chút này, mau buông tay chịu trói.

Ta thấy dung mạo của ngươi đưa vào trong cung nói không chừng tương lai có thể hầu hạ thiên tử.

Nếu tiếp tục khăng khăng một mực, ngươi có thể sẽ chết.”
Bạch y nữ nhân vừa thẹn vừa giận mắng: “Tuân gia chúng ta đều là những người lương thiện, chẳng những không rời núi làm điều ác, mà còn cứu rất nhiều dân chúng chung quanh.

Vì sao các ngươi không hỏi thiện ác mà lại gây khó khăn cho chúng ta?”
Tên hắc y giáp sĩ vừa trả lời kia quát: “Chính là bởi vì cô nương của Tuân gia các ngươi, gặp người bị nạn thi triển pháp thuật cứu vớt nạn nhân bị người ta nhìn thấy, vẽ hình dâng lên thiên tử, thiên tử mới hạ lệnh phải đón Tuân Kim Linh nhập cung.


Đây chính là việc tốt, Tuân gia các ngươi xem như tám đời có phúc, sao còn quanh co?”
Bạch y nữ nhân tức giận mắng: “Nhất định là tên thư sinh họ Triệu kia, y đau khổ lấy lòng Kim Linh tỷ tỷ của ta thì thôi đi, không ngờ lại cầm bức họa đi hiến cho thiên tử.

Ta đã nói thư sinh họ Triệu kia không phải người tốt, Tuân Kim Linh tỷ tỷ không chịu tin nên kết quả là gặp sự tình này.”
Mặc dù đã phun ngã ba hắc y giáp sĩ, nhưng kẻ địch đông nên lúc này nàng cũng đang gặp nguy hiểm.
Hắc y giáp sĩ vốn chỉ sợ miệng nàng phun sương.

Lúc này nàng không làm được nên yên tâm lớn mật lao lên.

Nữ nhân ngăn cản bảy tám chiêu, bị một gã hắc y giáp sĩ đánh rơi trường kiếm trong tay.

Một gã hắc y giáp sĩ khác dùng chân đá nàng té ngã trên mặt đất, sau đó ba chân bốn cẳng áp lên.

Cũng không biết ai kéo một cái dây thừng ra, trói gô nàng lại lập tức giải đi.
Trần Thất trong rừng cây nhìn rõ ràng, trong lòng thở dài, lẩm bẩm: "Hóa ra là như vậy, quả nhiên là khó làm được người tốt.

Người xấu mới là diễn viễn trên đời này.

Nữ nhân tên Tuân Kim Linh kia không cần nói cũng biết là người lương thiện, chẳng những ra tay cứu dân gặp nạn, có lẽ còn bị tên thư sinh trẻ tuổi nhìn thấy mặt nên ra sức cầu tình.

Cầu không được liền bán nàng cho đế vương gia.

Người như thế nếu vào tay ta cũng phải cho ngươi một cái gọi là thay trời hành đạo."
Làm sơn tặc không ít người tự nguyện nêu cao tinh thần "Thay trời hành đạo, trừ bạo an dân, cướp của người giàu chia cho người nghèo, hiệp nghĩa can vân".

Trần Thất tuy rằng khinh thường những người có tinh thần đó, làm việc tâm ngoan độc ác giống nhau, không câu nệ có tội hay vô tội, nhưng hắn cũng không ngại làm khách mời một phen để "Thay trời hành đạo, trừ bạo an dân, cướp của người giàu chia cho người nghèo, hiệp nghĩa can vân"..