*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng bên ngoài đã biến thành màn đêm thâm trầm từ lúc nào chẳng hay, ban đêm hiếm khi không có gió, toàn bộ cánh rừng hoang rộng lớn trong khe núi chìm vào tĩnh lặng, ngay cả tiếng lá cây va chạm vào nhau cũng không có, hiện vẻ yên ắng dị thường.
Con hắc điểu có vẻ là do Huyền Mẫn nuôi kia, sau khi vào đêm liền bay ra khỏi phòng, cũng không biết là làm tổ ở chỗ nào trong rừng, thỉnh thoảng sẽ phát ra một hai tiếng kêu, biếng nhác văng vẳng, kéo dài thật dài.
Có điều tiếng kêu này không giống với chim chóc bình thường, mà giống như là tiếng người thở dài. Nghe trong đêm khuya có vẻ vô cùng dọa người, tựa như có quỷ, thảo nào lại truyền ra lời đồn như vậy.
Tiếng thở dài bị khe núi dội vọng lại mấy tầng, trùng trùng điệp điệp.
Sương mù bị Tiết Nhàn quét sạch hồi sáng, khi về đêm đã lại lần nữa xuất hiện, từ sâu trong khe núi từ từ tản ra, nhìn có vẻ chậm, nhưng kỳ thực chẳng qua bao lâu đã lượn lờ tràn ngập toàn bộ khe núi.
Sương mù này so với hơi nước bình thường thì nặng hơn nhiều, bàng bạc dày đặc, chỉ chốc lát đã phủ kín hết thảy, bất luận kẻ nào đi ở trong đó, e là vươn tay đều không thấy năm ngón. Dù có người cách gần trong gang tấc, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng chứ nhìn chẳng thấy người.
May là Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất đi sớm, bằng không nếu nửa đường gặp phải sương trắng tụ lại, mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
Nhưng khác với bọn họ chính là, Tiết Nhàn và Huyền Mẫn kỳ thực không sợ loại sương này, lúc trước xua sương mù đi chỉ vì lo cho hai người bình thường kia thôi. Mấy thứ mang độc tính thế này, bọn họ có cách phòng tránh, đi vào bên trong cũng sẽ không bị ảnh hưởng lớn.
Màn sương này bị xua tan một hồi lâu, khi lại tụ lại, so với lúc trước càng dày đặc thêm, thậm chí ngay cả tiểu trúc lâu trong khe núi cũng không lách qua, mà xuyên qua cửa sổ xâm nhập vào trong nhà, cả tầng thấp nhất cũng nổi lên màn hơi nước mông lung, còn có chút lành lạnh.
Mà Tiết Nhàn ở trong màn sương mù lạnh lẽo này, lại nóng đến nỗi mồ hôi nhễ nhại.
Y cau mày, kéo kéo vạt áo, vạt áo trước vốn bị y kéo đi kéo lại mấy lần đã hoàn toàn mở bung, treo lỏng lẻo trên người.
Một thân áo đen kia nhìn không ra vết ướt, thực tế đã ướt đẫm, bởi vì vốn đơn bạc nên bị mồ hôi thấm đẫm dính lấy vai lưng và cánh tay, vạt áo thõng xuống trước bụng xếp chồng ra nếp nhăn, làn da từ cổ đến hông thoáng ẩn thoáng hiện.
Bị liệt suốt nửa năm, y gầy đi không ít, vậy nên cơ bắp trên người cũng xẹp đi đôi chút, chỉ còn lại một tầng mỏng manh, bị lớp mồ hôi tinh mịn thấm ướt bóng loáng, dưới ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, phác họa ra một ít dấu vết phập phồng nhấp nhô.
Y vẫn ngồi ở trên bàn như trước, hai tay chống lấy mép bàn, cúi đầu, vệt mồ hôi thấm ướt mi mắt, vậy nên y khép hờ mắt, trước mắt vẫn là một mảnh mơ hồ không rõ.
Không biết hiệu quả của ba tầng long tiên chồng chất nặng hơn bao nhiêu so với Huyền Mẫn đêm đó, Tiết Nhàn chỉ biết là bây giờ y cực kỳ khó chịu, mồ hôi trên người ứa ra hết đợt này đến đợt khác, hiện tại y quá mức mẫn cảm, mỗi tấc da thậm chí mỗi lỗ chân lông đều mẫn cảm đến độ không thể đụng vào, ngay cả quá trình đổ mồ hôi cũng khiến y nhịn không được mà giật mình.
Sóng nhiệt và cảm giác nôn nóng cần gấp một chỗ phát tiết, nhưng y lại chẳng có cách nào, huống hồ hiệu lực này quá mạnh, vậy nên xương cốt toàn thân y đều như đang ngâm trong mồ hôi, có chút bủn rủn phát trướng khó nói nên lời, ngay cả nâng tay cũng trở thành một việc vô cùng hao phí tinh lực.
Ý thức quá đỗi mơ hồ, tiếng thở dài của hắc điều ngoài phòng truyền đến tai y đều biến thành động tĩnh nào đó ái muội, nghe mà lỗ tai ngứa ngáy, rục rịch muốn động.
Ý của y vốn là muốn Huyền Mẫn nghĩ chút biện pháp, Huyền Mẫn bên kia khắc chế, y ở bên này thì dày vò không dứt, nếu cứ tiếp tục như vậy, y thực sự……
Tiết Nhàn nheo mắt, liếm môi một cái, vô thức lắc lắc đầu muốn khiến mình tỉnh táo một chút.
Nhưng mới thoáng động đậy như thế, mồ hôi ở cổ liền trượt xuống dưới, xúc cảm rõ ràng từ cổ dọc theo xương quai xanh truyền xuống, vừa vặn lướt qua trước ngực.
Bàn tay chống mép bàn của Tiết Nhàn đột nhiên siết chặt, cau mày nặng nề thở ra một hơi, lại giật nảy mình.
Y không nhớ rõ mình có từng mở miệng nói chuyện với Huyền Mẫn hay không, có lẽ là có gọi hắn hai tiếng, hoặc cũng có lẽ thanh âm kia mơ hồ kẹt ở đáy yết hầu, căn bản chưa từng phát ra.
Song không biết trôi qua bao lâu, khi y lại nheo mắt, sương mù trong phòng không biết bị người gọi tới hay chính mình tụ lại, bỗng chốc trở nên dày đặc hơn nhiều, dày đến nỗi ngọn đèn dầu bên tay y, vạt áo xếp nhăn trước bụng cũng nhìn không thấy.
Tiết Nhàn bị màn sương trắng đặc bao phủ, có chút mờ mịt, y nhíu mi, vừa nặng nề thở hổn hển, vừa dùng đôi mắt nửa mở nửa khép vô thức đảo quanh, mi mắt bị mồ hôi dính dớp, một chút…… lại một chút…… chậm chạp đóng rồi lại mở, thậm chí chưa từng khép lại hoàn toàn.
Trong cơ mê man, y loáng thoáng nghe thấy thanh âm của Huyền Mẫn, tựa như gần trong gang tấc, lại cũng như có chút xa, “Đưa tay cho ta.”
Tiết Nhàn không biết mình có nghe lầm hay không, nhưng vẫn theo bản năng vươn ra một bàn tay, miễn cưỡng đưa về phía trước, mới vừa duỗi được mấy tấc liền bị một bàn tay khác cầm lấy. Bàn tay kia nóng bỏng mà hữu lực, vững vàng nắm lấy tay y, dường như cho y thêm một chỗ dựa khác.
Một cách tự nhiên, thân thể Tiết Nhàn liền theo bàn tay ấy mà ngả về trước một ít, đem trọng lượng thân thể nặng nề đặt trên bàn tay đó.
Y siết chặt ngón tay, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng sau một khắc, y lại chẳng thốt ra được chữ nào, chỉ nặng nề thở hổn hển một tiếng. Bởi vì có một bàn tay khác từ trong sương mù dày đặc vươn tới, chạm vào làn da ở bụng y.
Mi mắt Tiết Nhàn run lên, mơ màng khựng lại một chốc, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập.
Hết thảy sóng nhiệt và cảm giác bức bối giống như rốt cuộc cũng tìm được chỗ xả ra, y cau mày, một tay còn lại cũng buông khỏi mép bàn, nắm lấy bàn tay ở bụng mình, khẽ kéo nó về hướng mình, rồi sau đó vô thức tuân theo bản năng, kéo cái tay kia mò mẫm xuống dưới lớp y phục nhăn nhúm.
“Đừng động.” Người bị y lôi kéo hình như trầm giọng nói một câu như vậy, sương mù quá dày, trước mắt Tiết Nhàn lại một mảnh mơ hồ, y không nhìn thấy vẻ mặt Huyền Mẫn, nhưng chỉ nghe ngữ khí thì vẫn đạm mạc bình tĩnh trước sau như một, song có lẽ do thân thể bị đốt nóng quá lâu, nên âm sắc có điểm khàn khàn.
Tuy nhiên, đã đến nước này rồi, Tiết Nhàn đâu còn quan tâm đến lời hắn nói nữa. Y dẫn dắt cái tay kia, sờ soạng dưới lớp y bào, nếp áo theo động tác của ngón tay chầm chậm rung động, vừa vội vừa loạn, chẳng có trình tự, lại không thể dừng được……
Quá trình đó quá mức nông nóng, mà đầu óc Tiết Nhàn cứ mơ hồ trống rỗng, y chỉ nhớ không biết từ bao giờ, cũng không biết là phát triển như thế nào, người lẳng lặng giúp y bị y kéo đến trước mặt, gần đến nỗi y phải mở đầu gối ra một chút, mới có thể khiến đối phương đứng vững được. Thậm chí khi bản thân mình vội vàng mà hỗn loạn lôi kéo, y cũng cảm nhận được phản ứng từ thân thể đối phương.
Song mặc dù như vậy, y vẫn không nhìn thấy mặt của đối phương, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp gần trong gang tấc của hắn, dường như cùng giao hòa đan xen với hơi thở của mình.
Bàn tay chống đỡ trọng lượng kia cũng không biết từ khi nào, bị y đặt ở trên bàn, theo động tác của tay còn lại, chậm rãi nắm chặt rồi lại buông ra. Mà trán của y thì nặng nề tựa lên vai đối phương, trong đôi mắt khép hờ tràn đầy hơi nước.
Huyền Mẫn hình như có bảo y đừng động, rồi sau đó không biết vì sao, muốn tránh ra sau một chút, lại bị y giữ chặt lại.
Hiệu lực mà long tiên đem đến dù sao cũng khác với bình thường, cực kỳ khó phát tiết, vậy cho nên qua một hồi lâu, lâu đến nỗi sự nôn nóng của Tiết Nhàn đã lên tới đỉnh điểm, thậm chí nhịn không được muốn phát ra chút thanh âm, y mới cảm giác được lối ra gần ngay trước mắt.
Khoảnh khắc đó, y thậm chí không rõ mình rốt cuộc đang thư giải, hay đang quấn lấy tay Huyền Mẫn, nhưng ngón tay y run rẩy vô cùng, lưng cũng căng chặt lại.
Sau một lát, y bỗng nhiên đem trán tựa sâu vào cổ Huyền Mẫn, con ngươi híp lại bỗng nhiên dại ra.
Y vô thanh căng cứng một hồi lâu, mới từ từ thả lỏng một chút, thở ra từng tiếng từng tiếng nặng nề gấp gáp, trên người lại đổ một tầng mồ hôi, hầu như đã ướt đẫm.
Nhưng long tiên không dễ giải trừ như vậy, chẳng mấy chốc sau, cảm giác nôn nóng kia lại bừng lên……
Mọi chuyện đêm ấy đều bị màn sương mù và tiếng thở dốc phân tách thành những mảnh vỡ mông lung mơ hồ, vậy nên đến cuối cùng, Tiết Nhàn thậm chí không rõ mình nhờ sự hỗ trợ của Huyền Mẫn, đã hồ nháo bao lâu……
Nhưng bất luận lâu cỡ nào, sương mù vẫn không tiêu tán, mà Tiết Nhàn cũng luôn không thấy được mặt Huyền Mẫn. Loại cảm giác đó quả là cổ quái không nói nên lời, lại tăng thêm sự quỷ dị xấu hổ, cho nên người xưa nay luôn nghĩ thoáng như Tiết Nhàn, trong giờ phút ấy cũng không rõ vì sao mặt lại nóng lên.
Hồi lâu sau, Tiết Nhàn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nóng bức trong cơ thể cũng đã tản hết, chỉ còn một chút dư vị dục vọng, theo nhiệt khí tầng tầng thoát ra, cũng dần dần tiêu tan.
Y miễn cưỡng chống lấy bàn, sau khi ngừng nghỉ một lát, cái tay không chịu để yên lại mò mẫm gạt bấc đèn, ánh đèn mông lung sáng lên đôi chút, mà tầng sương mù nồng đậm kia cũng thức thời tản đi.
Huyền Mẫn cố ý đưa sương mù tới…..
Tiết Nhàn nghĩ như vậy, lại vì mệt mỏi quá độ nên không nói ra, sau khi sương tan đi, y buông mắt lười biếng nhìn lướt qua, liền thấy vạt áo mở ra vì nóng của mình đã được kéo lên một chút, mà trên bàn lại vẫn là một đống hỗn độn, nơi đèn dầu chiếu rọi, còn có vết mồ hôi do ngón tay lưu lại, vừa ái muội lại vừa mơ hồ không rõ.
Ở phía xa, Huyền Mẫn ngồi trên bồ đoàn, khép hai mắt, lẳng lặng đả tọa, bên tay là mấy quyển sách hắn chọn ra, xếp cẩn thận ngay ngắn. Như thể hắn chưa từng rời khỏi tấm bồ đoàn kia vậy.
Hắn bình tĩnh ở nơi đó đối lập rõ ràng với hình ảnh lộn xộn của Tiết Nhàn bên này, vậy nên giây phút ấy, Tiết Nhàn thậm chí hoài nghi, hết thảy vừa rồi phải chăng chỉ là ảo giác.
Y cúi đầu nhìn tay mình, may mà trên cổ tay vẫn còn lưu lại một chút dấu vết bị người nắm chặt, bằng không, có lẽ y sẽ thật sự cho rằng mình lại tiến vào tâm ma.
Tiết Nhàn nhìn chằm chằm dấu vết bị nắm ở cổ tay một lát, rồi ngẩng đầu nói với Huyền Mẫn: “Lễ thượng vãng lai, ngươi lại đây, ta cũng giúp ngươi, cùng lắm thì ngươi lại gọi sương mù tới, không ai thấy gì hết, coi như nằm mơ đi.” (Lễ thượng vãng lai: có qua có lại.)
Huyền Mẫn ngay cả mí mắt cũng chẳng động, sau một hồi trầm mặc, hắn mới lẳng lặng mở miệng: “Không cần, đã giải rồi.”
Tiết Nhàn còn kẹt trong nỗi mờ mịt sau khi phát tiết, trong phản ứng biếng nhác lộ ra sự chậm chạp, có vẻ hơi ngơ ngác: “Giải rồi? Làm sao có thể? Nếu đả tọa mà giải được thì ta còn……”
Y nói được một nửa lại yên lặng ngậm miệng, nuốt xuống nửa câu sau.
Huyền Mẫn nghe vậy, lại im lặng một lát, cuối cùng vẫn nói: “Ngươi giải rồi, ta liền không còn cảm giác khó chịu nữa.”
Tiết Nhàn chậm chạp tiêu hóa hàm nghĩa của lời nói này, ngây ngốc ngồi một lúc, há miệng liền muốn phun máu đầy mặt con lừa trọc này: “………………………….”
Hay quá cơ, thế này liền giống như là bắn một mũi tên về phía kẻ địch, kết quả cái thứ không có mắt đó nửa đường ngoặt lại, cuối cùng bắn vào đầu mình…….
“Cởi đai lưng của ngươi cho ta mượn.” Tiết Nhàn mặt vô cảm nói.
Huyền Mẫn nhất thời nghe không ra y vui hay giận, mặc dù không mở mắt, song vẫn cau mày hỏi một câu: “Sao vậy?”
Tiết Nhàn nói nhạt thếch: “Không muốn sống lắm, định treo cổ ở cửa nhà ngươi.”
Huyền Mẫn: “…….”
Tiết Nhàn: “…….”
Nói chuyện cũng còn đỡ, một khi an tĩnh lại, bầu không khí xấu hổ và ái muội trong phòng liền tản đi. Tiết Nhàn buông mắt yên lặng một lát, lại mở miệng nói: “Canh mấy rồi? Nếu thứ ngươi muốn tra đều đã tra xong, vậy lát nữa trở về Phương gia chứ?”
Lời này vừa nói ra, Huyền Mẫn thậm chí còn chưa trả lời, Tiết Nhàn liền cảm giác trong túi áo có gì đó chợt khẽ động đậy.
Editor: Khụ khụ, đây có lẽ là cái chương ái muội nhất trong truyện. Lúc đọc H văn có thể mặt không đỏ tim không đập, cơ mà khi đọc mấy cảnh gần gũi trong mấy bộ thanh thủy thì lại cứ bối rối đỏ cả cái mặt già……..
Tiết Nhàn trông thế thôi chứ sau khi xác định tình cảm rồi thì ẻm chủ động lắm, mạnh bạo dán lấy đại sư, nhận định thuộc tính dụ thụ nhé.