Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 62




Cố gắng thêm được 1 chương nữa. Mai ad xin được nghỉ 1 ngày, mai không có chương mới nha. 😞

~~~~~

Chương 62

Trì Sa Sa bình thường lúc không có tiết học được nghỉ, trên cơ bản đều sẽ ở bên ngoài làm thêm.

Cô không thiếu tiền, thiếu chính là tài nguyên.

Mà làm người tiếp tân vừa vặn thường xuyên có thể ở các loại yến hội đụng mặt người trong giới, mặc dù có lúc sẽ gặp phải mấy tên yêu râu xanh, nhưng càng nhiều hơn vẫn là có thể gặp được người có thể dựa dẫm.

Lúc trước, cô đi đến một tổ sản xuất lớn, diễn một vai nhỏ không có lời thoại, chính là tại một yến hội nào đó gặp được đạo diễn casting của bộ phim điện ảnh kia, đối phương cảm thấy ngoại hình của cô không tệ có thể thử ống kính, liền cho cô danh thiếp.

Mặc dù là một nhân vật rất nhỏ, nhưng lúc ấy người thử vai vẫn rất nhiều. Sau đó Trì Sa Sa đoạt được hạng nhất, thật sự thuận lợi vào tổ.

Từ đó về sau, cô càng cảm thấy được làm tiếp tân ở các loại sự kiện lớn là con đường khả thi, nhưng mà sau đó cô hẹn hò với Hoa Tí, trọng tâm của cô liền đột nhiên đặt ở trên chuyện tình cảm.

Hôm nay, nếu không phải là người bạn ở công ty lễ tân bình thường đối xử tốt với cô bị bệnh, nhờ cô đến làm thay, cô còn thật sự không muốn tới.

Dù sao... Hôm nay chỉ là một cái hội thường niên của công ty này, người trong giới thương nghiệp tới tương đối nhiều, cô căn bản không gặp được tài nguyên hữu dụng.

Người phụ trách của công ty bên này là một anh trai vẻ mặt hiền hòa, sau khi dặn dò các cô vài câu nên làm những gì, liền vội đi làm chuyện khác.

Cách thời gian bắt đầu niên hội còn có mười mấy phút đồng hồ, Trì Sa Sa liền lợi dụng thời gian này, cùng những tiếp tân khác dắt nhau đi thay quần áo.

Mới vừa muốn nhét quần áo vừa thay ra cùng với túi vào bên trong ngăn tủ, điện thoại di động của Trì Sa Sa chợt vang lên.

Cầm lên nhìn một cái, gọi điện thoại tới là Hứa Nùng.

"A lô, bạn học Tiểu Hứa." Giọng Trì Sa Sa giống như lúc bình thường rất vui vẻ, vừa sửa sang sườn xám trên người, vừa lên tiếng với bên kia.

"Sa Sa, ta nhớ cậu nói hôm nay phải thay người ta làm thêm? Nếu tớ nhớ không nhầm, cậu nhắc tới trên WeChat, là tập đoàn Chu thị?"

Trì Sa Sa ở bên kia "Ừ" một tiếng: "Đúng, chính là Chu thị, sao thế?"

Hứa Nùng ở bên kia chần chờ một chút, "Vậy... Tớ có thể qua đó tìm cậu không?"

Trì Sa Sa sửng sốt một chút, động tác kéo váy cũng ngừng lại, cô cảm nhận được Hứa Nùng có chút không thích hợp, do dự trong giây lát, đáp: "Được, cậu tới đi, tớ thấy người phụ trách bên này rất tốt, lát nữa tớ nhìn xem có thể xin anh ta một tấm thiệp mời hay không, cậu giả thành nhân viên trà trộn vào hẳn là có thể được."

Hứa Nùng ở bên kia trầm giọng nói câu "Cám ơn", tiếp đó liền cúp điện thoại.

Sau khi cắt đứt điện thoại, đầy trong đầu Trì Sa Sa là cảm giác nghi hoặc.

Hứa Nùng bình thường tuy rằng chơi cùng các cô, nhưng cũng rất ít khi chân chính mở miệng yêu cầu các cô cái gì, cô và Lưu Ngải từng lén lút tán gẫu, cảm thấy cô nàng này là kiểu người không quá muốn tìm phiền toái cho người khác.

Cho nên lúc bình thường, các cô nhìn thấy cái gì có liên quan đến Hứa Nùng, đều sẽ chủ động thay cô làm trước, không cần cô mở miệng.

Nhưng hôm nay... Bạn học Tiểu Hứa người không thích gây phiền toái, vậy mà lại chủ động mở miệng với cô.

Nếu không phải là thời gian gấp rút, cô tuyệt đối muốn nói chuyện này với Lưu Ngải.

Cũng không biết Hứa Nùng muốn tới niên hội này làm cái gì nha? Chẳng lẽ là thu được tin tức gì, sẽ có đạo diễn lớn nào đó cũng tới tham gia sao?

Cô cũng không tưởng tượng quá nhiều, dựa theo lời vừa mới nói, tìm người phụ trách kia muốn một tấm thiệp mời.

Quá trình vẫn rất khó khăn, Trì Sa Sa còn nói dối, nói muốn tới đây chính là chị gái của cô, vốn chính là nhân viên của Chu thị, nhưng bởi vì làm mất thiệp mời, hiện tại không biết làm thế nào.

Lại đáng thương nói chị gái kia của cô bình thường làm việc rất chăm chỉ a, không dễ dàng có cơ hội có thể mở mang kiến thức bằng trường hợp lớn này, kết quả lại ngâm nước nóng.

Người phụ trách kia rất thích Trì Sa Sa, ngược lại cũng không gây khó dễ, trực tiếp lấy một tấm thiệp mời còn dư cho cô.

Cuối cùng, người phụ trách nói: "Thiệp mời đưa ra ngoài rồi nhanh chóng quay lại a, tôi đã xác định cô cùng một cô bé khác phụ trách rượu ở bên trong, về sau lại sẽ cho các cô hồng bao."

Trì Sa Sa vừa nghe thế liền cười, nhanh chóng nói cảm ơn, còn nói có cơ hội sẽ mời người phụ trách ăn bữa cơm.

Sau đó Trì Sa Sa sợ chậm trễ chính sự, liền đưa thiệp mời cho anh bảo vệ ở cửa, cũng tiện thể gọi điện thoại dặn dò Hứa Nùng, cô qua đây trực tiếp tìm bảo vệ muốn thiệp mời là được.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cô theo lời người phụ trách, tiến vào hội trường niên hội.

Lúc này cách thời gian mở màn của niên hội chỉ còn lại có mấy phút đồng hồ, khách khứa lui tới đã đến hơn phân nửa, Trì Sa Sa bưng khay rượu, đi về phía trung tâm hội trường, thỉnh thoảng có người lấy một chén rượu từ trong khay của cô, cô liền mỉm cười đáp lại.

Rất nhanh, rượu trong khay không còn, cô mới vừa muốn xoay người lại đi xếp đầy, nhưng vô ý nhìn thấy một người.

Chính xác mà nói, là một người đàn ông đứng ở giữa hội trường được mọi người vây xung quanh.

Người đàn ông kia một thân tây trang màu đen, kiểu dáng là loại đại chúng phổ thông nhất, nhưng là mặc ở trên người hắn, lại vô cùng gọn gàng phẳng phiu. Hai đùi thu vào bên trong quần tây, thon dài thẳng tắp.

Trì Sa Sa lúc ấy chỗ đứng vừa vặn là mặt bên của người đàn ông kia, mặt nghiêng của hắn đường nét vô cùng rõ ràng, dưới cằm ở giữa không trung vẽ ra một đường cong thẳng tắp, đặc biệt tinh xảo dễ nhìn.

Trên tay hắn cầm một ly champagne, tay hơi hơi nâng lên, đồng hồ đắt tiền trên cổ tay ở dưới ánh sáng của đèn treo ở hội trường, tản ra tia sáng lạnh. Giống như con người hắn, mười phần quý khí.

Nhưng những cái này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là...

Sao cô lại cảm thấy người đàn ông này nhìn quen mắt như vậy a?! Sao lại có chút giống vị Chu soái ca kia của nhà đồng chí Tiểu Hứa a?

Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại cảm thấy có chút không đúng, người đàn ông này, bỏ qua hết mọi thứ bên ngoài không nói, chỉ nói thân phận của hắn.

Người này rõ ràng là một nhân vật lớn, vây xung quanh hắn không thiếu người mà Trì Sa Sa đã gặp qua lúc làm lễ tân trước kia, có vài vị còn là tổng giám đốc của một công ty, tuy rằng nói dùng nịnh nọt lấy lòng để hình dung có chút khoa trương, nhưng là những người đó đứng ở đàng kia, cũng tuyệt đối là lấy người đàn ông kia làm trung tâm.

Lúc này, có đồng nghiệp gọi Trì Sa Sa một tiếng, cho nên cô không kịp suy nghĩ tỉ mỉ, cũng không có thời gian lại quan sát nhiều, sau khi có chút nghi hoặc lại nhìn về bên đó một cái, liền vội vàng xoay người bận rộn chuyện khác.

...

Bên kia, Chu Khởi đang bị ông nội Chu tự mình giới thiệu một hồi, người vây ở bên cạnh hắn vẫn luôn không dứt.

Không dễ dàng gì tán gẫu xong một lượt, Trần Tiến cuối cùng tìm cơ hội chen đến bên cạnh hắn.

"Chậc, người anh em, đừng nói a, sau khi cậu ăn mặc nghiêm chỉnh, cũng biến thành hình người nha." Trần Tiến vừa đánh giá hắn, vừa cảm thán, "Lát nữa Hoắc Tam và Thẩm Mộ Ngạn cũng sẽ qua đây, đoán chừng bọn họ nhìn đến dáng vẻ của cậu như vậy, cũng sẽ giật mình."

Lời này quả thật không phải giả.

Cuộc sống trước kia của Chu Khởi, trên cơ bản không tham dự vào các trường hợp trang trọng, cho dù có tránh không khỏi, hắn cũng ăn mặc vô cùng tùy tiện.

Hôm nay, bộ này là mẹ Chu cứng rắn bắt hắn thay, còn không ngừng nhắc mãi, nếu đã muốn lấy thân phận cậu chủ của Chu gia thể hiện, thì không thể lại tiếp tục lông bông, nếu không ném đi chính là bộ mặt của Chu gia.

Chu Khởi luôn luôn không có cách nào với mẹ hắn, cho nên chỉ có thể theo lời bà nói, thay bộ đồ nghiêm chỉnh tới hội trường.

Nhưng mà lời của Trần Tiến cũng không thể gợi lên gợn sóng gì trong lòng hắn, hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, mặt mày lại hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Trần Tiến thấy, có chút ghét bỏ, "Cậu không phải chứ, anh em mới tán gẫu với cậu một lát cậu đã cảm thấy lãng phí thời gian rồi? Ở trước mặt tớ bắt đầu tính giờ? Thế nào? Về sau nói chuyện phiếm với cậu còn phải thu phí à?"

Chu Khởi biết hắn nhàn rỗi tìm việc, cho nên lười để ý đến hắn.

Bản thân sốt ruột chính là cái niên hội này thoạt nhìn thời gian vừa lâu vừa nhàm chán, tuy rằng hắn đã gửi WeChat cho cô nàng nhà hắn, nói sau khi kết thúc lập tức gọi điện thoại cho hắn, sau đó hắn đi qua đón cô. Nhưng là bên kia chậm chạp không đáp, hắn cũng sợ là cô không nhìn thấy.

Vì thế lúc này nhìn đồng hồ, là muốn nhìn xem cách thời gian hắn lên đài phát biểu còn bao lâu, nói xong sớm rời đi sớm, cũng bỏ được ở trong này chuyện ứng phó người mà hắn không muốn ứng phó.

Lúc này, lại có người đi về phía Chu Khởi bên này, đúng ra mà nói là hai người.

Một vị lớn tuổi, một vị là thanh niên trẻ tuổi.

Vị lớn tuồi kia là đối tác làm ăn của Chu thị, vài năm trước lúc công ty còn không tệ lắm, quan hệ của bọn họ và Chu thị trên cơ bản là hai bên cùng có lợi. Nhưng những năm này Chu gia phát triển càng ngày càng lớn mạnh, mà công ty của bọn họ bắt đầu dần dần suy yếu, tuy rằng cũng vẫn có thể duy trì lợi nhuận, nhưng là so với Chu gia, đã là kém hơn một đoạn lớn.

Cho nên về sau Chu thị và ông ta vẫn luôn không ngừng hợp tác, trong lòng ông ta ngoại trừ có một chút cảm kích ra, bình thường cũng là mang theo ý lấy lòng.

Lần này biết cậu chủ của Chu gia chuẩn bị tiếp nhận quản lý Chu thị, ông ta liền nhanh chóng tới tham gia niên hội.

Mà bên cạnh ông ta cũng không phải ai khác, là bạn tốt của con trai ông ta, đồng thời cũng là ảnh đế hiện tại rất nổi tiếng ở trong nước, Bùi Ngọc.

Bởi vì Bùi Ngọc nói đối với niên hội này rất có hứng thú, ông ta liền mang theo hắn cùng nhau tới đây. Hơn nữa ông ta cũng cẩn thận thầm nghĩ, Bùi Ngọc nói như thế nào cũng là một ảnh đế, loại đại thiếu gia kia như Chu Khởi bình thường hẳn là cũng sẽ chú ý tới giới giải trí đi? Đến lúc đó ông ta mang theo một thanh niên có danh tiếng, cũng có thể nói chuyện được với vị thiếu gia kia.

Cho nên lúc này, khi mang theo Bùi Ngọc tới, vị lớn tuổi kia khuôn mặt đầy ý cười.

"Chu thiếu, xin chào, tôi là ủy viên quản trị của công ty hợp tác với Chu thị, tôi là... Đây là danh thiếp của tôi."

Người lớn tuổi kia vừa nói vừa đưa danh thiếp về phía Chu Khởi bên kia, nhưng không ngờ đến Chu Khởi căn bản ngay cả nhìn cũng không nhìn ông ta một cái, ánh mắt ngược lại là vẫn luôn lạnh lùng liếc về phía Bùi Ngọc.

Người lớn tuổi kia cũng là gặp qua rất nhiều người có bối cảnh lớn, người gì thái độ gì ông ta đều đã gặp qua, cho nên lúc này bị Chu Khởi đối xử lạnh nhạt cũng không có phản ứng gì lớn, rất thong dong thu lại danh thiếp, sau đó lại chủ động giới thiệu Bùi Ngọc cho Chu Khởi làm quen.

"Chu thiếu, vị này chính là cháu của tôi, ngài hẳn là có chú ý tới giới giải trí đi? Hắn ở trong giới rất nổi, từng đạt được rất nhiều giải thưởng lớn, cũng lấy được vài cái vòng nguyệt quế ảnh đế trong ngoài nước. Lần này đến..."

Sau khi người lớn tuổi kia nói xong, Chu Khởi vẫn như trước không có động tác gì.

Ngược lại là Bùi Ngọc, thần thái rất tự nhiên lấy từ chỗ người phục vụ hai ly champagne, hơi hơi nhếch môi, mang theo loại ý cười giả dối mà hắn bình thường am hiểu nhất kia.

"Chu thiếu, ngưỡng mộ đã lâu."

Sau khi nói xong, Bùi Ngọc giơ ly champagne về phía Chu Khởi bên kia.

Ánh mắt của đại đa số người ở bốn phía giờ phút này đều tập trung ở chỗ này, dù sao hai tiêu điểm bắt mắt nhất trong cả hội trường, hẳn chính là Chu Khởi và Bùi Ngọc đi.

Bọn họ một người là cậu chủ của Chu gia, một người là siêu sao điện ảnh, hơn nữa hai người đàn ông ngoại hình cùng khí chất đều xuất xắc, bọn họ cùng đứng ở nơi đó, muốn không bị chú ý cũng khó.

Mà Bùi Ngọc cũng chính là nghĩ tới điểm này, cho nên mới dám chủ động theo tới.

Hắn cảm thấy bản thân hôm đó sẽ bị đánh một trận không kiêng nể gì như vậy, hoàn toàn là bởi vì xung quanh không có người, Chu Khởi mới có thể không để ý hình tượng như vậy.

Nhưng hôm nay, loại ngày này trường hợp này, hắn lại lấy thân phận thiếu gia của Chu gia xuất hiện, cho dù chán ghét mình thì thế nào, khẳng định cũng phải đối diện cười ba phần.

Hắn hôm nay đến, cũng là vì nhìn xem, lát nữa sau khi Hứa Nùng tới đây, vị đại thiếu gia này muốn kết thúc như thế nào.

Đã hạ quyết tâm ở đây đến phút cuối, vậy giờ phút này cũng không cần thiết che giấu gì nữa, cho nên, hắn chủ động chào hỏi.

Hắn nghĩ đến đây, ý cười trên mặt càng đầy, tay giơ cốc cũng chậm chạp không thả xuống, giống như là chờ Chu Khởi đón lấy.

Nhưng Chu Khởi chỉ tùy ý nhìn hắn một chút, sau đó cằm hơi hơi giương lên, hướng về bên phía người phụ trách ra dấu.

Người phụ trách nhanh chóng chạy chậm qua, sau khi dừng lại hướng về phía Chu Khởi nói: "Chu thiếu, ngài gọi tôi?"

"Ừ." Vừa nói chuyện, Chu Khởi vừa tùy ý chỉ ngón tay về phía Bùi Ngọc, "Cậu mời tiểu minh tinh tới trợ hứng cho niên hội sao?"

Khi hắn nói chuyện, giọng điệu là vẻ rất tùy ý, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn về phía Bùi Ngọc, giống như là đang thảo luận một vật dư thừa.

Mà hình dung đối với đối phương nghe cũng rất khinh thường, tiểu minh tinh...

Bùi Ngọc bỏ đi thân phận của Bùi gia không nhắc tới, liền chỉ nói đến bản thân hắn, ở trong giới giải trí cũng có chút địa vị hết sức quan trọng, hiện tại lại bị vị đại thiếu gia này hình dung thành tiểu minh tinh trợ hứng...

Người ở xung quanh cũng đã nhận ra một tia không thích hợp, dựng thẳng lỗ tai càng cẩn thận hướng về phía bên này lắng nghe.

Người phụ trách kia rõ ràng có chút ngoài ý muốn, nhìn Bùi Ngọc một chút, lại nhìn Chu Khởi một chút, cuối cùng lựa chọn một câu trả lời chung chung, nói: " Vị này cũng không phải công ty chúng ta mời tới."

"Không phải là Chu thị mời, các ngươi sao người nào cũng để cho vào hội trường? Xem đây là cái chợ? Người có thân phận gì cũng có thể tiến vào?"

Lời này khiến cho những người có mặt đều sửng sốt, nhất là người lớn tuổi mang theo Bùi Ngọc tiến vào kia.

Ông ta nhanh chóng giảng hòa, muốn vãn hồi chút không khí.

"Cái đó, Chu thiếu, ngài hiểu lầm rồi. Tôi vừa nãy giới thiệu nhầm, đứa cháu này của tôi ngoài sự nghiệp diễn viên, hắn cũng là thiếu gia của Bùi gia, chính là công ty Bùi thị, ngài hẳn là từng nghe nói đi? Hôm nay mọi người làm quen một chút, hôm nào đó nói không chừng Chu thị và Bùi thị sẽ hợp tác thì sao!"

Chu Khởi một tay cắm túi quần tây, rủ mí mắt, nhẹ nhàng liếc một cái về phía người đang nói chuyện bên kia.

" Chu gia chúng ta từ trước đến nay không hợp tác với công ty nhỏ không có tên tuổi. Công ty Bùi thị?" Nói rồi, Chu Khởi nhìn thoáng qua Trần Tiến ở bên cạnh, "Cậu từng nghe qua sao?"

Trần Tiến đương nhiên từng nghe qua, chẳng qua lúc này cũng đương nhiên muốn đứng ở bên phía huynh đệ của mình.

Cho nên một đôi mắt hoa đào của hắn phiếm cười, nói câu: "Chưa nghe a."

Mấy câu nói đó, khiến cho những người ở chung quanh đều hít một hơi khí lạnh.

Nhất là vị lớn tuổi mang theo Bùi Ngọc tiến vào kia, ông bây giờ ngược lại cũng không muốn nói lời tốt gì cho Bùi Ngọc nữa, ông ta chỉ sợ dẫn lửa đốt tới trên người mình.

"Chu thiếu, ngài nghe tôi nói, tôi thật xin lỗi, lần này..."

"Biết có lỗi liền nhanh chóng dẫn người cút đi."

Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn nhàn nhạt liếc về phía Bùi Ngọc, mang theo tư thái người ở trên cao nhìn xuống.

"Dù sao cửa của Chu thị chúng ta, không phải chó mèo nào cũng có thể tiến vào."