=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Tổ làm chương trình của Tô Mộ Mộc di chuyển đến vùng duyên hải miền nam của tổ quốc để tiếp tục ghi hình. Bây giờ đang là mùa đông, vừa đến biển là cảm giác sung sướng thoải mái khi hè về lại ùa vào lòng.
Lúc quay mấy tập trước bị lạnh nên mọi người phải quấn mình như cái bánh chưng, lần này ra biển cuối cùng cũng được giải thoát, ai cũng ném lớp áp lông dày đi đổi thành trang phục mùa hè mát mẻ.
Trong tay Quan Hi có mấy nghệ sĩ nên không thể đi theo Tô Mộ Mộc mọi lúc mọi nơi. Dù vậy, anh ta ở cách xa hàng ngàn cây số vẫn nhắn tin dặn dò cô.
“Tập quay ngoài bãi biển sẽ có một khách mời đặc biệt, cô nhớ ăn mặc đẹp lên, đừng để thua người ta đó!”
Nghệ sĩ nổi tiếng thường có stylist chuyên nghiệp riêng, Tô Mộ Mộc chỉ là một nghệ sĩ bình thường nên cô phải tự xử lý. May mà gout ăn mặc của cô khá tốt, không để mắc những lỗi quá mù mắt nên Quan Hi rất yên tâm.
Tô Mộ Mộc dở khóc dở cười, đây có phải là cuộc thi sắc đẹp đâu. Nhưng cô biết Quan Hi luôn muốn tốt cho mình nên ngoan ngoãn bày tỏ mình biết rồi.
Người còn nhiều chuyện hơn Quan Hi chính là Giang Trừng Vũ, lúc đi ngang qua Tô Mộ Mộc đã cố ý nói một câu: “Nghe trợ lý tôi nói nữ khách mời lần này đẹp lắm nha.”
“Vậy càng tốt, mấy tập trước toàn là nam khách mời, cuối cùng cũng có một cô gái tới để tôi không phải cô đơn rồi.” Tô Mộ Mộc cười tủm tỉm: “Tính ta thì tôi cũng xinh lắm.”
Giang Trừng Vũ: “…” Mấy anh chàng đẹp trai như lá cây vây quanh cô vậy mà lại bị đóa hoa Tô Mộ Mộc chê ỉ chê ôi!
Giang Trừng Vũ đến báo tin xong vẫn đứng lượn lờ quanh Tô Mộ Mộc mãi không chịu đi.
“Cậu còn chuyện gì cần nói hả?”
“Ồ, định hỏi cô tối nay có muốn đi ăn gà không?”
“Đi.”
Giang Trừng Vũ chần chừ ấp úng hỏi: “Cây Nhỏ thì sao? Cậu ta có chơi không?”
Mắt Giang Trừng Vũ lóe sáng nói: “Tôi thấy cậu ta chơi giỏi lắm luôn, đi với cậu ta thì xác suất ăn gà tăng cao đáng kể.”
Tô Mộ Mộc chợt hiểu ra, cười nói: “Được, tới lúc đó tôi mời cậu vào. Nhưng mà cậu với Kha Giác đừng có đến phòng tôi, ánh mắt của quản lý cậu hôm qua có thể giết chết tôi đấy.”
“Đừng để ý tới anh ta, anh ta cứ tưởng tôi làm bằng vàng, ai tới cọ cũng sáng bóng ấy.” Giang Trừng Vũ nhún vai, sau đó chờ mong nói: “Vậy tối nay không gặp không về nhé!”
Nhìn bóng lưng Giang Trừng Vũ, Tô Mộ Mộc oán thầm. Nhiệt tình tới mời cô là giả, muốn kéo thêm Cây Nhỏ mới là thật. Uầy, đúng là con trai! Chơi game là quan trọng nhất.
Một ngày trước khi 《Đêm nay chạy trốn thôi!: Tập bãi biển 》 chính thức ghi hình, Tô Mộ Mộc gặp được nữ khách mời đặc biệt. Cô ngớ người, không ngờ người đó lại là Đường Tiểu Kiều.
Vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu của Đường Tiểu Kiều mặc chiếc váy hoa dài, mái tóc dài ba ba theo gió ngọt ngào không nói nên lời. Cô bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh đạo diễn, được ông ấy dẫn đi chào hỏi từng người trong nhóm khách mời cố định.
Đường Tiểu Kiều đi tới chỗ Tô Mộ Mộc, mỉm cười vươn tay ra: “Xin chào, em là Đường Tiểu Kiều.”
“Xin chào, tôi là Tô Mộ Mộc.”
Đường Tiểu Kiều đảo mắt, hỏi: “Em có thể gọi chị là chị Mộc Mộc không?”
Tô Mộ Mộc lớn tuổi hơn Đường Tiểu Kiều nhiều nên cô bé gọi chị cũng đúng thôi.
“Đương nhiên là được.” Tô Mộ Mộc vừa trả lời vừa quan sát cô bé, âm thầm cầu mong đối phương không nhận ra mình.
Giọng nói ngọt ngào nũng nịu của của Đường Tiểu Kiều hệt như miếng bánh mật, tính cách cô bé cũng hoạt bát đáng yêu nên rất được lòng người trong đoàn, nhưng duyên của cô bé với phái nữ lại không tốt mấy.
“Khách mời vừa tới là streamer đúng không, ngực to thật, chả biết có phải là silicon không.”
“Chắc chắc là silicon, mấy cô gái thời nay có thể làm tất cả để nổi tiếng, nhất là dùng dao kéo trên người mình.”
“Nghe là biết cái giọng õng ẹo của cô ta dùng để quyến rũ đàn ông, mới đến có mấy ngày đã xoay đám người trong đoàn như xoay dế.”
“Ôi, cười ta có đẹp người ta có quyền, cô khỏi ở đó đỏ mắt*.”
(*) Đỏ mắt ghen tị
“Ai thèm đỏ mắt, chỉ có quỷ mới biết cô ta đã làm cách gì để vào đoàn.”
Phòng rửa tay nữ chưa bao giờ thiếu lời đồn vì lúc nào đám con gái cũng ở trong này dặm phấn trang điểm rồi tiện thể lại tán gẫu mấy câu. Chẳng may, màn tám chuyện đầy máu chó này bị Tô Mộ Mộc nghe thấy. Thật ra cô không thích xen vào chuyện của người khác mấy, có rất nhiều lời đàm tiếu sau lưng bạn và dù bạn có làm gì thì người ta cũng tìm được cái cớ để soi mói, cách tốt nhất chính là ngó lơ.
Nhưng lần này bọn họ thật sự rất quá đáng! Vì——- Tám thì tám chứ, chiếm nhà vệ sinh không chịu đi rồi còn tám càng lúc càng high là sao!
Tô Mộ Mộc không rảnh trốn trong buồng ngửi ‘mùi toilet’.
Thấy hướng tán chuyện dần chuyển sang Đường Tiểu Kiều dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó để vào đoàn, Tô Mộ Mộc ho khẽ, đẩy cửa tạo tiếng vang rồi mới chậm chạp bước ra ngoài.
Mấy người bên ngoài nghe thấy có tiếng bèn tản đi như một cơn gió, không dám nán lại vài giây để đụng mặt cô.
Tô Mộ Mộc ra bồn rửa tay, chợt nghe thấy trong buồng bên cạnh có tiếng nức nở khe khẽ. Cô khựng lại, khẽ thở dài để lại một túi khăn giấy trên bàn rồi lập tức đi mất.
Khi chương trình bắt đầu quay, chẳng rõ có phải vì trong sáu khách mời chỉ có mình Tô Mộ Mộc là nữ trong cả đám nam không mà Đường Tiểu Kiều rất bám cô. Cô bé ân cần theo trước đuổi sau, câu nào câu nấy toàn chị Mộc Mộc, chịu khó cực kì.
Trong chương trình thường có mấy trò chơi nhỏ, trò nào cũng đòi hỏi rất nhiều thể lực, thỉnh thoảng Đường Tiểu Kiều không chịu nổi Tô Mộ Mộc sẽ giúp đỡ một tay, sự săn sóc ấy khiến Đường Tiểu Kiều ngày một thân thiết với cô.
Nhưng Tô Mộ Mộc mệt tim lắm! Vì Đường Tiểu Kiều cứ theo không mãi rời, cô sợ cô bé nhận ra tên ingame nên không vào đó mấy ngày nay, ngứa tay gần chết.
Bên này Tô Mộ Mộc đang ngứa tay vì không được vào game, Treetreetwo bên kia là cả một bầu trời u ám. Dạo gần đây Treetreetwo vào game tàn sát rất bừa bãi, làm mới kỷ lục mạng người của mình mình trong chế độ SOLO, nghe đồn cậu ta giết người quá nhiều nên suýt bị công ty phát hành tưởng là hack rồi cấm luôn tài khoản.
Vì mấy ngày nay làm màu quá nhiều nên trên Weibo nổi lên rất nhiều tranh luận. Có rất nhiều người đồn Treetreetwo là hacker, dùng hack làm màu. Đương nhiên, fan Treetreetwo vẫn ủng hộ cậu, hai bên lời qua tiếng lại cả ngày, chẳng có phút giây nào yên bình.
Tô Mộ Mộc nhìn bình luận trên mạng, cái sau đen hơn cái trước. Tô Mộ Mộc không hiểu mấy người đó lấy đâu ra nhiều tinh thần đến vậy, ăn no rửng mỡ leo lên mạng nói xấu cả thế giới.
Tô Mộ Mộc hơi lo lắng gửi tin nhắn an ủi Treetreetwo, cô sợ cậu nghĩ quẩn vì mấy cái bình luận bôi nhọ kia.
Treetreetwo trả lời rất nhanh.
Cây Nhỏ Ánh Dương: Chị gái nhỏ, chị đây rồi! Chị có xem video của em mấy hôm nay không? 32 kill có ngầu không?
Cách cái màn hình nhưng Tô Mộ Mộc vẫn cảm nhận được sức sống và nhiệt huyết của Treetreetwo, cô có lo nghĩ nhiều quá không nhỉ…
Cây Nhỏ Ánh Dương: Em không quan tâm tới mấy lời bôi nhọ đó đâu, chị gái nhỏ đừng lo lắng. Đúng rồi, trong hai bộ này chị thích bộ nào?
Tô Mộ Mộc xem tấm hình Treetreetwo gửi sang, là hai bộ vest. Cô lập tức đoán ra mục đích Treetreetwo hỏi.
Tô Mộ Mộc: Cậu định mặc đến buổi lễ trao giải hả?
Cây Nhỏ Ánh Dương: Dạ, em nghĩ ánh mắt của con gái sẽ tốt hơn.
Nhìn thấy dòng tin ấy, Tô Mộ Mộc buồn cười, Cây Nhỏ giỏi nịnh ghê.
Tô Mộ Mộc: Mặc bộ bên trái đi, kiểu dáng ấy trông trẻ trung hơn.
Tô Mộ Mộc: Đợi đã, chị không biết cậu trông thế nào nên không dám chắc chắn cậu mặc bộ nào đẹp hơn đâu.
Cây Nhỏ Ánh Dương: Không sao, em mặc bộ nào cũng hợp.
Tô Mộ Mộc: Vậy cậu bảo chị chọn chi?
Treetreetwo không nói gì mà chỉ gửi mặt cười sang.
Dường như lý do nằm trong sự im lặng ấy, với Treetreetwo thì bộ nào cũng như nhau nhưng được Tô Mộ Mộc chọn thì khác.
Nghĩ tới đó, Tô Mộ Mộc vụt đỏ. Bấy giờ, cô không còn đủ dung lượng não để ngẫm xem mình có đang ảo tưởng không nữa rồi, cô chỉ biết đầu mình đang nóng cháy và đang có dấu hiệu bùng nổ.
Không muốn nghĩ sâu thêm nữa nên Tô Mộ Mộc gõ chữ đổi sang chuyện khác.
Tô Mộ Mộc: Lễ trao giải được tổ chức ngày 16 tháng 1 đúng không?
Treetreetwo: Đúng rồi, bắt đầu lúc 2 giờ chiều. Chị nhớ xem trực tiếp nha.
Tô Mộ Mộc đi xem lại lịch quay, sau khi chắc chắn hôm đó không bận gì mới đi đặt sẵn đồng hồ báo lịch để bảo đảm mình sẽ không quên.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Quay xong tập bãi biển, Đường Tiểu Kiều rời khỏi đoàn ghi hình. Trước khi đi, cô bé có lòng tặng cho Tô Mộ Mộc một cái khăn choàng cổ và đôi bao tay.
“Đến khi mọi người di chuyển sang điểm ghi hình tiếp theo thì sẽ lạnh lắm.” Đường Tiểu Kiều vui vẻ nói: “Nên hôm ghi hình xong em có đi dạo cửa hàng, lúc thấy khăn choàng và đôi bao tay này em đã nghĩ nó hợp với chị Mộc Mộc nên mua, mong là chị sẽ thích.”
“Cảm ơn em.” Tô Mộ Mộc vuốt chiếc khăn mềm mại, cười nói: “Đẹp lắm.”
Trong mấy ngày ghi hình, tuy Tô Mộ Mộc vẫn chưa thân với Đường Tiểu Kiều đến mức bày tỏ tình cảm nhưng hai người vẫn trò chuyện với nhau rất vui. Ít nhất thì về sau cô có hay chơi game với Đường Tiểu Kiều, dù cô chỉ dùng tài khoản phụ.
“Anh Trừng Vũ, hi vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác. Tạm biệt anh.” Đường Tiểu Kiều nói với Giang Trừng Vũ, hai tay cô bé trống trơn và mặt vẫn tỉnh bơ như thường.
Giang Trừng Vũ đùa nói: “Sao Tô Mộ Mộc có khăn choàng và bao tay mà anh lại không có?”
Đường Tiểu Kiều nháy mắt: “Để đó cho fan nữ của anh thể hiện tình cảm đấy.”
Tô Mộ Mộc đứng bên cạnh nói theo: “Chuẩn luôn.”
“Đàn ông con trai không thèm so đo với đám con gái.” Giang Trừng Vũ phẩy tay, nói: “Về rồi nhớ thường xuyên vào game chơi với bọn anh nhé.”
Trong khoảng thời gian quay, tất cả tình cảm của ekip đều được móc nối thông qua trò chơi. Vì Đường Tiểu Kiều biết chơi, tuy là kỹ thuật cũng thường thôi nhưng ít ra cô bé có thể đoàn kết với đám Giang Trừng Vũ.
Đường Tiểu Kiều cười duyên nói: “Nếu anh muốn chơi đến thế thì cứ ôm đùi chị Mộc Mộc đi, có chị ấy ở đây thì lo gì không có đùi.”
Tô Mộ Mộc ngẩn người, cô có cảm giác câu nói của Đường Tiểu Kiều có chứa thứ gì đó, kiểu cứ ẩn ý như nào ấy.
“Ừ, thế cũng đúng, Một Gốc Cây Nhỏ rất bá.”
“Chứ sao.” Đường Tiểu Kiều mỉm cười, cố tình liếc nhìn Tô Mộ Mộc.
Mãi đến khi cô bé đi rồi Tô Mộ Mộc vẫn không biết rõ là cô bé đã nhận ra mình trong những ngày ở cạnh nhau nhưng cố tình không nói hay vẫn chưa hay biết gì, nếu là vế trước thì cô phải cảm ơn vì Tiểu Kiều đã không vạch mặt.
16 tháng 1 là ngày đoàn chương trình rời khỏi bãi biển, Tô Mộ Mộc dậy sớm xuống lầu ăn sáng. Lúc đi ngang qua sảnh lớn, cô thấy mọi người đang dựng sân khấu, hình như định tổ chức một bữa tiệc tối. Nhưng khách sạn lớn nào cũng hay có mấy cái hoạt động đấy nên cô chẳng buồn quan tâm.
— Hết chương 24 —