*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không có ai cả, chạy nhanh thật…..” Nhờ hỏa long chiếu rọi, Tiết Nhàn nhìn lướt qua toàn bộ phòng đá, cuối cùng tầm mắt vẫn rơi vào khối đá trắng bên đầm nước, “Hoặc cũng có lẽ là trầm xác dưới nước rồi.”
Gian phòng đá vuông vắn này vừa nhìn liền biết không phải do thiên nhiên tạo thành, ắt hẳn từng bị người đục đẽo, ngoại trừ đầm nước và mấy cây cột đá chống đỡ, ở sâu bên trong còn có một đài đá hình vuông, thoạt nhìn trông như một chiếc giường có thể nằm có thể ngồi.
Đương nhiên, vừa cứng vừa lạnh, nhất định sẽ chẳng thoải mái là bao.
“Có người từng thanh tu ở nơi này.” Huyền Mẫn cùng Tiết Nhàn một trước một sau đi vào phòng đá, quét mắt nhìn đài đá, nói.
“Thần nhân nào mà chịu được cái chỗ này thế không biết.” Tiết Nhàn vươn ngón cái chỉ chỉ phía sau, cũng chẳng buồn quay đầu lại.
Mặc dù căn phòng đá này không có độc trùng tuôn trào như thủy triều, nhưng dưới trăm bậc thang đá đó, vẫn còn núi xác biển thây kia kìa. Có ai đầu óc bình thường mà lại đi chọn cái chốn này để thanh tu? Mẹ nó thế này mà gọi là thanh à?
Nhưng không thể phủ nhận là nơi này quả thực từng có người đặt chân, bởi vì ngoại trừ đài đá hình vuông dài hơn một người kia, thì trên vách đá bốn phía còn có mấy hốc lõm hình cái bát, nằm ở chỗ có thể với tay được, Huyền Mẫn vươn tay chạm vào, dùng ngón cái và ngón trỏ nắn một cái, rồi lập tức tỏ vẻ hơi ghét bỏ, móc ra một lá phù, tạo một chú tẩy bụi.
“Sao thế?” Tiết Nhàn nhìn mấy hốc lõm kia vài lần, rồi lại nhìn ngón tay hắn.
Huyền Mẫn nhíu mày nói: “Dầu thắp.”
Tiết Nhàn theo bản năng đáp một tiếng, cho rằng Huyền Mẫn chán ghét chỉ là vì không thích chạm vào vật dính đầy mỡ. Nhưng một lát sau, y lại “A ——” một tiếng bừng tỉnh đại ngộ. Bởi vì y bỗng nhận ra, dầu thắp có vài chỗ lai lịch không đơn giản.
Nhưng chán ghét thì chán ghét, Huyền Mẫn vẫn lau sạch dầu dính trên ngón tay, dẫn hỏa long cuộn mình trên thạch đỉnh lượn một vòng qua chỗ mấy hốc lõm. Theo vài tiếng khẽ vang, lửa trên vách liền nối nhau bùng lên.
Có lửa chiếu sáng rồi, Huyền Mẫn liền thu hỏa long về. Khi kẹp xâu tiền ở giữa ngón tay, hắn nhác thấy bên thái dương Tiết Nhàn toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Không có hỏa long nóng đốt người, cũng không có độc trùng khiến người ta chán ghét, Tiết Nhàn cuối cùng cũng mát mẻ nhàn tản được một chút. Y khoanh tay, nhìn trái liếc phải đi một vòng dọc theo phòng đá, kỳ quái nói: “Ngoại trừ mấy cái lỗ thông khí to bằng ngón tay ở trên đầu, thì toàn bộ phòng đá không có cửa ra……”
Cuối cùng y vẫn dừng bước bên đầm hắc thủy kia, dùng chân đá đá khối đá trắng mang dấu tay máu, nói tiếp: “Vậy thì đám người sót lại lúc trước đã đi đâu rồi? Dù sao cũng đâu thể có chuyện tất cả đều chìm hết xuống đáy nước?”
Cái đầm hắc thủy này chỉ tầm một trượng vuông, có thể bỏ được mấy người vào chứ? Huống hồ chỉ nhìn vào dấu tay máu trên đá này, liền biết lúc trước hẳn từng giãy dụa kịch liệt. Mặc kệ là nội chiến hay xuất hiện biến cố khác, đã có giãy dụa thì sẽ có bên chiếm thượng phong và bên chiếm hạ phong.
Kẻ chiếm hạ phong bị dìm xác xuống nước thì có thể lý giải được, vậy kẻ chiếm thượng phong thì sao?
“Với cả, cái thứ gọi là nhện Đồng Thọ đâu?” Tiết Nhàn cau mày nói.
Theo như lời Địch lão đầu kể, thứ thần dược trong truyền thuyết này nằm ở động Bách Trùng, động Bách Trùng thì quả là có tồn tại thật, cũng đúng với kỳ danh, nhưng Tiết Nhàn và Huyền Mẫn đã đi đến tận cuối, mà ngay cả “nhện Đồng Thọ” hư hư thực thực gì đó cũng không thấy.
Vừa rồi đi quanh một vòng, ngay cả khe nứt trên đất và đỉnh đầu Tiết Nhàn cũng không bỏ qua, săm soi cẩn thận nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.
“Có lẽ trong đó sẽ nhắc tới.” Huyền Mẫn đáp một câu.
Hắn đang đứng bên chiếc giường đá nhìn sang vách đá tối tăm kia, cũng giống như vách đá trông thấy ở thạch động bướm đêm lúc trước, chỗ này cũng có khắc tự phù, khắc kín cả một mặt, vừa rồi lúc đi qua Tiết Nhàn đã cố nhìn, nhưng ngoại trừ hoa mắt váng đầu thì chẳng thu hoạch được gì khác. Với y mà nói, đây chính là một đống phù loằng ngoằng gà bới do quỷ vẽ nên, một chữ cũng không đọc ra được, chẳng hiểu sao Huyền Mẫn lại có kiên nhẫn đứng nhìn lâu như vậy.
Tiết Nhàn vừa nhìn đến đống tự phù kia liền thấy đau đầu, cũng không quan tâm hắn nữa, mà hạ thấp người bên bờ đầm hắc thủy, cân nhắc xem có nên trực tiếp hút cạn sạch cái đầm này hay không.
Y nhìn chằm chằm đầm hắc thủy một lát, phát hiện nước trong đầm sâu cạn khó dò, ít nhất từ góc độ của y, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, căn bản chẳng thấy rõ được chỗ sâu hơn.
Nước này rút đến chỗ nào? Y ngó lung tung chung quanh, trong lòng nhủ thầm: “Dù sao cũng không hút tay không được, lần trước ở đảo Mộ Phần đã buồn nôn muốn chết rồi, thêm lần nữa thì chắc ói đầy ra phòng mất.”
Giữa lúc suy nghĩ, ánh mắt y đột nhiên rơi vào chiếc gương đồng nằm trên mặt đất cách đó không xa.
Mép của chiếc gương đồng kia có dính máu, chắc cũng là do kẻ lúc trước đến đây lưu lại, hoặc là…… vốn không hề lo nó bị lấy đi mất. Tiết Nhàn vươn tay qua, định cầm gương đồng lại xem, song khoảnh khắc ngón tay chạm vào mép gương, y chợt cảm giác chiếc gương đồng kia rung lên khe khẽ.
Mép gương bằng kim loại đụng vào nền đá, phát ra một ít tiếng va chạm, ngay sau đó đầm hắc thủy liền bất ngờ phát ra vài tiếng “Ùng ục”, như thể có người nào đó ném một hòn đá nhỏ, đánh vỡ mặt đầm yên ắng.
Huyền Mẫn nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thoáng qua chiếc gương đồng bên tay Tiết Nhàn và đầm hắc thủy nổi gợn sóng, trực tiếp đi tới ngồi xuống.
“Cái gương đồng này có chút cổ quái, ngươi nhìn xem.” Khi hắn ngồi xuống, Tiết Nhàn liền đẩy gương đồng đến trước mặt Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn cau mày định cầm lấy chiếc gương nhìn kỹ, nhưng khi ngón tay chạm vào gương đồng, chợt nghe thấy tiếng rung càng rõ ràng hơn. Có điều phản ứng của gương đồng lúc này còn lớn hơn khi Tiết Nhàn chạm vào nó. Mà gợn sóng trong đầm hắc thủy cũng đột nhiên tăng tốc, toàn bộ đầm hắc thủy như thể sống dậy trong nháy mắt, từng vòng từng vòng sóng gợn lan rộng ra ngoài.
Huyền Mẫn theo bản năng định ném gương đồng kia đi, nhưng lại phát hiện chiếc gương này dường như dính lấy ngón tay mình, nhất thời không rút tay ra được.
Ngay sau đó, trong đống huyết tích hỗn độn dưới mặt đất đặt gương đồng, đột nhiên hiện ra âm dương phù. Tiết Nhàn thấy bàn tay nắm gương đồng của Huyền Mẫn thoáng co rút, thân thể dường như cương cứng, ánh mắt có chút mờ mịt hướng về phía đầm hắc thủy.
Khoảnh khắc hắn chợt cứng người, Tiết Nhàn cũng nghe thấy trong đầu mình vang lên một tiếng “Keng”, như là có ai đó vung roi da quất một cái trong đầu đến hôn mê, hồi lâu vẫn không tỉnh lại được.
Khi Tiết Nhàn hoàn hồn lại một chút, có thể chuyển động cổ, y liền phát hiện, đầm hắc thủy đã không còn chìm trong bóng tối nữa. Nó như biến thành một tấm gương, trên mặt nước tối tăm dần dần hiện ra một cảnh tượng.
Cảnh tượng kia tuy mơ hồ giống như mộng cảnh, nhưng không biết vì sao lại khiến người ta sợ hãi trong lòng, dường như bị mê hoặc đắm chìm vào trong đó…..
Đó có vẻ là ở giữa sơn hà, cuồng phong đan xen gào thét bên tai, quần sơn phía sau ầm ầm chấn động, sóng nước ngút trời xô nhanh tựa như ngàn con ngựa trắng, gần như muốn xốc tung trời mà đi, vô số tiếng kêu kinh hãi và tiếng khóc thê lương bị cuồng phong và sóng lớn xé tan thành mảnh nhỏ.
Trong trận sóng dữ tràn khắp đất trời, dưới màn mưa đá sụp đổ lăn lốc, có hai bóng người đang quỳ ngồi.
Dù tất cả giống như bị phủ một tầng hơi nước, nhưng Tiết Nhàn vẫn nhận ra, đó là mình và Huyền Mẫn.
Y thấy mình buông hai tay, bất động tựa như tượng đá, trường bào đen thẫm dường như bị sóng đánh ướt đẫm, bọc ở trên người, chẳng biết vì sao lại lộ ra cảm giác u ám khôn cùng.
Tóc dài ướt sũng dính lên cổ, làm nổi bật làn da cổ tái nhợt không hề có huyết sắc.
Mà hướng tiếp lên trên…… Hai mắt y bị một bàn tay che lại.
Bàn tay kia gầy gò thon dài, vốn là rất đẹp, nhưng lại cũng tái nhợt chẳng chút huyết sắc, gần như hiện màu xám xịt mang theo tử khí.
Đó là tay của Huyền Mẫn, mà Huyền Mẫn đang từ bên sườn mặt y ngẩng đầu lên, đôi mắt rũ xuống giấu dưới bóng đen, lại bị một tầng sương mù bao phủ, khiến người ta không thấy rõ cảm xúc.
Đó kỳ thực là một tư thế cực kỳ ái muội, rất giống như vừa kết thúc một nụ hôn.
Nhưng Tiết Nhàn xuyên thấu qua màn hơi nước nhìn hết thảy cảnh này, nhưng thậm chí chưa từng chú ý tới điểm ấy, bởi vì sau khi ngẩng đầu, Huyền Mẫn liền ho khan hồi lâu, một bàn tay của hắn vẫn che mắt đối phương, nhưng một tay còn lại thì buông thõng một bên trong tiếng ho mỗi lúc một nặng nề, mà bộ tăng bào vân tuyết xưa nay luôn một màu trắng của hắn, thì nhuốm đầy máu đỏ…..
Từng mảng từng mảng máu lớn từ ngực hắn, lan tràn đến bên hông, giống như chảy không thể hết, thấm đẫm cả bộ tăng bào.
Tiết Nhàn thấy bàn tay bịt mắt của Huyền Mẫn cũng dần dần mất lực, khi sắp trượt xuống, quanh thân đột nhiên giống như phát lạnh, vã ra một tầng mồ hôi lạnh. Mi mắt y run lên, sực giật mình, thoát ra từ cảnh tượng ngập tràn hơi nước kia.
Y mở to mắt thẫn thờ hồi lâu, tiếng vang keng keng bên tai mới dần dần tan đi, tiếng hít thở nặng nề mà gấp gáp loáng thoáng truyền vào tai y.
Lại qua một hồi lâu, y mới ý thức được, tiếng hít thở giống như đột nhiên bừng tỉnh từ trong ác mộng ấy, là phát ra từ chính y. Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, đầm hắc thủy kia vẫn lẳng lặng dập dềnh như lúc trước, bên trên không hề có cảnh tượng gì, tất cả đã biến mất không thấy tăm tích.
Mà Huyền Mẫn vẫn lành lặn không thương tổn nửa ngồi trước mặt y, ngón tay không hiện sắc tro tàn, tăng bào cũng không nhuốm đẫm máu đỏ. Chỉ là lúc này hắn đang nghiêng mặt, ánh mắt buông hờ dừng ở đầm hắc thủy.
Hắn dường như cũng bị kéo vào trong cảnh tượng nào đó, không biết những gì hắn nhìn thấy giống với cảnh mà Tiết Nhàn chứng kiến, hay là một cảnh tượng nào khác, chỉ thấy trong thần sắc trống rỗng của hắn có lộ ra một chút cảm xúc khác.
Cảm xúc ấy người ngoài khó mà nắm bắt, song nhìn vào lại khiến người ta bất giác có chút khổ sở…..
Tiết Nhàn lặng lẽ nhìn mặt hắn một lát, bỗng nhiên cau mày vươn tay đè ngực mình, sau đó thở ra một hơi dài, nâng tay thử vỗ vỗ Huyền Mẫn, cất giọng khàn khàn: “Lừa trọc?”
Huyền Mẫn hình như không hề nghe thấy tiếng của y.
“Lừa trọc, tỉnh lại đi.” Thanh âm Tiết Nhàn trầm như nước, có hơi khàn khàn.
Vẫn không có bất cứ tiếng trả lời nào.
Tiết Nhàn cau mày, tay từ trên vai Huyền Mẫn trượt xuống dưới, dừng ở mu bàn tay Huyền Mẫn, rồi sau đó cầm lấy ngón tay hắn.
Y vừa động như vậy, ngón tay Huyền Mẫn liền dời ra khỏi chiếc gương đồng dưới đất.
Tiết Nhàn cảm thấy ngón tay mình bị Huyền Mẫn nắm ngược lại, cũng không biết là để xoa dịu thống khổ trên thân thể hay là vì một ít cảm xúc khó để lộ, Huyền Mẫn siết vô cùng chặt, chặt đến nỗi Tiết Nhàn cảm giác xương tay mình sinh đau.
Y cũng không rút tay ra, chỉ nâng mắt lên, liền thấy Huyền Mẫn vừa mới quay mặt sang, ánh mắt vẫn còn chút trống rỗng, mi tâm nhíu rất chặt.
Ánh mắt hắn có vẻ còn chưa tìm được điểm nhìn, quét loạn hai lượt trên mặt Tiết Nhàn, rồi mím chặt môi khép mắt lại, hồi lâu sau, mới chậm rãi mở ra.
“Giờ tỉnh rồi chứ?” Tiết Nhàn thấp giọng hỏi.
Huyền Mẫn nhìn y một lát, con ngươi sâu không thấy đáy, lại phức tạp khiến người ta chẳng thể thấu rõ. Một lúc sau, hắn buông mắt, thả lỏng ngón tay Tiết Nhàn ra, “Ừm” một tiếng, sau đó ống tay áo rộng rãi đảo qua, gương đồng liền bị gạt đến góc tường.
“Đầm hắc thủy vừa rồi…..” Tiết Nhàn rút tay về, nghi hoặc nói.
“Gương đồng và đầm hắc thủy hợp thành một trận, chỉ có điều bị vết máu hỗn loạn này che lấp, cho nên nhất thời sơ ý không nhận ra.” Huyền Mẫn nhàn nhạt nói, có vẻ đã khôi phục lại.
“Trận gì vậy? Lại là tâm ma sao?” Tiết Nhàn nhíu mi.
Hắn lắc lắc đầu, dùng ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói: “Là nhìn thấy tử kỳ.”
Hô hấp của Tiết Nhàn ngừng lại: “Tử kỳ?”
Huyền Mẫn bấy giờ mới nhớ tới gì đó, nhíu mày nói: “Loại trận pháp này hẳn là không có tác dụng với bậc thần vật như chân long…… Ngươi thấy được chuyện gì?”
Trong đầu Tiết Nhàn lúc này đang một mảnh trống rỗng, sau khi nghe được lời ấy của Huyền Mẫn, lại cảm giác những gì mình chứng kiến hẳn là lầm lẫn, trận pháp này không có tác dụng thực tế với y, vậy những gì y nhìn thấy có thể là một ít ảo cảnh sinh ra do ảnh hưởng từ trận cục này, cũng giống như mơ một giấc mộng hoàn chỉnh.
Y ngẫm nghĩ một lúc, bấy giờ mới dần dần bình tĩnh lại. Thấy Huyền Mẫn vẫn nhíu mày nhìn y chờ đợi câu trả lời, y liền khoát tay nói: “Ta không nhìn thấy gì cả, chẳng qua là thấy đầm hắc thủy kia đột nhiên nổi gợn sóng, ngươi lại chậm chạp không lên tiếng trả lời, nên mới hỏi ngươi một câu thôi.”
Huyền Mẫn trầm giọng: “Thật sao?”
Tiết Nhàn cười giễu một tiếng: “Đến thiên lôi còn không đánh chết được ta, đi đâu tìm chết bây giờ?”
Huyền Mẫn nhìn vào mắt y nhưng vẫn không nhìn ra sơ hở gì, bấy giờ mới tin lời y nói, hắn “Ừm” một tiếng, trầm mặc một lát rồi lại nói thêm: “Dù vậy, nhưng sau này nhất định phải cẩn thận một chút.”
Tiết Nhàn lại không đáp lời này, mà hỏi lại hắn: “Ngươi thì sao? Ngươi thấy được chuyện gì?”
Huyền Mẫn khép hờ mắt, đứng dậy, nói với Tiết Nhàn: “Không có gì, thọ chung chính tẩm.” (Sống thọ và chết tại nhà)
Hắn vừa nói, vừa phủi tay áo phủ trên mặt đất, thoạt nhìn cũng không có vấn đề gì, thế nhưng Tiết Nhàn bị ảnh hưởng từ cảnh tượng mà chính mình chứng kiến, nên cứ cảm thấy trong lòng có chút bất an mơ hồ. Hết thảy trong ảo cảnh vừa rồi đều mông lung trong màn hơi nước, chỉ có bộ dáng Huyền Mẫn máu me đầy thân tựa như một mũi gai nhọn chói mắt, đâm sâu vào da thịt, chỉ cần vừa nghĩ đến, liền khiến thân thể không thoải mái.
Nhưng rồi y lại nghĩ, dù sao tuổi thọ của mình cũng rất dài, nếu Huyền Mẫn thật sự gặp phải chuyện gì, mình có thể giúp đỡ một phen. Vì thế ý nghĩ lóe lên trong nắng sớm tại núi Liên Giang lúc trước, giờ lại rục rịch nhen nhóm trong lòng, song lần này không còn là xung động nhất thời trỗi dậy nữa. Cũng chính bởi vì không phải nhất thời trỗi dậy, nên mới cần thận trọng một chút, ít nhất trong hoàn cảnh máu me đầy đất hiện giờ, trong tay còn có việc chưa làm xong, nói ra thì không đúng lúc cho lắm.
Y dự định đợi đến khi tìm được “nhện Đồng Thọ”, thoát ra khỏi thạch động tăm tối đầy máu và độc trùng này rồi, thì sẽ hỏi Huyền Mẫn.
Ý nghĩ này vừa lóe qua, y liền cảm giác bên chân có thứ gì đó khẽ động đậy, phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ.