*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng lẽ độc trùng không chết hết mà trèo lên theo cầu thang?
Y cúi đầu nhìn một vòng quanh chân mình, nhưng không thấy có cái gì ngọ nguậy cả, mà động tĩnh cực nhỏ kia cũng chợt ngừng lại, như thể biết y đang tìm mình vậy.
Tiết Nhàn cau mày liếc xuống thang đá, bỗng nhiên nhận ra vài chỗ cổ quái: “Hai ta đốt như vậy thì thể nào cũng có vài con cá thoát lưới, dưới đất độc trùng hàng ngàn hàng vạn con, sao trên đây có thể sạch sẽ đến mức ngay cả một cái xác trùng cũng không thấy? Nếu như mấy con rết với du diên bò trăm bậc thang sẽ lao lực, thì chẳng phải vẫn còn kiến và bướm đêm có cánh hay sao, sao lại chẳng thấy con nào đi lên?”
Huyền Mẫn đang nhìn tự phù kia, vẻ mặt nghiêm túc mà bình tĩnh, ánh mắt chậm rãi di chuyển theo những ký hiệu kỳ quái kia, dường như thật sự có thể xem hiểu nội dung, Hắn không quay đầu lại, nói: “Có lẽ là không dám đi lên.”
Phỏng đoán này cũng giống những gì Tiết Nhàn nghĩ, phòng đá bên trên rõ ràng không có cửa che, chia rõ thành hai thế giới với thạch đạo chỉ cách trăm bậc thang bên dưới, một bên là núi thây biển xác, một bên lại chẳng có lấy một cọng râu.
Lời giải thích duy nhất có thể nghĩ đến, đó chính là đám độc trùng kia e ngại nơi này, dù không có gì che chắn, chúng nó cũng không dám vượt quá giới hạn.
Nhện Đồng Thọ nhện Đồng Thọ, lại thêm dấu vết mạng nhện trên thang đá, Tiết Nhàn đương nhiên biết được đám độc trùng kia sợ hãi cái gì, mà thứ vừa phát ra động tĩnh bên chân y tất nhiên cũng có manh mối.
Có lẽ là thấy Tiết Nhàn cả buổi vẫn không có động tác gì, thứ bên chân rốt cuộc không thận trọng nữa, mà lại lớn gan lên.
Tiếng động mà nó phát ra rất nhỏ, nếu không phải Tiết Nhàn có nhĩ lực hơn người thì e là không nghe thấy. Khuỷu tay Tiết Nhàn đặt trên đầu gối, ung dung ghé tai lắng nghe một lát, xác định chính xác chỗ phát ra âm thanh kia, sau đó đơn giản vươn ngón tay nhấn một cái.
Y không dùng lực quá lớn, dù sao nếu đây thật sự là thứ y muốn tìm, với lực tay của y, không cẩn thận chút thôi thì sẽ nhấn chết nó mất.
Như trong dự kiến, dưới ngón tay có một thứ giống như viên châu nho nhỏ, trơn bóng giòn giòn, dường như chỉ cần khẽ động một cái thì thân thể này sẽ bị dụi nát. Tiết Nhàn nhớ tới ở dưới lòng đất của trúc lâu lúc trước, khi thoát ra từ tâm ma, y nghe thấy tiếng viên châu lăn xuống đất, con ngươi khẽ động, nhếch khóe miệng nói: “Ta bắt được một thứ hay ho này.”
Bởi vì bình sinh rất ít đụng phải thứ gì thực sự gây uy hiếp, cho nên tính cảnh giác của Tiết Nhàn vĩnh viễn không thể so được với phàm nhân bình thường, độc vật cơ bản không đầu độc được y, hung vật hầu như cũng không gây thương tổn cho y được, cho nên phàm là gặp phải cái gì đó, y bao giờ cũng tay nhanh hơn miệng.
Đây gọi là thường đi bên bờ sông, khó tránh khỏi ướt giày, y vừa mới nói với Huyền Mẫn xong, âm cuối cùng còn đang quanh quẩn trong phòng đá, thì cái thứ như viên châu ở dưới tay liền bỗng vùng lên phản kích.
(Thường đi bên bờ sông, khó tránh khỏi ướt giày: ý nói ở trong một hoàn cảnh dễ bị ảnh hưởng bởi thói quen, hay thói hư tật xấu nơi đó. Giống câu “Đi đêm lắm có ngày gặp ma.”)
Tiết Nhàn chỉ cảm thấy ngón tay đột nhiên bị thứ gì đó chích một cái, cảm giác rõ ràng máu bị hút ra, mà đồng thời, viên châu giòn giòn kia cũng theo đó mà dần dần phình lên, chỉ vỏn vẹn một ngụm mà đã lớn hơn ban đầu cả một vòng.
Ngay sau đó, lại có chất lỏng nào đó cũng theo đường ấy bị đưa vào trong da thịt.
Nếu không phải thứ này vừa khó tìm vừa yếu ớt, Tiết Nhàn đã cho nó đi đời nhà ma ngay lúc bị chích rồi, nhưng khổ nỗi thứ này lại hơi hơi quý giá, vì thế Tiết Nhàn chỉ có thể trợn trắng mắt, lạnh mặt nhón cái thứ kia từ dưới đất lên.
Huyền Mẫn vừa quay đầu lại, liền thấy Tiết Nhàn đang đấu đá với thứ trong tay, bèn hỏi: “Bắt được cái gì? Nhện hả?”
“Ừ.” Tiết Nhàn vừa đáp, vừa vất vả chuyển viên châu trơn trượt kia từ kẽ tay đến lòng bàn tay, vì để ngừa cho đối phương dựa vào hình thể tròn nhẵn mà chạy trốn khỏi tay mình, y không thể không giữ nó lại.
Khi dời nó đến lòng bàn tay, y nhờ ánh lửa nhìn kỹ mới phát hiện, thứ giòn giòn như thể chạm cái liền vỡ này đúng thật là nhện, đầu bụng đầy đủ, tám chân không thiếu cái nào, bên cạnh còn có một loạt gai trông như lông tơ.
Sở dĩ lúc trước không thấy được, là vì hoa văn màu sắc của nó giống như đúc nền đá, nếu cứ không nhúc nhích nằm rạp trên đất, người bên cạnh dù có nhìn đến mù mắt cũng khó mà nhận ra vị trí của nó.
Mà từ lúc nó lọt vào lòng bàn tay Tiết Nhàn, thân thể của nó liền dần dần nhạt đi như thể phai màu vậy, chỉ trong chốc lát đã sắp hòa thành một thể với bàn tay Tiết Nhàn. Công lực gạt người này thật khiến người ta nhìn mà không thể không ca ngợi.
Huyền Mẫn vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ y lại bắt được thật, hắn thoáng sửng sốt, lập tức bước tới dặn dò: “Là nhện thật sao? Cẩn thận chút, tuyệt đối không thể bị nó cắn ——”
Hắn còn chưa nói xong, liền thấy ngón tay đang ấn trong lòng bàn tay của Tiết Nhàn đã nổi màu xanh đen, từ đầu ngón tay lan thẳng lên trên, chỉ trong chớp mắt đã lan tới cổ tay.
Như vậy quả thực khó coi, toàn bộ bàn tay như thể bị lửa hun cháy rồi lại dội một tầng nước rau, trông giống cái móng gà ác.
Tiết Nhàn thấy hắn đi tới, lập tức nâng khuôn mặt vừa vô tội vừa bất đắc dĩ lên, cười gượng một tiếng: “Nói hơi chậm một xíu rồi.”
Huyền Mẫn: “…….”
“Ui ——” Tiết Nhàn vô thức hít một hơi.
Huyền Mẫn nghe vậy liền nhíu mi, muốn chạm vào tay y, nhận lấy con nhện độc cắn người kia, “Đau hả?”
“Cũng không phải.” Tiết Nhàn lộ vẻ dở khóc dở cười, y vừa khua loạn ngón áp út và ngón út, vừa tránh tay Huyền Mẫn, nói: “Cái con này trơn trượt quá, khó bắt lắm, ngươi đừng cầm, đằng nào cũng cắn rồi. Có điều làm phiền giúp ta một việc, ta không dời ra được, cái tay bị cắn này sắp ngứa đến điên luôn rồi, gãi giúp ta, mau mau mau……”
Huyền Mẫn: “……”
Ngứa ngáy quả thực là một chuyện ghê gớm, so với đau nhức còn khó chịu hơn nhiều.
Độc tính của con nhện trời đánh này quả thực có chút lợi hại, chỉ rót một chút dịch độc vào đầu ngón tay Tiết Nhàn thôi mà toàn bộ cánh tay y đều biến xanh, hơn nữa còn có xu thế lan đến vai cổ, nếu mà lên đến cả trên mặt thì đẹp phải biết.
Cảm giác ngứa ngáy từ huyết mạch lan ra ngoài này khiến người ta tay chân luống cuống, lồng ngực nôn nóng, nếu là người có lực nhẫn nại thấp một chút, không chừng giờ phút này đã nước mắt đầm đìa rồi, hình dung một câu “Sống không bằng chết” cũng không quá.
Tiết Nhàn cau mày, chân có hơi nhũn ra, bởi vì cố nhịn nên khóe mắt nóng lên, phủ đầy một tầng hơi nước. Y nhấc chân tiến một bước tới chỗ Huyền Mẫn, muốn thúc giục Huyền Mẫn hỗ trợ, kết quả khi đế giày chạm đất, lại lảo đảo ngả về trước như thể đạp vào khoảng không.
Huyền Mẫn vừa thấy y ngay cả đứng cũng không vững, liền lập tức bế y lên, bước đến bên đài đá mới thả xuống. Hắn định khiến Tiết Nhàn đang ngứa ngáy cùng cực buông tay ra, ai ngờ đôi long trảo của tổ tông này quá khó gỡ, như thể muốn siết chết con nhện kia ở trong tay.
Tiết Nhàn dựa lưng ngồi trên đài đá, nghiêng nghiêng ngả ngả không thẳng người nổi, y nói với Huyền Mẫn: “Nhanh lên, gãi giùm mấy cái, tay tay tay.”
Long huyết vốn có thể giải độc, cho nên đa số độc vật đều không có tác dụng gì lớn với Tiết Nhàn, cùng lắm là miệng vết thương sưng cháy hoặc bầm đen, nhưng hầu như chỉ giây lát liền khỏi.
Tình huống hiện tại đủ cho thấy độc tính của con nhện trời đánh này rốt cuộc mạnh cỡ nào, dù là Tiết Nhàn cũng có chút chịu không nổi, càng khó tưởng tượng nếu người bình thường trúng chiêu thì sẽ chật vật đến mức độ nào.
Huyền Mẫn đương nhiên không thể không kiêng dè gì mà vươn tay ra gãi được, bởi vì có một vài loại độc tính càng gãi lại càng mạnh. Hắn thấy màu xanh đen đã lan đến hõm vai Tiết Nhàn, liền lấy ra hai tấm phù, lập tức cắt ngón tay viết mấy nét rồng bay phượng múa lên một tấm trong đó.
Hắn dán tấm phù dính máu lên gáy Tiết Nhàn, màu xanh đen không ngừng lan tràn kia dừng lại ngay trước tấm phù.
Hắn lại dán một tấm phù khác vào mu bàn tay trông như cái móng gà ác của Tiết Nhàn, rồi sau đó nhẹ nhàng nắm cằm Tiết Nhàn, khiến khuôn mặt y nghiêng sang trái một chút. Đường nét từ cổ tới bả vai cũng bởi động tác này mà căng ra.
Huyền Mẫn buông mắt, kéo vạt áo phải của Tiết Nhàn ra một ít, ngón giữa và ngón trỏ chụm lại, thoáng dừng một chút, cuối cùng vẫn đặt lên làn da trên hõm cổ Tiết Nhàn, hắn dùng hai ngón đo đạc một phen, ngón cái ấn lên xương quai xanh Tiết Nhàn, rồi sau đó cởi xâu tiền, vừa xoay rìa đồng tiền, vừa áp một lực vào trong làn da.
Tiết Nhàn nghiêng đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Khi lực đạo kia áp vào huyệt vị, như thể có một dòng suối chậm rãi lan tràn theo kinh mạch, xoa dịu mỗi tấc da thịt khó chịu vì độc tính. Cảm giác ngứa ngáy đến cấu tim cào phổi kia vơi đi một nửa, một nửa còn lại, cũng dần dần bị long huyết hóa giải, ẩn xuống từng chút một.
Tiết Nhàn miễn cưỡng dựa vào vách đá, khi Huyền Mẫn thẳng người dậy, y lại dùng mu bàn tay còn sót lại chút ngứa ngáy cuối cùng cọ cọ lên tay Huyền Mẫn, rồi sau đó thu tay về, chỉa chỉa cằm về phía vách đá bên kia, hỏi: “Ngươi nhìn lâu như vậy rồi, có nhìn ra chút manh mối gì không? Cái thứ trong tay ta chính là nhện Đồng Thọ trong truyền thuyết hả?”
Y bị con nhện tròn vo kia cắn một lần, đương nhiên đã nhận một bài học, liền thay đổi góc độ giữ nó, đưa thứ trong lòng bàn tay cho Huyền Mẫn nhìn qua.
Song lần này, con nhện tròn tròn kia đã có biến hóa so với lúc trước —— Màu sắc của nó vẫn y hệt màu da tay Tiết Nhàn, nhưng ở cái bụng tròn vo lại có thêm một tia máu.
Huyền Mẫn nhíu mày, thần sắc nghiêm túc nhìn Tiết Nhàn, nói: “Nó hút máu của ngươi?”
Tiết Nhàn cọ cọ tay, nói nhạt thếch: “Lúc cắn ta, nó có uống một ngụm máu của ta, rồi lại phun trả cho ta một ngụm dịch độc, lễ thượng vãng lai.”
Huyền Mẫn: “……”
“Trên đó có nói đến nhện Đồng Thọ thật hả?” Tiết Nhàn bĩu môi hướng về phía tự phù trên vách đá kia, hỏi: “Nó nói gì vậy? Cái con này là từ đâu mà ra, sao lúc trước tìm không thấy? Xuất hiện một tia máu nghĩa là sao, chẳng lẽ thế này liền đồng thọ?” (Đồng thọ = sống lâu ngang nhau, có cùng tuổi thọ.)
Y hỏi liên tiếp mấy câu, sau đó ngừng lại một chút, cuối cùng hỏi một câu mà trong lòng thắc mắc nãy giờ: “Những tự phù này rất khó nhận biết, ta sống nhiều năm như vậy mà cũng chưa từng gặp qua, ngươi…… làm sao mà hiểu được vậy?”