Edit: A Uyển
Hắn vốn dĩ cũng không phải là học sinh chăm ngoan gì cho cam, bị kỷ luật hay viết kiểm điểm riết rồi cũng quen.
Nhưng Lê Nhan lại không như vậy.
Loại người như cậu ta từ nhỏ đến lớn đều là "con nhà người ta", sợ là còn chưa bao giờ bị gọi phụ huynh.
Có khi còn không biết viết bản kiếm điểm viết ấy chứ.
Sự việc hôm nay đều do hắn, vốn không liên lụy đến Lê Nhan.
Bên tai vang lên lời nói của Lục Lâm, Lê Nhan nhìn thấy vẻ mặt anh hùng xả thân vì chính nghĩa làm người người cảm động của Lục Lâm, ý cười liền lóe lên trong đáy mắt.
Đối với đề nghị lần này của Lục Lâm, Lê Nhan không nói là đồng ý hay không, chỉ nhìn chiếc xe mà Lê gia phái tới đang đậu ở ven đường, nhẹ nhàng nói, "Không còn việc gì thì tôi về đây."
Lục Lâm chỉ đành gật gật đầu, "Ừm, tao cũng về đây."
"Lục Lâm."
"Hửm?"
Lúc chuẩn bị bước lên xe, Lê Nhan đột nhiên gọi Lục Lâm.
Nhớ lại sự việc ngày hôm nay, thiếu niên cao gầy đứng cách đó không xa, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt, lời nói ngược lại có chút ôn hòa.
"Lúc về nhà, cậu nhớ bôi thuốc giảm sưng. Còn có...."
Lê Nhan dừng một chút, "Mặt của cậu hình như hơi sưng đó."
"...."
——
Nghe thấy câu cuối cùng của Lê Nhan, Lục Lâm không nhịn được giật giật khóe miệng.
Chuyện đầu tiên Lục Lâm làm khi vừa về đến nhà là chạy vào nhà vệ sinh soi gương.
Nâng mặt nhìn kỹ từ trái qua phải, sắc mặt lập tức sa sầm.
Giống như lời Lê Nhan nói, bên mặt phải của hắn có hơi sưng, trông có phần buồn cười.
Hình như là lúc đánh nhau không để ý.
Cmn!
Nhớ tới lúc nãy tên Trầm Nam còn đứng một bên "thổi gió", Lục Lâm chỉ hận không thu thập tên đó ngoan ngoãn một chút.
Đánh người không đánh mặt, con hàng này thật không biết xấu hổ.
Còn có....
Một gậy kia của Trầm Nam, Lục Lâm hôm nay sẽ ghim chặt trong lòng, mắt phượng hơi nheo lại, khóe miệng mang theo vài phần lệ khí.
Tên đó chắc chắn là chưa bị đánh đủ....
Rũ mi mắt, thu lại cảm xúc trong đôi mắt, Lục Lâm ra ngoài tìm quản gia lấy khăn mặt với đá chườm lên chỗ bị sưng bên má, vừa chườm đá vừa nhìn chằm chằm vào gương, mãi đến khi tiêu hết sưng, mới tắt đèn đi ngủ.
....
Sáng sớm ngày hôm sau.
Văn phòng chủ nhiệm.
Đêm qua lúc Dương Toàn nhận được điện thoại của phòng bảo vệ báo lớp có người đánh nhau, người đầu tiên Dương Toàn nghĩ tới đó chính là Lục Lâm. Thậm chí còn không hề cảm giác sẽ có một ngoại lệ nào khác.
Mấy ngày này biểu hiện của Lục Lâm rất tốt, nhưng Dương Toàn vẫn cảm thấy cậu nhóc sẽ không kiên trì được lâu.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Quả nhiên, không an phận được bao lâu lại đánh nhau rồi.
Hai năm nay, Dương Toàn đã nhận không biết bao nhiêu cuộc điện thoại tương tự như vậy rồi, trong lòng chẳng hề nao núng, chỉ sợ là tháng này điểm thi đua lớp 11-2 lại đứng bét rồi. Chỉ có điều... lúc bắt máy còn nghe bảo vệ nói ra một cái tên.
Một cái tên trực tiếp khiến cho lão Dương ngây ngẩn cả người.
Trời đất ơi, Lê Nhan và Lục Lâm cùng nhau...... cùng nhau đánh nhau?
Không phải lộn rồi chứ?
Chuyện này không chỉ nghiêm trọng không đâu, mà là vô cùng nghiêm trọng đó!
Tin tức động trời này làm cho Dương Toàn ngủ không nổi, sáng sớm liền vác đôi mắt gấu trúc chạy tới trường, trực tiếp gọi Lục Lâm và Lê Nhan lên văn phòng làm việc.
"Tụ tập đánh nhau trong trường không phải là chuyện nhỏ, hậu quả rất lớn, phải bị trừng phạt thích đáng! Đã xảy ra chuyện gì? Nhất là Lê Nhan, tại sao em cũng liên quan đến việc này?" Cảm xúc của chủ nhiệm lớp có chút kích động, lúc nói chuyện nước miếng bay tứ tung, Lê Nhan và Lục Lâm không hẹn mà yên lặng lùi lại mấy bước.
"Phụ huynh đâu? Không phải hôm qua tôi bảo mời phụ huynh lên nói chuyện sao? Chuyện này tôi phải trao đổi với phụ huynh mới được!"
"Chủ nhiệm, ba mẹ em đều không có nhà, không đến trường được." Lục Lâm không nhanh không chậm đáp.
"Thầy Dương, còn ba mẹ em đều ở nước ngoài." Ngay sau đó, Lê Nhan cũng lên tiếng.
Thầy chủ nhiệm: "......"