Quý Thính trả lời anh bảo ừm. Khâu Đan lấy từ trong thùng ra vài cuốn vở phủi lớp bụi trên đó đi, đi tới thấy cô đang nhìn điện thoại, “Vũ Trình gửi tin nhắn sao?”
Quý Thính ngồi xuống sô pha, gật đầu, “Hôm nay anh ấy đi công tác.”
Khâu Đan có hơi thất vọng còn tưởng cô thêm bạn với con trai chủ nhà rồi có tiến triển mới. Bà lau cuốn vở, bên trên có nét chữ của Quý Thính chữ cô viết rất đẹp, bay bổng, có cảm giác như viết thư pháp đặc biệt là hai chữ Quý Thính. Mở trang đầu tiên ra, lại không chỉ có mỗi chữ của cô. Còn có của Đàm Vũ Trình, anh viết lời giải ở bên cạnh cho cô, nét chữ đẹp vô cùng mang theo sự mạnh mẽ của phái nam.
Khâu Đan bị thu hút, khen ngợi, “Hiếm thấy ai viết chữ có lực như Vũ Trình.”
Hai mẹ thường chơi với nhau, Khâu Đan cũng không còn lạ với nét chữ của Đàm Vũ Trình vừa nhìn là có thể nhận ra, Quý Thính nghe vậy đưa tay cầm lấy quyển vở.
Mở ra nhìn.
Bên trên cô giải được một nửa, cảm thấy không đúng. Là anh bổ sung một nửa lời giải còn lại vì vậy mạch suy nghĩ về đề bài bị đứt, bên trên là cô viết bên dưới anh viết đều rất gọn gàng, có lẽ cũng là do bài này mà cô giữ lại cuốn vở. Thật ra bất kỳ thứ gì có liên quan đến anh cô đều giữ lại.
Mấy đồ lặt vặt, không có quy luật gì, tất cả mọi người không ai biết được tình cảm mà cô chôn giấu, cho dù ngay cả Vu Hy thường ngủ chung với cô cũng không nhận ra. Mà trên thực tế thì những món đồ có thể giữ lại được cũng không nhiều.
“Lưu bút à?” Khâu Đan cầm một cuốn sổ màu vàng nhạt bên trên có một cô gái cầm bông hoa, ba chữ Sổ lưu bút được viết theo kiểu chữ Thảo, vì vậy nhất thời khó đọc ra được, Khâu Đan đưa tay lật mở.
Quý Thính lập tức giành lấy cuốn sổ.
Khâu Đan nhìn con gái, “Mẹ không được xem sao?”
Quý Thính gật đầu, “Đều là những lời trẻ con ấu trĩ, con sợ mẹ cười.”
“Không phải mẹ cũng từng trải qua độ tuổi của bọn con sao, bọn mẹ cũng có lưu bút nhưng mà không được đẹp như vậy lúc ấy chỉ dùng vở làm bài tập để viết, mẹ nhớ lần trước con nhờ bố nếu có lấy hàng thì nhân tiện cầm cho con đúng không?”
Quý Thính vâng một tiếng.
Cô dựa lưng ra đằng sau, nhìn cuốn sổ lưu bút, bên cạnh có một một khung ảnh và một cuốn vở.
Khâu Đan nhìn cô thất thần cũng biết không được động vào mấy món đồ này. Trên thực tế khi Quý Thính học cấp ba cũng có lúc phản nghịch, nhưng Khâu Đan và Quý Lâm Đông đều là người khá bình tĩnh, họ cảm thấy tuổi dậy thì như vậy là bình thường. Những món cô không cho hai người động hai người sẽ không động, cũng không ép buộc cô làm điều gì. Bà quay lại kho, mở thùng ra tiếp tục dọn dẹp rồi đóng nắp lại.
Quý Thính ngồi trên sô pha rũ mi nhìn sổ lưu bút đưa tay ra mở. Người đầu tiên viết cho cô đương nhiên là Vu Hy, chữ của Vu Hy rất to, khung chữ in sẵn không đủ chỗ cho cô ấy viết, tràn cả ra ngoài, lời chúc cô ấy dành cho Quý Thính có thể viết kín cả một trang giấy, nào là xinh đẹp giàu có, nào là năm nào cũng có vận đào hoa, nào là sự nghiệp thành công thăng tiến, gả cho một người đàn ông siêu cấp đẹp trai lại có tiền, chiều cô vô cùng, cuối cùng hy vọng hai người tốt nghiệp xong có thể ở cùng thành phố làm việc.
Bởi điểm số nên khi đó cô ấy chỉ có thể đến trường khác, thành tích của Quý Thính nhất định có thể vào được trường tốt, hai người nhất định phải chia xa, vì vậy dòng cuối viết lên hy vọng của cô ấy. Sau khi tốt nghiệp Quý Thính ở đâu, Vu Hy cũng ở đó.
Sau đó là Mộng Gia.
Tình cảm của Mộng Gia dành cho Quý Thính rất phức tạp, cô ta biết được bí mật của cô. Vốn cô ta cách Quý Thính rất xa, bởi vì không cẩn thận mà trở thành tình địch nhưng lại cảm thấy mình và Quý Thính cùng chung cảnh ngộ, có những lúc thấy Thư Tiêu gọi Quý Thính, chơi với Quý Thính, sẽ cảm thấy ghen ghét. Cô ta phải kéo Quý Thính đến bên cạnh mình, muốn cô lập Thư Tiêu. Thêm việc Vu Hy lại quá thích chơi với Quý Thính, rõ ràng cô ta và Vu Hy cùng lớp nhưng cô ta và Vu Hy lại không có quan hệ tốt như Vu Hy và Quý Thính, vì vậy cô ta nhất định phải chen vào giữa hai người. Viết lưu bút cho Quý Thính khá linh tinh, cuối cùng nói một câu ngày nào cũng vui vẻ.
Sau đó là Long Không và những người bạn khác, còn Thư Tiêu cô cố tình sắp xếp để ở giữa tại chỗ mọi người không chú ý đến, cô cũng có tâm tư riêng bởi vì cô để Đàm Vũ Trình là người viết cuối cùng.
Chữ của Thư Tiêu thanh thoát, dịu dàng. Cô ấy rất nghiêm túc viết cho Quý Thính, lời chúc phúc cũng rất nghiêm túc, chữ viết gọn gàng trông bố cục khá thoải mái. Văn của cô ấy tốt, viết câu “Khí chất hào hiệp dũng cảm của Quý Thính là điều tôi luôn hướng đến” ở cuối cùng, còn thêm một nét vẽ đơn giản. Quý Thính không thể không thừa nhận, cô khá thích nét chữ của Thư Tiêu.
Lật tiếp, gần như đến trang cuối cùng là chữ của Đàm Vũ Trình, lúc ấy mọi người đều dùng bút mực xanh hoặc giống như Vu Hy phối thêm chút bút màu khác. Chỉ có Đàm Vũ Trình là dùng mực đen. Nét chữ của anh rất hợp với màu mực đen, gọn gàng dứt khoát khiến người ta ấn tượng. Anh viết cho Quý Thính rất đơn giản.
Bờ vai của Quý Thính là gió, chở theo những vì sao lấp lánh.
Anh mượn lời trong tập thơ Bắc Đảo [Kết thúc hoặc Bắt đầu], lúc đầu Quý Thính cảm thấy rất thích. Nhưng lúc đó cô cũng nhìn thấy anh viết cho Thư Tiêu không chỉ có một câu mà viết rất nhiều, cô không biết anh viết gì nhưng khi lấy lại lưu bút mặt Thư Tiêu phiếm hồng.
Lúc đó cô mím môi, dùng bút mực đen viết thêm một câu dưới lời chúc của anh: Bong bóng tỏ tình bay tới phương xa, không gặp anh và cô ta.
Lúc đó cô viết chữ khá bay lượn bây giờ có hơi khó đọc ra, nếu là Khâu Đan có khi không đọc được thật, chỉ có mình cô biết được ý nghĩa của nó.
Mà sau khi Thư Tiêu cho anh viết cũng không để bất kỳ ai viết nữa, ở sổ lưu bút của cô ấy anh cũng là người cuối cùng. Quý Thính vĩnh viễn không biết được anh đã viết gì cho cô ấy.
Trở lại từ hồi ức Quý Thính gấp cuốn sổ lại, để cuốn sổ, vở và khung ảnh vào hộp tìm băng dính dán lại. Khâu Đan lấy nước ép hoa quả cho cô, cầm lấy băng dính, “Để mẹ làm, dán xong để vào phòng con chứ?”
Quý Thính uống nước ép, bảo vâng.
Cô nhìn Khâu Đan dán băng dính lên xong, che đi khung ảnh bên trong. Khung ảnh là Quý Thính thời niên thiếu, và Đàm Vũ Trình ở phía sau lưng cô.
Dán xong hai mẹ con đẩy chiếc thùng vào dưới tủ trong phòng Quý Thính. Sau khi đi ra Quý Thính uống nốt nước hoa quả, nhìn thời gian rồi chào mẹ, Quý Lâm Đông chuẩn bị một chai nước ép cho cô dặn lái xe chậm thôi.
Quý Thính nói vâng.
Khâu Đan nhìn cô rời đi muốn nói lại thôi, để lần sau vậy dù sao vẫn còn nhiều thời gian.
Về đến chung cư đã là khoảng chín rưỡi, Quý Thính cất nước ép hoa quả vào tủ lạnh, lấy quần áo đi tắm. Tắm xong lau tóc đi ra lúc này điện thoại vang lên, Đàm Vũ Trình gọi video đến. Quý Thính ngồi xuống sô pha nhấn nghe máy.
Hình ảnh hiện lên, Đàm Vũ Trình cũng vừa cầm điện thoại ngồi xuống sô pha kéo cà vạt ra. Hôm nay anh đeo cà vạt màu đen, màu sơ mi cũng vậy, lúc cởi ra bàn tay gân guốc hiện lên, anh chỉnh góc máy nhìn cô.
Quý Thính lau tóc, nhìn vào mắt anh, “Uống rượu à?”
Đàm Vũ Trình cong môi, “Sao em biết?”
Quý Thính nhún vai, “Đoán được.”
Anh nhướng mày, cầm ly trà trên bàn lên uống, mắt nhìn cô lau tóc, hỏi: “Vừa từ chỗ dì Khâu về sao?”
Quý Thính gật đầu. Cô lau gần khô bỏ khăn sang một bên đưa tay lên vuốt tóc, “Hôm nay thấy phần lưu bút anh viết hồi cấp ba, anh còn nhớ không?”
Đàm Vũ Trình cởi cúc ống tay áo đang định xắn lên, nghe vậy anh khựng lại nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp trên màn hình, “Bờ vai của em là gió, chở theo những vì sao lấp lánh?”
Quý Thính gật đầu.
“Ừm.”
Đàm Vũ Trình xắn ống tay áo lên, kéo máy tính xách tay qua, giọng rất lười, “Biết trước tôi đã viết nhiều hơn rồi.”
Trái tim Quý Thính đập nhanh. Anh viết cho Thư Tiêu rất nhiều.
Quý Thính nhìn sườn mặt của anh ngàn vạn lời muốn nói kẹt lại trong cuống họng, cô ý thức được vòng tròn khoá chặt mình, cũng vùi đi sự dũng cảm của cô.
Quý Thính khẽ hỏi, “Anh sẽ viết thêm gì?”
Đàm Vũ Trình nhìn cô ánh mắt mang theo ý cười, “Nói ra thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ.”
Quý Thính mím môi.
Đàm Vũ Trình đã uống rượu, cổ áo cởi ra, bàn tay gõ phím, để điện thoại ở bên cạnh nói chuyện phiếm với cô. Quý Thính dựa vào tay ghế sô pha, cảm xúc có hơi hỗn loạn nhưng lại bị anh thu hút, cùng anh nói chuyện đến 11 giờ dưới sự nhắc nhở của anh mới đi ngủ.
–
Vài ngày sau đó anh đều khá bận, thỉnh thoảng buổi tối sẽ gọi video cho cô, những lúc không có nhiều thời gian sẽ gửi tin nhắn. Công ty anh đến là tập đoàn Phó Hằng, anh và Phó Diên đều là người sáng lập Diên Tục, Phó Lâm Viễn của tập đoàn Phó Hằng là nhà đầu tư của công ty anh. Lần này đi bàn dự án liên quan đến AI, hơn nữa lúc này Phó Diên ở nhà với Ôn Nam Tịch trong thời gian ở cữ, chỉ có một mình Đàm Vũ Trình đi vậy nên anh rất bận, có thời gian liên lạc với cô đã tốt lắm rồi.
Trong nhóm bạn học.
Thư Tiêu rất ít khi lên tiếng tiếp, hôm đó sau khi Chung Du nói xong cũng trở nên ít lời hơn, Vu Hy nói với cô rằng hình như hai người họ cãi nhau. Đương nhiên là hình như, nhưng có cãi nhau thật không thì không ai biết cả.
Thư Tiêu là người vô cùng nhạy cảm, nhất định sẽ không đồng ý để Chung Du nói về bạn trai cũ trong nhóm chat, đây có phải là giọt nước tràn ly không mọi người cũng không biết, cũng không thảo luận trong nhóm.
Nhưng Vu Hy nhớ đến sinh nhật của Quý Thính.
@Quý Thính: Bảo bối, sắp đến sinh nhật cậu rồi, cậu định đón sinh nhật thế nào? Có dự định gì chưa?
Quý Thính không muốn tiếp tục nói chuyện của cô trong nhóm, lập tức trả lời: Sắp xếp rồi, đến lúc đó thông báo cho mọi người sau.
Vu Hy: Được, tớ còn định mời cậu đi ăn buffet Mãn Hán.
Quý Thính: Để lần sau đi.
Vu Hy: Được, được.
Long Không: Vũ Trình nói rồi, cậu ấy sẽ tổ chức sinh nhật cho Quý Thính.
Long Không vừa nói xong Chung Du lập tức xuất hiện, cô tag Quý Thính: Sinh nhật vui vẻ, Quý Thính.
Quý Thính giật mình, không ngờ cô ấy lại chúc sinh nhật mình: Cảm ơn cậu, @Chung Du.
Phong Dĩnh Dĩnh cũng hiện lên: Quý Thính, chúc mừng sinh nhật.
Quý Thính đáp: Cảm ơn cậu @Phong Dĩnh Dĩnh.
Những người bạn khác cũng chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Cũng không ít người nhưng cũng không quá náo nhiệt, bây giờ vẫn đang là giờ làm mọi người đều đang bận.
Mấy ngày sau.
Dự báo thời tiết báo rằng vào ngày 15 không khí lạnh sẽ tràn xuống phía nam, dù bây giờ chưa lạnh nhưng thời gian mặt trời xuất hiện đã ngắn hơn rất nhiều, cũng chỉ có buổi trưa mới có chút ánh sáng mặt trời.
Ngày Đàm Vũ Trình trở lại Lê Thành thời tiết không đẹp lắm, anh gửi thông tin chuyến bay cho Quý Thính, hỏi cô: Đến đón tôi được không? Tối chúng ta cùng ăn cơm.
Quý Thính trả lời: Được.
Hơn ba giờ chiều, Quý Thính lấy chìa khoá xe, đến bãi đỗ xe của sân bay trước, có khá nhiều người đến sân bay đón người thân bạn bè. Đỗ xe xong, trong xe khá ngột ngạt cô đi xuống hít thở không khí bên ngoài, dựa vào cửa xe nghịch điện thoại.
Từng đoàn người đi ra, có chuyến bay quốc tế hạ cánh, có không ít người nước ngoài.
Quý Thính tuỳ ý nhìn qua bỗng thấy dáng người quen thuộc trong đám đông. Cao gầy, mặc áo len màu gạo và chiếc quần màu trắng, gương mặt xinh xắn nhưng lại có chút yếu đuối, cô ấy kéo hành lý đi giữa đám đông tiến ra bên ngoài.
Là Thư Tiêu.
Nhiều năm như vậy trôi qua, cô ấy vẫn giống như trong ảnh, gần như không hề thay đổi nhất là khí chất ấy.
Quý Thính nhíu mày đang nghĩ liệu hai người có chạm mặt hay không. Vào đúng lúc này, Thư Tiêu rõ ràng đi về phía bên này nhưng mắt lại nhìn sang bên kia. Quý Thính cũng nhìn sang bên đó. Lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang kéo hành lý đi về phía cô, là Đàm Vũ Trình.
Lúc này Đàm Vũ Trình cũng nhìn thấy Thư Tiêu, bước chân khựng lại.
Thư Tiêu nắm chặt tay kéo hành lý, ở trước cửa sân bay đầy người qua lại gọi, “Đàm Vũ Trình.”
Tiếng gọi ấy như kéo Quý Thính về với quá khứ thời học sinh năm ấy. Đàm Vũ Trình không đáp lại, tay Tiêu Thư dùng sức nắm chặt hơn, cổ tay lộ ra một chuỗi vòng hạt nhỏ, ngoài ra còn có vết bầm tím trên mu bàn tay cô ấy che đi theo phản xạ.
Đàm Vũ Trình nhìn cô ấy, không nói gì.
Còn Quý Thính đứng ở phía không xa, mắt nhìn hai người họ nhìn nhau. Trong giây lát giống như nhớ ra điều gì đó, nhưng hình như cũng quên mất gì đó. Nhưng đã từng, họ đã từng như vậy, mặt đối mặt nhìn nhau.
Mà cô là người đứng ở bên cạnh giữa hai người họ.
Tôi, anh và cô ta. Mà cô lại chính là ‘cô ta’ trong câu chuyện ấy.