Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 65: Viên đường thứ nhất 2: Thụ Ca, sân nhà anh cháy rồi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Ở đầu dây bên kia là bà Từ Mỹ Kỳ đã ăn diện chăm chút tỉ mỉ đến từng cọng lông.

“Ôi đệt! Mẹ, sao hơn nửa đêm mà mẹ còn trang điểm vậy.” Tô Mộ Mộc là nghệ sĩ mà còn chưa trang điểm, chỉ mới rửa mặt sạch sẽ thôi đây.

Hai kiểu hoàn toàn trái ngược khiến Tô Mộ Mộc cảm thấy mình tệ quá xá tệ, chẳng đáng mặt nghệ sĩ gì.

“Mẹ cứ tưởng sẽ được gặp con rể tương lai ở chỗ con nên mới trang điểm các kiểu rồi mới gọi video cho con đấy.” Ông Tô Minh Hoa cha Tô Mộ Mộc chen vào màn hình.

Ông ghét bỏ: “Cha đã bảo bà ấy tưởng tượng nhiều quá mà, sáng sớm tinh mơ, bà ấy muốn gặp được ai trong phòng con gái mình chứ! Ôi thật là.”

“…” Tô Mộ Mộc bị nói trúng tim đen vội vã chuyển đề tài: “Sao trễ vậy rồi mà cha mẹ vẫn còn chưa ngủ? Ngủ muộn quá không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tư Mỹ Kỳ nghiêng người về phía trước, một mình bà chiếm hai phần ba màn hình, đẩy Tô Minh Hoa qua một góc.

Hàng mi cong vút nhưng trăng non chớp chớp, Tư Mỹ Kỳ cười tủm tỉm nói: “Con gái ngoan à, ở nhà cha mẹ đã xem được tin tức hôm nay rồi, con với Tiểu Trăn lãng mạn lắm.”

“Mẹ nói con nghe, chuyện này đã được chia sẻ khắp nơi trong vòng bạn bè của mẹ rồi. Ai trong đám chị em bạn dì cũng hâm mộ vì mẹ có một đứa con rể quán quân cực kì đẹp trai đó!”

Tư Mỹ Kỳ hơn năm mươi tuổi chẳng hề ưng cái thể loại luân lý đời thường mẹ chồng nàng dâu mà chỉ thích xem dòng phim thần tượng lãng mạn tươi đẹp, nay người yêu con gái chọn chẳng khác gì chàng trai bước ra từ những bộ phim đó, mọi thứ vượt quá sức mong đợi khiến bà hết sức hài lòng.

Tô Minh Hoa ở bên cạnh hừ khẽ: “Chồng bà hồi trẻ cũng đẹp trai lắm, sao không thấy bà khen, ở cái độ tuổi đó thì ai chả là tiểu thịt tươi chứ.”

Tư Mỹ Kỳ đẩy Tô Minh Hoa không phục ra khỏi màn hình: “Lão già khú đế nhà ông né qua một bên, đừng có cản trở tôi với con gái bàn về con rể.”

Tuy Tô Minh Hoa đã bị đẩy ra khỏi màn hình nhưng một vạn câu hỏi vì sao của ông ấy vẫn liên tục lọt vào ống nghe.

Địa vị của cha mình nhanh chóng rơi xuống vì sự xuất hiện của Lâm Trăn khiến cô không khỏi lo lắng cậu sẽ bị cha kéo vào sổ đen trước khi ai đó kịp theo cô về nhà.

“Mẹ đừng nói cha con như thế, Cây Nhỏ nào có đẹp trai bằng cha thời trẻ đâu. Hai người trai tài gái sách mới sinh ra được đứa con gái đẹp như con chứ!” Lúc khen cha cô cũng không quên kéo theo cả mẹ.

“Cha, lần trước Cây Nhỏ thấy con cá lớn cha chia sẻ lên vòng bạn bè của con đấy. Em ấy còn bảo muốn theo cha học câu cá này.”

Sau khi Tô Minh Hoa và Tư Mỹ Kỳ chuyển ra ngoài ô thành phố thì bắt đầu làm vườn trồng cây với nuôi mấy con gà dê trâu bò các kiểu, hôm nào nhàn rỗi lại ra bờ sông cắm câu, trải qua những tháng ngày ung dung thoải mái của người nông dân.

Tô Minh Hoa dè bỉu, ngờ vực nói: “Thôi đi, tầm cỡ nó thì yên tĩnh ngồi câu cá được mới lạ á.”

Dứt lời lập tức lượn sang chỗ khác, miệng vẫn không quên hối thúc Tư Mỹ Kỳ: “Bà nói nhanh lên, hỏi xong còn đi ngủ nữa.”

“……”

Cô ngửi thấy vị căm thù nồng nặc lắm nha.

Cây Nhỏ à, em không thể trách chị được đâu đó. Chị đã cố gắng hết sức để giúp em rồi, sau này em phải tự lực cánh sinh thôi.

Tư Mỹ Kỳ khinh thường nói: “Đừng để ý tới ông í, lòng dạ nhỏ như lỗ kim, không muốn nghe mẹ khen ai đẹp trai hết, cứ hai ba ngày lại giở chứng.”

Về khoảng này thì cô thấy cha với Lâm Trăn khá giống.

Hồi trước cô cũng có khen dáng người của huấn luyện viên phòng GYM đẹp quá, có cả cơ bụng lẫn V-CUT* luôn.

(*) V-CUT: Tên đầy đủ theo tiếng Anh là Abdominal external oblique muscle – cơ bụng xiên ngoài.

Đây, chính nó

Thế là Lâm Trăn bắt đầu siêng năng đi tập.

Sau đó còn cho cô sờ cơ bụng với V-CUT như khoe bảo bối.

Nghĩ đến đó Tô Mộ Mộc lại buồn cười, ngọt ngào nơi đầu mày cuối mắt chẳng biết giấu đâu cho hết.

“Con gái ngoan? Mộc Mộc? Con ới!”

“A!” Nghe Tư Mỹ Kỳ gọi mấy tiếng cô mới hoàn hồn: “Mẹ nói đi ạ.”

Tư Mỹ Kỳ tưởng con gái mệt mỏi vì công việc nên chốt nhanh gọn: “Hai đứa đã chính thức công khai với mọi người rồi nên chắc là tình cảm cũng khá ổn định, nhà chúng ta có nên chọn thời gian để đi gặp ông bà thông gia không?”

“Đến lúc đó mọi người có thể cùng nhau quyết định thời gian làm chung thân đại sự cho hai đứa.”

“Dạ…” Tô Mộ Mộc còn chưa kịp hoạt động não thì mẹ cô đã tính đến bước tiếp theo.

“Mẹ nói cho con biết là kết hôn quan trọng lắm nhé, xem mệnh chọn ngày đặt tiệc phát thiếp mời gì đó đủ thứ linh tinh, cái nào cũng phiền phức! Phải quyết định sớm để con làm cho nó nhanh.”

“Vả lại con cũng có nhỏ nhít gì nữa đâu, chờ thêm mấy năm nữa tính đến chuyện con cái là vừa, tranh thủ lúc cha mẹ còn khỏe còn tinh thần có thể giúp con trông em bé.”

“Haiz, ta nói con nít thời nay chăm cực phải biết, hồi bữa dì Trương phải tốn biết bao nhiêu tâm tư cho chuyện đi nhà trẻ của đứa nhỏ nhà dì í kìa.”

Tô Mộ Mộc cảm thấy vận tốc suy diễn của mẹ mình còn nhanh hơn vận tốc tên lửa phóng lên không gian, cưới còn chưa cưới đã đi thẳng đến chỗ sinh con rồi, đã thế con tính xa tới tận lúc đứa bé đi học nữa.

Cô dở khóc dở cười. Thấy mẹ mình bắt đầu đi từ nhà trẻ sang tiểu học rồi lên thẳng đến cấp hai, Tô Mộ Mộc cuống quít thi triển ‘thuật tín hiệu không tốt con cúp nha’, bóp giọng bắt đầu diễn kiểu đứt quãng cùng với các tạp âm kèm theo.

“Alo…? Gì cơ… Sao ấy… Chuyện là thế nào…”

“Nước… Tín hiệu ở… Nước ngoài không tốt…”

“Mẹ? Mẹ có nghe có nói gì không? Alo alo?”

“Mẹ, thôi, khi khác mẹ con mình lại nói tiếp.”

“Tô Mộ Mộc! Con tắt thử xem!” Tư Mỹ Kỳ đang sốt ruột nên không bắt được bài của Tô Mộ Mộc, bà tưởng tín hiệu mạng không tốt nên đứng lên định lao ra ngoài tìm sóng.

May mà đi được nửa đường thì bị Tô Minh Hoa cản lại——: “Giữa đông mà bà ra ngoài làm gì!”

“Gì cơ? Mẹ ơi, mẹ vừa mới nói cái gì thế? Sao mẹ lại ra ngoài?” Tô Mộ Mộc tiếp tục kỹ năng của diễn viên đoạt giải Oscar.

“Con cúp trước nha, hôm khác tám tiếp.” La hết chữ cuối cùng, cô ngó lơ vẻ mặt của mẹ mình trong điện thoại, nhanh tay tắt cuộc gọi video rồi thở phào nhẹ nhõm, dường như cả thế giới lại bừng sáng như khi bắt đầu.

Một lát sau, cô nghe thấy giọng nói khe khẽ của Lâm Trăn ngoài phòng khách nên tò mò bước ra và trông thấy Lâm Trăn cũng đang video call.

Vì cậu đang mở loa ngoài nên Tô Mộ Mộc nghe rõ từng câu từng chữ.

“Trăn Trăn à, con hỏi xem cô bé ấy thích hôn lễ thế nào, kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây? Để mẹ đi hẹn nhà thiết kế may sẵn áo cưới.”

“Hai đứa có yêu cầu gì đối với địa điểm tổ chức hôn lễ không? Định làm ngoài bãi biển hay là trong sân vườn? Đúng rồi, con gái dì Vương từng tổ chức trên du thuyền đấy, cũng khá thú vị, tiện thể đưa bạn bè thân thiết đi du lịch một vòng luôn.”

Hoàn toàn trái ngược với tình hình phía Tô Mộ Mộc, Lâm Trăn tán gẫu với gia đình rất hăng.

“Được ạ, để con hỏi ý chị ấy xem thế nào.”

“Du thuyền á? Thôi ạ, con với Mộc Mộc đều bận hết cả nên chắc không có nhiều thời gian như thế đâu.”

Chẳng cần nghĩ Lâm Trăn đã bác bỏ ý tưởng tổ chức trên du thuyền.

Chơi du thuyền á? Chậc, vậy tức là ngoài hôm tổ chức còn phải chơi thêm n hôm với cả đám bạn bè họ hàng linh tinh hả?

Đùa! Thế thì còn gì là tuần trăng mật hạnh phúc của cậu với Mộc Mộc nữa.

Tưởng cậu ngu hay gì!

Trong lúc tán gẫu với cha mẹ, cậu vẫn luôn theo dõi động tĩnh bên trong, liếc thấy bóng người duyên dáng đang đứng đó thì nở nụ cười.

“Cha mẹ, con cúp trước đây, để về nhà bàn tiếp nhé.”

Cha Lâm chẳng hiểu mô tê gì: “Ơ? Sao tự dưng cúp nhanh vậy.”

Mẹ Lâm thì nhạy bén hơn, thấy con trai nhìn sang bên cạnh rồi cười như thằng ngu là hiểu ngay nên ngắt ông chồng nhà mình, mắng: “Sao ông lại không biết điều thế!”

Cha Lâm ngu người: “???”

Cuộc gọi được cúp bởi mẹ Lâm.

Tô Mộ Mộc đứng cạnh cửa biết mẹ Lâm đã hiểu ra điều gì nên bắt đầu e thẹn, mặt nóng bừng cả lên. Hơi nóng trên mặt chưa kịp tản đi bớt thì đã bị một thứ còn nóng hơn áp vào.

Lâm Trăn đu bám trên người cô như gấu Koala, nói cứ như cậu đứng về phía cô dữ lắm.

“Em vừa mới nhận được cuộc gọi video của cha mẹ ở nhà, bọn họ gấp gáp lắm, vội vã bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ rồi í.”

“Chị thấy cưng cũng không thua gì đâu.” Tô Mộ Mộc cười khẽ vạch trần ý định chối bay của Lâm Trăn,

“Hí hí, chuẩn bị sớm cũng tốt. Mấy nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng bận cực, phải hẹn bọn họ sớm thiệt sớm để làm cho xong rồi chúng ta mới còn nhiều thời gian để chỉnh sửa các thứ chứ.”

Lâm Trăn khẽ lùi lại, ánh mắt chất chứa vô vàn yêu thương sáng lên nhìn cô: “Em rất muốn xem chị gái nhỏ mặc áo cưới.”

“Chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Tô Mộ Mộc bật cười, ngón tay trắng noãn nhẹ nhàng lướt qua môi Lâm Trăn rồi men theo sườn mặt ấy luồng ra sau ngáy, thân thiết ôm lên.

“Sáng nay ăn đường mật gì phải không? Nói năng ngọt xớt.”

Lâm Trăn đảo mắt, trong cái dịu dàng kia chợt lóe lên vẻ giản xảo: “Chị có muốn nếm thử không?”

Vừa dứt lời lập tức hôn lên môi cô.

Chẳng mấy chốc, cảnh xuân lại về trong cả căn phòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tuy giải esport quốc tế đã kết thúc nhưng Tô Mộ Mộc vẫn còn những công việc khác ở Đức nên bị giữ lại còn Lâm Trăn thì theo đội trở về—— Cậu từng phản đối rất dữ dội nhưng không thể địch nổi ba bạn chó độc thân đang đỏ mắt tía tai kia nên bị ép theo.

Nói cho hay là: Chúng ta là một team, khi đến đã đi cùng nhau đến nơi thì lúc về cũng phải theo cùng nhau đến chốn.

Thật ra Lâm Trăn nhốn nháo là vậy thôi chứ cậu vẫn biết cái nào nặng bên nào nhẹ nên đòi được chút an ủi từ chỗ Tô Mộ Mộc xong đã giả vờ đáng thương theo đội lên xe buýt ra sân bay.

Sau khi xe buýt đi không bao lâu, ở Đức vẫn là buổi chiều nhưng bên Trung đang là buổi tối, Tô Mộ Mộc mở livestream theo yêu cầu của công ty.

Cô vừa mới chào hỏi fans nhà mình xong thì có một fan tên LoveTree đã điên cuồng đập quà cho cô.

Người đó rất bí ẩn, đập quà liên tục nhưng không để lại bất kì lời nhắn nào.

Các fans điên cuồng chọc ghẹo người đó ở khung bình luận nhưng chẳng nhận được một lời đáp, vẫn dùng khí thế ùn ùn như bão táp leo lên đầu bảng quà tặng, công khai đạp người từng đứng ở đó Treetreetwo xuống thứ hai.

Tô Mộ Mộc cũng hoang mang không biết người dõng dạc để nguyên chữ love đấy là ai.

Mới đầu cô cứ tưởng là người do Quan Hi xếp vào xếp vào để tăng độ thảo luận cho livestream nhưng sau khi liên lạc với Quan Hi thì anh nói là mình không làm thế, có lẽ đó là một fan nào đó thật lòng thích cô.

Bấy giờ, Lâm Trăn đang ngồi trên chuyến bay về nước. Weibo của cậu đã bị fans nhấn chìm, ai cũng bảo cậu đi xem trực tiếp liền ngay và lập tức vì không xem thì sân nhà sẽ cháy thành tro!

— Hết viên đường thứ nhất (2) —