Đồng Tiền Kham Thế

Quyển 5 - Chương 85: Sơn cốc trận – 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

109

Cùng lúc đó, trên con đường cái ở ngoại thành phủ Võ Xương, một đội ngũ rất dài đang lao băng băng. Đoàn người này đều mặc một thân áo trắng, vạt trước thêu thú văn cổ xưa, trên mặt đeo mặt nạ dữ tợn mà trang nghiêng, khi giục ngựa tốc hành, y bào tuyết trăng tung bay như sương gió.

Chẳng phải ai khác mà chính là đội ngũ trừ tà do Thái Bốc và Thái Chúc dẫn đầu.

Lúc trước khi đi qua phủ Võ Xương, bọn họ nghe người qua đường nói rằng đã có hai đội nhân mã của Thái Thường tự đi qua phủ Võ Xương, khiến bách tính chung quanh vừa hiếu kỳ vừa kinh hãi. Suy cho cùng có thể xuất động nhiều nhân mã của Thái Thường tự như vậy, ắt hẳn chẳng phải chuyện tốt lành gì, không phải nơi nào có đại tai đại nạn thì là điềm báo đại hung liên quan đến an nguy của triều đình.

Hai năm nay vốn có chút dấu hiệu năm hạn bất lợi, nóng lạnh bất ổn, khi thì hạn hán khi thì lũ lụt, rét đậm đến sớm hơn trước kia, ban ngày cũng kéo dài hơn, như thể thu hết hai mùa xuân thu vào trong tay áo, tuyết lớn đổ từ Mạc Bắc đến Lĩnh Nam, lạnh đến kinh người, đồng thời còn kèm theo mưa thường xuyên, ép bách tính tới mức không kịp thở dốc, như thể ngày đông này chẳng có điểm cuối…..

Vốn chỉ là một vài lời tán dóc vô căn cứ truyền lưu trên phố, như là chân long trụy hải thế đạo bất bình, có vài người tin, vài người thì chẳng để tâm. Hiện giờ nhân mã của Thái Thường tự liên tiếp xuất hiện, thần thái vội vàng, những người vốn không tin đều không khỏi thấp thỏm, như thể trên đỉnh đầu treo trọng kiếm ngàn cân, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên xuống dưới, khó lòng phòng bị, chẳng hề có dự triệu.

Đoàn người Thái Bốc vốn chỉ là lần theo dấu vết của chân long lúc trước thôi, cũng không có mục đích rõ ràng. Từ lúc nghe được tung tích của mọi người trong Thái Thường tự, họ liền nắm chắc phải đi thẳng tới hướng Tây.

Kết quả chưa bao lâu liền nhận được bồ câu đưa thư của thiếu khanh. Trong thư nói hai ngày này sắp có đại tai, bọn họ nhận được lệnh của quốc sư, đang trên đường chạy tới Động Đình, một toán nhân mã khác thì chạy tới núi Vạn Thạch ở Lâm Giang, Lãng Châu, dặn dò đám Thái Bốc, Thái Chúc nhanh chóng làm xong việc nên làm, đợi quốc sư sai phái.

Quả nhiên, khi bọn họ sắp đi tới phủ Nhạc Châu, ngón tay nắm dây cương của Thái Bốc bỗng dưng hơi nóng. Đôi mày thanh tú giấu sau lớp mặt nạ của nàng khẽ nhíu lại, ghìm cương khiến ngựa dưới thân chậm bước, rời bàn tay kia khỏi dây cương.

Giây phút nàng buông mắt, nơi ngón tay đột nhiên bốc lên một ngọn lửa vàng, cũng không thực sự đốt người, nhưng vẫn có hơi nóng.

Một tờ giấy mỏng lộ ra từ giữa ngọn lửa vàng, theo ngọn lửa dần lụi tắt mà từ từ trở nên rõ ràng.

Thái Bốc nâng tay ra dấu “Dừng bước”, khiến toàn mã đội lập tức ngừng lại, đội ngũ dài dặc dừng chân trước một lối rẽ, Thái Chúc xoay mặt hỏi: “Quốc sư nói gì à?”

“Bảo chúng ta đến Đại Trạch tự trên núi Giang Tùng.” Thái Bốc đưa tờ giấy mỏng cho Thái Chúc.

“Đại Trạch tự? Đó không phải một tòa quỷ tự sao? Tăng lữ cũng chẳng có, bảo chúng ta đến đấy làm gì?” Thái Chúc có chút khó hiểu.

Nhưng quốc sư đã giấy trắng mực đen bàn giao rõ ràng ——

Trên tờ giấy kia viết mấy chữ lời ít mà ý nhiều: Trước giờ Mùi đến Đại Trạch tự, thủ trận.

“Thủ trận?” Thái Chúc sửng sốt.

Thần sắc giấu dưới mặt nạ của Thái Bốc hơi đổi, nàng chần chờ một lát, thấp giọng nói: “Động Đình, núi Vạn Thạch, Đại Trạch tự, ba nơi này cách nhau đến mấy trăm dặm, chúng ta là đi thủ trận, nhóm người thiếu khanh thì sao? Cũng vậy ư?”

“Chắc là không đâu, nếu đúng là thế thì trận này phải lớn đến mức nào? Quả thực là bình sinh chưa thấy bao giờ.” Thái Chúc đáp.

“Nhưng ta cảm giác……” Thái Bốc ngữ khí do dự, ngừng hồi lâu mới nói, “Mà thôi, đến Đại Trạch tự trước rồi tính sau.”

Muốn từ chỗ bọn họ đến được Đại Trạch tự trước giờ Mùi thì có hơi gấp rút, vì thế bọn họ không nấn ná cũng không có thời gian tìm hiểu kỹ, chỉ có thể vẫy tay ra hiệu, lập tức mang theo đại đội chấn tử vung roi thúc ngựa, tiến thẳng đến núi Giang Tùng.

Khi bọn họ vòng qua đường tắt đi tới phủ Nhạc Châu, cùng lúc đó tại đầm hắc thủy, Tiết Nhàn và Huyền Mẫn được bong bóng bao bọc rốt cuộc cũng thoát khỏi đáy đầm chẳng biết sâu bao nhiêu, xuôi dòng mà đi, ngóc đầu lên ở một suối nước.

Khoảnh khắc hai người trồi lên, bong bóng “Póc” một tiếng vỡ tan, khe suối chảy theo vách núi lập tức dội thẳng vào bọn họ.

Cả hai trở mình leo lên bờ, Huyền Mẫn không nói hai lời vẽ một đạo tịnh y chú lên tay mình và Tiết Nhàn, chỉ trong nháy mắt, nước suối thấm đẫm cả người liền bốc hơi sạch sẽ, không sót một giọt, quần áo cũng nhẹ nhàng thoải mái, không hề có cảm giác dính dớp, ngay cả lớp mồ hôi mỏng lúc trước bị hỏa long hun ra cũng chẳng còn lại chút gì.

Tiết Nhàn hài lòng giũ giũ vạt áo đen, gạt mấy giọt nước cuối cùng trên đầu xuống, rồi nhìn bốn phía đánh giá một vòng.

Nơi bọn họ đang ở là một khe núi rất sâu, chênh lệch khá xa so với khe núi Bá Ki nơi có gian trúc lâu của Huyền Mẫn, từ nơi này đưa mắt nhìn lại, chỉ có thể trông thấy núi đá dốc cực cao, một ngọn nối tiếp một ngọn, vừa khéo giống như thể thu ngón tay, nắm bọn họ ở bên trong.

Ngay cả bầu trời cũng bị chia cắt chỉ còn lại một mảnh trên đỉnh đầu, tựa như một giếng sâu thiên nhiên.

“Tổng cộng ba ngọn núi đá.” Tiết Nhàn nâng tay chỉ vào ngọn gần nhất, núi đá cao ngất trong mây, vách sườn dốc thẳng như đao gọt búa xẻ, chỉ có phần đỉnh là cong tựa mỏ ưng, bên dưới tử đằng lớp lớp, giống như một tấm màn xanh rậm rạp, đan xen uốn lượn rũ xuống dưới, “Nhìn quen mắt không.”

Là câu hỏi, nhưng âm cuối lại chắc chắn —— Đây giống hệt như cảnh tượng ở cửa vào động Bách Trùng theo như lời Địch lão đầu kể.

Mặc dù cửa vào trong truyền thuyết này với hai người Tiết Nhàn và Huyền Mẫn đã biến thành cửa ra, song vẫn có thể giúp bọn họ xác định được phương vị đại khái, hiện tại họ quả thực đã đến vùng Hà Sơn, Lãng Châu.

Mà từ lúc ra khỏi đầm nước, Tiết Nhàn liền cảm giác giếng trời của khe núi này cực nặng âm khí, mặc dù không tràn ngập tanh tưởi như thi điếm kia, nhưng vẫn lộ ra thứ mùi mục nát lâu năm, tựa như một cái rương gỗ đóng kín mấy chục năm, bỗng dưng bị người ta mở ra —— Hơi nước ẩm ướt hòa lẫn mùi bụi bặm, luôn khiến người ta cảm thấy vừa cũ kỹ vừa âm khí nặng nề.

Trực giác nói cho y, nơi này từng có người chết.

Không chỉ một ít.

Tiết Nhàn cau mày nhìn cỏ dại bên chân, y dùng mũi chân gạt nhẹ, quả nhiên, phát hiện dưới rễ cỏ là vết máu gần như hòa vào bùn đất.

“Tìm được rồi.” Tiết Nhàn vỗ vỗ Huyền Mẫn.

Nhưng nhất thời không có tiếng đáp lại.

Tiết Nhàn ngẩng đầu nhìn Huyền Mẫn, liền thấy hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt từ bãi cỏ mênh mông như thể vừa hoàn hồn lại, hắn buông mắt nhìn chỗ mũi chân Tiết Nhàn chỉ vào, hiểu ra: “Máu còn chưa đông lại.”

“Ngươi làm sao vậy?” Tiết Nhàn thu chân về, vừa nghe ngóng động tĩnh trong sơn cốc, vừa thấp giọng hỏi Huyền Mẫn một câu.

Huyền Mẫn yên lặng một lát, rồi sau đó chần chờ mở miệng: “Nơi này, hình như ta đã từng đến.”

Tiết Nhàn nghe vậy, liền nhanh chóng liếc hắn, rồi thu mắt lại, vừa đi tới chỗ huyết tích phía trước, vừa nói như thể vô tình vui đùa: “Sao ngươi gặp cái gì cũng giống như đã từng quen biết thế?”

Kỳ thực, suốt quãng đường này, Tiết Nhàn luôn mơ hồ thấy có chút không thoải mái, nghĩ kỹ thì, loại tư vị này thật giống như bỏ sót một việc quan trọng nào đó, luôn có cảm giác không ổn lắm, nhưng cứ quên ngẫm lại, hoặc là nhất thời không nghĩ ra đầu mối.

Y chôn giấu cảm giác này cả quãng đường, cho tới bây giờ, y mới bỗng nhiên hiểu được, cảm giác không thoải mái này, thực ra là một cảm giác nguy cơ vô hình, thật giống như có một mối tai họa ngầm quan trọng bị chính y hoặc cố ý hoặc vô tình gác lại.

Huyền Mẫn nghe y nói vậy, không lập tức lên tiếng, mà chỉ buông mắt xuống.

Khoảnh khắc ấy, trên mặt hắn dù chưa biểu lộ ra thần sắc gì, nhưng lại bất giác khiến người ta nhìn mà khó chịu trong lòng, như thể có gì đó đè ép trĩu nặng vô cùng.

Sau một lát, Huyền Mẫn nhắm hai mắt lại, rồi lần nữa mở ra, lắc đầu nói: “Vẫn vậy ——”

Tiết Nhàn khẽ chớp mắt, giành nói trước khi Huyền Mẫn định mở miệng nói tiếp: “Tìm người trước đã, ký ức của ngươi vẫn chưa khá hơn, không phải có thể nhớ lại dễ dàng như thế được, có lẽ khi có thêm một đồng tiền nữa giải cấm chế, nó sẽ rõ ràng thôi.”

Huyền Mẫn nhìn y như có cảm giác gì đó, bước lên phía trước, trầm giọng đáp: “Ừ.”

Thực tế vết máu này gần như đã tiết lộ hơn phân nửa hành tung của đối phương, hai người chẳng cần cố sức gì nhiều, liền dừng chân ở một thạch lâm. Cánh rừng này trước sau không đến mười trượng, thực sự không tính là lớn, song lại có thể bày ra bát môn độn giáp trận vô cùng tốt.

Nếu có kẻ trốn ở trong này, thì quả thực có thể kéo dài mấy khắc, đấy là nếu không gặp phải Tiết Nhàn……

“Trốn bên trong thì có ích gì chứ?” Tiết Nhàn đứng vững chân, lười biếng nói với bên trong: “Nếu ngươi trốn ở ngoài đường ngoài phố, có lẽ ta còn cố kỵ người ngoài một chút, nhưng ngươi trốn ở chỗ thâm sơn này, ta đây quả thực chẳng có gì phải cố kỵ hết. Chỉ là mấy tảng đá nát mà thôi, có thể ngăn cản được ta chắc?”

Đuôi rồng đảo qua thì chẳng còn sót lại gì.

Mà Tiết Nhàn sở dĩ còn nhiều lời với hắn một câu, không trực tiếp động thủ, chính là vì muốn tìm xem hắn có hậu chiêu gì, gọi ra cùng lúc luôn, giải quyết nhanh gọn một chút.

Quả nhiên, vừa dứt lời, thạch lâm lặng yên tĩnh lặng một chốc, rồi sau đó là một tràng cười mơ hồ mà khàn khàn, dường như vì trọng thương mà có vẻ đứt quãng. Tiếng cười ngừng lại, một tiếng còi sắc nhọn liền vang lên.

“Nếu đã đuổi đến tận cửa, vậy ta đây cũng phải giảng chút đạo đãi khách chứ nhỉ.” Thanh âm khàn khàn kia nói.

Mà đi kèm với lời nói của hắn, chính là tiếng khóc than ào ào như thủy triều, khi tiếng khóc vang lên, bầu trời bên trên chợt đổi sắc, mây đen cuồn cuộn kéo đến, chỉ chớp mắt đã che kín ánh nắng, toàn bộ sơn cốc trở nên tăm tối âm u.

Tiết Nhàn bỗng nhớ lại, trăm năm trước, vùng núi Lãng Châu từng xảy ra một trận hỏa hoạn do thiên lôi dẫn tới, nghe nói lửa kia thiêu đốt trong núi tròn ba ngày ba đêm, thiêu hết toàn bộ bách tính sống trong sơn cốc, đồn rằng năm ấy luôn có người nghe thấy tiếng núi khóc.

Kỳ thực đó cũng không phải núi đang khóc, mà là ngàn vạn âm quỷ vùi thây trong biển lửa đang cùng kêu gào than khóc, tiếng khóc thê lương, vang vọng không dứt.

Tiết Nhàn cảm thấy toàn bộ mặt đất đều chấn động theo tiếng gào khóc kia, mà sơn cốc lúc trước còn chẳng thấy hơi người đột nhiên truyền đến vô số âm thanh đất vỡ, những thi thể chôn vùi cả trăm năm giờ chỉ còn một thân thịt nát, từ dưới lòng đất chui lên, cuồn cuộn xông thẳng đến.

✿Tác giả có lời muốn nói: Về hơi muộn chút, cho nên chương này hơi ngắn, chương sau vạch trần.

Editor: Chibi Tiết tiểu long và đại sư xin chào mọi người ~~~

(Đừng để ý cái tay múp míp của tuôi _(:3 」∠)_)

IMG_1858

IMG_1860

IMG_1861