Sấm sét nổ tung trên bầu trời, chấn động đến lỗ tai kẻ đang liều mạng chạy chốn là Trần Thất, sau khi hắn tu thành Nhĩ thức thì có thể nghe thấy những thứ người bình thường không thể nghe thấy, nhưng cũng bởi vì vậy mà lỗ tai trở nên càng nhạy cảm, tiếng sấm rền vang này đối với hắn mà nói cũng là đặc biệt chấn động.
“Kẻ này đang ph.át tiết, nói cách khác, hắn đã tự thừa nhận không đuổi kịp ta.”
Tâm tư Trần Thất thay đổi thật nhanh, cười ha ha một tiếng liền dừng bước chân, thả Hứa Lý với Ứng Ưng ra.
Hai người kia vừa trải qua một trận ác đấu, tuy là Trần Thất phản ứng thật nhanh, vừa mới thấy vân quang của Vạn Pháp Yêu Vương đã lập tức biến hóa chạy đi, dọc đường cũng chỉ giao thủ có một lần.
Ứng Ưng ném ra Tử ngọc giản bị Tiểu Chư Thiên Vân Cấm Chân Pháp của Vạn Pháp Yêu Vương tóm được, Lạc Bảo Kim Tiền làm tan rã Vân Quang Độn Pháp của Vạn Pháp Yêu Vương, những chuyện này xảy ra trong chớp mắt, thế nhưng đều khiến cho hai tiểu tử này sợ hãi trong lòng.
Hứa Lý chậc lưỡi, nói:
- Vốn dĩ ta cho rằng Tử ngọc giản của Ứng thiếu đã rất lợi hại, không nghĩ tới vừa mới đánh lên đã thiếu chút nữa bị người ta thu mất.
Vẫn may Lạc Bảo Kim Tiền của Thất thiếu lợi hại, có thể làm tan đi đám mây của đối phương.
Chẳng qua không biết kẻ nọ là ai? Vì sao pháp thuật lại lợi hại như vậy, tốc độ cưỡi mây đạp gió cũng vô cùng nhanh.
Ứng Ưng cũng có chút nghĩ mà sợ, nói:
- Suýt nữa thì bị người ta thu mất ba mươi sáu miếng Tử ngọc giản, Thất thiếu có biết làm thế nào mới có thể tế luyện pháp khí khiến người khác không thể lấy đi không?
Trần Thất cười ha ha nói:
- Các ngươi muốn những thứ này làm gì.
Người nọ tu vi cao thâm, đã đến luyện khí tầng thứ năm luyện cương.
Người như vậy chúng ta gặp gỡ một trăm lần cũng chỉ có thể bị bắt một trăm lần.
Tu vi chênh lệch quá nhiều, căn bản không có biện pháp gì có thể bù đắp.
Chẳng qua, trải qua lần hung hiểm này, đối với chúng ta mà nói cũng coi như là một loại rèn luyện, có lợi cực kỳ đối với việc tu hành sau này.
Hứa Lý cùng Ứng Ưng bởi vì ngẫu nhiên gặp được kỳ ngộ mới bước chân lên con đường tu hành, cho đến trước khi gặp được Trần Thất thì hai người đều mang vài phần tâm thái chơi đùa, tuy rằng bọn họ đã trải qua cửa ải rèn luyện đạo tâm, nhưng dù sao ảo cảnh trong Tử ngọc giản đều là giả, luôn có chút khác biệt so với đấu pháp sinh tử thực sự.
Giống như lời Trần Thất nói, bọn họ sau khi trải qua lần hung hiểm này thì quả nhiên mỗi người đều tự có chút lĩnh ngộ.
Trần Thất ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy ba người đã đến gần một nơi núi rừng âm u, liền thuận tay chỉ một cái, nói:
- Hình như bên kia có một cái hang động, nơi này dù sao cũng thanh tịnh, chúng ta sẽ tu luyện ở chỗ này mấy ngày, sau đó lại đi tìm La Phù lục nữ sau.
Hứa Lý cùng Ứng Ưng tất nhiên là không có dị nghị gì, hai người cùng Trần Thất tu luyện ở dãy núi này, có sự hỗ trợ của Kim Cương Tháp, Đại Tiểu Chư Thiên Ấn Pháp của Ứng Ưng ngày càng tịnh tiến, chỉ là công pháp Phật môn rất khó tiến triển, tuy là hắn cùng Hứa Lý có chút lĩnh ngộ, nhưng trong vòng hơn mười ngày tiếp theo thì không có chút đột phá thực chất nào.
Nhưng hai người cũng không phải là tốn thời gian vô ích, ngoại trừ tham ngộ trên phương diện tâm cảnh, loại tiến cảnh hư vô mờ mịt, Ứng Ưng còn luyện Thiết Cốt Công đến tầng cảnh giới thứ bảy, Hứa Lý cũng luyện Thiết Cốt Công đến tầng thứ năm, Hứa đại thiếu cuối cùng cũng luyện ra một tia chân khí.
So với Hứa Lý cùng Ứng Ưng, tiến cảnh của Trần Thất tăng nhanh hơn nhiều.
Sau khi hắn mở ra đạo tâm sơ cảnh thì lĩnh ngộ đối với Thái Thượng Hóa Long quyết cùng Hỏa Nha Trận ngày càng thâm thúy hơn, hơn nữa có thể vận dụng toàn bộ pháp lực hấp thu nguyên khí thiên địa cũng càng ngày càng mạnh.
Tiến cảnh của hai bộ đạo quyết có thể nói là cực nhanh, chân khí càng ngày càng hùng hậu.
Nhất là Trần Thất còn trấn áp Xích Quỷ tiên phong.
Hắn luyện hóa con đại yêu này phân giải thành nguyên khí tinh huyết tinh thuần nhất.
Trải qua lần tẩm bổ này thì Bát Bộ Thiên Long Thần Phiên cùng Thiên Hoàng Kim Kinh đều lần lượt thăng lên một tầng cấm chế.
Chẳng qua tiến bộ lớn nhất chính là đạo Chân Long Kình thứ ba biến thành đoàn Phật quang kia.
Căn cơ của đoàn Phật quang này là đệ nhất phong ấn của Phật môn, Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng Đại Trận, Ưu Đàm Ba La Hoa tung bay trong Phật quang chính là nền móng cơ bản của pháp trận hợp thành Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng Đại Trận.
Sau khi Trần Thất biết được sự ảo diệu của Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng Đại Trận từ trên trang sách vàng ghi lại Thái Thượng Hóa Long quyết kia, liền quyết định muốn trong vòng mười ngày sẽ tập trung toàn lực tu luyện môn tiểu thần thông này.
Ưu Đàm Ba La Hoa chìm chìm nổi nổi trước mặt Trần Thất, quay tròn xung quanh thân hình đang được Phật quang bao quanh của hắn, mỗi một khắc đều sẽ hợp thành mấy chục mấy trăm tòa Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng Đại Trận.
Những Phật môn đại trận có lực phong ấn này phần lớn bên trong đều trống trơn không có gì, thế nhưng cũng có hai mươi tên yêu binh bị phong ấn bên trong, đương nhiên bây giờ càng thích hợp gọi là Phật binh.
Ưu Đàm Ba La Hoa có đủ loại màu sắc từ vàng, tím, đỏ, xanh, trắng, cũng có đóa có ba màu, năm màu...!Mỗi đóa Ưu Đàm Ba La Hoa đều chỉ chứa đựng cực ít Phật lực, nhưng một khi những thứ nhìn như vô cùng mịn màng, yếu ớt không chịu nổi đó hợp thành trận pháp thì sẽ trở thành phong ấn pháp thuật kiên cố nhất.
Trần Thất gắt gao nhíu lại lông mày, tựa như là đang suy tư điều gì đó.
Phật quang trên người hắn cũng không chỉ có một vòng này, trên nó còn có hai đạo Phật quang tương đối ảm đạm, một đạo đại biểu cho Kim Cương Tam Muội Pháp, một đạo còn lại đại biểu cho Bộ Bộ Sinh Liên Thần Túc Thông.
Ba vòng Phật quang trộn lẫn vào nhau, chiếu rọi lẫn nhau, dù Trần Thất không phải là đệ tử cửa Phật thì cũng tự nhiên mà có được một khí độ trách trời thương dân, đại từ đại bi, nhanh trí vô cùng.
Khổ tu trong núi hơn mười ngày, Trần Thất đã thôi diễn Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng Đại Trận đến tầng thứ mười ba.
Lại qua mấy canh giờ, chính là thời gian hắn ước hẹn với các cô gái Vạn Phương, Mạc Khinh Văn, Biện Uyển Thanh...!của La Phù.
Nhưng Trần Thất lại muốn ở trong mấy canh giờ này một lần nữa đẩy Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng Đại Trận lên thêm một tầng cảnh giới.
Hắn đã bắt được một tia cơ hội, chỉ là tia cơ hội này vô cùng hư vô mờ mịt, rất khó có thể nắm bắt được, giống như lòng người thay đổi liên tục, ai cũng không thể nói chắc một khắc sau khi mình quay đầu sẽ có ý niệm gì.
Hứa Lý cùng Ứng Ưng đang chán đến chết ngồi ở một bên, một người đang dùng cành liễu nhỏ quét bụi, xua đuổi muỗi trong núi, người còn lại tay đang không ngừng kết ấn, muốn tập luyện Đại Tiểu Chư Thiên Ấn Pháp cho thuần thục hơn.
Hứa Lý thật sự có chút bực mình, liền kéo Ứng Ưng còn đang khổ luyện ra, nói:
- Ứng thiếu, Thất thiếu đã tĩnh tọa sáu bảy canh giờ rồi, xem bộ dạng này của hắn có phải đã quên mất việc hẹn hò với La Phu Lục Nữ rồi hay chăng? Nếu hắn không nhớ rõ thì ta muốn đi ngủ một lúc, mấy ngày nay liên tục khổ luyện có chút thiếu ngủ rồi.
Ứng Ưng cười một tiếng, nói:
- Hứa Lý ngươi đừng ầm ĩ, Thất thiếu là một người đáng tin cậy, làm chuyện gì cũng tính toán kỹ càng trong lòng.
Huống hồ còn vài canh giờ nữa, chúng ta nắm chặt thời gian tu luyện thêm một khắc liền nhiều thêm một phần thực lực, nói không chừng vào giây phút sinh tử thì chút tiến bộ này có thể giúp chúng ta tránh thoát một kiếp.
Ngươi xem, Thất thiếu lúc nào cũng nỗ lực tu luyện, ngươi và ta không bằng hắn, có tấm gương là hắn thì chúng ta mới biết cái gì mới được coi là tu đạo.
Hứa Lý cũng không phải không biết tất cả bản lĩnh đều do khổ tu mà có, chỉ là mấy ngày gần đây hắn luôn cảm thấy tâm tình càng ngày càng nôn nóng, làm cách nào cũng không thể bình tâm xuống.
Bị Ứng Ưng nhắc nhở, Hứa Lý cũng không nhiều lời thêm nữa, trong lòng nghĩ ngợi, thầm nói: “Tâm cảnh của ta bất ổn như vậy, nói ra còn không phải do thấy pháp lực của Thất thiếu càng ngày càng cao minh, Ứng thiếu cũng càng ngày càng lợi hại, mà tiến cảnh của bản thân lại quá chậm, vậy mới khiến tâm cảnh không cách nào bình thản.
Ta nôn nóng như vậy chỉ sợ khoảng cách tu thành đạo pháp ngày càng xa xôi.”
Hứa Lý biết bản thân mình bị rớt ở phía sau nên thường xuyên có loại ý nghĩ này, nhưng phàm là tâm cảnh càng nóng nảy thì nội tâm càng hay suy nghĩ linh tinh.
Lúc Hứa Lý để tâm tư chìm vào bên trong thức hải liền cảm giác thời gian trôi qua thật thong thả.
Trước đây, vị tiền bối sáng tạo “Đạo kinh” kia chia đạo tâm làm tứ đẳng, hơn nữa khi sáng chế pháp môn ngộ đạo đạo tâm cũng biết đạo tâm hư vô mờ mịt, không có con đường cố định để đi theo.
Chính bản thân y cũng là nhất thời xúc động, nhớ tới truyền thuyết về động thiên pháp bảo thời thượng cổ có thể dịch chuyển thời gian, biến ảo thiên địa, vì vậy liền sáng tạo ra một bộ pháp môn như vậy.
Động thiên pháp bảo cho dù là ở thời thượng cổ cũng không phải dễ dàng có thể gặp được, vô cùng hiếm có, vì vậy hắn chỉ có thể lấy giả coi như thật, mở ra một chỗ thiên địa hư ảo trong thức hải, đem bản ngã của mình đặt ở trong thiên địa hư ảo này để rèn luyện.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy người này chẳng qua vừa mới tu luyện mấy năm, nhưng thật ra ở trong một chốn thiên địa hư ảo trong thức hải thì người này không biết đã trải qua hàng trăm hàng ngàn năm.
Dùng thời gian để chầm chậm tu luyện đạo tâm, đây có thể coi là ý tưởng cực kỳ thiên tài.
Thế nhưng những tôi luyện này thực ra thuộc về hư huyễn, vì vậy chỉ có thể dùng để tu luyện đạo tâm, không hề giúp ích gì cho việc tu luyện đạo pháp.
Vả lại nếu như là một người tư chất đần độn, việc vô hạn phóng đại thời gian trong thức hải có thể tôi luyện đạo tâm của một kẻ có tư chất thì cũng có thể khiến cho hạng người này chịu đựng không nổi vô hạn tịch mịch cùng luân hồi, cuối cùng không khống chế được tâm tình, điên cuồng tuyệt vọng, trường hợp tệ nhất thậm chí hồn phi phách tán.
Con đường trường sinh từ trước đến giờ đều là do người tự nguyện bước lên, không chịu nổi nỗi khổ của trường sinh thì không có tư cách bước vào con đường này.
Ba người Trần Thất, Hứa Lý và Ứng Ưng, bởi vì ngay từ đầu đều không lĩnh ngộ đạo tâm, vì vậy liền mượn ảo cảnh trong Tử ngọc giản để rèn luyện đạo tâm.
Nhưng sau khi bọn họ đã nhìn thấu đạo tâm sơ cảnh thì cần mở ra một chỗ thiên địa hư ảo trong thức hải của bản thân, vùng thế giới này mới là “Đạo cảnh” chân chính.
Chỉ có đạp phá đạo trong huyễn cảnh mới có thể chứng minh bản tâm, đánh bại ngu muội ngông cuồng thẳng tiến trên con đường tu tiên.
Tuy những ngày vừa qua Hứa Lý vẫn chưa ngộ ra Phật hiệu gì từ trong Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh, thế nhưng lại đang không ngừng lặp lại tu luyện đạo tâm, liền ngay tại giờ khắc này trong đáy lòng hắn bỗng dưng bừng sáng.
Hứa Lý chỉ hơi hơi ngẩn ngơ, liền cảm thấy “chính mình” đi ra từ thế tan vỡ kia, thời gian bên ngoài bỗng nhiên trở nên vô cùng chậm rãi, mỗi bông hoa mỗi cái cây, mỗi một ngọn cỏ mỗi một con côn trùng, thậm chí là gió mát trên núi, tất cả các loại thanh âm đều trở nên vô cùng khác biệt, tất cả đều chậm lại.
Trong lòng Hứa Lý không đau buồn cũng không vui vẻ, chỉ cảm thấy trong một mảnh đen tối bỗng nhiên bừng lên ánh sáng, trong thức hải bỗng nhiên dựng lên một căn nhà tranh, trong căn nhà tranh có rất nhiều nhi đồng đang bi bô tập nói, mà bản thân mình chính là một phu tử dạy học.
Hứa Lý từ trên thư đường phóng mắt nhìn xuống lại nhận ra những nhi đồng đang tập nói này đều là bản thân mình, tại chính thời khắc này hắn liền hiểu ra.
Những nhi đồng nhỏ Trong lòng Hứa Lý không đau buồn cũng không vui vẻ, chỉ cảm thấy trong một mảnh đen tối bỗng nhiên bừng lên ánh sáng, trong thức hải bỗng nhiên dựng lên một căn nhà tranh, trong căn nhà tranh có rất nhiều nhi đồng đang bi bô tập nói, mà bản thân mình chính là một phu tử dạy học.
Hứa Lý từ trên thư đường phóng mắt nhìn xuống lại nhận ra những nhi đồng đang tập nói này đều là bản thân mình, tại chính thời khắc này hắn liền hiểu ra.
Những nhi đồng nhỏ tuổi đang bi bô tập nói ở dưới kia đều là tạp niệm mấy ngày nay của hắn, mà bản thân phải dựa vào bản tâm, đi hàng phục rất nhiều rất nhiều tạp niệm thì mới có thể khiến đạo tâm trở nên thuần tịnh.
Hô hấp của Hứa Lý dần dần kéo dài, Ứng ưng cũng không ngừng dùng tay ngưng kết các loại pháp ấn, trời cao gió mát, ánh mặt trời ấm áp, một bầu không khí ấm áp bình thản dần dần nổi lên giữa ba người.
Trần Thất đang tự khổ tu Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng Đại Trận, ngay một khắc sau khi Ứng Ưng cùng Hứa Lý đều lặng im, bỗng nhiên cảm ứng được cái gì đó, toàn thân chấn động, ba tầng Phật quang bao phủ ngoài thân bỗng nhiên đan xen lóng lánh, cuối cùng một vòng Phật quang xen lẫn Ưu Đàm Ba La Hoa năm màu tỏa ra ánh sáng lóa mắt, chỗ sâu nhất bên trong, cùng với trong hư vô sinh ra một đạo pháp lực cấm chế, thôi diễn môn tiểu thần thông của Phật môn này đến tầng thứ mười bốn.
Phật quang ngưng tụ lại thành hình tròn sáng chói mắt, Ưu Đàm Ba La Hoa tùy sinh tùy diệt cũng vào thời khắc này đứng im toàn bộ.