Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 5: Bá đạo tổng tài




Vương Tri Tranh và Mai Tư Tú đã hợp tác với nhau nhiều năm, giữa cả 2 có giao tình hiểu ý lẫn nhau cho nên ở dự án mới quá trình bàn bạc các điều khoản hợp đồng giữa hai bên cũng không có quá nhiều mâu thuẫn, trái lại, Trần Hoài giữa đường bị kéo tới, trong quá trình còn có thể chỉ ra vài điều khoản có thể gây rủi ro đồng thời cũng đưa ra kiến nghị giải quyết hợp lý, điều này khiến Mai Tư Tú đã có hảo cảm với anh ngay từ đầu giờ càng thêm phần kính trọng, sau khi bàn xong chính sự, liền triệt để khen ngợi Trần Hoài một phen.

Chỉ có điều lúc đầu gặp chỉ là khích lệ khách sáo, còn bây giờ là thật tâm tán thưởng.

Vương Tri Tranh đối với biểu hiện chuyên nghiệp của Trần Hoài cũng có chút bất ngờ, tuy rằng ở hạng mục trước, biểu hiện của Trần Hoài cũng rất hoàn hảo giúp hạng mục giải quyết không ít phiền phức thế nhưng dù sao hôm nay cũng có thể nói là Trần Hoài bị hắn hãm hại lôi tới đây, hoàn toàn không có sự chuẩn bị trước.

Dưới tình huống này, cậu ấy còn có thể duy trì sự phối hợp cao độ, không nói tới trình độ chuyên nghiệp tới đâu mà chỉ riêng tính chuyên nghiệp này của cậu ấy cũng khiến Vương Tri Tranh nhìn với cặp mắt khác.

Vương Tri Tranh hoàn toàn hài lòng với mắt nhìn người của mình, nội tâm cấp tốc tự tán thưởng mình một phen!

Thực sự là một quyết định anh minh thần võ!

Vừa bàn xong phương thức hợp tác, Mai Tư Tú chợt nhận được điện thoại, dường như là một nhân vật quan trọng, cô khách khí trả lời vài câu “vâng, vâng” liền cúp điện thoại, quay sang nói với Vương Tri Tranh: “Tri Tranh, tiểu Lục tổng của chúng tôi hiện đang phụ trách nghiệp vụ hậu cần mảng kinh doanh quốc tế của công ty, biết bên anh đang làm dự án kinh doanh điện tử nên cũng muốn tới đàm luận một chút.”

“Rất hân hạnh.” Vương Tri Tranh nói, dự án mới cũng có một phần liên quan tới vấn đề vận chuyển và cất giữ hàng hóa, nếu Sản xuất Gia Da có thể đưa ra phương án hợp tác nào tốt hơn, hắn cực kỳ tình nguyện.

Cả buổi, Trần Hoài vẫn luôn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, đến khi nghe Mai Tư Tú nói xong, sắc mặt liền thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, cố không để hai người ở đây nhìn ra sự bất thường.

Anh giả bộ lơ đãng hỏi: “Mai quản lý, xin hỏi tiểu Lục tổng mà cô nói là?”

Mai Tư Tú nửa đùa nửa thật nói: “Anh Trần hỏi thật không chuyên nghiệp, tiểu Lục tổng chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn chúng tôi, ngài Lục Ngọc Ca.”

Tuy rằng Trần Hoài đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi nghe thế, biểu tình không chống đỡ nổi mà có chút suy sụp.

May là lúc này, Lục Ngọc Ca cũng vừa vặn dẫn người tiến vào, Vương Tri Tranh và Mai Tư Tú cùng đứng dậy nghênh đón, vừa vặn bỏ qua thần sắc biến hóa của Trần Hoài.

Lục Ngọc Ca vừa sinh ra đã được chỉ định sẽ là ứng cử viên tiếp theo để kế thừa tập đoàn sản xuất Gia Da, từ nhỏ đã tiếp nhận quá trình bồi dưỡng tinh anh, trên người không hề có khí chất của đám công tử bột ăn chơi phá của cộng thêm dung mạo xuất chúng, âu phục giày da thẳng thớm bóng loáng, dẫn theo hai trợ lý tiến vào cửa, phong thái mười phần.

Vương Tri Tranh không có xuất thân hiển hách như Lục Ngọc Ca, nhưng hắn là tự thân phấn đấu có được phú quý một đời, khí tràng không hề thua kém, chuẩn mực tinh anh chào hỏi Lục Ngọc Ca.

Lục Ngọc Ca cũng đáp lại Vương Tri Tranh, lập tức ánh mắt dừng ở trên người vẫn đứng bên cạnh hắn.

Vừa nhìn, thần sắc nhất thời biến đổi, sửng sốt một chút.

Lúc này, Trần Hoài đã thu lại sự khó chịu của bản thân, mặt không đổi sắc nhìn anh ta.

“Tiểu Lục tổng, chào ngài.” Trần Hoài bày ra thái độ giải quyết việc chung thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, lên tiếng trước.

Lúc này Lục Ngọc Ca mới phục hồi tinh thần, lập tức khôi phục thần sắc chào hỏi Trần Hoài.

Mai Tư Tú không hề chú ý tới chút ngắn ngủi mất tự nhiên đó, đứng ra giới thiệu song phương với nhau, rồi cùng bắt đầu một vòng đàm phán mới.

Nhưng trong quá trình, dường như tiểu Lục tổng không hề để tâm vào việc bàn bạc cho nên đàm phán không quá thuận lợi, mà Trần Hoài vừa rồi có biểu hiện xuất sắc lần này lại triệt để im lặng, không khác nào người vô hình.

Đàm phán gập ghềnh trắc trở diễn ra khoảng 2 tiếng đồng hồ mới cơ bản hoàn thành khung sườn bản hợp đồng, đương nhiên đây chỉ là phần mở đầu, đợi sau khi tiến hành bàn bạc các chi tiết nhỏ trong bản hợp đồng sẽ còn phải giằng co kéo dài nữa.

Lúc mấy người bọn họ đứng dậy cũng là khoảng 8h tối, Mai Tư Tú đề nghị mọi người cùng đi ăn cơm.

Khách hàng cùng nhà cung cấp ăn cơm với nhau đó là hoạt động xã giao bình thường, Vương Tri Tranh tự nhiên không có lý do từ chối, không ngờ Trần Hoài một đường trầm mặc lại lên tiếng: “Thứ lỗi, tôi cảm thấy hơi mệt, e không thể đi cùng.”

Lông mày Vương Tri Tranh khẽ nhướn.

Lục Ngọc Ca ánh mắt phức tạp nhìn về phía anh.

Ngược lại Mai Tư Tú là người đầu tiên biểu đạt sự thân thiết: “Vậy sao, chẳng trách vừa rồi không thấy anh Trần nói gì mấy, như vậy vẫn nên về nhà nghỉ ngơi sớm là tốt nhất, tôi gọi người đưa anh về nhé.”

Sắc mặt Trần Hoài xác thực không tốt chút nào, nhưng vẫn từ chối hảo ý của Mai Tư Tú: “Thôi khỏi, tôi tự bắt xe về được.”

Dứt lời cười cười với Vương Tri Tranh: “Tiền đi lại của tôi Vương tổng sẽ chi trả chứ?”

Vương Tri Tranh chỉ nhìn anh một chút, cười vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên không thành vấn đề.”

Trần Hoài cơ hồ mang theo tâm tình trốn chạy rời khỏi công ty Gia Da.

Đây rốt cuộc là cái nghiệt duyên gì chứ, cả tòa nhà lớn như vậy, đông người như vậy, hợp tác lâu như vậy đều không thấy Lục Ngọc Ca xuất hiện.

Thế mà mình vừa mới tham gia liền đụng phải.

Trần Hoài vô cùng hối hận sáng nay khi ra khỏi cửa đã không tiện tay mua luôn một tờ vé số.

Cái hố Vương Tri Tranh này, mình bị rớt xuống thì rớt đi, lại còn rớt tới xương cốt nát vụn.

Trần · vua rớt hố · Hoài ngửa mặt lên trời rơi lệ, đây chính là bát tự không hợp trong truyền thuyết đó sao? Chả trách cổ nhân đều xem bát tự trước khi kết hôn, vẫn là tổ tiên thông minh!

Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn, phải quyết đoán ly hôn!

Trần Hoài nắm chặt nắm tay, tự mình hạ quyết tâm cao độ, sau đó bắt một chiếc taxi đi về nhà.

Không còn tâm tình ăn cơm.

Trần Hoài cảm thấy không có khẩu vị, co quắp nằm cuộn tròn trên ghế sa lông, nhìn trần nhà ngẩn người.

Đã qua mấy năm, không ngờ Lục Ngọc Ca không chỉ không thay đổi mà càng trở nên xuất sắc hơn.

Xem ra sự nguyền rủa năm đó của mình đã không phát huy tác dụng.

Trần Hoài cứ nằm đó suy nghĩ lung tung nửa ngày, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ quên luôn trên ghế sa lông, mãi cho tới khi bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

“Không có ai ở nhà.” Trần Hoài hữu khí vô lực hô lên.

Không muốn nghĩ.

Không muốn gặp ai.

Không muốn nói chuyện.

“Là tôi.” Tiếng Vương Tri Tranh cách ván cửa truyền vào, độ thừa nhận không chút nào giảm bớt.

Trần Hoài bật dậy, thất tha thất thểu đi ra mở cửa, liền thấy Vương Tri Tranh xách theo túi thức ăn đứng ngoài cửa.

“Cảm tạ Vương tổng.” Trần Hoài nội tâm cảm động, sau đó vươn tay đoạt lấy túi thức ăn trên tay Vương Tri Tranh, tiện tay đóng luôn cửa lại.

Vương Tri Tranh chân dài duỗi ra chặn lại động tác đóng cửa của Trần Hoài, tự mình đẩy cửa đi vào.

“Vương tổng, tôi muốn đi ngủ, ngài cũng nên về nhà sớm đi.” Tuy Trần Hoài nói như vậy nhưng cũng biết Vương Tri Tranh căn bản không thèm nghe lời anh nói, cũng không cưỡng cầu, vừa đi vừa mở bọc thức ăn ra bắt đầu ngấu nghiến.

“Kết hôn cũng kết rồi, ngủ cũng phải tách ra?” Vương Tri Tranh quen đường quen lối đi tới ghế sô pha ngồi xuống.

“Khụ khụ ~~~” Trần Hoài suýt chút nữa bị nghẹn chết, vội vàng uống một ngụm nước thông họng, cố tình muốn phản bác lại tìm không ra lời nào có lý.

Vương Tri Tranh nói đều là sự thật.

“Vương tổng, chúng ta vẫn nên nhanh chóng ly hôn đi.” Trần Hoài vẻ mặt đau khổ nói.

“Chờ tôi có thời gian rồi nói.” Vương Tri Tranh tuy rằng nói vậy nhưng trên mặt rõ ràng lại bày ra biểu tinh rất vô lại.

Trần Hoài hết nói nổi: “Ngoài kia có nhiều nam nhân tốt như vậy, Vương tổng có thể suy xét những người khác một chút.”

Vương Tri Tranh nhìn anh lạnh giọng: “Những lời tôi nói trên xe hôm nay, em quên rồi?”

Thần sắc hắn lạnh lẽo, lạnh tới mức khiến Trần Hoài lập tức nhớ ra câu nói kia…

Loại hành vi gán ghép tôi với người khác này của em, tôi hi vọng không còn phát sinh lần nào nữa!

Trần Hoài than thở, loại phong cách bá đạo tổng tài này, ở trong tiểu thuyết còn thấy cool ngầu nhưng khi chân thực phát sinh trên người mình chỉ muốn tẩn cho một trận!

Vấn đề là, người anh không dám đánh, lời cũng không dám nói ra.

Trần Hoài thất bại cúi đầu nhai đồ ăn.

Chờ Trần Hoài ăn xong, Vương Tri Tranh lúc này mới nghiêm túc hỏi: “Em và Lục Ngọc Ca có quan hệ gì?”