=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Sau khi lỡ tay tiễn BOSS về miền cực lạc, Tô Mộ Mộc hít sâu để điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhấc chân chạy bình bịch xuống tháp.
Lúc leo xuống có nghe thấy tiếng súng dữ dội từ hướng sân bay, Tô Mộ Mộc bèn mở map lên nhìn, bo độc đã bắt đầu thu nhỏ nên cô quyết định tìm xe rời khỏi cái nơi đầy thị phi này rồi sang cầu tìm xem có chỗ nào để loot dạo không.
Tô Mộ Mộc khá là may mắn, trên đường cái kế tháp có một con Jeep, cô đang định nhảy lên thì tai nghe chợt vang lên tiếng ‘bụp’.
Đó là tiếng đạn bắn trúng người, trong nháy mắt, cô chỉ còn có nửa máu.
Tô Mộ Mộc vội vã mượn con jeep để ẩn nấp và bắt đầu tìm kiếm đối phương.
Nhưng nhìn tới nhìn lui mãi vẫn không thấy người nào trong ngầm ngắm, cô lại lo lắng quan sát thêm vài giây để chắc chắn rằng ban nãy không có ai bắn mình mà đó chỉ là đạn lạc bay đến từ sân bay.
Tô Mộ Mộc nhớ có lần Lâm Trăn đã bổ sung kiến thức cho mình rằng trong trò này, có giơ súng lên trời bắn đại một phát, lúc viên đạn rơi xuống cũng có thể giết chết một người chơi. Tất nhiên, xác suất ấy cực kì thấp.
Tuy lúc nãy Tô Mộ Mộc bị bắn trúng nhưng vẫn may là nó chỉ trúng người nên cô mới không bị knockout do đất.
Chả biết rốt cuộc cái này có được gọi là may mắn hay không nữa, Tô Mộ Mộc vừa oán thầm vừa xem balo của mình, không có máu.
Cô bất đắc sĩ bĩu môi, xem ra chỉ còn cách loot dạo để tìm máu thôi.
Nghĩ thế, Tô Mộ Mộc vội vã lên xe.
“Đợi đã! Bạn trẻ đằng trước đợi đã! Cho đi ké miếng xe đê!”
Kênh ALL vang lên giọng của Giang Trừng Vũ. Sau đó cô trông thấy cậu ôm khẩu súng chạy băng băng đến chỗ mình.
“Giang Trừng Vũ?”
“Tô Mộ Mộc?” Giang Trừng Vũ mừng rỡ, người quen nè! Vậy là vụ đi ké xe có hi vọng rồi.
“Tiểu Mộc Mộc ới, vác tôi đi đê. Sân bay kinh khủng quá, tôi vật vã lắm mới trốn ra đây được á.”
“Lên xe thì cũng được nhưng cậu phải giao túi máu ra đây.” Tô Mộ Mộc quan sát trang bị của Giang Trừng Vũ rồi dừng tầm mắt trên đầu cậu ta. Cô hài lòng cười nói: “Cả cái mũ 3 kia luôn nhá.”
Tô Mộ Mộc bị đạn lạc bắn mất nửa máu, đang lo trong người không có tí đồ hồi máu nào nhưng giờ thì hay rồi, người giao máu, giao trang bị đã bay đến ngay cửa.
Giang Trừng Vũ thở phì phì, đứng nhảy tưng tưng: “Cô ăn cướp à! Dù sao chúng ta cũng từng làm đồng đội kề vai chiến đấu mà!”
“Vì là đồng đội nên tôi mới cho cậu quyền lựa chọn đấy.” Tô Mộ Mộc nhảy xuống xe, cười tủm tỉm uy hiếp: “Bắn cậu chết tươi rồi trực tiếp lấy or cậu chủ động nộp đồ lên để đổi cái vé xe đây.”
“Cam Lớn à, lại đây, chọn một cái đê.”
Giang Trừng Vũ: “……”
“Cho cô cho cô hết.” Giang Trừng Vũ chịu nhục nhả một túi painkiller với năm cái bandage và cuối cùng là cái mũ 3 ra đất.
“Chỉ có nhiêu đó thôi, không có nhiều hơn đâu!”
“O… OK!” Tô Mộ Mộc khựng lại. May quá, suýt tí nữa là OJBK rồi. Nếu cô nói ra thật thì chắc Quan Hi sẽ tức đến nỗi đột phát bệnh tim mất.
Tô Mộ Mộc hí hửng nhặt đồ, nhảy lên xe nói: “Lại đây, lên xe đi.”
Khi Tô Mộ Mộc và Giang Trừng Vũ đang tiến hành giao dịch thì tiếng súng phía sân bay đã ngừng. Cô không rõ là cuộc chiến sân bay đã chấm dứt hay là đám người kia tạm thời ngưng bắn, nhưng túm cái quần lại là tiếp tục ở đây rất ư là nguy hiểm nên phải vắt chân lên cổ chạy ngay.
“Được được.” Giang Trừng Vũ nhanh chóng lên xe. Tuy là cậu chơi game cực tệ nhưng đi theo Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn bấy lâu nay, nghe Lâm Trăn chỉ huy biết bao nhiêu lần nên vẫn có chút cảm giác cơ bản—— Tiếng súng phía xa ngừng lại tức là nguy hiểm đang đến gần hai người.
Tô Mộ Mộc chuyển sang vị trí phụ lái: “Cậu lái xe đi, tôi quấn băng đít cái đã. Chúng ta phải đi mau.”
Giang Trừng Vũ lấy được tay lái như mở cờ trong bụng: “Tiểu Mộc Mộc à, cảm ơn sự tin tưởng của cô nhá!”
Sau đó, Giang Trừng Vũ hớn hở xong đã hỏi lại một câu: “Ban nãy cô không sợ tôi bắn lén à?”
Đáp lại cậu là sự im lặng, sự im lặng như chết lặng và nó đã nói lên tất cả.
Giang Trừng Vũ cảm thấy quả tim già chợt đau nhói, căm tức nghĩ tại sao mình lại tự đi rước lấy nhục thế này.
May mà Tô Mộ Mộc vẫn còn chút tính người, cô đổi chủ đề, hỏi: “Sao cậu lại nhảy xuống sân bay?”
Máy bay đi từ sân bay đến Severny có rất nhiều lựa chọn ven đường, phần lớn tuyển thủ chuyên nghiệp và các streamer có kỹ thuật tốt sẽ chọn sân bay, trường học, hầm trú ẩn các kiểu…
Nên Tô Mộ Mộc cứ tưởng là Giang Trừng Vũ sẽ chọn điểm cuối cùng tức là Severny để đáp, ai ngờ cậu lại cứng thế, chọn nhảy xuống sân bay.
Giang Trừng Vũ ấp úng mãi mới đáp lời: “Bị Cây Nhỏ lừa đấy, ban nãy cậu ta ngồi trên máy bay bảo nhảy, thế là tôi nhấn nhảy luôn theo bản năng.”
Tô Mộ Mộc: “……”
Sao thằng bé Giang Trừng Vũ này lại ngây thơ ngờ nghệch thế nhể?
Nhưng nếu cậu không ngốc mà cũng chả ngây thơ thì chắc đã không leo lên chiếc xe giặc nhà cô rồi.
Giang Trừng Vũ giải thích: “Tôi… Do tôi quen thôi mà. Tại lúc chơi với hai người toàn là Cây Nhỏ chỉ huy, tôi quen nhảy theo lời cậu ta rồi.”
Đó chính là bản năng nguyên thủy nhất của Giang Trừng Vũ, vừa nghe thấy lệnh ngồi xuống là ngoan ngoãn ngồi ngay, chẳng khác gì mấy em cún được huấn luyện tỉ mỉ.
Nghe xong lời giải thích của Giang Trừng Vũ, cô cảm thấy cái hình tượng ngây thơ, ngốc nghếch, đáng yêu kia lại được tô thêm ít màu.
Có vẻ cậu ta đã nhận ra mình càng tô càng đen nên ngậm miệng lại không nói nữa và tập trung lái xe.
Hồi trước chơi cùng Giang Trừng Vũ, Tô Mộ Mộc biết kĩ thuật lái xe của cậu cực kì kém cỏi nhưng cô không ngờ là thời gian đã trôi qua bao lâu mà cái ngón nghề lái xe ấy vẫn chẳng tiến bộ thêm được tí nào. Bọn họ mới đi được mười mét thì xe đã lăn xuống sườn núi.
“Ấn trái phải, trái phải đi!” Tô Mộ Mộc la to: “Điều khiển thân xe!”
“Ấy ấy ấy!!”
Giang Trừng Vũ ấy cỡ nào cũng chẳng có tác dụng, chiếc jeep vẫn lăn lông lốc xuống chân núi.
“Xe lật rồi! Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tên đầu sỏ gây ra tất cả mọi thứ cảm thấy hoảng hốt.
“Xuống xe.” Nhìn Giang Trừng Vũ cứ lắc lư quanh chiếc xe, Tô Mộ Mộc cố nén xúc động headshot ai đó.
Cô nhớ ban nãy trên đường chạy đi có trông thấy một chiếc xe máy nên thuận miệng nói: “Tôi đi lấy xe máy, cậu chờ ở đây nha.”
Giang Trừng Vũ liên tục đáp: “Được được.”
Tô Mộ Mộc quay lại tìm xe máy mà trong lòng cứ phân vân giữa tha cho Giang Trừng Vũ một con đường sống OR* lấy luôn cái mạng của cậu ta.
(*) OR (tiếng Anh): Hay/Hoặc.
Đến khi cô lái xe trở về thì Giang Trừng Vũ vẫn ngoan ngoãn đứng đó đấm xe.
Lương tâm réo gọi, thế là cô bỏ qua ý định dàn dựng tai nạn giao thông bất ngờ để đâm chết tên ngốc nghếch ngây thơ đáng yêu nào đó rồi lại kìm lòng không đặng nghĩ mình quả là nàng tiên nữ có tấm lòng lương thiện, hết sức cảm động ư ư.
Tô Mộ Mộc nói: “Cậu né qua, để tôi đâm cho Jeep nó đứng dậy.”
Tuy là chạy bo bằng xe máy thì nhanh hơn nhưng Tô Mộ Mộc vẫn khá thiên vị loại xe có thể chắn đạn như jeep.
Giang Trừng Vũ hết sức kinh ngạc: “Có trò này nữa hả?”
“Ừ, Cây Nhỏ chỉ tôi đấy, em ấy từng thành công rồi.”
Giang Trừng Vũ nghe lời lùi lại xa ơi là xa.
Tô Mộ Mộc tăng tốc chạy thẳng về phía xe Jeep.
Bấy giờ, ống kính livestream đang lia tới trận bắn giết dữ dội ở sân bay.
Caster A: “Bây giờ chúng ta cùng xem coi ở sân bay còn ai sống sót nào.”
Caster B: “Treetreetwo, Wone và Wthree bên 4W, Ddang với Duang của DDD, Mygod, God666, Wayo zero. Ấy, ban nãy có mười mấy người liền nhảy xuống mà bây giờ chỉ còn có bảy người, liều mạng quá thể đáng luôn.”
Caster A: “Nói thật nhé, cuộc chiến sân bay lần này có quá nhiều đau thương. Vì phần lớn người nhảy xuống là tuyển thủ chuyên nghiệp, bọn họ sống mái với nhau rất hăng nên vừa chớp mắt cái đã chẳng còn bao nhiêu người.”
Caster B: “Ừm, cảm giác trận chiến nội bộ của bọn họ rất máu lửa, thẳng tay diệt đi phân nửa số hạt giống ăn gà.”
Khi caster cùng với người xem ở khu bình luận đang đoán già đoán non, thậm chí còn bắt đầu mở kèo cá cược xem ai sẽ là người cuối cùng sống sót, trở thành vị vua của sân bay thì một chiếc jeep bay từ trên trời xuống, đáp đất ngay giữa trung tâm khói lửa chiến tranh và ầm ầm nổ tung.
Màn hình xuất hiện thông báo Nicetree giết người.
Nicetree dùng phương tiện giao thông nổ chết Treetreetwo.
Nicetree dùng phương tiện giao thông nổ chết Wone.
Nicetree dùng phương tiện giao thông nổ chết God666…
Số kill của Tô Mộ Mộc tăng thành 8 người trong nháy mắt!
Khoảnh khắc ấy, cả bảy cái hộp nằm đó, hai caster cùng với người xem đều trưng ra vẻ mặt ngu người.
Caster A lấy lại tinh thần, nuốt nước bọt nói: “Chúng ta xem pha quay lại đi.”
Đám người chết cùng hoảng hốt nhấn phát vào death cam*.
(*) Death cam: Là đoạn phim ghi lại cái chết/cách người ta giết mình từ góc nhìn của đối thủ.
Họ thấy Tô Mộ Mộc dùng xe máy tông vào xe quân đội, sau đó chiếc xe ấy vượt ra khỏi những định luật của vật lý bay thẳng lên trời rồi rơi thẳng xuống nơi đang diễn ra cuộc chiến ở sân bay và nổ mạnh.
Hơn mười giây sau, khán giả có mặt ở hiện trường vừa xem lại cùng với caster cười vang, cả trường quay nhộn nhịp lên hẳn. Màn hình livestream cũng bị mọi người che kín, vì có quá nhiều bình luận nên staff đành phải tắt đi.
Có lẽ không ai ngờ được chân tướng sự thật lại là như thế!
Bá chủ sân bay không phải là một tuyển thủ chuyên nghiệp mà là một tiên nữ bé nhỏ đầy may mắn họ Tô tên Mộ Mộc.
Cả người có tầm hiểu biết sâu rộng như caster A cũng phải đờ người ra mãi mới lên tiếng: “Ấy cái này ờ ờ là cái quái gì vậy trời!”
Caster B: “Chắc là chiêu ‘từ trên trời rơi xuống’.”
Caster A: “Chúng ta mau đi hỏi xem tâm trạng của mấy người chơi ấy cùng streamer Thụ Ca của chúng ta đi nào!”
Caster B vẫn không quên đâm thêm một đao: “Ban nãy tôi nghe đạo diễn nói người dạy Tô Mộ Mộc tông jeep là Thụ Ca đấy.”
Thế là ánh đèn và mic được nhắm thẳng đến chỗ Lâm Trăn.
Lâm Trăn: “……”
“Trò giỏi thầy chết đói.” Lâm Trăn suy nghĩ nửa giây xong lại nói: “Ban tổ chức có định cân nhắc bổ sung thêm cái thống kê hỗ trợ giết người không? Tôi nghĩ mình có thể lấy TOP 1 đấy.”
Caster A: “Ha ha ha, e rằng chiến tích đó không có phần hỗ trợ của cậu rồi, bây giờ Tô Mộ Mộc với Giang Trừng Vũ đang là đồng đội lâm thời đấy, dù có tính công hỗ trợ thì cũng là công của người ta.”
Lâm Trăn khẽ ‘ha’, vẻ mặt rất ư là khinh bỉ.
Tất nhiên caster A sẽ không bỏ qua cơ hội này, anh hỏi: “Vẻ mặt Thụ Ca thế này, chẳng lẽ trong đây có bí mật gì hả?”
“Không muốn nói cho mấy người biết.” Chàng giáp xác Lâm Trăn lại bắt đầu giở trò: “Hộp phải im lặng thì mới là cái hộp có lương tâm.”
Caster A: “……”
Vậy cậu còn blablabla với bọn tôi nãy giờ, lương tâm mòe gì thế!
Sau đó, caster lại đi phỏng vấn thêm mấy cái hộp nữa nhưng làm như mọi người bàn trước hết rồi hay sao ấy, ai cũng tranh nhau làm hộp có lương tâm, chẳng buồn để ý tới caster.
Caster đành phải chuyển ống kính về chỗ Tô Mộ Mộc.
Bấy giờ, cô đang cưỡi con xe chở Giang Trừng Vũ đi chạy bo.
Caster A còn chưa kịp ừ hử thì thì Tô Mộ Mộc đã chặn họng anh ta.
Cô hùng hổ đe dọa: “Đừng ồn! Tôi đang chạy bo!”
Caster A uất ức trợn mắt.
Ngay lúc ấy, đám hộp tinh không có ánh sáng của sân khấu đang chìm trong bóng tối. Đây là sắp xếp đặc biệt của giải đấu, khi một khách mời chết thì đèn chiếu sáng chỗ họ sẽ bị tắt đi.
Sniper của 4W cũng chính là Wone cười hì hì đẩy Lâm Trăn, nhắy nháy mắt lên tiếng: “Chị gái nhỏ nhà mày làm mày nổ chết rồi dẫn người ta chạy bo kìa.”
Lâm Trăn bình tĩnh liếc sang, chẳng buồn để ý ‘hừ’ đáp: “Tao dám cá nguyên nhân chị gái nhỏ dẫn theo quả cam lớn chẳng tốt lành gì.”
— Hết chương 53 —
Màn kịch ngắn
Lâm Trăn kiêu ngạo ưỡn ngực: Huy chương giết người của chị gái nhỏ có một phần công lao của tôi!
Tác giả nhắn nhủ
Chuyện đâm xe bay lên trời không có nói điêu đâu, nó chính là kẻ giết người tàn ác nhất trong game đấy (/ □). Còn nữa, lúc dừng xe phải nhớ thắng lại. Lần trước có xem một cái video, có người quên thắng lại, thế là jeep giết hết cả team.