Lúc này, trên bậu cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng gõ, rất nhỏ, xuyên thấu màng nhĩ của Quý Thính, Quý Thính chợt tỉnh táo lại, khi ngước mắt lên cô thấy Mộng Gia đang khoanh tay đứng bên ngoài bệ cửa sổ, một tay vẫn cầm một chai nước khoáng đôi mắt lấp lánh, ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung. Khuôn mặt Quý Thính đỏ bừng đến tận mang tai, nhịp tim tăng nhanh có một chút vẻ bối rối và cảm giác bất lực như thể một bí mật nào đó đã bị xé mở.
Đã quá muộn để cô có thể giả vờ bình tĩnh.
Mộng Gia nhẹ nhàng cắn răng, từ ngoài bệ cửa sổ a một tiếng, nói: “Nói cậu nghe, cậu đánh thức cậu ta dậy, tớ mang nước cho cậu ta.”
Yêu cầu đột ngột này khiến Quý Thính có chút khó xử, lần này cô nhanh chóng rời khỏi không gian nhỏ, vừa rút chân ra Đàm Vũ Trình hơi cử động, Quý Thính ngồi xuống thì Đàm Vũ Trình cũng tỉnh dậy, anh ngả người ra sau trông buồn ngủ và mệt mỏi.
Mộng Gia ở bên ngoài gọi một tiếng, anh ngước mắt lên, Mộng Gia giơ tay ném chai nước khoáng vào. Đàm Vũ Trình vô thức nhận lấy, sau đó Mộng Gia liền rời đi.
Quý Thính đặt tấm bưu thiếp dưới cuốn sách, cầm bút lên bắt đầu làm bài tập về nhà một cách lơ đãng.
Ngày hôm đó là chuyện ngoài ý muốn. Đó cũng là bí mật ngoài ý muốn vô tình bị tiết lộ của cô.
Sau đó, Thư Tiêu trở lại trường học, trở thành một đôi với Đàm Vũ Trình. Thỉnh thoảng Mộng Gia có đến tìm Đàm Vũ Trình, thỉnh thoảng cũng đến gặp Quý Thính cùng cô đi xem bóng rổ, chen vào giữa Quý Thính và Vu Hy ôm cánh tay hai người, cùng nhau mua kem và cùng nhau ăn, Mộng Gia không nghe Quý Thính nói gì về ngày hôm đó cũng không mở miệng hỏi han gì. Cũng không phách lối chất vấn, v.v…, họ rất hòa thuận với nhau.
Có lẽ lúc đó Mộng Gia cũng biết, Quý Thính thích Đàm Vũ Trình nhưng Đàm Vũ Trình không thích cô, Đàm Vũ Trình thích Thư Tiêu.
Không nghe được chuyện gì liên quan đến Quý Thính, cũng không có chuyện gì xảy ra với cô.
“Đến lượt cậu đấy.” Vu Hy ở bên cạnh nhắc nhở, Quý Thính cầm lấy bình nước trái cây, xoay một vòng, trùng hợp là không bị lặp lại, lần này xoay đến Long Không, Long Không nhìn về phía Quý Thính, chọn nói thật.
Tuổi càng lớn, lại càng ít sợ phải nói sự thật và càng sợ mạo hiểm hơn. Người trưởng thành cần thể diện.
Quý Thính mỉm cười hỏi một câu tương đối an toàn, hỏi anh mấy năm nay có nguyện vọng gì muốn đạt được nhất.
Long Không suy nghĩ một chút rồi nói: “Là kết hôn, tôi muốn tìm một người thích hợp để kết hôn.”
Vu Hy ở một bên vỗ tay, nói cô không cần hỏi, cô ấy cũng có mong muốn như vậy. Mộng Gia nhấp một ngụm cà phê, lẩm bẩm: “Kết hôn có gì vui? Sao các cậu chỉ nghĩ đến việc kết hôn vậy?”
Vu Hy và Long Không nói, cô ta không cần hiểu.
Cô ta nhàn nhạt liếc nhìn Đàm Vũ Trình rồi nói: “Sao tớ lại không hiểu… tìm được đúng người mới có thể kết hôn.”
Đáng tiếc là Đàm Vũ Trình đang tựa lưng vào ghế, lau sạch tay bấm điện thoại trả lời tin nhắn, anh không tham gia chủ đề này có lẽ cũng không cần tham gia. Anh đã quen với việc tuỳ ý, dì Tiêu cũng không thể làm gì được anh.
Kết thúc bữa ăn khuya cũng là lúc nửa đêm, đã gần 0 giờ, một số công ty trong tòa nhà văn phòng Trác Duyệt vẫn còn sáng đèn còn lại hoàn toàn tối đen, đường phố Lê Thành cũng bước vào màn đêm tịch mịch chỉ có vài người đi bộ lác đác. Trong các cửa hàng ở khu này, chỉ còn “Hoàng hôn” là vẫn sáng đèn, sau khi Vu Hy và Long Không giúp Quý Thính dọn bàn, xe của Mộng Gia đến đón đậu ở lối đi cách cửa không xa, đánh lái quay đầu.
Mộng Gia cầm chiếc túi đắt tiền của mình lên, mở cửa bước ra ngoài thì gặp Đàm Vũ Trình đi vứt rác về, Mộng Gia đứng trước mặt Đàm Vũ Trình, mái tóc xoăn xõa ngang eo ngẩng đầu nói chuyện với anh, qua tấm kính không biết họ đang nói cái gì.
Đàm Vũ Trình đút một tay vào túi quần, đêm khuya đôi mắt anh tối đen như mực nhưng do ánh sáng ngược nên có vẻ hơi lạnh lùng.
Vu Hy dựa sát vào gần Quý Thính nói: “Tối nay là trận chiến của Mộng Gia. Cậu ấy nói muốn xin lỗi cậu ta. Thật hay thách cũng là của Mộng Gia. Cậu ấy muốn biết thái độ hiện tại của Đàm Vũ Trình đối với Thư Tiêu, có vẻ như lần này Mộng Gia đã va vào tường rồi.”
Long Không ở một bên lắc đầu, liếc nhìn Quý Thính. Quý Thính mím môi không nhìn vào mắt của Long Không, cúi đầu thu dọn.
Mộng Gia chặn Đàm Vũ Trình ở cửa rất lâu nói không ít lời, Vu Hy và Long Không giúp Quý Thính dọn bàn xong lấy đồ của họ rồi đẩy cửa rời đi, Vu Hy cần Long Không đưa về vì cô ấy không lái xe. Họ mở cửa đi ra ngoài, thấy Mộng Gia với mái tóc xoăn tung bay đang bước đi, đôi chân dài như đôi đũa trên đôi giày cao gót mảnh mai đi về phía xe bảo mẫu.
Long Không và Vu Hy tạm biệt Đàm Vũ Trình, anh đang châm thuốc thấy họ thì gật đầu.
Anh đứng cạnh tấm kính bên ngoài Hoàng Hôn quay lưng về phía Quý Thính, bờ vai rộng và đôi chân dài, khói lượn mờ mờ. Quý Thính quay lại phòng nghỉ lấy áo khoác của anh, lại đi đến quầy cầm túi xách nhỏ, tình cờ nhìn thấy chiếc túi Mộng Gia đưa cô cầm túi mua sắm màu trắng lên, tắt hết đèn trong cửa tiệm. Nương theo ánh đèn đường bên ngoài Quý Thính đẩy cửa ra, khóa cửa lại.
Sau khi khóa cửa, cô nhìn sang thì thấy Đàm Vũ Trình đang tựa người vào cửa kính tuỳ ý bấm điện thoại, bên miệng còn ngậm điếu thuốc.
Tim Quý Thính đột nhiên đập thình thịch, cô đi về phía anh: “Anh không quay lại sao?”
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên: “Em định đi đâu?”
Quý Thính mặt đối mặt với anh, trong ngực còn ôm áo khoác của anh, nhịp tim đập mạnh, cô nói: “Anh muốn đi đâu?”
Đàm Vũ Trình cất điện thoại, nhìn cô: “Em cứ nói đi?”
Nhìn nhau một lúc như có thể đoán được suy nghĩ của đối phương, Đàm Vũ Trình đứng thẳng người: “Về chỗ của em, được không?”
Quý Thính lắng nghe, tay vẫn cầm chiếc áo khoác thơm mùi gỗ mun, tiến về phía trước nói: “Đi thôi.”
Cô rẽ vào cầu thang, Đàm Vũ Trình đi theo sau, trước khi bước vào thang máy anh dập tắt điếu thuốc, trong thang máy yên tĩnh, Quý Thính đứng ở trước mặt anh vừa có chút tò mò không biết Mộng Gia đã nói gì với anh, nói lâu như vậy, nhưng cũng vừa không muốn biết, hoặc có thể do cô sợ không muốn tăng thêm phiền não cho chính mình.
Vào cửa.
Quý Thính thay giày, để chiếc túi nhỏ và túi mua sắm lên tủ giày, khi cô quay người lại Đàm Vũ Trình cũng vừa thay giày xong, anh ngước mắt lên dùng đầu ngón tay nới lỏng cổ áo giây tiếp theo ôm cô vào lòng, một tay giữ lấy eo dẫn cô về phía trước.
Tim Quý Thính đập thình thịch chống tay lên vai anh, đèn ở lối vào mờ ảo hai người nhìn nhau, cơ bắp dưới lòng bàn tay cô nặng nề và vững vàng, trong khi lòng bàn tay của Đàm Vũ Trình dần dần đưa lên, nắm chặt vòng eo thon gọn của cô.
“Chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày rồi?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Quý Thính nhịn không được, nuốt khan nói: “Ba ngày, không phải anh cũng tăng ca sao?”
“Ừm.”
Anh gật gật đầu nhìn xuống khuôn mặt cô, Quý Thính đỡ vai anh như thế cảm thấy có chút phòng bị nhưng cũng có chút nóng lòng muốn đón nhận, cánh tay của Đàm Vũ Trình đột nhiên dùng lực kéo cô vào lòng, giây tiếp theo anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ của cô. Quý Thính ghé vào trong vòng tay anh bị hơi thở nóng bỏng của anh nuốt chửng, hơi nâng cằm lên để lộ cần cổ thon dài trắng nõn.
Anh m út lấy môi cô, bàn tay còn lại đưa lên lướt qua cổ cô rồi đi xuống chạm vào cúc áo, trượt vào một cách dễ dàng.
Quý Thính co rụt bả vai, nụ hôn của Đàm Vũ Trình dần dần hướng xuống, ngậm lấy vành tai nói vào bên tai cô điều gì đó khiến lỗ tai Quý Thính nóng bừng, sau đó cô bị anh bế lên.
Đến bên ghế sô pha, Quý Thính chống đầu gối lên ghế sô pha, ngồi lên đùi anh. Đàm Vũ Trình ngồi thẳng hôn cô.
Toàn thân cô run rẩy, đôi mắt ươn ướt, chiếc váy chữ A bó sát vào đùi để lộ đôi chân dài trắng nõn. Quần của Đàm Vũ Trình bị thứ gì đó siết chặt, anh đưa tay lấy ra một hộp nhỏ từ trong túi quần tùy ý ném sang bên cạnh, một tay ấn giữ cổ ngậm lấy môi cô trong miệng anh, đầu ngón tay Quý Thính hơi run run nhưng vẫn vươn tay cởi cúc cổ áo sơ mi của anh.
Đàm Vũ Trình nhận ra, anh hơi rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô cụp mắt nhìn.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên nút áo lật qua lật lại, khóe môi Đàm Vũ Trình hơi nhếch lên, hai tay vòng ra sau eo cô cúi người về phía trước dán vào môi cô nói: “Có qua có lại.”
Xoẹt______
Sau đó Quý Thính bị đặt nằm trên sô pha, ôm lấy cổ anh, từng giọt mồ hôi lăn xuống cơ bụng của người đàn ông nhỏ xuống làn da non mịn, anh nâng eo cô lên cúi người một lần nữa chặn đôi môi đỏ mọng của cô lại, đầu ngón tay cô không tự chủ mà nắm lấy bờ vai anh.
Đệm trên ghế sofa lún xuống.
Cô không thở được, cánh môi không chỉ bị anh cắn mà còn bị chính cô cắn, Đàm Vũ Trình ấn chóp mũi cô nheo mắt hỏi: “Em từng thích ai chưa?”
“Tôi có biết anh ta không?”
Cơ thể Quý Thính nháy mắt hơi cứng lại trong bóng tối nhìn anh, trong mắt hiện lên một tầng sương mù mỏng. Đôi mắt họ nhìn nhau.
Đàm Vũ Trình không nhịn được nữa, một bên ngậm lấy vành tai cô, một bên tấn công: “Vậy tôi hỏi lại lần nữa, hiện tại em còn thích anh ta không?”
Quý Thính ôm lấy cổ anh hoàn toàn không trả lời được chỉ có thể run rẩy, gấp gáp đến căng thẳng, anh nhịn không được nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng một câu.
“Em thả lỏng một chút đi.”
Quý Thính nghẹn ngào nói: “Tôi đã rất cố gắng để thả lỏng rồi.”
Đàm Vũ Trình nheo mắt hôn lên môi cô thuận tay xuống dưới để cô thả lỏng, sau đó lại mơ hồ ngửi thấy mùi nước hoa bên tai hương thơm nồng nàn quyến rũ, anh cắn vào vành tai cô để lại dấu vết.
“Em vẫn dùng nước hoa Lục Hải tặng à?”
Quý Thính mơ mơ màng màng chìm đắm trong vòng tay anh, căn bản không thể trả lời chỉ gật đầu.
Bàn tay Đàm Vũ Trình ấn vào d ái tai thơm mùi nước hoa lên cổ cô, xoa đầu ngón tay rồi cúi đầu cắn tạo ra dấu hằn trên cổ cô. Cùng với sự đụng chạm mềm mại của cô anh dần mất đi chút sức lực, nghịch nghịch mái tóc ướt đẫm nhìn cô trong ngực anh, dù đã thấm mệt nhưng vẫn ôm lấy cổ anh không buông.
Những giọt nước trên vai và cổ anh trượt xuống rơi xuống bên cánh môi cô, cô nhẹ nhàng dựa vào anh trên môi có vết cắn mới của chính mình, âm thanh phát ra nhẹ nhàng nhưng vô cùng êm tai
Yết hầu của Đàm Vũ Trình di chuyển như một lưỡi dao, dán lên môi cô hôn từng chút một. Móng tay cô trượt mạnh trên vai anh để lại những vết móng nông sâu, cô ôm chặt lấy xoa xoa cổ anh, mắt là một tầng hơi nước cùng mồ hôi. Anh giữ cổ tay cô trong lòng bàn tay, dùng sức để lại dấu vết.
Đêm nay thật sâu.
Cả đêm Quý Thính mơ mơ màng màng, lúc bị hôn cô vô thức ngẩng cổ lên nhận ra hơi thở nóng hổi của anh, cô mở mắt vô số lần trong bóng tối nhìn đôi lông mày của anh, lần này bắt gặp ánh mắt của anh. Đàm Vũ Trình nghiêng đầu ghé sát vào tai cô.
“Đi tắm nhé?”
Quý Thính khẽ gật đầu.
Một giây tiếp theo, Đàm Vũ Trình bước xuống ghế sô pha bế ngang cô lên, đi vào phòng tắm.
Người đàn ông bật vòi hoa sen trên đỉnh đầu rồi đặt cô dưới vòi hoa sen dựa vào tường, Quý Thính vô cùng mệt mỏi vịn vào vai anh, nước nóng trút xuống hai người. Đàm Vũ Trình cúi đầu nhìn sau đó nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô rồi lại xâm chiếm lần nữa một cách dễ dàng.
Lần tắm này, tắm đến rất muộn.
Lúc đi ra, Quý Thính mệt tới mức không cử động được, được Đàm Vũ Trình bế ra ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, lười biếng nói với anh: “Tôi muốn ăn chút gì đó.”
Đàm Vũ Trình mặc chiếc áo sơ mi hôm nay vào, cài cúc lại: “Muốn ăn gì?”
Quý Thính lắc đầu: “Tôi không biết, chỉ là hơi đói.”
Đàm Vũ Trình rót một ly nước đi tới đưa cho cô, ngồi cạnh cô lấy điện thoại trên bàn mở ra đưa cho cô chọn đồ ăn, Quý Thính uống nước nhìn khuôn mặt của anh sau ly nước, ban nãy mơ mơ màng màng nhưng bây giờ nghĩ lại tất cả đều là hơi nóng trên cơ thể và mồ hôi của anh, còn có những giọt nước lấm tấm trên bụng, trên cơ bắp anh.
Cô uống từng ngụm nước.
Sau khi Đàm Vũ Trình gọi đồ ăn xong, anh nghiêng đầu nhìn cô ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Thính nắm chặt chiếc ly, cô đang mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi dấu vết của anh để lại trên cổ không thể che giấu.
Sắc mặt Quý Thính càng nóng hơn: “Anh nhìn cái gì vậy?”
“Không phải em cũng đang nhìn à?” Đôi môi Đàm Vũ Trình hơi cong lên.
Quý Thính nhịn không được đá anh một cái, anh cười khẽ một tiếng, lỗ tai Quý Thính càng nóng lên. Đúng lúc này điện thoại di động đặt trên bàn reo lên, là của Quý Thính, màn hình sáng lên hiển thị cuộc gọi đến. Quý Thính nói: “Lấy giúp tôi.”
Đàm Vũ Trình lấy điện thoại di động đưa cho cô, liếc nhìn thấy người gọi là Vu Hy. Quý Thính nhận máy lập tức ấn nút xanh trả lời, Vu Hy ở đầu bên kia nói: “Cậu vẫn chưa ngủ à.”
Quý Thính có chút áy náy: “Ừ, cậu cũng chưa ngủ hả.”
“Tớ không ngủ được, muốn tìm người tâm sự nên thử gọi điện cho cậu.” Vu Hy ở đầu bên kia thở dài, Quý Thính nghe thấy tiếng thở dài của cô ấy sợ bạn đang nghĩ đến Chu Chiếm, coi như mấy năm nay cô bạn chỉ có một người như thế, Vu Hy càng để ý nhiều, Quý Thính do dự một chút, “Có phải cậu đang nghĩ đến…”
Chu Chiếm.
“Chỉ một chút thôi.” Vu Hy xoay người, lại thở dài ôm một cái gối vào trong ngực.
Lúc này, chuông cửa vang lên hẳn là thức ăn đã được giao tới, Quý Thính nhìn thấy Đàm Vũ Trình đứng dậy đi lấy, Vu Hy ở trong điện thoại hỏi: “Muộn như vậy, ai bấm chuông cửa nhà cậu thế.”
Quý Thính nói: “Tôi gọi đồ ăn khuya.”
“Ồ.”
Đàm Vũ Trình nhận lấy đồ ăn đặt lên bàn, ngồi trên ghế sô pha rồi mở ra, bên trong có cháo và một ít đồ ăn kèm đúng là món mà Quý Thính muốn. Quý Thính càng đói bụng hơn, đang định vừa ăn vừa nói chuyện với Vu Hy thì Vu Hy đã lên tiếng.
“Này, tối nay cậu nói cậu từng có người thích rồi. Người này là ai vậy? Tớ thật sự rất tò mò.”
Câu này không chỉ phát ra qua ống nghe mà nãy Quý Thính còn vô tình chạm vào loa, âm thanh trực tiếp được khuếch đại. Trước mặt là Đàm Vũ Trình, anh đang chống khuỷu tay lên đầu gối bưng cháo, cầm thìa ăn.
Vu Hy ở bên đó còn định tiếp tục hỏi: “Là bạn cùng lớp của chúng ta sao? Hay là…”
Quý Thính lập tức ngắt lời: “Chuyện đã lâu rồi.”
Vu Hy dừng lại, ồ một tiếng.
Quý Thính thả chân dài xuống ghế sô pha, đến gần bàn trà: “Tớ có hơi đói, đồ ăn khuya đã giao đến lần sau chúng ta nói chuyện nhé?”
“Được, cậu ăn đi.”
Quý Thính cúp điện thoại, ra vẻ bình tĩnh cúi người bưng bát cháo lên, một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, những ngón tay thon dài khéo léo mở một gói đồ ăn kèm đổ vào bát giúp cô. Giọng nói thản nhiên của Đàm Vũ Trình vang lên sau lưng cô: “Tôi cũng tò mò.”
Tim Quý Thính đập thình thịch, cô quay lại nhìn.
Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày, cổ áo sơ mi mở rộng trên đó vẫn còn vết cào của cô, trong ánh sáng mờ ảo đầu ngón tay anh cầm mép bát nhìn cô.
Ánh sáng mờ ảo, Quý Thính cầm lấy thìa, đầu ngón tay siết chặt, cô nhìn thẳng anh: “Cái gì?”
Đàm Vũ Trình nhíu mày.
Quý Thính mím mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Rất quan trọng sao?”
Đàm Vũ Trình cầm thìa lên, nhàn nhạt nói: “Không quan trọng lắm, chỉ là tò mò thôi.”
“Là sao? Người đó không ở Lê Thành à?”
Anh cầm thìa lên chuẩn bị ăn cháo, hơi nóng phả vào lông mày, cổ và cổ áo khiến anh có cảm giác lười biếng, hình như anh chỉ hỏi vì tò mò mà thôi trong mắt cảm xúc vẫn rất bình tĩnh không giống như lúc trước trêu chọc cô và Lục Hải. Quý Thính nhìn vào mắt anh trong đầu có rất nhiều cảm xúc khác nhau, cô sợ anh sẽ biết.
Anh là người cô từng thích.
Cô chỉ muốn định nghĩa giai đoạn phát triển bất ngờ này là sự dây dưa tạm thời, không có ràng buộc nào khác và có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Nếu như anh biết, có thể anh sẽ sớm kết thúc mối dây dưa này, đồng thời cán cân chắc chắn sẽ mất cân bằng vị thế quan hệ giữa hai người sẽ thay đổi mạnh mẽ, cho nên anh không thể biết được.
Quý Thính không giỏi nói dối, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Không biết anh ấy có ở đây hay không, chúng tôi đã lâu không có liên lạc.”
Anh ăn cháo, không trả lời.
Quý Thính nhìn thấy anh như vậy, giây tiếp theo đến gần anh, cố ý hỏi: “Không phải anh đang ghen đấy chứ?”
Đàm Vũ Trình nhìn cô tiến lại gần, cổ áo trượt khỏi vai, để lộ làn da trắng đầy dấu vết, anh yên lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, mấy giây sau mới nói: “Nếu tôi nói, tôi ghen thì sao?”
Quý Thính ngồi trên ghế sô pha siết chặt đầu ngón tay.