*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng rồi! Đây chẳng phải là nơi có khả năng tồn tại nhện Đồng Thọ trong truyền thuyết sao?!
Kẻ mình truy đuổi lại trời xui đất khiến chạy tới nơi này, đúng là chó ngáp phải ruồi, trùng hợp thật. Giây phút đó, Tiết Nhàn cảm giác có chút cổ quái, nhưng còn chưa đợi ý niệm cổ quái kia hiện rõ, thì chính y đã vô thức gạt nó ra.
Tự phù trên tường này như thể thiên thư vậy, ngoại trừ ba chữ “Động Bách Trùng” này thì chẳng có chữ nào Tiết Nhàn nhận ra được, dường như là văn tự của thị tộc cổ xưa nào đó tự sáng tạo. Sau khi nhìn một lát, Tiết Nhàn rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, thu hồi tầm mắt.
“Nơi này toàn là bướm đêm, nhìn mà rợn hết cả người, thực sự không phải nơi thích hợp để ở lâu.” Tiết Nhàn vừa liếc nhìn xác sâu rơi rào rào trước mặt, vừa tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Phía trước vẫn còn thạch đạo, chúng ta qua đó đi, nhìn thấy gì cũng được, dù sao ta cũng không muốn đụng phải mấy thứ dính đầy phấn này nữa.”
Ánh mắt Huyền Mẫn dời khỏi tự phù cổ quái kia, “Ừm” một tiếng, cũng không nấn ná nữa, vừa lạnh lùng dùng tay áo gạt bướm ra, vừa bước nhanh dẫn Tiết Nhàn đi vòng đến thạch đạo đằng trước.
Hỏa long càn quét khắp thạch động, nướng cháy hết đám bướm đêm nhào tới.
Huyền Mẫn quay đầu nhìn lướt qua, liền thấy chỉ trong một chốc ngắn ngủi này, dưới đất đã trải một tầng xác trùng dày đặc, nhìn vào thật khiến người ta buồn nôn, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện điều cổ quái trong đó.
“Úi —— Cái bọn vô liêm sỉ này lại còn cắn người cơ đấy.” Tiết Nhàn tức tối vỗ một cái vào mu bàn tay, nếu không phải y ưa nước ghét lửa, thì đã thiêu rụi toàn bộ thạch động này từ lâu rồi. Y duỗi tay mình ra cho Huyền Mẫn nhìn thoáng qua, ngay cả chính y cũng không ý thức được hành động này mang chút ý cáo trạng.
Huyền Mẫn nương theo ánh sáng từ hỏa long, thấy trên mu bàn tay y có thêm hai cái nốt, hắn chỉ vào đống xác trùng phía sau, nói: “Trong này có vài con bướm lớn đến bất thường.”
Nếu thật sự có thể dưỡng ra được thứ kỳ lạ như nhện Đồng Thọ, vậy động Bách Trùng này đương nhiên sẽ không đơn giản, có lẽ chính là hang nuôi cổ thiên nhiên. Lũ bướm sống lâu trong đây, hết đời này đến đời khác, một bộ phận phát sinh dị biến cũng là nằm trong dự kiến.
Chỉ là dị biến này thực khiến người ta không mấy vui vẻ —— Chẳng những từ nhỏ biến lớn mà còn bắt đầu thèm khát máu thịt.
“Đi đi đi! Nhìn thêm chút nữa thôi là ta nôn đầy người ngươi luôn đấy.” Mặt Tiết Nhàn đen xì, không buồn quay đầu lại mà đi vào sâu hơn.
Càng đi vào bên trong, thạch đạo càng lúc càng cao, hai người không cần khổ sở khom lưng cúi đầu nữa, thậm chí hỏa long còn được Huyền Mẫn dẫn lại đây, gào thét lướt qua đỉnh đầu hai người, trực tiếp đi trước mở đường.
Thời điểm thế này, dù Tiết Nhàn không chịu được nhiệt, nhưng cũng bắt đầu nhìn hỏa long này thuận mắt.
Hai nốt bướm đốt trên mu bàn tay Tiết Nhàn từng nóng rực trong giây lát, song rất nhanh lại tan đi. Y nghĩ con bướm đêm kia hẳn là mang độc tính, nếu người bình thường mà ở trong này, hoặc là sẽ bị mấy con bướm kia làm ghê tởm đến phát điên, hoặc là bị độc của bướm đêm lan khắp toàn thân, chết ở trong động, tóm lại là tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Mà lũ bướm trong thạch động vừa rồi mặc dù đã bị thiêu gần hết, nhưng trong thạch đạo này cũng có một ít. Đúng như lời Huyền Mẫn nói, mấy con trong thạch đạo này lớn hơn bướm đêm bình thường, con lớn nhất thậm chí còn to hơn bàn tay một vòng, chẳng biết bình thường nó ăn cái gì mà bụng tròn lẳn, nhìn nặng trình trịch.
Phần lớn chúng nó đều theo bản tính, lao thẳng tới chỗ hỏa long, còn một ít thì bị Tiết Nhàn và Huyền Mẫn hấp dẫn.
“Càng đi vào bên trong, hình dạng của mấy con bướm này lại càng quái dị.” Tiết Nhàn sắc mặt âm trầm, bực bội nâng tay áo quét qua. Cuồng phong sắc nhọn chém cái đám bay mòng mòng kia rơi đầy đất, lại nện mạnh lên vách đá, chấn động đến mức toàn bộ thạch động rung rung mấy cái, đá vụn đổ rào rào từ trên đỉnh xuống, bốc lên một trận khói bụi.
Tiết Nhàn: “……”
Vậy nên mới nói có đôi khi năng lực quá lớn cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, ở cái nơi bất cẩn một chút liền sụp đổ này, căn bản chẳng có cách nào dùng lực, Tiết Nhàn vì thế mà tức điên, vừa nhủ thầm trong lòng, may mà còn có Huyền Mẫn thả được thu được đi cùng.
Khi đi đến chỗ sâu của thạch đạo, bọn họ thấy bướm đêm không ngây ngốc lao vào hỏa long nữa, mà giống như thành tinh vậy, né tránh bọn họ, đập cánh bay vào chỗ sâu hơn như thể chạy nạn.
Không biết có phải Tiết Nhàn ảo giác hay không, y ấy vậy mà lại nhận ra chút ý vị khác từ hành động của lũ bướm. Giống như thể…… đang bay vào sâu hơn để mật báo.
Y đang suy nghĩ, thì liền cảm thấy ngón út tay trái bỗng dưng ngưa ngứa, như là có con gì đó chân mảnh đang bò trên ngón tay mình vậy.
Tiết Nhàn nhíu mày, nâng tay nhìn thoáng qua.
“Con kiến.” Y nói.
Trên ngón út của y có một con kiến đang nằm thò đầu vẫy đuôi, có điều con kiến này chẳng những lớn gấp đôi bình thường, mà dưới ánh lửa chiếu rọi, thân thể nó còn nhuốm chút màu đỏ. Cái con này không biết sợ chết, ngay dưới mí mắt Tiết Nhàn mà dám há miệng ra, đốt một xíu huyết nhục trên ngón út của y.
Tiết Nhàn “Chậc” một tiếng, “Lại là thứ tham lam ăn thịt uống máu.”
Nói đoạn, y mất kiên nhẫn búng con kiến kia bay ra ngoài.
Một phát búng này của Tiết Nhàn đương nhiên lực đạo không tầm thường, con kiến kia va mạnh vào vách đá, lập tức nát be bét, chất lỏng tràn ra từ thân thể chảy trên vách đá, tỏa ra thứ mùi tanh hôi.
Chỉ từ thứ mùi này liền biết được, e rằng con kiến này bình thường đều ăn tử thi. Về phần tử thi là của thú hay người đi nhầm vào….. thì khó mà nói được.
Tiết Nhàn còn chưa bình tĩnh lại từ thứ mùi ghê tởm kia, thì liền cảm giác bên hông và sau lưng mình bị người vỗ nhẹ hai cái.
Y nghiêng đầu nhìn sang, đúng lúc thấy được Huyền Mẫn thu tay về. Mà bên chân hắn thì rải rác thi thể của mấy con kiến chân mảnh ngước lên trời….. cùng với hàng kiến từ phía trước bò tới, dọc theo mặt đất gồ ghề, hoặc dọc theo vách đá lởm chởm sắc nhọn.
Hàng kiến kia dài đến kinh người, từ bên chân kéo dài đến chỗ cuối ánh lửa.
Thứ này còn khiến người ta chán ghét hơn cả bướm đêm, bởi vì nó sẽ theo chân bò lên người.
Tiết Nhàn quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên, sắc mặt Huyền Mẫn lạnh đến độ sắp vỡ ra băng, với cái tính để ý của hắn, hẳn là không thể nào chịu đựng được trong quần áo có sâu trùng bò lên.
Tiết Nhàn nhờ vào thị lực không tầm thường, đưa mắt nhìn đến chỗ tối ở cuối ảnh lửa, sắc mặt nhất thời thay đổi. Hiện giờ mới chỉ là kiến xếp thành hàng, nếu đi tiếp về phía trước, đám kiến này sẽ phủ kín đầy đất.
Tốc độ của lũ kiến này cực nhanh, chỉ trong lúc hai người dừng bước, chúng đã xông tới như thủy triều, sột sà sột soạt, lúc la lúc nhúc, vừa đảo mắt đã sắp tràn đến trước chân, như thể đột nhiên nhận được tin tức vậy.
Tiết Nhàn không khỏi nghĩ tới bầy bướm đêm lúc trước, cảm thấy mấy thứ trong động Bách Trùng này đều cách thành tinh chẳng còn xa nữa.
Mặt đất không thể đặt chân, vách đá không thể đụng vào, ngay cả đỉnh đầu cũng đã bị kiến bò đầy.
Y không nói hai lời, một trận cuồng phong lập tức nổi lên từ lòng bàn chân, cũng chẳng quan tâm có đánh sập thạch động này hay không, kéo lấy Huyền Mẫn hướng thẳng về phía trước. Có cuồng phong quét bên dưới, hai người đều chưa từng chạm đất, gần như là đạp gió vòng qua đàn kiến ăn thịt người như thủy triều này.
Cuồng phong rít gào mang kình đạo cực lớn, khiến cho toàn bộ thạch động rung rung, đá trên đỉnh đầu rơi lả tả, dưới chân không ngừng vang lên tiếng sột soạt, vô số kiến ăn thịt người bị cuồng phong ép vào vách đá thành xác bẹp, có vài con thì trực tiếp bị xé tan trong gió.
Mà hỏa long vẫn gào thét không dứt, khiến toàn bộ đỉnh thạch đạo cháy đen, không lưu lại chút đường sống nào.
Tiết Nhàn rốt cuộc cũng hiểu “Động Bách Trùng chỉ nghe thôi liền đi mất nửa cái mạng” mà Địch lão đầu kia nói nghĩa là sao, may mà người đến là y và Huyền Mẫn, nếu đổi lại là người bình thường, chỉ sợ là huyết nhục nguyên vẹn tiến vào, bạch cốt trơ trụi trở ra. (Ẻm nhớ sai tên Cù lão đầu, chữ “Cù” và chữ “Địch” viết khá giống nhau.)
Thạch động này vừa sâu vừa dài, chẳng biết khi nào mới đến cuối, Tiết Nhàn và Huyền Mẫn dẫn lửa gọi gió chạy khoảng chừng một nén nhang, dưới chân đã là núi thây biển xác……
“Bướm đêm, kiến ăn thịt người, du diên, rết, bò cạp……” Tiết Nhàn đếm mấy con độc trùng chết trong tay mình, lại quét mắt nhìn mặt đất, cười lạnh một tiếng.
Lũ mắc dịch này con này còn độc hơn con kia, đầu con này nặng hơn đầu con kia, càng đi vào sâu lại càng khó đối phó, thậm chí có vài con bị lửa thiêu một lúc lâu mới dần dần co quắp.
Song dù có phiền toái thì với Tiết Nhàn và Huyền Mẫn mà nói, chẳng qua cũng chỉ là mấy con trùng nhép mà thôi, cùng lắm thì chân không chạm đất, phong hỏa song hành, không đến mức chịu thiệt trong tay lũ này. Tuy nhiên đây cũng không phải nguyên nhân Tiết Nhàn cười lạnh.
Y sở dĩ lộ vẻ lạnh lùng trào phúng, là vì càng đi vào sâu bên trong, mặt đất không chỉ chất đống xác trùng bị y và Huyền Mẫn tiêu diệt, mà trong đống xác trùng chất chồng thành núi kia, càng lúc càng xen lẫn nhiều xương người.
Đám xương cốt lộ ra có màu trắng vàng, da thịt bị gặm nhấm hết sạch, trông như thể bị chôn ở chỗ này đã nhiều năm. Nhưng nhìn kỹ thì có thể phát hiện, máu trên xương cốt dính dớp mà ẩm ướt, sót lại thứ mùi quen thuộc.
“Là nhóm người ở thi điếm.” Tiết Nhàn che miệng mũi, rốt cuộc cũng dừng bước ở điểm cuối của đống xác trùng.
Huyền Mẫn cau mày quay đầu đánh giá, rồi thu mắt lại, nhìn đến trước chân.
Chỗ bọn họ đang đứng lúc này là đoạn cuối thạch đạo, đi thẳng là vách đá phong kín, trước chân có một bậc thang đá uốn lượn hướng lên trên, cũng không biết là lưu lại từ triều đại nào, chẳng những xiêu vẹo nhỏ hẹp mà còn giăng đầy mạng nhện trắng xóa.
Có điều mạng nhện chồng chất trùng điệp đã bị người nào đó quét ra, nhẹ bẫng rủ xuống hai bên thang đá.
Trông thấy mạng nhện, Tiết Nhàn liền bất giác nhớ tới “nhện Đồng Thọ”, cái tên này đương nhiên không phải chỉ là trùng hợp, như vậy bên trên thang đá này chính là nơi cuối cùng bọn họ muốn tìm.
“Có kẻ đã nhanh chân đến trước.” Tiết Nhàn quét mắt nhìn mạng nhện, “Xem ra xác chết trong thi điếm là bị đưa tới làm khiên thịt người.”
Huyền Mẫn trầm ngâm nói: “Nhưng bạch cốt trong thạch đạo này hữu hạn, cho nên vẫn còn thừa một ít.”
“Có lẽ là đang ở bên trên.” Tiết Nhàn chỉ vào thang đá kia.
Hai người liếc nhau, đương nhiên không trì hoãn nữa, lập tức cất bước dọc theo thang đá hướng lên trên.
Trên bậc thang đá này cũng dính vết máu nhớp nháp, còn xen lẫn một ít uế vật dơ bẩn, cho nên toàn bộ hành trình, hai người đều chân không chạm đất, cũng tránh giẫm lên mấy thứ kia phát ra tiếng động.
Thang đá này cực cao, tầng tầng quanh co, đi khoảng hơn trăm khúc, hai người chỉ mất một lát liền lặng yên không tiếng động đứng ở trên đỉnh.
Một căn phòng đá lớn bằng phẳng có khoảng hai gian lọt vào tầm mắt bọn họ, song căn phòng đá này có một đầm nước sâu đen, bên bờ đầm nước có đặt một chiếc gương đồng, bên cạnh gương đồng là mảng máu hỗn loạn, từ sát tường lan đến khối đá ở bờ đầm nước.
Mà trên một khối đá trắng trong đó, rõ ràng có in năm dấu tay máu, giống như có người nào đó trong lúc giãy giụa cào lên.
✿Tác giả có lời muốn nói: Chương sau không có mấy có mấy con trùng nhung nhúc này nữa đâu, viết làm tôi nhớ tới tiết tự học buổi tối thời trung học, vì trốn đám bướm đêm mà tìm đủ mọi lý do để chạy đến văn phòng giáo viên xài ké điều hòa, thật hy vọng kiếp sau mình đầu thai làm thuốc diệt sâu bọ.