Quý Thính nằm nghiêng người ngủ mái tóc rũ xuống sau lưng, Đàm Vũ Trình ôm cô từ phía sau. Đang mơ màng ngủ cảm nhận có hơi ấm nóng, cũng ngửi thấy hương sữa tắm nhàn nhạt, cô quay người qua rúc vào ngực anh. Đàm Vũ Trình rũ mắt nhìn cô trong bóng tối.
Kéo eo cô lại Quý Thính cách anh càng gần hơn, chiếc váy mềm mại xốc lên trên ngón tay anh dễ dàng len vào được, dễ dàng ôm cô vào lòng anh đưa tay qua cho cô gối lên, cơn buồn ngủ cũng ập đến dần dần ngủ thiếp đi.
Lúc Quý Thính tỉnh giấc vẫn còn sớm, máy làm ẩm không khí phả hơi nước ra, đồng hồ thông minh trên tường hiện lên đã hơn 5 giờ 40 phút, căn phòng ngủ siêu to vừa nhìn đã biết không phải là phòng ngủ thông thường.
Có hơi mơ màng khẽ động người thì phát hiện eo bị ôm chặt cô cúi đầu nhìn. Một cánh tay ôm ngang qua eo đường gân mạnh mẽ, mu bàn tay ấy cô đã sớm quen thuộc từ lâu, trái tim bất giác đập mạnh cô xoay người qua.
Gương mặt anh hiện lên trước mắt, anh đang ngủ say mái tóc che đi mi mắt chỉ lộ ra sống mũi cao. Lúc anh ngủ trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Tim Quý Thính đập càng nhanh hơn, cô nhìn anh ở khoảng cách gần đến vậy.
Sao cô lại ngủ ở đây? Mà sao anh lại ngủ cùng cô.
Ánh mắt cô hướng xuống dưới anh không mặc áo cơ bắp hiện lên rõ ràng, gò má cô nóng lên, phát hiện anh chỉ mặc một chiếc quần dài thoải mái màu đen. Những múi cơ bắp kia bình thường đều bị áo che mất.
Lúc này mới cảm nhận được chúng, hai lần thân thiết kia cô cũng đã dùng tay sờ nhưng lại không dám nhìn, cảm giác có thứ lấp đầy cơ thể khiến cô mơ màng không phân tâm nhìn qua được.
Quý Thính lặng yên nhìn đôi mắt anh, phòng có mở điều hoà và máy làm ẩm không khí, ở đây cách âm rất tốt hoàn toàn không nghe được âm thanh bên ngoài, Quý Thính thầm nghĩ thì ra cũng có lúc anh ngủ không hề phòng bị như lúc này.
Những năm hai người làm bạn thân có thể nói khá hiểu đối phương, thỉnh thoảng tụ tập cũng sẽ qua đêm cùng nhau nhưng đều là ở cùng mọi người. Vào buổi tối đón tết Nguyên Đán năm ba đại học, họ chọn một phòng trà trên cao đối diện là quảng trường Nhân Dân chật kín người, mà họ ở trên tòa nhà cao chơi game, uống trà ăn bánh.
Vui đùa cả buổi tối, trong phòng trà có tám tấm tatami cô và anh ngồi ở hai tấm cạnh nhau, mọi người cùng chơi ma sói. Quý Thính có uống rượu trắng, vừa quay sang thì thấy anh đã ngủ, tấm tatami khá nhỏ so với anh, anh duỗi chân ra lập tức chạm vào tường ngồi ngủ ở đó.
Lúc này cô uống rượu nhìn anh một hồi lâu, vốn tưởng anh ngủ say không ngờ dù không mở mắt nhưng lại khàn giọng hỏi, “Nhìn gì vậy?”
Giây phút ấy cô có cảm giác như bị bắt tại trận, mặt đỏ ửng lên hỏi anh chưa ngủ sao?
Anh nói không, che mắt nói ở ngoài mình bị khó ngủ.
Mà ở bên cạnh còn có Long Không, chỉ đội mũ thôi đã ngủ không biết trời đất.
Vì vậy Quý Thính chưa từng nhìn thấy bộ dáng ngủ thoải mái như lúc này của anh, nhưng đây cũng là nhà anh Quý Thính nghĩ, một giây sau lập tức phản ứng lại.
Nhà anh? Phòng anh? Bố mẹ cô đâu.
Cô lập tức bật người theo phản xạ, Đàm Vũ Trình lập tức bị làm tỉnh giấc theo phản xạ ôm chặt eo cô, Quý Thính bị kéo lại. Giọng anh rất trầm vẫn ngái ngủ, trực tiếp vùi đầu vào cổ cô, “Đi đâu vậy?”
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào cổ khiến cô nhất thời cứng người, cô nắm cổ tay anh nhẹ giọng hỏi, “Bố mẹ tôi đâu?”
“Ở phòng khách.” Giọng anh hơi lười biếng không có ý muốn tỉnh giấc, tựa như muốn được ngủ thêm.
Quý Thính nghe vậy lập tức đẩy cánh tay anh ra nhưng anh lại không động đậy, anh hôn lên cổ cô giọng trầm trầm, “Mấy giờ rồi.”
Quý Thính quay đầu, “6 giờ.”
“Vẫn sớm.” Anh nói, ý bảo cô yên tâm, dì Khâu và chú Quý tạm thời sẽ không đến phòng ngủ chính được. Quý Thính nắm chặt cổ tay anh, cổ nóng bỏng, vành tai cũng nóng lên, cô nói, “Bố mẹ tôi thường hay dậy sớm, siêu thị 6 giờ đã mở cửa rồi.”
Đàm Vũ Trình không đáp.
Nụ hôn của anh khá nhẹ nhàng có cảm giác lười biếng khi ngái ngủ, trái tim Quý Thính đập rất nhanh chuẩn bị ngồi dậy nhưng anh lại giữ eo cô không cho ngồi lên. Váy bị cuốn lên bàn tay anh len vào ôm lấy eo cô.
Gò má Quý Thính nóng bỏng cô quay đầu nhìn anh, Đàm Vũ Trình có cảm giác bất đắc dĩ chống người dậy nhìn cô vài giây rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn chào buổi sáng, Quý Thính ngẩng đầu theo bản năng, bàn tay nắm lấy cổ tay anh cũng không còn sức lực nữa, váy cũng không biết đã bị cuốn đi đâu, mặc như không mặc, bàn tay anh để lại dấu ấn trên eo, cũng kéo lấy đùi cô.
Chiếc giường lớn màu trắng, chăn màu xám, hai người rơi vào sự mềm mại, xương vai người đàn ông căng lên, vào giây phút buổi sớm ấy không khí nóng dần lên.
Thật lâu sau.
Đàm Vũ Trình cắn môi cô rồi mới rời đi, “Em ngủ thêm một lát, tôi qua phòng bên cạnh.”
Mặt và cổ Quý Thính đều đỏ ửng làn da cũng nóng lên, ôm lấy chiếc chăn mềm mại mắt nhìn anh xuống giường, chiếc quần dài có hơi nhàu anh cầm áo màu đen mặc lên, chân trần đi ra ngoài.
Cánh cửa khẽ đóng lại căn phòng cũng quay lại vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn tiếng đồng hồ nhẹ quay vòng.
Quý Thính lật người nằm lên gối, quả thật có hơi lười không muốn động đậy. Màu phòng ngủ chính khá lạnh chỉ có một chiếc giường lớn ở giữa phòng, phía bên kia có ghế sô pha đơn dựa vào cửa sổ sát đất, chiếc bàn nhỏ cũng màu đen bên trên có bày trầm hương lúc này hương vẫn đốt, hương thơm nhàn nhạt phả vào không khí.
Mặc dù nói nhà này là nhà ở khi kết hôn nhưng phòng ngủ chính vẫn thiết kế cho người độc thân.
Quý Thính nhắm mắt lại nghỉ một lát rồi mới xoay người tìm điện thoại, lấy điện thoại trên đầu giường qua mở vòng bạn bè lướt xuống hai, ba bài.
Anh có đăng bài mới.
Một tấm ảnh trăng sao do cô chụp tối qua. Giữa bầu trời sao, có một vầng trăng hiện lên. Tấm ảnh này Quý Thính chụp khá đẹp, anh đăng lên cũng không nói gì thêm chỉ một tấm ảnh mà thôi.
Nhưng chỉ một tấm ảnh ấy mà mọi người bùng nổ, đã mấy tháng anh không đăng bất kì bài đăng gì, bài mới nhất là link giới thiệu nhà hàng mới mở, đột nhiên lại đăng bài hơn nữa còn vào đúng 12 giờ đêm qua.
Lúc này đã có rất nhiều người nhấn thích đồng thời để lại bình luận.
Trần Phi: Ừm? Ừm? Trời tối qua đẹp vậy sao? Sao em lại không thấy nhỉ, bởi em phải tăng ca đó, anh Đàm, ảnh do anh chụp à? Em không tin.
Phó Diên: Tối qua vợ tôi cũng chụp vài tấm, cậu ở Thiên Vực à?
Chu Hùng: Anh Đàm nào có lãng mạn như vậy, ảnh này không giống cậu ấy chụp lắm, để tôi dùng cái mũi ‘tró’ của tôi ngửi phát, có biến.
Long Không: Ôi, chào buổi sáng, hiếm khi thấy anh Trình đăng bài.
Mộng Gia: Lê Thành có trời đêm đẹp vậy sao, tôi lưu ảnh lại nhé?
Phong Dĩnh Dĩnh: …Tôi có thể lưu không?
Vu Hy: Ôi, trời đêm đẹp thật đấy.
Chung Du nhấn thích bài viết ấy. Cô ấy và Thư Tiêu là bạn thân, vậy mà lại thích bài đăng của Đàm Vũ Trình có lẽ là do tấm ảnh ấy quá đẹp.
Đột nhiên nhìn thấy ảnh mình chụp được đăng lên vòng bạn bè Quý Thính có cảm giác kỳ lạ, mở ảnh lên xem là tấm cô ngồi thật lâu mới chụp được, đợi đến khi vầng trăng ló ra sau những vì sao, ngôi sao ở xung quanh nó cô bấm máy. Có cảm giác hai thứ cùng ở bên nhau.
Quý Thính không khỏi cảm thấy mình chụp thật đẹp cô cũng nhấn thích. Nhấn thích xong đặt điện thoại xuống tiếp tục chợp mắt một lát.
Khâu Đan và Quý Lâm Đông quả nhiên đã dậy, Quý Thính nhìn thấy trạng thái hoạt động của bà. Khoảng vài phút sau cô rời giường, tà váy rũ xuống cô lấy áo khoác đen ở bên giường mặc lên, đi dép, đẩy mở phòng tắm trong phòng ngủ chính ra.
Bên trên có bày đồ vệ sinh cá nhân, Quý Thính đánh răng rửa mặt xong, Tiếu Hi còn dặn bảo mẫu lấy một bộ đồ dưỡng da cho cô dùng, sau khi dưỡng da xong cô ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa ra.
Cửa phòng tắm cạnh phòng ngủ phụ cũng mở ra, cả người Đàm Vũ Trình vẫn còn vương hơi nước, tay cầm khăn lau tóc,cổ áo sơ mi trắng mở ra vài giọt nước rơi xuống.
Quý Thính và anh nhìn nhau.
Hơi thở của anh như vương vấn bên cô, “Tắm à?”
Đàm Vũ Trình bỏ khăn xuống, “Ừm, vừa tắm xong.”
Quý Thính ừm một tiếng.
Bảo mẫu ở bên kia gọi hai người qua ăn sáng, Quý Thính quay người, “Đi thôi.”
Cô đi về phía phòng khách, Đàm Vũ Trình ở phía sau khẽ cười một tiếng tiện tay ném khăn vào giỏ giặt đồ, cùng cô đi vào phòng bếp.
Dì bảo mẫu đặt đồ ăn nóng hổi lên bàn nói hai bố mẹ đều đi dạo rồi, lại hỏi Quý Thính có muốn ăn cháo không.
Quý Thính: “Làm phiền dì rồi ạ.”
Dì bảo mẫu cười, vào bếp bưng cháo ra.
Quý Thính nhận lấy, cô ngồi đối diện anh, Đàm Vũ Trình ăn sandwich, uống cà phê, trong bánh có kẹp trứng chiên anh lấy đũa gắp ra đặt lên đ ĩa bên cạnh đẩy qua cho Quý Thính.
Dì bảo mẫu ở bên cạnh thấy vậy hơi ngây người, sau đó nở nụ cười.
Bà nói, “Dì quên mất Thính Thính thích ăn trứng chiên.”
“Vũ Trình tỉ mỉ thật đấy.” Dì bảo mẫu cười đi vào bếp, “Để dì chiên thêm hai cái trứng nữa.”
Quý Thính cầm thìa, “Dì, không cần đâu ạ…”
“Không có gì.” Giọng dì truyền đến từ trong bếp.
Quý Thính có hơi bất đắc dĩ, nhìn Đàm Vũ Trình, “Nhất định phải ăn trứng này sao?”
Đàm Vũ Trình bấm điện thoại, uống cà phê nhướng mi nhìn cô, “Ăn thêm một quả không béo được.”
“Dì có lòng, em cứ ăn đi.” Giọng anh khá trầm.
Ở dưới gầm bàn Quý Thính đá anh một cái. Đàm Vũ Trình để cho cô đá khoé môi cong lên, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại có ý bông đùa.
Trên bàn đã có rất nhiều món ăn kèm rồi, không lâu sau dì lại bưng một đ ĩa ra bên trên có hai quả trứng chiên, cùng một đ ĩa xì dầu nhỏ.
Hiếm khi Quý Thính ăn sáng với nhiều món như vậy bình thường đều vội đến tiệm, vội vàng gọi đồ ngoài hoặc mua đồ ăn sáng ở gần quán. Hôm nay tâm trạng thoải mái có thể ăn nhiều hơn chút.
Căn nhà được sửa lại, ánh mặt trời chiếu vào len qua phòng khách chiếu đến cạnh chân anh.
Hai bố mẹ đi dạo trở về, vừa vào nhà đã nhìn thấy hai người đang ngồi ở phòng ăn đang yên lặng ăn sáng. Đàm Vũ Trình đưa tay đẩy đ ĩa xì dầu qua cho Quý Thính, còn dùng dao cắt trứng để cô dễ gắp hơn.
Hai bố mẹ dừng bước nhìn nhau, Tiêu Hy khoác cánh tay Khâu Đan nói: “Mấy năm này Vũ Trình cũng chỉ đối tốt với mình Quý Thính, bên cạnh thằng bé oanh oanh yến yến, nhưng cũng chỉ là sương khói thoáng qua.”
“Đan à, sao hai đứa lại không đến được với nhau nhỉ.”
Khâu Đan không lên tiếng chỉ nhìn hai người đang ngồi bên bàn ăn, so với việc Tiêu Hy cảm thấy tiếc nuối Khâu Đan không thấy vậy, điều duy nhất bà lo là liệu Quý Thính có thể tiếp xúc với những người khác giới khác hay không.
Bà thu ánh mắt lại, trả lời Tiêu Hy, “Cũng tốt, Vũ Trình cũng coi như là nửa anh trai của Thính Thính.”
Nghe vậy Tiêu Hy bèn gật đầu, “Cũng đúng, tôi cũng có thêm ‘nửa’ con gái.”
Khâu Đan cười đẩy bà một cái.
–
Ăn sáng xong, bố mẹ cũng về rồi.
Cả nhà Quý Thính ra về, tối qua đến hôm nay coi như một kì nghỉ ngắn, lúc đến mang rất nhiều quà, lúc đến hai tay Đàm Vũ Trình và Đàm Huy cũng xách đầy túi lớn túi bé đây đều là Tiêu Hy đi công tác cùng chồng mua về. Công ty kiến trúc của Đàm Huy sắp chính thức được đưa ra thị trường vậy nên cũng hay phải đi công tác.
Cả nhà Đàm Vũ Trình tiễn nhà Quý Thính xuống lầu, Quý Lâm Đông đẩy Đàm Huy, “Mấy món này siêu thị đều có, lão Đàm có phải ông xem thường siêu thị vài trăm mét vuông nhà tôi rồi không?”
“Làm gì có, tôi còn đợi đến chỗ ông lấy rượu uống đây, chỗ này đều là chuẩn bị cho Thính Thính với Khâu Đan, ông chặn quà của phụ nữ có phải không muốn sống nữa rồi không?”
Tay Quý Lâm Đông khẽ run, chỉ đành nhường bước.
Đàm Huy hài lòng để quà vào cốp xe, Đàm Vũ Trình cười để những túi mình xách vào, Quý Thính cầm chìa khoá xe đứng ở bên cạnh.
Đàm Vũ Trình để đồ xong, nhướng mắt nhìn cô. Hai người nhìn nhau, anh đóng cốp xe lại, “Nhắn qua wechat.”
Mặt cô có hơi nóng ừm một tiếng ngồi lên xe.
Khâu Đan và Tiêu Hy lại nói thêm một lát rồi mới lên xe, không lâu sau Quý Lâm Đông cũng lên xe, Quý Thính hạ cửa sổ xuống khởi động xe, Tiêu Hy nhắc Quý Thính nhớ lái chậm một chút.
Quý Thính cười đáp lại bà, liếc nhìn sang bên cạnh.
Đàm Vũ Trình đút tay vào túi quần đứng cạnh bố mẹ, mắt nhìn qua chỗ cô dễ dàng bắt được ánh mắt cô, anh đứng đó khiến người ta không thể phớt lờ, vai rộng chân dài, có chút ngỗ ngược.
Chiếc xe lùi khỏi chỗ đỗ, Quý Thính thu ánh mắt lại tập trung lái xe.
Vào đường lớn.
Đến siêu thị trước, lúc này đã qua giờ cao điểm vì vậy không tắc đường rất nhanh đã đến nơi, liên tục có người ra ra vào vào.
Khâu Đan cởi dây an toàn ra, trước khi xuống xe bà nhìn Quý Thính, “Con xem ảnh chưa? Thấy thế nào?”
Quý Thính nắm lấy vô lăng, “Cũng được, mẹ, để con suy nghĩ thêm đã.”
“Con không cần phải đặt áp lực cho mình, Lục Hải chỉ là ngoài ý muốn, người này trông có vẻ khá tốt ít nhất ngoại hình không tồi, hơn nữa cũng biết rõ gốc rễ.” Khâu Đan nhìn Quý Thính nói.
Quý Thính vâng một tiếng, “Để con suy nghĩ thêm, mẹ đừng vội bảo con cho đáp án.”
“Được.”
Quý Lâm Đông xuống xe trước, Khâu Đan cũng không vội nữa, bà nhìn con gái, “Dì Tiêu của con cũng gấp lắm rồi, giới thiệu cho Vũ Trình một cô gái ở Nam An, cũng làm kế toán, khá xinh.”