Trần Thất thản nhiên đáp một câu:
- Vậy liền nhận lời may mắn của Mạc đạo hữu, chuyện này ta cũng phải có chút chuẩn bị, không biết mấy vị đạo hữu tính khi nào lên đường đi thăm dò động phủ thượng cổ tiên nhân kia?
Mạc Khinh Văn khẽ nhíu mày, nói:
- Tòa động phủ của thượng cổ tiên nhân này ở hồ Kính Lăng phía ngoài phủ Phúc Dương ba trăm dặm.
Một năm trước đã xuất hiện, nhưng lập tức lại biến mất không thấy bóng dáng, tìm kiếm thế nào cũng không thấy.
Có người từng đoán tòa động phủ này cũng là một kiện pháp khí, có thể tùy ý hành động, chỉ là bị pháp lực của chủ nhân trói buộc nên chỉ có thể di chuyển xung quanh phạm vi của hồ Kính Lăng.
Có lời đồn ước chừng hai mươi sáu ngày sau tòa động phủ này mới có thể lại một lần nữa xuất hiện, chúng ta hẹn mười lăm ngày sau xuất phát đi, đi trước một chút thì cũng dễ chuẩn bị đủ.
Trần Thất khẽ gật đầu xem như đồng ý.
Hai nhà kết minh ước tạm thời xong quan hệ liền thêm thân mật một tầng.
Mạc Khinh Văn liền gọi tiểu nhị đến dọn bàn của Trần Thất qua bên này để hai nhà cùng ngồi một bàn.
Hứa Lý cùng Ứng Ưng trộm nhìn nhau, đều âm thầm đắc ý, thầm nghĩ:
- Thất thiếu quả nhiên có chút thủ đoạn, vừa rồi không để chúng ta xung đột với cô nương xinh đẹp này kết quả là các nàng chủ động móc nối.
Nữ tử có xuất thân như vậy mỗi người đều rất cao ngạo, lúc chúng ta làm ăn mày thì nhìn cũng không nhìn chúng ta một cái.
Hiện giờ lại chủ động yêu cầu ghép bàn, lòng người lật lại quả nhiên kỳ diệu.
Hứa Lý cùng Ứng Ưng tuy rằng là hai tên ăn mày nhưng giả dạng bằng khí chất trời sinh của bọn họ, một kẻ nho nhã nhẹ nhàng, một người khí phách ẩn dấu, cũng không để lộ ra dấu vết.
Trần Thất xuất thân cũng không cao hơn so với bọn họ bao nhiêu, nhưng hắn tu luyện hai đạo đạo thuật thượng cổ, trong lòng có một luồng đạo khí bừng bừng chống đỡ, ngược lại càng có khí chất hơn so với La Phù lục nữ có khí khái cổ quái giản dị kia.
Vạn Hoa yến của Vạn Hoa lâu chính là yến hội nổi tiếng nhất của tửu lâu này.
Mỗi một món đồ ăn đều xứng đôi với một bài thơ cổ.
Tư vị trước không bàn đến, chỉ là chỗ văn nhã đã được rất nhiều chú ý.
La Phù lục nữ trên tiệc rượu làm tửu lệnh, truyền hoa hồng, nói chuyện xưa chuyện nay, rất nhiều trò đa dạng.
Có khi là đánh cược, ai thua phải ngâm một bài thơ, còn phải tự sáng tác khiến Trần Thất, Hứa Lý, Ứng Ưng nhìn mà líu lưỡi.
Trần Thất tuy rằng có đọc sách vài năm, nhưng chỉ là đọc được mà thôi, không có gì uyên bác.
Hứa Lý cùng Ứng Ưng còn kém hơn hắn, lúc này ba người đều biết dấu cái xấu, liền ở một bên ra vẻ đang nói chuyện cũng không tham dự vào cuộc vui của các chư nữ.
Trần Thất diễn xuất như vậy khiến La Phù lục nữ có cảm tình tốt.
Các nàng hầu như đều xuất thân trong gia đình giàu có, không phải gia tài giàu có thì cũng chính là dòng dõi thư hương, con nhà quan.
Sau khi tu luyện đạo thuật càng gặp nhiều tài tuấn chi sĩ trẻ tuổi, từng người nam người nữ gặp các nàng đều muốn thể hiện tài học, lấy lòng các chư nữ.
Ngược lại ba huynh đệ Trần Thất, Hứa Lý, Ứng Ưng dửng dưng như vậy lại rất có phong độ đàn ông.
Vạn Phương thấy mấy người Trần Thất hình như đang bàn bạc chuyện gì đã có kết quả, liền vươn người nâng chén rượu lên, nói với họ:
- Mới vừa rồi tiểu muội nói ít nhiều có chút đắc tội, mong ba vị đạo huynh không cần để ý, một ly này tính là ta bồi lễ.
Hứa Lý cùng Ứng Ưng nhìn thấy nữ nhân kiêu ngạo này không ngừng bồi lễ với mình thì đều vui sướng vô cùng cuống quít, đứng lên giơ chén rượu uống một hơi cạn sạch, coi như bày tỏ không để ý.
Trần Thất hơi sửng sốt cũng cười cười nhưng không đứng dậy, thản nhiên nói:
- Chuyện vừa rồi ta cũng không đúng, chẳng qua Vạn Phương cô nương nếu muốn ta uống một chén rượu này cần phải đồng ý với ta một việc.
Vạn Phương hơi hơi kinh ngạc hỏi:
- Không biết đạo hữu muốn ta đồng ý chuyện gì?
Trần Thất cười nói:
- Đó là muốn Vạn Phương cô nương nhận lời tạ lỗi của Mỗ gia cùng một phần lễ vật bồi tội.
Vạn Phương nghe Trần Thất nói như vậy có chút không quá trang trọng, nhìn mấy tỷ muội nhà mình một chút thấy mấy tỷ muội đều có chút trêu chọc, hiển nhiên là nghĩ Trần Thất nhìn trúng lão tứ nhà mình.
Chuyện này nói đến là Trần Thất đường đột, nhưng không phải không có ý muốn đong đưa.
Hai người từ xung đột đến có chút thiện cảm, cũng có khả năng trở thành một chuyện vui vẻ, nhất là Trần Thất không những không làm người ta ghét, mà lại càng có khí khái xuất thần, cho nên những người khác đều hơi hơi có chút trợ giúp cũng không tính toán phá đám.
Vạn Phương cũng không nghĩ đến Trần Thất không nói lời nào thì thôi, vừa lên tiếng đã kinh người, bức bách nàng đến tình trạng quẫn bách, nàng âm thầm khẽ dậm chân, tức giận nhìn mấy tỷ muội của mình đang xem náo nhiệt kia.
Lúc này mới quả quyết nói với Trần Thất:
- Nói đến thế ta liền phải nhận rồi.
Thất thiếu chịu uống chén này hay không?
Trần Thất cười ha hả đứng dậy.
Trong đời hắn lần đầu tiên khiêu khích giai nhân liền đạt được chiến quả, trong lòng cũng vô cùng đắc ý thầm nghĩ: “Chỉ sợ trong lòng Vạn Phương có chút ấn tượng với ta, sau này ra roi thúc ngựa nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước.”
Hắn uống một hơi cạn chén rượu ngon, sau đó vươn tay ra ném xuống một túi tiền nho nhỏ, chắp tay nói:
- Về lý mà nói, chư vị nữ đạo hữu đều là người phong nhã, không nên dùng tục vật như vậy làm lễ vật.
Nhưng chỉ hận mỗ gia thân không có vật gì khác, chỉ có thể dùng hai mươi miếng kim cương Phù Tiền này làm lễ vật.
Trừ giải thích còn có một phần tâm tư, chúng ta đi thăm dò động phủ cổ tiên nhân chỉ sợ sẽ có rất nhiều nguy hiểm, Phù Tiền này là một người bạn tốt của ta cô đọng, chính là phật môn chính tông Kim Cương Tam Muội Pháp ngưng tụ, đều là Khiếu Tiền bậc thứ hai.
Một quả Kim Cương Phù Tiền có thể biến thành một tòa Kim Cương bảo tháp, pháp lực trong Phù Tiền có thể chống đỡ một canh giờ, hộ thân ngăn địch rất diệu dụng.
Vạn Phương vốn có ý định cho dù Trần Thất lấy ra lễ vật gì thì đều tính từ chối, hoặc là bí mật nhận lấy sau đó trả lại thi lễ, lấy lý do mình cũng không có ý tứ đó làm cho Trần Thất đánh mất tâm tư này.
Lúc Trần Thất ném túi tiền xuống, La Phù lục nữ rất cảm động, bởi vì các nàng đều biết nhân vật như Trần Thất tuyệt đối sẽ không dùng vật tầm thường như vàng bạc để đả động lòng người, nhất là Phù Tiền người trong tu đạo thường dùng.
Chỉ là các nàng cũng không ngờ được Trần Thất ra tay chính là hai mươi miếng, còn là Khiếu Tiền bậc thứ hai, lại do pháp thuật phòng ngự đệ nhất Phật môn chính tông cô đọng.
Trong Thai Tiền bậc đầu tiên, phải có chín tầng cấm chế pháp lực một đạo.
La Phù lục nữ cũng có người có thể cô đọng, chỉ là muốn cô đọng một quả Phù Tiền ít nhất phải mất mấy ngày của các nàng.
Hai mươi miếng Phù Tiền, dù là Thai Tiền bậc thấp nhất cũng cần tiêu hao mấy tháng tu hành, tu vi trong mấy tháng này không tiến trái lại còn thụt lùi nên hầu như không ai bỏ được.
Khiếu Tiền bậc thứ hai cần mười tám tầng cấm chế pháp lực một đạo, muốn tế luyện Khiếu Tiền cấp bậc này thì nhất định tu vi đã đến tình trạng luyện thông hết các khiếu huyệt quanh thân.
Hơn nữa đem một loại pháp thuật tu luyện đến tình trạng tương ứng.
La Phù lục nữ tuy đều ở tầng luyện khí nhập khiếu nhưng lại chưa có ai đả thông ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt.
Cho dù tu vi cao nhất là Đại sư tỷ Mạc Khinh Văn cũng chỉ luyện một trăm tám mươi khiếu huyệt, nói cho đúng thì trong La Phù lục nữ cũng không có ai có thể ngưng tụ được Phù Tiền.
Huống chi Phật môn chính tông pháp thuật là khó đạt được nhất, cho dù trong rất nhiều Phù Tiền cũng giá trị tương đối cao.
Mặc dù hiện giờ vương triều Đại Vân ít lưu thông, thường thường hai ba miếng vân tiền mới có thể bằng giá trị của một quả phật môn Phù Tiền.
Một túi Kim Cương Phù Tiền bậc thứ hai này của Trần Thất còn giá trị hơn toàn bộ tài sản của La Phù lục nữ.
Vạn Phương sao có thể không biết, sáu tỷ muội các nàng mưu tính chuyện này vốn còn có rất nhiều chỗ khó.
Chuyện động phủ thượng cổ tiên nhân không phải một mình nhà các nàng biết, lần này đi tới đó có rất nhiều nguy hiểm không lường được, còn có thể phải tranh đấu với người ta.
La Phù lục nữ dù coi là người tu đạo nhưng cùng lắm chỉ là luyện khí cảnh giới nhập khiếu.
La Phù thất chân vốn chỉ là tán tu, không có nhiều của cải.
Tính cả sáu nàng cộng lại, ngay cả một kiện pháp khí cũng không có, mỗi người cùng lắm hơi biết một hai loại pháp thuật, đấu pháp với người ta còn không có thủ đoạn đa dạng tàn nhẫn độc ác như Vương Trường Sinh của Hòa Sơn Đạo.
Trần Thất tặng lễ không chỉ là rất có giá gì, mà còn là đánh trúng điểm yếu của La Phù lục nữ, làm cho Vạn Phương có ý từ chối lại không mở miệng được, chỉ đưa mắt nhìn Đại sư tỷ của mình.
Mạc Khinh Văn vốn đang muốn hung hăng nhìn Tứ sư muội kiêu ngạo nhà mình từ chối vị “đệ tử Thanh Thành” này dây dưa như thế nào.
Nhưng nàng như thế nào cũng không lường được Trần Thất vừa ra tay đã thể hiện khí khái phi phàm.
Vốn La Phù lục nữ đã có phán đoán về lai lịch của Trần Thất, nhưng Trần Thất chưa từng thừa nhận các nàng cũng không phải không sầu lo.
Nhưng Trần Thất tùy tay bồi lễ đã là hai mươi miếng Khiếu Tiền Phật môn chính tông thần thông ngưng tụ.
Phải biết rằng thật sự người tiên đạo tu luyện đến tầng luyện khí nhập khiếu cũng không dám lãng phí nhiều công phu như vậy.
Tất nhiên có đồng đạo tu vi cao, quan hệ tốt mới bằng lòng giúp người ta như thế.
Trần Thất hơi bộc lộ tài năng liền thể hiện “giao du rộng lớn”, nếu không phải là đệ tử đại phái danh môn thì sao có thể? Cho nên La Phù lục nữ càng thêm tin tưởng thân phận của Trần Thất.
Mạc Khinh Văn chính là hơi do dự, sau đó liền nói:
- Nếu Thất thiếu có lòng thành như thế thì Vạn Phương sư muội sao tiện từ chối? Mọi người cùng uống một ly chúc mừng lần thăm dò động phủ của thượng cổ tiên nhân lần này.
Mấy La Phù lục nữ còn lại đều đứng lên, Hứa Lý cùng Ứng Ưng cũng cuống quít không ngừng đứng dậy nâng chén.
Chén rượu này uống xong vốn hai đám người chỉ có ước hẹn bằng miệng lập tức trở nên thân thiết hẳn lên, thật có chút bộ dạng là đồng bạn tốt.
Trong lòng Trần Thất cười ha ha, thầm nghĩ: “Phù Tiền này vừa vung ra quả nhiêu diệu dụng vô cùng, ngay cả nữ nhân bậc này cũng phải chịu cúi đầu dưới uy lực của Phù Tiền.
Hai mươi miếng Phù Tiền đã có uy lực như thế, không biết nếu trăm ngàn Phù Tiền rải ra thì sẽ đồ sộ cỡ nào.
May mà tu vi ngày càng tăng, Kim Cương Tam Muội Pháp đã tu luyện đến tầng thứ mười sáu đỉnh phong, lại có hai vạn con dơi tinh ngay đêm niệm tụng kinh văn, cầu nguyện tu hành, bằng không ta làm sao có thể ra tay hào phóng rộng rãi như vậy?”
Trần Thất dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt chính là muốn mở ra chỗ hổng phía Vạn Phương.
Hắn quen làm sơn tặc nên đương nhiên biết lúc này hắn xông về phía Vạn phủ giết cả nhà người ta, truyền ra chính là một vụ án lớn, nếu có lọt lưới thì về sau cũng sẽ đưa đến kẻ thù không biết trước được.
Chỉ có từ từ mưu đồ như vậy, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà âm thầm ra tay giết cả nhà Vạn Kỳ, chiếm lấy em gái hắn, ở trong nhà của hắn ta, tiêu xài tiền bạc của hắn ta, sửa Vạn gia thành họ Trần mới là thủ đoạn lanh lẹ..