- Đạo binh.
Trần Thất ho to một tiếng, trong lòng cũng cực rung động.
Ngọc bài trong tay Lý Huyền Nhất rung lên, chân khí trên người hắn ta quay cuồng cuồn cuộn, lập tức đột phá hai tầng cảnh giới.
Đồng thời phía sau hắn ta cũng xuất hiện năm sáu trăm giáp sĩ đội mũ mang giáp.
Lý Huyền Nhất trợn mắt quát to:
- Ngươi hiện tại biết pháp lực của ta rồi chứ? Năm trăm tám mươi con Bát Tố Khôi Lỗi Binh của ta chính là sư tôn ta tế luyện trăm năm, mới vừa tế luyện thành binh.
Mỗi một con đều có cảnh giới luyện khí nhập khiếu đại viên mãn.
Năm trăm tám mươi con Bát Tố Khôi Lỗi Binh này xác nhập tạo thành đại trận, đủ để khiến chân khí của ta đột phá đến cảnh giới cương khí.
Nếu hiểu được thì nhanh chóng chịu thua đi.
Chỉ cần ngươi giải thích cho Hạ môn chủ, ta cũng không truy cứu hành động nhân lúc cháy nhà đi hôi của của ngươi nữa.
Trần Thất nhìn thấy vậy thì hai mắt tỏa sáng, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là đạo binh.
Trách không được tiểu tử này có sức mạnh như vậy.
Chính là đạo binh của hắn ta không biết từ đâu mà đến.
Đạo binh cấp số như vậy chỉ sợ Tam phái Lục đạo cũng coi như pháp lực trấn phái, không dễ dàng giao cho người của môn.
Sao tiểu tử này bản lĩnh tầm thường có thể có được một cái?”
Trần Thất âm thầm hợp nhất Long Hổ Hỗn Thiên Đan và Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Khí.
Trên người lập tức cũng có cương khí quay cuồng làm cho Lý Huyền Nhất chấn động trong lòng.
Vừa rồi diễu võ dương oai giảm đi phân nửa.
Lý Huyền Nhất cũng giống như Trần Thất có kỳ ngộ, chỉ là Trần Thất được kỳ ngộ thì bị vô số luyện khí sĩ đuổi giết liên tục, luân phiên giao đấu ác liệt.
Hắn ta lại ở trong một hang động trong núi bình yên vô sự tu luyện hơn mười năm, mãi đến khi đột phá đến cảnh giới cảm ứng mới phá quan ra ngoài.
Tuy rằng Lý Huyền Nhất so với Trần Thất con đường tu luyện an ổn nhưng cũng bởi thiếu tôi luyện như vậy, Trần Thất không sợ đại địch gì, ngay cả tứ đại yêu vương cũng dám đấu một trận, còn Lý Huyền Nhất vừa thấy tu sĩ cùng cấp số thì không khỏi có chút sợ hãi.
Lý Huyền Nhất cũng là người thông minh, biết tu vi cương khí của mình là bằng năm trăm tám mươi con Bát Tố Khôi Lỗi Binh hợp thành trận pháp hỗ trợ.
không so được với cao nhân thật sự tu luyện thành cương khí.
Hắn ta cũng không biết chi tiết của Trần Thất, ngay cả tứ đại yêu vương cũng không nhìn thấu tu vi của Trần Thất, huống chi hạng người mới ra đời như hắn ta ? Cho nên phản ứng đầu tiên của Lý Huyền Nhất chính là thu nạp năm trăm tám mươi con Bát Tố Khôi Lỗi Binh cùng Bát Tố Vân Kỳ phía dưới, muốn bảo vệ bản thân mưa gió không lọt.
Còn phái Huyền Huyền hắn ta đã định sẽ không quan tâm.
Trần Thất thấy Lý Huyền Nhất phản ứng như vậy thì không kinh sợ mà còn mừng, thầm than thở: “Xem ra người này cũng chỉ có bản lĩnh như vậy.
Tuy rằng năm trăm tám mươi con Bát Tố Khôi Lỗi Binh cùng Bát Tố Vân Kỳ của hắn ta đều không tệ, nhưng nếu người này kinh nghiệm chỉ như vậy Trần đại đương gia ta có thủ đoạn giết hắn ta.”
Trần Thất giơ tay chính là trên dưới một trăm hỏa xà bay múa, khiến mây trắng mà Bát Tố Vân Kỳ thả ra nổ tung quay cuồng không ngớt.
Thằng nhóc này mượn sức Long Hổ Hỗn Thiên Đan, thăng cấp thành cấp số cương khí, điều động lực lượng nguyên khí thiên địa mạnh mẽ gấp mười lần.
Một lần này ra tay đã không phải cảnh tượng vừa rồi.
Chính là tạm thời điều động nguyên khí thiên địa tạo thành nguyên khí thú, cũng không lợi hại hơn so với bốn mươi chín đạo hỏa xà bình thường nấp trong khiếu huyệt của hắn.
Dù sao một đạo pháp thuật hỏa xà vô song kia là trải qua không biết nhiều ít khổ công mới tu luyện thành.
Trong Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp, tạm thời điều động nguyên khí thiên địa hóa thành chim bay cá nhảy đều dùng để che dấu thủ đoạn chân chính sát chiêu.
Nhưng những hung cầm ác thú tạm thời ngưng tụ từ nguyên khí chỉ cần một ý niệm số lượng sinh ra nhiều vô số, khi đối địch cũng có nhiều tiện lợi.
Lý Huyền Nhất ỷ vào năm trăm tám mươi con Bát Tố Khôi Lỗi Binh cùng Bát Tố Vân Kỳ, mặc dù là tứ đại yêu vương ra tay cũng có thể vững vàng đứng ở thế bất bại.
Bát Tố Vân Kỳ chính là một bộ pháp khí hộ thân, không phải lực lượng mạnh mẽ hơn nó mấy lần thì không dễ dàng đánh vỡ.
Nhưng hắn ta ít trải qua chiến đấu nên căn bản không có cách nào ổn định tâm thần.
Thấy Trần Thất chỉ phất tay một cái pháp thuật đã mạnh mẽ hơn lần trước không biết bao lần thì không khỏi âm thầm có chút hối hận, nghĩ: "Vốn nghĩ phái Huyền Huyền chỉ là một môn phái nhỏ, Kim Ngân Môn đối địch với nó cũng không cao minh.
Ta ra tay lần này sẽ dễ dàng giúp phái Huyền Huyền thoát vây, có thể có chút hào quang trước mặt Hạ Lục Trúc cô nương.
Sớm biết Hạ Ngọc Nương đưa đến một đại ma đầu như vậy thì ta cần gì phải nhàn rỗi đấu với hắn như vậy? Phái Huyền Huyền quy thuận ai thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ cần trộm dụ Hạ Lục Trúc bỏ trốn, không phải là cái gì đều được sao?"
Không liên quan đến việc Lý Huyền Nhất hối hận, Hạ Ngọc Nương thấy Trần Thất cùng Lý Huyền Nhất bỗng nhiên đấu với nhau thì đáy lòng cũng sóng gió ngập trời.
Không biết suy nghĩ bao nhiêu trong đầu, Hạ Ngọc Nương cũng không có ý mượn pháp lực của Lý Huyền Nhất để đuổi Trần Thất đi.
Nhưng khi nàng thấy Trần Thất một thân pháp thuật thông thiên, không chút kém cỏi so với Lý Huyền Nhất thì lập tức đã có chủ ý khống chế Lục Ngọc Tiên Vân, bay lên giữa không trung, lớn tiếng kêu lên:
- Hai vị đừng động thủ, việc này cùng lắm chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Thất công tử không phải là thi ân đòi báo đáp, bỏ đá xuống giếng, Lý công tử cũng không cần xúc động.
Hạ Ngọc Nương dù sao cũng chấp chưởng phái Huyền Huyền nhiều năm, cũng là người biết tốt xấu.
Trần Thất đã có pháp lực như vậy, cho dù Lý Huyền Nhất đánh đuổi được thì hắn cũng sẽ quay lại trả thù, Lý Huyền Nhất cũng không thể vĩnh viễn bảo vệ phái Huyền Huyền, khi đó phái Huyền Huyền còn thê thảm hơn so với đắc tội Kim Ngân Môn.
Bởi vì quan hệ lợi hại này, Hạ Ngọc Nương lập tức liền có thể định đoạt, vội dùng Lục Ngọc Tiên Vân bay lên không trung muốn ngăn hai người lại, không đấu nữa.
Lý Huyền Nhất thật ra có tâm mượn dốc xuống lừa, Trần Thất cũng không dễ dàng dừng tay như vậy.
Thằng nhóc này lặng lẽ quát nhỏ:
- Mỗ gia xưa nay không phải người cúi đầu trước người khác, Hạ môn chủ không cần quan tâm chuyện này, nếu ta cứ như vậy dừng tay, truyền ra ngoài còn nói ta sợ người này.
Trần Thất bắt lấy Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp, nguyên khí thiên địa trong phạm vi một trăm dặm chợt thay đổi ngưng tụ trên người hắn diễn biến ra đủ loại linh cầm dị thú.
Bởi vì hắn gọi nguyên khí thiên địa trong vòng một trăm dặm về, chỗ hắn đứng trở thành một cái phễu nguyên khí thiên địa, hút hết nguyên khí thiên địa lại đây.
Lập tức nguyên khí thiên địa thành bụi bay cuồn cuộn, sương trắng bốc hơi, làm Hạ Ngọc Sương sắc mặt đại biến, nhớ đến thủ đoạn Trần Thất đối phó với đệ tử của Kim Ngân đồng tử.
Pháp lực Kim Ngân đồng tử còn cao hơn nàng.
Nhưng bởi vì Trần Thất thay trời đổi đất, làm cho tất cả thời tiết trở nên rối ren, Kim Ngân đồng tử đến khi thúc thủ chịu trói cũng chưa nhìn rõ mặt Trần Thất, chỉ có thể rơi vào cục diện bị đánh tơi tả.
Hạ Ngọc Nương thầm kêu khổ trong lòng, nghĩ ngợi nói:
- Chỉ sợ người ta mang đến này còn lợi hại hơn so với người nữ nhân mà ta gọi đến, làm như thế cho tốt đây?
Lý Huyền Nhất tuy rằng cảm thấy cũng có chút khiếp sợ, nhưng ngoài miệng cũng không chịu nhận thua, kêu lên:
- Ai sợ ngươi? Ngươi đã muốn đấu, ta sẽ tiếp chiêu…
Cũng thúc giục Bát Tố Vân Kỳ biến hóa ra mây trắng cuồn cuộn, chống cự lại áp lực vô cùng lớn do sự thay đổi rất lớn của nguyên khí thiên địa mang lại.
Trần Thất thấy hắn ta cũng không biết vận dụng nguyên khí thiên địa để quấy nhiễu pháp thuật của mình thì trong lòng cũng yên tâm.
Hết Chương 175