Đốt Cháy

Chương 35




Giờ đây đều đã trưởng thành mọi người đều ở độ tuổi kết hôn, trước kia học sinh xuất sắc của trường số 1, đồng thời là trạng nguyên năm đó cũng ở lớp họ.

Nhưng lại có rất ít bạn học đã lập gia đình trong đó có trạng nguyên toàn quốc, ngoài ra đều còn độc thân hoặc đã có người yêu, nhưng phần lớn là độc thân. Bởi vì không ít người sự nghiệp vừa mới bắt đầu, có một số còn tiếp tục học lên tiến sĩ.

Năm đó cả lớp vì thành tích mà vô cùng vất vả, nhưng tình cảm bạn bè khá tốt là lớp đoàn kết nhất khối, hoặc có lẽ nhờ sự quan tâm như người cha già của Long Không, cũng như hai thiếu niên đẹp trai là Phó Diên và Đàm Vũ Trình khi đó. Vì vậy lớp họ không chỉ thành tích tốt, tình cảm cũng vậy. Nhóm bạn cấp ba vẫn tồn tại cho đến tận bây giờ là do những năm tháng thật đẹp đó.

Đối với họ mà nói việc Thư Tiêu vào nhóm giống như những năm tháng tươi đẹp được vẽ thêm một màu sắc mới. Mọi người trở nên náo nhiệt cũng không có gì là lạ.

Chỉ yên tĩnh một lát mọi người đã mắt đầu chào hỏi, nói chuyện với Thư Tiêu, đại đa số là nam sinh hỏi cô vẫn đang ở Mỹ sao, khi nào thì về nước, sao đột nhiên lại về Lê Thành làm giáo viên.

Thư Tiêu trả lời từng câu một: Ừm, vẫn đang ở Mỹ.

Thư Tiêu: Chắc sẽ nhanh thôi, đã làm xong hết thủ tục rồi.

Thư Tiêu: Trường ở đây điều về.

Có vài người đang chuẩn bị hồ sơ học lên hỏi Thư Tiêu về vấn đề chọn trường, Thư Tiêu khá thoải mái. Hoặc sớm đã có người hỏi cô, cô tìm một file tài liệu gửi vào nhóm cho mọi người tải, tài liệu bao gồm thông tin kí túc xá cũng như việc thuê nhà ở ngoài, mấy bạn học đó vô cùng cảm kích. Nhóm trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Lúc này.

Mộng Gia vào nhóm, hỏi thẳng một câu: @Thư Tiêu, cậu về nước như vậy thì bạn trai phải làm sao? Mới vừa công khai được bao lâu chứ? Yêu đương nhanh vậy sao? Hay là bạn trai về cùng cậu?

Mộng Gia không hề có chút khách sáo nào, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng trong nhóm còn có “ma vương” này tồn tại, trước kia không nhớ là ai, hình như là Vu Hy vào nhóm sau đó Mộng Gia cũng vào trở thành hai người duy nhất ở lớp khác.

Cô ta vừa gởi tin nhắn đến nhóm trò chuyện lập tức yên lặng.

Thư Tiêu cũng không lên tiếng.

Mọi người đợi một lát Thư Tiêu vẫn chưa trả lời, cô yên lặng giống như ban nãy không hề tồn tại, có vài bạn học nam không nhịn được nữa lập tức soạn tin nhắn trả lời: Mộng Gia, chuyện cá nhân như vậy cậu không nên hỏi ở đây.

Mộng Gia với bộ dáng ‘cậu quản được tôi chắc’, gửi nhãn dán cười lạnh.

Bình thường Long Không sẽ là người lên tiếng giảng hoà trong nhóm nay cũng yên lặng, lập tức mọi người cũng yên lặng theo, vào đúng lúc này Chung Du xuất hiện.

Chung Du nói: Thư Tiêu và bạn trai đã chia tay, cậu ấy rất yêu anh ta nhưng anh ta lại sử dụng bạo lực, Thư Tiêu từng bị đánh. Lần điều công tác này là mẹ cậu ấy nghĩ cách cho cậu ấy về nước, cũng là vì chạy trốn khỏi người đàn ông kia.

Chung Du: Mộng Gia, Thư Tiêu không có làm gì cậu cả.

Vừa nói xong mọi người càng yên lặng hơn, Mộng Gia cũng bị những lời nói ấy mà cứng người, dù cô ta có ngu ngốc hơn nữa cũng sẽ không mở miệng vào lúc này. Hơn nữa cô ta chỉ là kiêu ngạo bản chất không xấu, nghe thấy sự việc như vậy cũng cảm thấy bất bình thay cho Thư Tiêu.

Vu Hy lên tiếng: Không ngờ trông tử tế vậy mà lại sử dụng bạo lực, đúng là không thể đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài được.

Phong Dĩnh Dĩnh lúc này xuất hiện: Đúng vậy, nhìn không ra được, sợ thật đó.

Một bạn học nam lên tiếng làm dịu lại bầu không khó: Vậy Thư Tiêu không sao chứ? Đã đỡ hơn chưa.

Chung Du trả lời: Không sao rồi.

Thế là mọi người cũng lên tiếng an ủi, nói lời tốt đẹp, dần chuyển sang chủ đề trò chuyện khác, nhưng Thư Tiêu cũng không lên tiếng nữa. Quý Thính đọc đến đây, nhìn sang danh sách bạn bè theo phản xạ.

Chiếc ảnh đại diện màu đen kia.

Tối nay náo nhiệt như vậy, cũng tiết lộ nhiều chuyện, chắc anh đã thấy rồi.

Người phụ nữ mình từng yêu mang theo nỗi đau trở về.

Hô hấp của Quý Thính hơi khựng lại, chân trần bước lên thảm lấy rượu từ trên tủ xuống rồi lấy thêm một chiếc ly dài, đi đến sô pha ngồi xuống dựa vào tay vịn ghế xem bộ phim không tiếng, rót rượu uống.

Bình rượu cô giữ lại này, là anh tặng. Khá ngọt, rất giống với loại rượu cô uống ở chung cư của anh ngày hôm đó, hương hoa quả khá thơm.

Cô vừa uống vừa xem, lướt điện thoại, nhóm trò chuyện có yên tĩnh hơn một chút.

Long Không gửi tin nhắn đến cho cô: Đang làm gì đó?

Quý Thính trả lời: Đang xem phim.

Long Không: Phim gì vậy.

Quý Thính: Vẫn là bộ đó.

Long Không nghĩ một hồi mới nhớ ra: À, Sicily, hahaha

Long Không: Thích bộ phim đó đến vậy sao? Tôi giới thiệu bộ khác cho cậu cốt truyện cũng tương tự, à đúng rồi, còn có tiểu thuyết nữa khá hay.

Quý Thính: Tôi làm gì có thời gian, giải trí mà thôi.

Long Không: Có thời gian thì xem thử mấy show truyền hình, đừng chỉ xem mỗi một bộ chứ.

Quý Thính: Tôi thích xem mỗi một bộ đấy.

Long Không: Ôi, tôi phát hiện hôm nay cậu có hơi, có hơi cá tính.

Quý Thính: …

Long Không: Đọc trong nhóm chưa? Thư Tiêu về rồi.

Quý Thính: Đọc rồi.

Long Không: Vốn tôi không muốn để cậu ấy vào nhóm, là cái gì cơ chứ, nhưng sau đó nghe câu chuyện kia lại mềm lòng.

Quý Thính: Quả thật không ngờ được.

Long Không: Anh Trình tối nay tăng ca à?

Quý Thính: Hình như vậy.

Long Không: Ôi.

Quý Thính nhìn chữ ‘Ôi’ đó, không trả lời, quan trọng là cũng không biết trả lời thế nào. Long Không và mọi người từ khi Thư Tiêu xuất hiện đã bắt đầu nghĩ tới nhân vật chính còn lại rồi.

Mà nhân vật chính kia đến bây giờ vẫn còn độc thân, năm đó dầm mưa lâu như vậy, nhưng cuối cùng mưa cũng tạnh rồi cầu vồng hiện lên bên trên bầu trời. Đẹp vô cùng.

Lúc đó Quý Thính ngồi bên ô cửa sổ nhìn giấy thông báo trúng tuyển, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy, nhìn đến thất thần.



Uống không ít rượu nên cả tối ngủ rất ngon, sáng ngày hôm sau Quý Thính nằm trên gối dây váy tuột xuống cô đưa tay mò tìm điện thoại, bên trên có cuộc gọi đến.

Đàm Vũ Trình.

Ba chữ, gọi đến hai phút trước.

Quý Thính gọi lại theo phản xạ, nhưng cô uống rượu nên vẫn còn hơi choáng cả người cũng lười, tiếng tít tít vang lên cô bò lại lên gối, đầu dây bên kia bắt máy, giọng cô không chút sức lực nào, “Alo.”

Đàm Vũ Trình đang đi về phía cửa lên máy bay, nghe thấy giọng cô hơi cong mày, “Vừa dậy à?”

Quý Thính vùi mặt ngửi thấy hương thơm trên gối, khẽ ừm một tiếng.

Giọng rất mềm giống như đang làm nũng, đôi mắt Đàm Vũ Trình mang theo ý cười, để hành lý vào cửa kiểm tra, anh đứng lên bục kiểm tra, giang tay ra rồi cầm điện thoại nói: “Tôi chuẩn bị lên máy bay.”

Quý Thính gật đầu, sau đó phản ứng lại là anh không nhìn thấy cô nói, “Chú ý an toàn.”

“Đợi tôi trở về.”

Quý Thính khựng lại, ừm một tiếng.

Anh qua cửa an toàn xong xách hành lý đi tiếp, hỏi cô, “Tối qua mấy giờ ngủ vậy?”

Quý Thính vốn định cúp máy nghe thấy anh hỏi trả lời một câu, “Chưa đến 12 rưỡi.”

“Ừm?” Anh khẽ đáp một tiếng.

Quý Thính vùi mặt vào giường không động đậy có cảm giác như sắp ngủ tiếp, cô khẽ hỏi, “Tối qua anh họp đến mấy giờ?”

“Chưa đến 10 giờ.”

Cô dừng lại, điện thoại khẽ rung sáng sớm trong nhóm đã có người chào hỏi, cô ngẩng đầu xem thấy năm chữ.

Có lẽ điện thoại anh cũng có thông báo, anh cũng đọc được tin nhắn rồi.

Quý Thính đột nhiên muốn hỏi.

Anh biết Thư Tiêu đã về nước chưa?

Anh đọc tin nhắn trong nhóm chưa?

Trong vài giây yên lặng, trong đầu cô hiện lên vô số câu hỏi, vô số suy nghĩ muốn thăm dò anh, nhưng đều bị cô kịp thời ngăn lại, là không dám cũng không muốn. Giống như bây giờ khá bình yên, cô hy vọng sự bình yên ấy có thể kéo dài lâu hơn một chút, tạm thời không muốn đưa ra bất kỳ sự lựa chọn nào.

Cô vẫn còn lưu luyến. Lưu Luyến những cuộc gọi anh gọi đến, lưu luyến lúc này cô muốn đi tìm anh, muốn hôn anh, và cô vẫn còn tư cách để làm vậy.

Cô nhẹ giọng, “Vẫn hơi buồn ngủ.”

Đàm Vũ Trình đến cửa lên máy bay, đi lên máy bay vừa đi vừa nói, “Em ngủ thêm đi.”

“Ừm.”

“Xuống máy bay sẽ gửi tin nhắn báo em.”

“Được.”

Nói xong Quý Thính đặt điện thoại xuống, cúp máy, cô để điện thoại bên gối mơ màng ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi chuông báo thức vang lên, lần này đã là tám rưỡi phải dậy rồi.

Quý Thính chống người dậy, đi dép rồi đi đánh răng rửa mặt.

Ánh mặt trời vẫn vậy nhưng có gió rồi, người đi đường bắt đầu mặc áo len cũng như áo khoác dày.

Quý Thính không mặc đồng phục màu xanh lá nữa, thay vào đó là chiếc váy dài cùng áo len. Xuống lầu, gió vừa thổi cô mới ý thức được mùa đông đến muộn cuối cùng đã đến, Lê Thành chỉ cần bắt đầu lạnh là sẽ lạnh thấu xương. Là kiểu lạnh dù có làm thế nào cũng không ấm lên được.

Quý Thính đi vào tiệm. Tiểu Chu quấn khăn trên cổ, năm nay hot màu Maillard, Tiểu Chu cũng dùng một chiếc, cười hi ha, “Chào buổi sáng chị Thính, chị có mặc ấm hơn không thế.”

Quý Thính mua đồ ăn sáng đưa cho Tiểu Chu, “Có, khăn quàng của em đẹp đó.”

Trong tiệm khá ấm, Tiểu Chu cởi khăn ra, “Mẹ em đan đấy, em chọn len, mẹ giúp em đan xong rồi gửi tới.”

Quý Thính đưa tay sờ một lát, “Dì khéo tay thật, chị nhìn mà tưởng mua ở ngoài.”

“Hihi, mẹ em có chút tay nghề, bà ấy đan không nặng lắm khá hợp để dùng.”

“Ừm ừm.”

Quý Thính gật đầu, cô và Tiểu Chu ăn sáng, Trương Dương cũng đến tiệm, học trò của anh đã làm xong không ít bánh ngọt, đều đã đóng gói xong trong hộp, Quý Thính đi qua chi nhánh một lát tiện thể mang theo.

Ban ngày khu Văn Hoá có yên tĩnh hơn, nhưng bởi vì hôm mùng 1 tháng 1 có tuyên truyền nên khá nhiều người qua lại.Trời có gió bên ngoài khách ngồi lại cũng ít, may là trước đó không có lười biếng, tất cả đều làm theo kích thước dự định, mùa đông trừ khi có ánh nắng mặt trời, nếu không có gió thì vẫn phải ngồi vào trong tiệm, như vậy sẽ ấm hơn một chút.

Quý Thính vừa đến cửa đã nhìn thấy chú mèo thần tài to lớn, hoa hồng trên người chú mèo vì hôm qua phơi nắng nên đã hơi héo đi nhưng vẫn rất rực rỡ.

Quản lý chi nhánh mới tên là Nhan Cù, anh ấy đang dẫn nhân viên ra ngoài xem mèo thần tài, thấy Quý Thính đến quản lý cầm lấy đồ ngọt trên tay cô, Nhan Cù nói: “Chị Thính, em thấy không thể để chú mèo thần tài này hứng mưa nắng mãi được, em định sẽ làm một chiếc mái nhỏ để che, chị thấy sao?”

Quý Thính nhìn mèo thần tài rồi nhìn lên những bông hoa cô gật đầu, “Được.”

Nhan Cù mở máy ra cho Quý Thính xem hình ảnh mái che hoàn toàn trong suốt, anh nói: “Nếu vậy thì chúng ta có thể thường xuyên thay hoa tươi, nếu hoa tươi quá đắt thì dùng hoa giả để thay.”

Quý Thính cảm thấy ý tưởng của Nhan Cù khá tốt, “Được, cậu cứ sắp xếp đi.”

Nhan Cù: “Vậy giao cho em.”

“Ừm.”

Quý Thính ở chi nhánh đến buổi chiều, trưa nay cô có mời nhân viên ăn cơm, buổi chiều nhận được điện thoại của Khâu Đan bảo cô về ăn cơm, Quý Thính trực tiếp lái xe về nhà.

Quý Lâm Đông đang ở trong kho bê rượu, Quý Thính đi vào giúp ông, “Sao lại có nhiều rượu vậy ạ? Kho ở siêu thị nhà mình hết chỗ rồi hả bố?”

Quý Lâm Đông chỉ vào chỗ rượu, “Con tự xem xem là rượu gì?”

Quý Thính nghiêm túc nhìn, toàn bộ đều là rượu ngon vừa nhìn đã biết là chuẩn bị riêng cho Đàm Huy, cô gật đầu, “Bố, chú Đàm phải cảm ơn bố rồi.”

Quý Lâm Đông nói, “Còn phải nói sao, đều là bố giúp ông ấy lấy đó, đợi công ty được chính thức đưa ra thị trường rồi nhất định phải chúc mừng.”

“Được ạ.”

Khâu Đan nấu cơm xong bưng ra đặt lên bàn, Quý Thính giúp mẹ lấy bát đũa, Quý Lâm Đông rửa tay đi ra ngồi xuống, một nhà ba người cùng ăn cơm.

Khâu Đan hỏi Quý Thính sinh nhật cô muốn tổ chức thế nào.

Quý Thính cắn đầu đũa, nghĩ một lát, “Bọn con tự tổ chức ạ?”

Khâu Đan gắp rau nhìn cô, “Vũ Trình chuẩn bị cho con?”

Quý Thính khựng lại, vâng một tiếng.

Khâu Đan gật đầu, “Vậy buổi sáng con nhớ về ăn một bát mì trường thọ.”

“Vâng ạ.”

Ăn cơm xong, Quý Lâm Đông vào bếp rửa bát, Khâu Đan đi dọn dẹp kho, vừa vào đã mắng Quý Lâm Đông, “Không phải đã bảo ông là để dưới tủ sao, sao nhét lung tung hết cả thế.”

Quý Lâm Đông cứng người, trốn trong bếp không dám đi ra.

Quý Thính vừa ăn dưa lưới vừa cười, đi vào kho chứa đồ thấy mẹ kéo một thùng to ra, thùng to của cô bị bố nhét rượu lên trên.

Khâu Đan nhìn cô một cái, giọng không vui vẻ lắm, “Còn cười, trong này đều là đồ của con, con quên rồi à?”

Quý Thính ngây người có hơi hoang mang, “Đồ gì ạ?”

“Lớp 12 tốt nghiệp xong con có để ở dưới bàn nhà cũ một thùng đồ, sau đó chuyển đến đây, phòng con được sửa lại nên mẹ cho vào nhà kho, sửa xong cũng quên không đem ra.”

“Cũng không biết bên trong có giấu cái gì hư không?” Khâu Đan vừa nói vừa mở ra, băng dính trong suốt.

Quý Thính nhớ ra liền lập tức đi lên phía trước, thấy Khâu Đan lấy một khung ảnh ra lau bụi trên đó đi.

Trên khung ảnh là hình chụp Quý Thính, cô giơ tay làm động tác ‘Hi’ nhìn vào ống kính, mặc đồng phục trường Số 1 màu xanh trắng, buộc tóc đuôi ngựa, hướng về phía mặt trời nở nụ cười thật tươi.

Quý Thính ghé người qua, nhận lấy khung ảnh.

Lại nhìn thấy phía sau cô chính là Đàm Vũ Trình mặc đồng phục dựa lưng vào tay vịn cầu thang, ở phía đối diện anh có một cô gái, chính là Thư Tiêu, anh và Thư Tiêu đang nói chuyện. Mà cô ở phía không xa chụp ảnh, chọn một góc chụp khiến anh có thể lọt vào ống kính, cố tình che đi Thư Tiêu.

Cô đem tâm tư sâu kín nhất giấu vào trong bức ảnh này.

Mà giờ đây khi xem lại mới nhận ra không hề che được Thư Tiêu, nửa bộ quần áo của cô ấy vẫn lọt vào khung ảnh. Thư Tiêu không hề biến mất khỏi tấm ảnh này vẫn tồn tại ở đó bằng một cách khác.

Quý Thính ăn dưa lưới, nước dưa có dính lên tay.

Lúc này điện thoại bên ngoài có thông báo, Quý Thính cầm khung ảnh đi ra ngoài xem điện thoại. Ảnh đại diện màu đen gửi tin nhắn đến.

Đàm: Tôi vừa xuống máy bay.

Quý Thính cầm điện thoại lên nhìn vào đề xuất bên trên, hôm nay thời tiết ở Bắc Kinh khá xấu, có sương mù vài tiếng liền không tan chuyến bay bị hoãn, hạ cánh gấp ở thành phố khác.

Quý Thính gõ chữ: Muộn vậy, đã ăn cơm chưa?

Đàm: Chuẩn bị đi ăn rồi.

Quý Thính: Ừm.

Đàm: Em thì sao?

Quý Thính: Đang ở nhà.

Đàm: Ừm.

Đàm: Lát nữa nhắn sau