Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Chương 55: Cậu út nhà họ Lê (5)




Edit: A Uyển

Chủ nhiệm giáo dục:???

Nhìn thấy vẻ mặt Lê Thanh Yến khăng khăng cháu nhà tôi làm cái gì cũng đều hợp tình hợp lý, người có kinh nghiệm như chủ nhiệm Hoàng cũng cảm thấy không nói nên lời.

Chủ nhiệm Hoàng vốn cho rằng vị phụ huynh của Lê Nhan sẽ dễ nói chuyện hơn một chút, nhưng xem ra còn hùng hổ hơn cả mẹ Trầm bên kia.

Mẹ Trầm cố tình gây sự là thật, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một người phụ nữ đanh đá mà thôi, còn người nam nhân toàn thân đều mang phong thái doanh nhân thành đạt như Lê Thanh Yến, từ lúc bước vào mày không nhíu mà nói rõ ràng cháu nhà tôi không có lỗi, tựa như đang đám phám một vụ làm ăn lớn, cô chủ nhiệm cảm thấy vụ việc lần này có nguy cơ ảnh hưởng trực tiếp đến chức vị nhất từ lúc nhậm chức đến giờ.

Tuy trong lòng cũng biết rõ lời của vị họ Lê đây là sự thật.Nhưng mà....

"Lê tiên sinh, chúng tôi đảm bảo rằng sẽ tiến hành họp hội đồng kỷ luật đối với em Trầm Nam, em ấy khiêu khích đánh nhau trong trường là không đúng, nhưng cũng không thể dùng bạo lực để giải quyết, gặp khó khăn thì các em ấy có thể tìm thầy cô hoặc gọi cảnh sát để xử lý..."

Cô chủ nhiệm còn chưa nói hết, Lê Thanh Yến đã nâng tay lên dừng lời nói."Có vấn đề gì thì tìm giáo viên? Vậy là nói cháu tôi phải ngoan ngoãn bị đánh xong thì mới đi tìm giáo viên?" Lê Thanh Yến mở miệng, lời nói tiếp theo còn mang theo vài phần nguy hiểm, "Xin hỏi, dựa vào cái gì mà cháu tôi phải chịu như vậy?"

Quay đầu nhìn về phía Lê Nhan, giọng Lê Thanh Yến một giây liền mềm dịu hẳn, vẫy vẫy tay, "Nhan Nhan, lại bên người cậu đi.""Tay của Trầm Nam, là cháu làm đúng không?"Lê Nhan mặt không đổi sắc nhìn hai cục bột trên tay Trầm Nam, gật đầu thừa nhận. "Vâng, là cháu làm."

Bên tai nghe thấy lời của Lê Nhan, ánh mắt Lục Lâm trầm xuống, bước tới phía trước, sóng vai đứng cạnh Lê Nhan."Thưa cô, em xin bổ sung một câu. Lê Nhan đánh tay phải, còn em đánh tay trái ạ." Lục Lâm hơi nhướn mi - nhẹ nhàng bâng quo mà nói.

Mà lão Dương đứng gần đó quan sát tình huống, thấy 2 đứa đứng chung một chỗ, trong lòng sắp trụ không nổi nữa rồi.Trầm Nam đứng đối diện vốn đang kinh sợ cũng sắp không kiềm chế được khi nghe 2 người không chút để ý nói ra, nếu giáo viên bên cạnh không ngăn lại, chắc lại xông lên nháo nhào một phen.

Hai đứa này trước mặt cha mẹ thầy cô mà còn kiêu ngạo được sao?Hợp lại ăn hiếp người khác hả?

Lê Thanh Yến còn không thèm liếc nhìn Trầm Nam, trên môi vẫn là ý cười thản nhiên, nhẹ gật đầu, "Ừm, đánh rất tốt. Nhưng mà Nhan Nhan à, cậu cảm thấy chỉ trật khớp thôi thì không đủ, vẫn còn ra tay hơi nhẹ. Lần sau chú ý nhé."

Người đàn ông bâng quơ nói một câu, cộng với ý cười ung dung, bộ dáng giống như đang khen ngợi cháu làm tốt lắm.Các giáo viên: "...."Trầm Nam: "...."

Vờ lờ, vị phụ huynh của Lê Nhan không chơi kiểu bình thường rồi.

Còn.... cảm thấy xuống tay hơi nhẹ?

Trầm Nam nghe xong lòng tức anh ách, định đáp trả một chút, nhưng lại thấy ánh mắt như có như không của Lê Thanh Yến nhìn sang....

Động đậy cũng không dám.

"Người bị đánh chính là con tôi, hai cánh tay đều gãy, cậu đây còn thấy cháu cậu ra tay còn nhẹ?! Nhà các người dạy con kiểu gì vậy, không biết dạy con hả?" Mẹ Trầm tức giận phát run, dáng vẻ kiêu căng bệ vệ, nhưng thật ra là cố ý giả đáng thương với giáo viên, "Thầy cô xem xem, đây là thái độ gì vậy! Chuyện này tuyệt đối không thể cho qua!"

Lê Thanh Yến vẫn một mực thản nhiên, chỉ dùng 1 ngón tay gõ gõ mặt bàn, không chút hoang mang nói: "Đúng lúc tôi cũng cho rằng việc này phải làm cho ra lẽ."

Mẹ Trầm: "?"

"Tối qua, việc em Trầm Nam này đánh nhau với Lục Lâm và Lê Nhan cũng có thể cấu thành tội cố ý gây thương tích cho người khác. Nếu vậy, chúng ta ra tòa gặp."

Đan mười ngón tay lại với nhau, từ đầu đến cuối bộ dạng Lê Thanh Yến đều là thong dong bình tĩnh.Mọi thứ nằm trong lòng bàn tay, nắm chắc phần thắng.