Đốt Cháy

Chương 65




Anh hơi cúi người xuống như thế, khoảng cách giữa họ rất gần, giọng nói của anh cũng rất dễ nghe. Quý Thính nhìn đôi lông mày của anh trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, bất kể là cấp 3, đại học, sau khi tốt nghiệp hay lúc hai bên gia đình tụ họp, người đàn ông này đã đóng một vai trò rất quan trọng trong cuộc đời cô.

Quý Thính lặng lẽ nhìn anh vài giây rồi nói: “Đàm Vũ Trình, chúng ta nếu bước vào một thân phận mới, có thể thỏa thuận ba điều đúng không?”

Đàm Vũ Trình thoáng sửng sốt, theo bản năng mở miệng: “Đúng vậy.”

Giọng của Quý Thính nhẹ nhàng.

“Anh cũng biết bố mẹ chúng ta quen nhau đã nhiều năm, tình cảm ràng buộc không chỉ là anh và em, mà còn liên quan đến gia đình hai bên. Nếu sau này chúng ta không may chia tay, em hy vọng chúng ta có thể giữ lại thể diện cho đối phương, có thể mỉm cười đối tốt với nhau.”

Đàm Vũ Trình nghiến răng cười giận dữ: “Chúng ta còn chưa ở bên nhau? Em đã nghĩ đến việc chia tay.”

Quý Thính ngước mắt lên.

Đàm Vũ Trình nhìn vào mắt cô, thấy cô nghiêm túc đến mức nào. Anh biết cô suy tính không sai cả hai đều trân trọng mối quan hệ giữa hai gia đình, vì bố mẹ hai bên không ai muốn hủy hoại nó vì mối quan hệ của họ. Nhưng anh biết rất rõ, chỉ cần cô gật đầu anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, anh nói: “Được.”

Quý Thính nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Cái khác, không có.”

Cô đã tìm cho mình một đường lui. Điều đầu tiên cô muốn làm trong mối quan hệ này là không làm tổn thương hai gia đình, thà một người phải buồn còn hơn là hai gia đình xích mích với nhau.

Đàm Vũ Trình nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, giây tiếp theo.

Sập.

Cửa xe bị anh dùng tay trái đóng lại, anh giơ tay giữ cổ cúi đầu chặn lấy môi cô. Quý Thính bất ngờ một chút, vài giây sau thả lỏng cơ thể giày cao gót tiến về phía anh một bước, ngửa cổ lên hôn anh. Một chiếc ô tô chạy ngang qua trong gara dưới tầng hầm, khi đèn ô tô nhấp nháy, có thể nhìn thấy hai người bên cạnh xe.

Quý Thính bị hôn sâu đến nỗi cô giơ tay đặt lên vai anh. Không biết qua bao lâu, Đàm Vũ Trình rời đi một chút nhìn vào đôi mắt ngấn nước của Quý Thính. Cô cũng nhìn anh, khóe miệng cong lên, anh hỏi: “Đi ăn cơm chứ?”

Quý Thính bị anh ôm lấy eo, ừ một tiếng.

Đàm Vũ Trình dịch sang một chút, mở cửa đưa Quý Thính vào. Đêm nay, giày cao gót khá cao nhìn chân cô vừa dài vừa thon, Đàm Vũ Trình thuận thế thắt dây an toàn cho cô. Trên đôi mày anh hiện lên ý cười, khoảng cách rất gần nên Quý Thính có thể nhìn rõ. Anh thắt dây an toàn cho cô xong đóng cửa lại, đi vòng qua phía trước xe rồi ngồi vào ghế lái. Cổ áo hơi hé mở yết hầu lộ rõ, tay cầm vô lăng.

Quý Thính ngồi ở ghế phụ với chiếc áo khoác dài màu đen trên chân. Đây là chiếc xe màu đen khác của anh, kể từ lúc mua anh ít khi lái nó. Trong xe còn thoang thoảng mùi thơm của gỗ mun, nội thất trang trí tối màu, nguyên trạng ban đầu của chiếc xe cũng có màu đen.

Ra khỏi hầm để xe. 

Màn đêm buông xuống toàn bộ Lê Thành được phủ bởi ánh đèn neon nhấp nháy, dòng xe cộ thật dài, tất cả đều tràn ngập ánh đèn với nhiều màu sắc khác nhau. Chiếc xe màu đen lái thẳng đến một nhà hàng trên cao rất đặc biệt. Nhà hàng này phục vụ các món ăn phương Tây. Toàn bộ tòa nhà đều ở tầng cao, bao gồm một khách sạn và một nhà hàng mang phong cách kiến ​​trúc Paris ở phương Đông. Nó được mệnh danh là nhà hàng và khách sạn lãng mạn nhất ở Lê Thành.

Chiếc xe dừng lại.

Quý Thính nâng chiếc áo khoác lên bước ra khỏi xe, Đàm Vũ Trình mở cửa cho cô. Đôi khuyên tai của Quý Thính khẽ động, bắt gặp ánh mắt của anh, anh dùng tay trái đóng cửa lại thuận thế nắm lấy tay cô. Quý Thính đang dùng một tay nâng váy lên thì tay bị nắm lấy, cô dừng lại ngước mắt lên.

Đàm Vũ Trình đưa chìa khóa xe cho người đỗ xe nắm tay cô bước vào trong, không phải là trước đây Quý Thính chưa từng được anh nắm tay, lúc vướng víu cũng có nắm rồi. Nhưng giờ thì khác, cả hai đã xác nhận mối quan hệ của mình, là quan hệ yêu đương nam nữ nắm tay. Quý Thính đưa tay còn lại lên nắm chặt lấy cánh tay anh. Đàm Vũ Trình dừng lại, sau đó cụp mắt xuống nhìn bàn tay sơn móng tay màu hồng đang ôm lấy mình. Trong đôi mắt anh ý cười gần như tràn ra, anh dẫn cô vào thang máy.

Người phục vụ đi theo và nhấn nút thang máy cho họ.

Quý Thính đã nghe nói đến nhà hàng này vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên đến đây, cô bước nhẹ tới muốn nói gì đó. Đàm Vũ Trình phát hiện ra, hơi hướng về phía cô.

Quý Thính nhẹ giọng hỏi: “Có đắt không?”

Đàm Vũ Trình nghe vậy, gật đầu thấp giọng nói: “Hơi đắt.”

Giọng Quý Thính càng trở nên nhỏ hơn, tinh tế nói: “Trước đây Vu Hy có nói, mỗi bông cải xanh trong nhà hàng này đều được làm bằng vàng.”

Đàm Vũ Trình nghe xong thì khẽ cười, không đáp lại cô.

Tinh. Cửa thang máy mở ra.

Người phục vụ phía trước không biết có nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người hay không, kính cẩn mời cả hai ra thang máy. Cả tầng là một nhà hàng Tây, nhìn những chiếc đèn chùm tinh xảo nhưng phức tạp, ánh sáng mờ ảo cùng những chiếc bàn tối màu. Trong nhà hàng đã có không ít người đang dùng bữa, cầm dao nĩa nhẹ nhàng cắt bít tết theo từng đôi và tốp ba, hầu hết là các cặp đôi.

Quý Thính đi ngang qua bàn của họ, ngửi thấy mùi thơm của bít tết. Nơi này mang lại cho cô cảm giác cổ xưa, phong cách hoàn toàn không phù hợp với người đàn ông này. Quý Thính liếc nhìn Đàm Vũ Trình, nhẹ giọng nói: “Sao anh lại chọn nơi này?”

Đàm Vũ Trình nắm tay cô, lười biếng nói: “Nghe nói bít tết ở đây rất ngon.”

Quý Thính nhìn vẻ anh tuấn của anh, tin điều đó.

Đến bàn đã đặt sẵn, người phục vụ kéo ghế cho Quý Thính, cô buông tay Đàm Vũ Trình rồi đi đến phía đối diện ngồi xuống. Người phục vụ đặt những bông hoa hồng đỏ tinh tế lên bàn trông rất lãng mạn. Ở đây không thể gọi đồ ăn bằng điện thoại di động. Có những người phục vụ riêng và cuốn thực đơn dày màu đen và vàng. Đàm Vũ Trình đã gọi món salad yêu thích của Quý Thính cùng hai phần bít tết. Gọi món xong anh đưa thực đơn cho Quý Thính, cô nhận lấy, thản nhiên lật qua lật lại, không muốn xem giá nên lật qua gọi thêm một món tráng miệng. Sau đó thực đơn được mang đi.

Chiếc bàn này chỉ dành cho hai người. Khăn trải bàn rất lớn, bên cạnh còn có ban công hình chữ U có tầm nhìn đẹp nhất trong toàn bộ nhà hàng. Chẳng bao lâu bữa ăn đã được đưa lên, Đàm Vũ Trình cắt miếng bít tết cho Quý Thính chuyển sang cho cô, Quý Thính cầm nĩa lên nếm thử món bít tết đắt tiền đến kinh ngạc này. Hương vị trong miệng rất mềm và thơm.

Có thể nói là đáng giá, nhưng cũng hơi kém hơn một chút, cảm thấy không có gì đặc biệt đáng giá. Nhà hàng Dung Hợp của Đàm Vũ Trình cũng phục vụ món bít tết, mùi vị rất ngon. Cô nhìn anh, Đàm Vũ Trình cầm nĩa cắm một miếng bít tết. Đưa nó đến môi cô, Quý Thính dừng lại mở miệng cắn nó. Mùi vị này thậm chí còn khác biệt hơn.

Mắt cô sáng lên.

Khóe môi Đàm Vũ Trình hơi cong lên, “Làm sao vậy?”

Quý Thính gật đầu, có chút hài lòng: “Với cái giá này cũng khá hợp lý.”

Đàm Vũ Trình mỉm cười. Thỉnh thoảng anh lại cắt miếng bít tết và đút cho cô vài miếng. Về phần cô, cô cũng lấy nĩa xiên thịt rồi đưa qua anh. Ăn một lúc, cô không thể ăn hết được. Món salad tráng miệng là bông cải xanh, cũng có một hương vị đặc biệt không thể tìm thấy ở các nhà hàng thông thường. Tuy nhiên, lời đồn thổi rằng bông cải xanh được làm bằng vàng quả thực là không đúng và giá cả thì quá đắt.

Ăn xong.

Đàm Vũ Trình đi vào nhà vệ sinh. Nhìn ra ban công hình chữ U, nơi có thể nhìn thấy tòa nhà Trác Duyệt và cao ốc Thời Đại, Quý Thính đứng dậy bước ra ngoài. Thời tiết mấy ngày nay không quá lạnh, ban đêm gió cũng không lớn lắm. Quý Thính mặc váy đi ra, gió thổi qua, váy dài tới chân lướt qua da thịt, thân hình cô khá cao bóng lưng rất đẹp. Đàm Vũ Trình quay lại, lấy khăn giấy lau lòng bàn tay, sau đó dùng một tay mở cửa bước ra ngoài.

Tóc của Quý Thính được tháo dây, xõa qua vai. Cô đặt tay lên lan can. Sàn nhà cao đến mức mọi thứ khác khi nhìn xuống đều trở nên vô cùng nhỏ bé. Cảm nhận có người đang đi tới từ phía sau cô quay lại, họ nhìn nhau, ánh mắt đều phản chiếu hình ảnh đối phương.

Đàm Vũ Trình cúi đầu hôn lên môi cô. Quý Thính tựa vào lan can, bị nụ hôn của anh làm cho có chút tê dại. Nụ hôn của anh giống như chuồn chuồn đạp nước, gió thổi làm rối tung mái tóc của Quý Thính. Cô giơ tay lên, ngửa cổ, anh hơi cúi xuống một chút. Anh hôn lên cổ cô, đầu ngón tay Quý Thính khựng lại. Xương quai xanh của cô giống như một vũng nước, hai tay tựa vào lan can phía sau.

Cô nhìn anh.

Đàm Vũ Trình mỉm cười ôm eo cúi đầu tiếp tục hôn cô, anh không quan tâm là ở bên ngoài, trên ban công cao lúc này cửa ban công cũng không có ai. Từ trong nhà hàng đi ra ban công này chỉ thuộc về bọn họ, tại đây Đàm Vũ Trình hôn đủ rồi vùi đầu vào cổ cô, trầm giọng lười biếng: “Quý Thính, em có biết một kiểu thích cả về mặt s1nh lý không?”

Cánh tay của Quý Thính vẫn còn ở không trung, cô đã nghe nói đến chuyện này.

“Anh đối với em chính là vậy.”

Giọng anh như hoà trong gió, tai Quý Thính hơi nóng lên.