*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huyền Mẫn sửng sốt, nói: “Ngươi chưa từng gặp qua?”
Tiết Nhàn nghe hắn nói vậy, cũng có chút kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây là loại chữ thường gặp sao? Ta thực sự chưa từng thấy bao giờ, có lẽ là do vài người nào đó tự sáng tạo ra, nói thế nào nhỉ, nó quá…… cổ xưa đơn giản.”
Huyền Mẫn nghe vậy thì sắc mặt hơi chùng xuống, dường như đang hồi tưởng lại gì đó, sau một lát, hắn ngẩng đầu nhìn những tự phù kia, nói: “Ta có thể xem hiểu những chữ này, như thể thưở niên thiếu từng học một lần vậy, nhưng lại không nhớ là được ai dạy mấy thứ này.”
Có người dạy?
Tiết Nhàn nhớ tới cảnh tượng từng nhìn thấy trong ký ức của Huyền Mẫn, lúc ấy góc nhìn của Huyền Mẫn có hơi thấp, ký ức lại quá mức mơ hồ, chỉ nhìn thấy vạt áo trắng gần chấm đất của đối phương, khi ấy Huyền Mẫn có mở miệng nói một câu gì đó, chỉ có hai ba chữ vô cùng đơn giản, như là xưng hô nào đó.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ là…… Sư phụ?
Giây phút đó, Tiết Nhàn thậm chí cảm giác có chút kỳ lạ. Bởi vì tính tình hay thói quen mà ngày thường Huyền Mẫn biểu hiện ra, đều không giống như là sẽ có quá nhiều liên hệ hay qua lại với người khác, một thân một mình ở trong tiểu trúc lâu ngập tràn sương mù, ngược lại mới phù hợp với biểu hiện xưa nay của hắn hơn.
Có đôi khi, so với y, Huyền Mẫn thậm chí càng giống một người trời sinh đất dưỡng, hoàn toàn không dính dáng đến trần thế. Nhưng giờ đây, lại bỗng dưng phát hiện hắn cũng là từ một đứa trẻ nhỏ bé dần dần trưởng thành đến như hôm nay, hắn cũng từng có cha mẹ, từng có sư trưởng, thậm chí cả đệ tử…… Cũng giống như đứa bé xuất hiện trong ký ức vụn vặt, hỏi Huyền Mẫn là người phương nào.
Những mối liên hệ đó khiến Tiết Nhàn chợt ý thức được, Huyền Mẫn mà y nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là một mặt trong đó mà thôi, những mặt còn lại, thậm chí ngay cả chính Huyền Mẫn cũng không biết.
Tiết Nhàn nhất thời có chút xuất thần, yên lặng một hồi lâu, đến khi y phục hồi tinh thần lại, liền thấy Huyền Mẫn đang nhìn mình, có vẻ bởi vì y bỗng nhiên trầm mặc mà hiểu lầm gì đó.
“Ta sẽ không lừa ngươi.” Con ngươi đen trầm của Huyền Mẫn lẳng lặng nhìn y, mở miệng nói.
Tiết Nhàn sửng sốt, thả lỏng thần sắc, khoát tay nói: “Chỉ là bỗng nhiên nhớ lại vài chuyện thôi, không phải nghi ngờ ngươi gạt ta đâu, người xuất gia không nói dối, ta hiểu mà.” Nói đoạn, y còn miễn cưỡng nháy mắt với hắn một cái.
Huyền Mẫn: “……”
“Nói đến đây, ta cũng thẳng thắn với ngươi một chuyện.” Tiết Nhàn kéo vạt áo lên, nghiêng trang ngồi thẳng người, ngẩng mặt nhìn Huyền Mẫn, ngượng ngùng nói: “Có vẻ xâu tiền của ngươi phản chủ rồi.”
“Phản chủ?” Huyền Mẫn theo bản năng cúi đầu nhìn xâu tiền treo trên ngón tay, nhất thời chưa thể hiểu được ý của lời nói này.
“Sau khi ta dùng nó để dưỡng gân cốt mấy lần, thì liền xuất hiện một ít phản ứng cổ quái.” Nói lên lời này, Tiết Nhàn bất giác có hơi chột dạ, nhưng ngẫm lại, đây rõ ràng cũng không phải chuyện y có thể khống chế được, chột dạ cái con bà nó.
Y dừng một chút, thu hồi cảm giác chột dạ kia, đứng đắn nói với Huyền Mẫn: “Có lẽ hiệu dụng của tiền đồng vẫn còn lưu lại trong thân thể ta, cho nên…… Giữa ta và ngươi dường như cũng vì thế mà xuất hiện một chút liên hệ, cảm xúc và phản ứng của ngươi sẽ bị truyền đến chỗ ta, cũng giống như ngươi bị long tiên…… ấy ấy đấy, tóm lại là ý như vậy.”
Đoạn trước còn nói đứng đắn được, đến phần sau thì bắt đầu mất não, khi nói đến câu cuối cùng, đầu lưỡi Tiết Nhàn liền líu lại, sau đó gãi quai hàm hàm hồ xem như xong.
Huyền Mẫn: “……”
“Mấy cái này cũng không có gì đáng nói, trọng điểm là lần trước tiền đồng giải trừ cấm chế, khi ngươi khôi phục một phần ký ức, ta cũng thấy được đôi chút.” Tiết Nhàn nhìn sắc mặt Huyền Mẫn, lập tức nói thêm: “Nhưng mà cũng không nhiều đâu, chỉ nhìn thấy vài đoạn ngắn vụn vặt thôi, ngay cả một câu cũng chưa nghe trọn, hơn nữa còn giống như xem hoa trong sương, rất mơ hồ ——”
Cái tay gãi quai hàm của y ngừng lại, lập tức chỉ vào xâu tiền trong tay Huyền Mẫn, nói đúng lý hợp tình: “Đây là do lỗi của nó.”
Huyền Mẫn: “……”
Khoảnh khắc đó, Tiết Nhàn thấy môi Huyền Mẫn khẽ động một chút, hình như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Trong ánh mắt hắn nhìn Tiết Nhàn không mang theo tức giận, cũng không có cảm xúc khiến người ta không thoải mái, hắn chỉ yên lặng một lát, rồi lắc đầu nói: “Không sao.”
Dứt lời, hắn lại thản nhiên lặp lại một câu: “Dù sao ta cũng sẽ không lừa ngươi, xem thì xem đi.”
Thái độ chẳng hề phòng bị này khiến lòng Tiết Nhàn có hơi ngưa ngứa, thế nhưng mối liên hệ này suy cho cùng vẫn không thỏa đáng lắm, vì thế y vẫn nói với Huyền Mẫn: “Ta tin ngươi, nhưng mối liên hệ này, nếu ngươi có biện pháp thì vẫn nên giải trừ đi.”
“Ra ngoài rồi nói sau.” Huyền Mẫn thuận miệng đáp một câu, gương mặt thực sự nhìn không có vẻ gì là để ý.
Hắn nâng tay chỉ vào tự phù trên vách đá, nói: “Trên đây nói rằng nơi này dưỡng hai loại nhện độc, độc trùng trong thạch động phía dưới đều là dùng làm thức ăn nuôi chúng, tiến hành phù trận, dưỡng đủ bảy bảy bốn mươi chín năm tính là một đời. Đây vốn là năm đó dưỡng theo ý muốn của người sở cầu, đợi đến khi dưỡng thành, người sở cầu cũng đã không còn ở đây, lấy nơi này phong cấm nhện độc.”
“Bốn mươi chín năm một đời, ban đầu là năm nào tháng nào? Dưỡng đến hôm nay cũng không biết đã sinh bao nhiêu đời rồi.” Tiết Nhàn nhíu mày, cũng không biết chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu, chí ít chỉ nghe nguyên do thì người nuôi nhện ở đây cũng không tính là âm tà, “Bên trên còn viết gì nữa?”
Huyền Mẫn lại chỉ vào hàng thứ ba, “Trong Độc thù quyển vu trận, không biết tử mà cũng chẳng thấy sinh.” (Tạm dịch: Vòng tròn nhện độc)
“Dài như vậy mà chỉ có ít ỏi mấy chữ là nói xong sao?” Tiết Nhàn buồn bực.
“Liên quan đến nhện Đồng Thọ chỉ có mỗi câu này thôi.” Huyền Mẫn kiên nhẫn giải thích.
Song vậy là đủ rồi, đống tự phù này thoạt nhìn tràng giang đại hải vô cùng vô tận, nếu đọc từ đầu đến đuôi cho y nghe, chắc y cũng chẳng có kiên nhẫn mà nghe, lựa trọng điểm rồi nói là được. Vì thế Tiết Nhàn gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, ngón tay lười biếng vịn trên đài đá liền nhẹ nhàng gõ hai cái, nói: “Chẳng trách……”
Huyền Mẫn trầm giọng đáp: “Hả?”
“Gương đồng kia.” Tiết Nhàn nâng tay chỉ vào chiếc gương đồng nằm ở góc hẻo lánh, nói: “Chẳng phải vừa rồi ngươi nói trong Độc thù quyển vu trận, không biết tử mà cũng chẳng thấy sinh hay sao? Lúc trước chúng ta tìm một vòng trong này mà chẳng thấy một vật sống nào, có lẽ chính là vì nhện độc kia bị vây ở trong trận. Bởi vì xuyên thấu qua gương đồng nhìn thấy tử, cho nên mới có thể gặp được sinh cơ. Vậy thì liền có thể giải thích rõ ràng, không thì tại sao kẻ đến trước chúng ta một bước lại muốn bày trận ở nơi này, có lẽ chính là dựa vào cảm giác gần kề cái chết, dẫn nhện độc kia từ trong trận ra.”
Huyền Mẫn liếc nhìn gương đồng, gật gật đầu, lại cách hai hàng tự phù, chỉ vào câu phía sau, nói: “Câu này nói rằng nhện Đồng Thọ khởi hiệu lực như thế nào.”
“Như thế nào?”
Huyền Mẫn có chút bất đắc dĩ nhìn lướt qua ngón tay Tiết Nhàn, nói: “Nhện Đồng Thọ kỳ thực là nhện Mẫu Tử, lấy Tử cung Mẫu, thấy máu thì có hiệu lực. Nhện Tử hút một ngụm máu từ trên người thọ chủ, bụng sẽ sinh ra tia máu, mà nếu con nhện Mẫu thành đôi với nó cũng hút một ngụm máu trên người một người khác, vậy hiệu dụng liền thành, người sau cùng người trước đồng thọ.”
Tiết Nhàn: “……”
Y lập tức đứng dậy từ đài đá, trừng mắt tìm kiếm: “Con nhện Mẫu kia đâu?!”
Con nhện Tử kia uống một ngụm máu của y, nếu một con nhện Mẫu khác tùy tiện hút của ai đó một ngụm, người nọ liền đồng thọ cùng chân long. Nếu giờ không tìm ra thứ kia, mặc nó trốn ở góc phòng, đợi y và Huyền Mẫn vừa đi khỏi, về sau nếu lại có người đến đây, vậy thì đúng là chuyện vui lớn.
Nếu là người thật lòng hướng thiện, sống lâu một chút thì cũng không sao, nhưng nếu kẻ đó là hạng bàng môn tả đạo, vậy thì chẳng phải là tai họa lưu ngàn năm hay sao?
Lui một vạn bước mà nói[1], dù để con nhện Mẫu kia cắn đại thiện nhân, thì cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, suy cho cùng không phải ai cũng có thể thừa nhận số tuổi thọ gần như vô cùng vô tận, tư vị đó vượt xa những gì thường nhân chốn trần thế có thể chịu được.
Huyền Mẫn nói: “Mẫu Tử gắn kết lẫn nhau, nhện Tử ở trong tay ngươi, con khác hẳn sẽ không ở quá xa.”
Tiết Nhàn nghe vậy, liền dựng thẳng ngón tay đặt lên môi, ra dấu im lặng với Huyền Mẫn. Rồi sau đó vén áo hạ thấp người, ghé tai cẩn thận lắng nghe.
Loại nhện độc này chân rất nhỏ, động đậy gần như không phát ra một âm thanh nào, cũng chỉ có thể dựa vào nhĩ lực không tầm thường mới có thể miễn cưỡng nghe ra được đôi chút. Tiết Nhàn nín thở nghe một lát, đột nhiên ngẩng đầu làm dấu tay với Huyền Mẫn, sau đó chỉ chỉ vào bên chân Huyền Mẫn.
Nhện độc cực kỳ nhạy bén với động tĩnh của con người, nếu giờ Tiết Nhàn ngồi dậy đuổi theo, sợ là con nhện kia sẽ chạy đi mất. Vì thế Tiết Nhàn trừng mắt nhìn Huyền Mẫn, ý bảo hắn đi bắt.
May mà Huyền Mẫn cũng không giống thường nhân, sau khi hiểu được ý Tiết Nhàn, hắn liền vén tăng bào, lặng yên không một tiếng động hạ thấp người xuống, vươn tay quơ nhẹ một vòng trên mặt đất, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.
Chỗ đó vừa vặn ở gần khe tường, cho nên Huyền Mẫn không thể không nghiêng người. Từ góc độ của Tiết Nhàn, chỉ có thể nhìn thấy lưng hắn.
Y ló đầu nhìn sang, liền thấy Huyền Mẫn áp sát tay vào chỗ đó, động tác cẩn thận, dường như đang đề phòng nhện độc kia há miệng cắn người. Qua một lúc lâu, tay áo Huyền Mẫn khẽ động, rốt cuộc cũng đứng lên.
Có vẻ hắn sợ nhện độc kia lại cắn cho Tiết Nhàn một ngụm nữa, nên khóa kín nó trong lòng bàn tay mình, rồi sau đó bảo với Tiết Nhàn: “Trong túi ta có một cái bình sứ.”
Tiết Nhàn trợn mắt nhìn, bấy giờ mới hiểu ý Huyền Mẫn. Y “À” một tiếng, đi đến trước mặt Huyền Mẫn, con nhện Tử trong tay đã bị y kẹp ở ngón trái, tay phải ngừng một lát trước hông Huyền Mẫn, cuối cùng vẫn mò vào trong túi hông hắn.
Huyền Mẫn: “…….Không phải bên hông.”
Tiết Nhàn cắn lưỡi, nhủ thầm sao không nói sớm! Y lại ngượng ngùng rụt tay về, luồn vào vạt áo trước của Huyền Mẫn.
Y bỗng có chút hoài niệm bản thân mình trước đây từng có thể mặt không đổi sắc, hết mò bạc lại mò châm trong túi Huyền Mẫn, bây giờ tâm tư bất chính, chỉ cách một lớp áo sờ tới ngực mà cũng có chút ý vị khó nói nên lời.
Nếu không phải Huyền Mẫn đặt toàn bộ lực chú ý lên con nhện độc trong tay, gương mặt tràn đầy nghiêm túc, thì tâm tư của y sớm đã chẳng biết lệch đi đâu rồi.
“Thấy rồi.” Tiết Nhàn trưng ra dáng vẻ đứng đắn nói một câu, thu tay về, trong lòng bàn tay là hai chiếc bình sứ tinh xảo nằm song song. Cái bình này chỉ lớn bằng ngón cái của Tiết Nhàn, bụng to tròn dẹp, cùng lắm chỉ bỏ một ít bột thuốc nhỏ vụn vào được thôi, song lúc này lại vừa khéo phát huy được tác dụng.
Tiết Nhàn mở nắp của một bình ra, ngón tay Huyền Mẫn khẽ động, nhón lấy vật gì đó trong lòng bàn tay, dứt khoát bỏ vào bình sứ. Thấy Huyền Mẫn rảnh một tay, Tiết Nhàn liền đưa chiếc bình đóng kín cho hắn, rồi cúi đầu xem chiếc bình còn lại trong tay mình.
Liền thấy trong cái bình này có một con nhện tròn vo đang bò sột soạt, màu sắc quanh thân dần dần nhạt đi, sắp hòa cùng màu với sứ trắng. Con nhện độc này trông không khác gì con nhện Tử cắn Tiết Nhàn, chỉ là ở chỗ đỉnh đầu nó có một tia máu rất nhỏ, vừa vặn tạo thành đôi với nhện Tử.
Tiết Nhàn cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức bỏ con nhện Tử trong tay vào, đậy miệng bình lại, cẩn thận cất đi. Khi y cất bình sứ, dư quang thoáng nhìn thấy Huyền Mẫn đang đậy miệng một cái bình sứ khác.
Giây phút ấy, y có chút nghi hoặc: Cái bình mình đưa cho Huyền Mẫn bị mở ra ư? Hình như đâu có nhỉ?
Song khi y ngẩng đầu, Huyền Mẫn đã thu bình sứ vào trong ngực, hơn nữa còn nhìn thoáng qua tự phù trên vách đá, mi tâm hơi nhíu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Sao vậy?” Tiết Nhàn không kiểm tra cái bình sứ kia nữa, mà chỉa cằm về phía vách đá, “Ngươi làm sao thế, có vấn đề gì hả?”
Huyền Mẫn gập ngón trỏ gõ nhẹ một cái lên phía cuối vách đá, nói: “Tên của lạc khoản này……”
“Đây là lạc khoản?” Tiết Nhàn hiếu kỳ hỏi, “Lạc khoản làm sao cơ?”
“Giống như đã từng quen biết.” Huyền Mẫn đáp.
“Ồ? Tên là gì vậy?”
Huyền Mẫn chần chờ một lát, đọc: “Đồng Đăng.”
******
★Chú thích:
[1]Lui một vạn bước mà nói: Câu này ý là nói khiêm nhường một chút, hòa hoãn một chút. Nói đến trong một giả thiết, chuyện không xảy ra thì sẽ không xảy ra, chuyện không nên xảy ra thì không thể xảy ra (Thú thực mình cũng chả hiểu nó là cái gì). Ví dụ: “Sao lại đánh ông ấy, ông ấy đã ông lão 80 tuổi rồi. Lùi một vạn bước mà nói, dù ông ấy có là đứa trẻ con, thì anh đánh người cũng là chuyện không đạo lý.”