Edit: A Uyển
"Nhan Nhan, giữa trưa đi ăn cơm với cậu đi, hôm nay cậu dẫn con đi ăn món ngon."
Lê Thanh Yến nháy mắt với Lê Nhan, trên mặt lộ ra nụ cười giống như đang dụ trẻ con vậy.
"Lục Lâm, cháu là bạn của Lê Nhan đúng không, cùng đi nào." Lê Thanh Yến quay đầu nhìn về phía Lục Lâm, tranh thủ cơ hội này quan sát thêm thằng bé.
Hai người đều không có ý kiến.
Bởi vì sự việc tối hôm qua, lại thêm hôm nay phải ở trong văn phòng cả ngày, hai đứa không còn đủ sức quay lại lớp học, thà rằng nghỉ một buổi ra ngoài ăn cơm nạp năng lượng cho buổi chiều còn hơn.
Lê Thanh Yến định đến một nhà hàng Hàn Quốc, trên xe, Lục Lâm và Lê Nhan cùng ngồi ở hàng ghế sau.
Bỗng dưng, Lục Lâm ghé sát vào bên tai Lê Nhan nhỏ giọng nói mấy câu. Hô hấp khi có khi không phả vào vành tai trắng nõn, Lê Nhan biểu cảm khẽ biến, nhịn nửa ngày mới không đẩy Lục Lâm sang một bên.
"Lê Nhan, mày ở nhà tên là Nhan Nhan hả?" Thực ra, Lục Lâm đã rối rắm cái vấn đề này từ nãy rồi, Lê Thanh Yến một tiếng hai tiếng đều gọi Nhan Nhan, lần đầu tiên Lục Lâm nghe có người gọi Lê Nhan như vậy.
"Ừm." Lê Nhan tùy tiện ừm một tiếng, không tiếng động ngồi dịch sang bên kia.
"Nhan Nhan....." Ai ngờ rằng Lục Lâm cũng theo đà ngồi dịch qua, lại dán người bên cạnh Lê Nhan.
Lê Nhan:........
Chỗ ngồi trong xe lớn như vậy, có cần ngồi gần như vậy mới nói chuyện được không?
Hô hấp nóng hổi của Lục Lâm vẫn quanh quẩn bên cổ, lỗ tai Lê Nhan đã muốn đổi màu từ trắng tuyết sang hồng phấn luôn rồi. Lê Nhan mím môi, cố gắng bỏ qua cảm xúc khác thường này.
"Nhan Nhan." Lục Lâm lại gọi một lần nữa. Trong khoảng không nhỏ hẹp, thanh âm trầm thấp của thiếu niên vang lên, chậm rãi gọi nhũ danh của Lê Nhan, mang theo một tia lưu luyến không rời.
Khẽ nâng đuôi mắt hẹp dài, Lục Lâm giương cao khóe môi, đột nhiên bật cười thành tiếng, "Xì, Lê Nhan, sao nhũ danh của mày nghe đáng yêu cứ như con gái vậy?"
Cái tên Lê Nhan đã nghe có vẻ hơi nữ tính rồi, tên ở nhà còn là Nhan Nhan nữa?
Ai con trai con đứa mà tên như vậy chứ?
Lê Nhan nghe thấy liền nghiên đầu nhìn sang, đôi mắt đen nhán lẳng lặng nhìn chằm chằm Lục Lâm.
Con ngươi thâm sâu lại trong trẻo, lúc Lê Nhan chuyên chú nhìn qua, trong đôi mắt như chứa đựng cả một dòng sông. Rõ ràng là trong suốt có thể nhìn thấy đáy, nhưng lại giống như đang che dấu điều gì đó.
Cô có chút lo lắng Lục Lâm nhận ra điều gì bất thường, sắc mặt càng thêm hờ hững, thể hiện cô không mấy hứng thú cái chủ đề này.
Lục Lâm trong gang tấc nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp, lại thêm đối diện với khuôn mặt đó, lập tức ngồi dịch sang bên cạnh.
Lê Nhan dù sao cũng là con trai, hắn lại nói tên người ta giống con gái, có thể không mất hứng sao, Lục Lâm dừng một chút, "Tao không có ý gì đâu, chỉ cảm thấy... cái tên "Nhan Nhan" rất dễ nghe mà."
Lê Thanh Yến đang lái xe ở đằng trước nghe xong mỉm cười, cũng tham gia vào câu chuyện.
"Lê Nhan nhà cậu hồi nhỏ dễ thương lắm, đáng yêu tinh xảo hơn cả con gái nên mẹ nó mới coi nó như con gái mà nuôi, lấy luôn nhũ danh là Nhan Nhan, gọi như vậy cũng quen rồi."
Được Lê Thanh Yến nói đỡ cho, biểu tình Lê Nhan mới thả lỏng hơn rất nhiều.
"Thì ra là như vậy ạ." Lục lâm gật gật đầu.
Len lén nhìn sang Lê Nhan, Lục Lâm không khỏi cảm thán trong lòng, đâu phải hồi nhỏ mới dễ thương đâu, bây giờ còn đẹp hơn vậy nữa kìa.
Nghe cậu Lê Nhan miêu tả, Lục Lâm không kiềm được não bổ một chút bộ dáng Lê Nhan hồi nhỏ được mẹ diện cho váy áo như bé gái là như thế nào, chắc chắn là...
Đáng yêu xỉu luôn quá.
Tâm khẽ động, Lục Lâm lại sáp tới trước mặt Lê Nhan, khóe môi khẽ nâng, lộ ra một nụ cười vừa ung dung lại vừa quyến rũ.
"Không ấy, tao cũng gọi mày là Nhan Nhan được không?"