=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Nicetree khiến Lâm Trăn quá bất ngờ nên cậu vui đến nỗi quên mất cậu em họ ham học hỏi đứng ngay bên cạnh.
Em họ bị ngó lơ lặng lẽ đứng một bên nhìn Lâm Trăn cười ngây ngô, cậu bé chợt bừng tỉnh. Nhóc ôm đề luyện lao bình bịch ra ngoài la ầm lên: “Bác trai bác gái ơi, anh họ yêu qua mạng!”
Em họ đang ở độ tuổi dồi dào sức sống, giọng nói giòn giã trong vắt ấy vang lên lọt vào kênh trực tiếp.
“Ấy! Thằng khỉ này!” Da đầu Lâm Trăn run lên vì cậu em họ, cậu quay ra cửa dạy dỗ: “Đi mách cha mẹ anh nữa hả? Lần sau đừng hòng anh dẫn em chơi game.”
【Ha ha ha ha ha, Thụ Ca yêu qua mạng hả? Em có giọng loli này】
【Thụ Ca ơi, hẹn hò không? Em có giọng chị đại này】
【Thụ Ca, em có giọng đàn ông được không】
Màn hình đầy tiếng ha ha ha không tim không phổi, thật ra tâm trạng Lâm Trăn rất thấp thỏm, cậu cầm tai nghe cẩn thận nghe thử xem Nicetree sẽ nói thế nào.
“Chị về rồi, ban nãy đi cho chim ăn. Em họ cậu sao rồi? Hiểu bài chưa?”
Lâm Trăn: “……”
【Chó của Thụ Ca, chim của chị gái nhỏ, giết】
【Tôi đoán là ban nãy Thụ Ca rất mong chờ một tình yêu trên mạng】
“Alo? Cây Nhỏ, sao cậu không nói gì vậy? Có phải mọi người lại bình luận gì rồi không? Tô Mộ Mộc hoang mang hỏi liền mấy câu.
“Không có gì.” Lâm Trăn chuyển hướng: “Chị gái nhỏ, lúc đi học chị giỏi lắm đúng không?”
Tô Mộ Mộc thoải mái nói: “Cũng thường thôi, lúc đó đã đậu vào một trường đại học ở nước ngoài.”
Thật ra cô nàng đang đắc ý lắm, cùng trường với cô đàn chị cậu sùng bái đó nha 【uốn éo nhảy quãng trường.jpg】
Nửa giây sau cô lại tự phỉ nhổ mình. Tô Mộ Mộc ơi mày điên rồi hả, tự so bì với chính bản thân mình rồi lại còn hí hửng, còn nhảy quãng trường nữa.
Lâm Trăn đoán Nicetree sẽ không nói ra tên trường, có lẽ cô không muốn kể chi tiết để tránh lộ thông tin cá nhân nên Lâm Trăn không hỏi. Nhưng fan của cậu thì lại không cẩn thận như thế.
【Chị gái nhỏ đậu trường nào vậy?】
【Hóng tên hóng tên】
【Thụ Ca mau hỏi đi】
Lâm Trăn bao che: “Được rồi, thế thôi, mọi người đừng hỏi chuyện riêng tư của chị ấy nữa.”
“Bọn họ đang hỏi trường đại học chị đậu vào hả?” Tô Mộ Mộc đang ở trong trò chơi, không xem trực tiếp nên cô chỉ nghe những lời cậu nói để đoán nội dung bình luận.
Tô Mộ Mộc thoải mái nói: “Cũng thường thôi, là đại học J ấy.”
【Hi hi hi, chắc là mua bằng giả ở nước ngoài nên ngại nói đấy】
Dòng bình luận ấy và giọng Tô Mộ Mộc xuất hiện cùng một lúc, giọng điệu cực kì chói tai khiến cho các fan nổi lên mắng người đó đừng ăn nói bậy bạ, tạo nghiệp đầu năm.
“Đại học J?”
Nhận ra Treetreetwo đang chần chừ, Tô Mộ Mộc đột nhiên nhớ ra – Phải ha, Treetreetwo là đàn em của cô nên chắc có nghe giáo viên nói cô đậu đại học J! Sao giờ, liệu cô có bị cậu phát hiện không?
Tô Mộ Mộc khá lo lắng. Không rõ do suy nghĩ của bọn con trai hơi chậm chạp hay do Treetreetwo chỉ thuận miệng hỏi, cô chỉ nghe thấy cậu ghẹo: “Đại học J mà chỉ thường thôi á, chị gái nhỏ, chắc là câu nói của chị sẽ nổi lắm đó.”
Có vẻ cậu không hề phát hiện ra, Tô Mộ Mộc thở phào nhẽ nhõm. Song, cô hơi tiếc và âm thầm cầu cho câu ấy đừng nổi lên.
【Đệt! Đại học J danh giá! Chị gái nhỏ giỏi quá luôn】
【Há! Tát thẳng mặt cái thứ đầu óc đen tối】
Ban nãy Lâm Trăn có thấy câu bình luận kia, cậu thẳng tay cấm bình luận luôn không nhiều lời, thậm chí còn chẳng nhờ tới quản lý kênh. Nhìn chung thì các streamer chẳng mấy khi chủ động làm việc này nhưng Lâm Trăn chưa bao giờ hành động theo lẽ thường cả.
【Đệt 6666】
【Quả nhiên, Thụ Ca là người cực kì bao che khuyết điểm =.=】
Sau khi cấm ID đó, Lâm Trăn thấy may vì Nicetree đang chơi game không xem trực tiếp nên không thấy được câu bình luận đó.
Vài ngày sau khi buổi livestream đó kết thúc, sự thật đi ngược lại mong muốn của Tô Mộ Mộc. Cô trông thấy câu ‘đậu đại học J bình thường thôi’ cùng với câu——‘Lưu Cường Đông bỏ vợ đẹp, Mã Vân từ chức tại Ali’ đứng cùng nhau trên bảng xếp hạng.
Trong đầu Tô Mộ Mộc có một câu MMP không biết có nên nói không.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi tập 2 của 《Đêm nay chạy trốn thôi! 》 được đăng lên, có sẵn hiệu quả tuyên truyền của streamer nổi tiếng Lâm Trăn, chất lượng của chương trình khá tốt cộng với sự tham gia của ông chồng quốc dân Giang Trường Vũ, có thể nói là chương trình đã nổi lên.
Số fan của Tô Mộ Mộc tăng vọt sau tập ấy, fan Weibo tăng thên 500 ngàn. Cô cầm điện thoại đếm đi đếm lại mấy lần mới chắc chắn mình không đếm nhầm! Chính xác là tăng thêm 500 ngàn fan!
Tô Mộ Mộc hết sức háo hức, hận không thể tung bông bắn hoa, vừa múa vừa hát. Nhưng vài giây sau cô đã tỉnh táo lại, chương trình bùng nổ cách mấy thì cũng không bá đạo tới mức này đâu nhỉ?
Tô Mộ Mộc lo lắng gửi tin nhắn cho Quan Hi: Anh Quan, anh sợ số liệu của em tệ quá nên mua fan cho em hả?
Quan Hi: Bộ anh rảnh lắm hả?
Quan Hi: Do chương trình nổi lên thôi, ban nãy trang web có gửi tin cho anh, lượt xem tăng lên mấy triệu và đang trên đà tiếp tục tăng, hơn nữa còn nhận được rất nhiều lời khen.
Quan Hi: Nên fan của cô là người thật, công ty không hề mua fan và thủy quân*, gần đây có rất nhiều công việc mới tìm tới chỗ anh, 《Đêm nay chạy trốn thôi! 》 mùa 2 tiếp tục mời cô đấy. Cô chuẩn bị tinh thần đi, sắp tới sẽ có nhiều công việc cho cô bận tới nỗi đầu váng mắt hoa đấy.
(*) Internet Water Army: Một đội quân trên mạng được thuê để tăng bình luận với nội dung cụ thể.
Quan Hi: Tô Mộ Mộc, cô đợi được rồi.
Vì quá xúc động và vui vẻ nên tay cầm điện thoại cô run run, hai mắt hơi sưng lên cay cay. Cô đợi được rồi? Đợi đến cái ngày lịch làm việc kín mít, đợi đến cái ngày bình luận vượt quá hai con số, đợi đến cái ngày có rất nhiều công việc và cơ hội rồi!
Tuy 500 ngàn fan còn chưa bằng số lẻ của một ngôi sao lớn nhưng đó chính là con số Tô Mộ Mộc chịu đựng bao năm nay để đổi về. Cảm giác đó sung sướng như thể được sống tới già rồi từ giã cuộc đời ấy!
Tô Mộ Mộc hí hửng trả lời bình luận của fan, cô gõ chữ tới nỗi hai tay đau nhức rồi vẫn thấy ngọt ngào.
Có điều, dù cô đã nổi tiếng nhưng hình tượng có vẻ hơi khác với hình tượng Quan Hi đặt ra ban đầu…
“Tôi cười chết mất ha ha, trong cái tập nhà ma ấy Tô Mộ Mộc bị con ma trốn trong nhà vệ sinh lao ra dọa, cô ấy nhảy dựng lên quơ quào loạn xạ, vô tình túm trúng mặt nạ ma bỏ chạy, tôi đoán là con ma đó đuổi theo cô ấy để lấy lại đạo cụ nhỉ? Thể lực Tô Mộ Mộc ghê thật, cô ấy chạy quanh nhà ma tận năm vòng, người quay chương trình và nhân viên giả ma không ai bắt kịp cô ấy.”
Chứ sao…
Cô đã tập luyện mỗi ngày để có thể lực tham gia chương trình đó đấy, hơn nữa lúc đó cô sợ thật nên ăn nói hơi lộn xộn tí.
“Có lần bị hù cô ấy đã la hét ỏm tỏi túm lấy tay Giang Trừng Vũ chạy như điên, Giang Trừng Vũ đáng thương bị kéo đi chắc ói lên ói xuống luôn quá.”
Tô Mộ Mộc vẫn còn nhớ rõ buổi ghi hình hôm đó, cổ họng cô khàn đặc, đã vậy còn nắm đỏ tay Giang Trừng Vũ, sau đó đổi được một ly trà ấm áp từ cậu.
“Tập trấn cổ đó, Tô Mộ Mộc không phân biệt được đông tây nam bắc nên vác vật phẩm nhiệm vụ chạy quanh cả trấn nhưng cuối cùng nhiệm vụ vẫn thất bại, SAD.jpg.”
“Tôi nghe một streamer đề cử chương trình này nên mới sang xem, không ngờ cũng thú vị ra phết đấy.”
Nhìn thấy bình luận ấy, Tô Mộ Mộc mỉm cười, phải cảm ơn Cây Nhỏ vì đã quảng cáo nữa.
“Thể lực của Mộc Ca* tốt ghê, hơn nữa chị ấy còn ga lăng với khách mời nữ lắm. Trong tập bãi biển có Đường Tiểu Kiều mặc váy lụa dài, do thua trong trò chơi nên bị phạt xuống biển, Mộc Ca đã khoác chiếc áo da bò của mình lên người cô ấy.”
(*) Đây là biệt danh nên mình sẽ để nguyên như tên Thụ ca nhé, các bạn hiểu nghĩa của nó mà ha.
“Thảo nào mấy hôm nay Đường Tiểu Kiều hay CALL cho Mộc Ca thế, bảo là cảm ơn sự săn sóc của Mộc Ca lúc ghi hình.”
“Mộc Ca, Mộc Ca, chị khó lường thật đấy.”
Không! Không được! Đừng gọi tôi là Mộc Ca, tôi là tiên nữ bé nhỏ mà!
Tô Mộ Mộc xem bình luận khắp nơi rồi vỗ trán, đưa ra một kết luận là không biết bây giờ nên làm thế nào.
“Anh Quan, hình như trong chương trình đó em cũng được lắm, fan tăng lên rất nhiều.” Tô Mộ Mộc thấp thỏm.
“Ừ… Tốt.” Quan Hi đang nghiên cứu bình luận về chương trình và càng xem mày anh nhíu càng chặt.
“Có điều… Biệt danh của em đã biến thành Mộc Ca, càng ngày càng đi xa hình tượng nữ thần công ty đặt ra rồi, rốt cuộc như vậy có được tính là thành công không?” Chính cô cũng thấy hoang mang.
“……” Quan Hi cầm điện thoại với vẻ mặt mông lung.
Anh có biết đâu, anh cũng tuyệt vọng lắm chứ!?
Nào ai ngờ được con người nữ thần kinh trong cô có thể xuyên thủng cả màn hình vi tính, làm rung động tâm hồn mỗi người xem đâu?
Nhưng bài cô đăng trước đó bị nhóm fan mới đào ra, vì hình chụp tạp chí và các vai phim truyền hình cô từng diễn khá lạnh lùng và máu lạnh, hoàn toàn trái ngược với phong cách trong chương trình giải trí nên nhóm fan mới đang kêu gào trời ơi tin được không.
Quan Hi đang đau đầu luôn quan sát hướng đi của dư luận, sau khi nhận ra thứ hình tượng đó đã hóa thành mây khói thì công ty lập tức điều chỉnh. Bọn họ không bác bỏ hình tượng vốn có ban đầu mà đổi sang hình tượng ngốc nghếch đáng yêu khác hẳn vẻ ngoài. Hình tượng mới rất hợp với sở thích số đông nên fan của Tô Mộ Mộc vẫn đang tăng lên.
Quan Hi vui sướng nói với Tô Mộ Mộc: “Gần đây tình hình của cô rất tốt nên công ty có ý định đẩy tài nguyên* về phía cô đấy.”
(*) Tài nguyên quảng cáo, tài nguyên tạp chí, tài nguyên vai diễn vân vân… Gọi chung là tài nguyên.
“Cảm ơn công ty và cảm ơn sự chăm súc của anh Quan, gần đây mọi người vất vả nhiều.”
Tô Mộ Mộc nói rất thoải mái mái, mấu chốt là cô hiểu rõ lời cảm ơn tốt nhất chính là cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền.
Quan Hi Thấy cô lại tiếp tục vùi đầu nghịch điện thoại, hỏi: “Cô đang làm gì đấy?”
“Đặt trà chiều cho các chị em bên bộ phận tuyên truyền của công ty, gần đây bọn họ vất vả vì em nhiều.” Dứt lời, Tô Mộ Mộc ngẩng đầu lên nhìn Quan Hi: “Anh Quan, anh có muốn ăn gì không?”
“Ha ha, bỏ đi. Gần đầy chị dâu cô bắt anh giảm béo, không cho anh ăn đồ mua bên ngoài.” Quan Hi sờ bụng mình rồi lại nhìn chằm chằm Tô Mộ Mộc, khó hiểu nói: “Nghỉ Tết xong cô béo lên hả? Cô là nghệ sĩ đang trên đà nổi tiếng, cẩn thận tí đi.”
“…….” Ánh mắt Quan Hi quá bén nhọn, cô chỉ lặng lẽ béo lên năm cân đã bị phát hiện.
“Anh nói thật nhé, cô lo giảm cân xuống đi vì anh đã nhận quay mùa hai của Chạy trốn cho cô rồi đấy.”
Tô Mộ Mộc chẳng có ý kiến gì với công việc này, thậm chí cô còn rất vui khi được quay mùa 2 vì đó chính là sự khẳng định cho năng lực của mình nhưng cô vẫn rên rỉ: “Anh Quan, anh muốn giết chết ngôi sao bé nhỏ đang bay lên đấy à! Anh có biết là quay chương trình đó mệt lắm không!”
Mệt chết, cực kì mệt, hết sức mệt, đến nay nghĩ lại Tô Mộ Mộc vẫn còn lạnh run.
Quan Hi làm việc với Tô Mộ Mộc lâu rồi nên biết ngay cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không oán trách thật nên đuổi cô đi.
“À đúng rồi, mùa này có một tập đặc biệt hợp tác với trò chơi 【PUBG】.”
Tô Mộ Mộc ngửi thấy mùi bất thường, cô tỉnh táo ngồi thẳng dậy, hỏi: “Công ty trò chơi định làm gì đó đặc biệt hả?”
“Bingo.” Quan Hi cười tủm tỉm nói: “Nghe bảo trò chơi ấy đang tạo sức ảnh hưởng nên tăng cường quảng cáo rất dữ dội. Bọn họ tìm một đại diện tuyên truyền cho hình tượng game và sau đó có thể là các giải đấu trong nước. Vì có liên quan đến trò chơi nên tập đặc biệt của mùa này sẽ mời streamer game nổi tiếng nhất tham gia.”
“Nói chung là anh sẽ tranh thủ giúp cô.” Quan Hi vỗ vai Tô Mộ Mộc: “Bây giờ cô đang nổi lên, hơn nữa bản thân cô cũng chơi trò này nên chắc là sẽ trội hơn người khác.”
“Ừm, cảm ơn anh Quan. Có việc gì cần em phối hợp thì anh cứ dặn nhé.” Tô Mộ Mộc nghĩ nếu cô có thể làm đại diện cho 【PUBG】 thì xem ra cũng có duyên đấy nhỉ? Uầy, sau này lúc chơi với Cây Nhỏ cô có thể khoe khoang là mấy người đang chơi với đại diện game đấy.
Đương nhiên, cái này thì phải ngẫm lại vì cô không thể tự vạch mặt mình được.
Tô Mộ Mộc mơ mộng hão huyền xong lại trở về mặt đất, tò mò hỏi: “Phải rồi, streamer đó là ai vậy anh?”
Quan Hi bảo: “Hình như tên là Lâm Trăn, streamer nổi tiếng nhất của trực tiếp Tinh Hải, lần trước sau khi cậu ta lộ mặt trong buổi lễ trao giải thì nổi dữ lắm, tiếng tăm lan đến tận showbiz nhưng hình như cậu ta không muốn vào nghề, lần này cậu ta chỉ đồng ý tham gia chương trình vì Tinh Hải có đầu tư vào thôi.”
— Hết chương 30 —