Đồng Tiền Kham Thế

Quyển 1 - Chương 9: Kim nguyên bảo (Vàng thỏi) – 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

29jpg

Tiết Nhàn liếc nhìn bàn tay hắn, lại đánh giá cơ thể tên lừa trọc này một phen. Tăng bào rộng rãi, tôn lên thân hình cao gầy của Huyền Mẫn. Từ dáng lưng thẳng tắp của hắn có thể thấy được, hắn tuy gầy nhưng không phải loại yếu nhớt, mà là mạnh mẽ rắn chắc hữu lực. Nhưng dù sao vẫn kém “cường tráng” xa lắm.

Vì thế, Tiết Nhàn không tin tưởng hất cằm: “Ngươi dùng một tay có được không đó? Lừa quỷ à?”

Vẻ mặt Huyền Mẫn vẫn bất động, bàn tay vẫn chìa ra như cũ.

“Thôi đi, ngã tàn phế thì ngươi phải chịu trách nhiệm đấy nhé.” Tiết Nhàn nói chẳng hề để ý, hai tay vịn cây, nhảy từ đầu tường xuống.

Song ngay khi tiếp đất, từ một người sống cao gầy, vèo một cái lại biến về người giấy da. Có vẻ là để phù hợp với chiều ngang bàn tay Huyền Mẫn, y còn rút nhỏ giấy da mấy lần, tổng thể chỉ to bằng bàn tay, rơi thong thả như chiếc lá, nằm trong tay Huyền Mẫn………

Bày ra hình chữ “Đại”. (Là chữ ““, ý nói nằm dang tay dang chân)

Huyền Mẫn: “………”

Đã quen nhìn bộ dáng quậy phá của nghiệp chướng này, thình lình lại nhìn thấy bức tranh “Chết không nhắm mắt” thế này, dù đã thu nhỏ lại một ít, nhưng vẫn thật là đau mắt.

Huyền Mẫn im lặng dời tầm mắt. Hắn vốn định nhắm mắt làm ngơ, bỏ nghiệp chướng này vào túi hông như lúc nãy. Có điều lần này hắn tốt bụng hơn một chút, không bỏ sâu vào trong mà cho nghiệp chướng này ló đầu ra, có thể ghé vào miệng túi cho thông thoáng.

Ai ngờ nghiệp chướng này còn không bằng lòng.

“Cảm phiền, đổi nơi dùm.” Tiết Nhàn ngoài miệng thì kêu cảm phiền, nhưng giọng điệu thì chẳng khách sáo tí nào.

Huyền Mẫn không ngờ được rằng, chỉ sau vài câu ngắn ngủi mà nghiệp chướng này đã quên mình là kẻ bị bắt, lại còn thoáng có ý đồ tạo phản.

Đã gặp phạm nhân bị bỏ tù nào yêu cầu đổi chỗ nằm đúng tình hợp lý như thế chưa?

“Đổi như thế nào?” Huyền Mẫn rũ mắt.

Giấy da vốn không có xương cốt, thoắt cái đã ngửa cả mặt lên, trợn mắt yêu cầu Huyền Mẫn: “Ta muốn lên vai!”

Huyền Mẫn: “………”

Người giấy họ Tiết vẫn oán hận có lý như cũ: “Tầm nhìn chỗ này thấp quá, chẳng thấy gì cả, ta muốn lên vai!”

Huyền Mẫn: “………”

Sao ngươi không đòi lên trời luôn đi?

“Không sợ bị ngã à.” Huyền Mẫn không lạnh không nóng nói.

Tiết Nhàn không chút nghĩ ngợi đốp lại: “Ngươi lăn sao? Ngươi nhảy sao? Ngươi không lăn không nhảy thì ta ngã thế nào được?”

Nghiệp chướng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Huyền Mẫn cãi không lại y, chỉ lắc lắc đầu, nói có vẻ bất đắc dĩ: “Lên đi.”

Dứt lời, hắn không để ý tới Tiết Nhàn, tiếp tục dảo bước.

Tiết Nhàn ghé vào miệng túi đợi một lát, không thấy Huyền Mẫn giơ tay giúp y đổi chỗ, nhất thời căm giận mở miệng: “Tay đâu?”

Huyền Mẫn lạnh lùng thản nhiên đáp lại một câu: “Tự mình trèo đi.”

Tiết Nhàn: “……….”

Với vị đại gia Tiết Nhàn này, bò loạn trên đất là sỉ nhục thân phận y, đánh chết y cũng không làm được. Nhưng mượn lực cánh tay trèo lên trên như khỉ leo cây thì y vẫn cố làm được. Vì thế y ngẩng mặt nhìn độ cao của lừa trọc, hạ mình vươn hai cái vuốt rồng, túm lấy tăng y của lừa trọc.

Chất liệu tăng y của Huyền Mẫn có chút quái, nói là sợi đay tươi thì không giống, mà cũng chẳng giống đay chín, chất vải không tính là mịn nhưng lại khá mềm mại, hơn nữa còn trắng như tuyết, chẳng dính chút bụi bẩn nào. Tóm lại, không giống đồ mà tăng nhân bình thường có thể mặc.

Còn có……….. một mùi hương không thể nói rõ.

Tựa như tuyết rơi từ trên núi cao rừng thẳm.

Trọng lượng của giấy da rất nhẹ, Tiết Nhàn túm hai ba cái trèo thẳng một đường từ hông Huyền Mẫn lên trên, bò đến cổ áo.

Vốn dĩ bò theo cổ áo sang bên một cái là có thể lên vai, xem như đi đường tắt. Nhưng Tiết Nhàn không làm thế, y bám ở cổ áo Huyền Mẫn quay đầu ngó hai vai, lại ngẩng mặt.

Từ góc độ quỷ dị này, y có thể thấy được chiếc cằm thon gầy của Huyền Mẫn, nhìn lên trên nữa thì chẳng thấy được gì.

Tiết Nhàn nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một chút, rồi sau đó lắc mạnh, túm lấy cằm Huyền Mẫn, rồi vọt lên mũi như có lửa đốt mông, vịn vào lông mi lông mày của Huyền Mẫn, nhảy xuống trên vai, thể hiện một màn tiếp đất như thế nào là “Giẫm mũi đạp mặt.”

Huyền Mẫn: “………”



Có thể luyện ra cái loại tính nết không sợ trời không sợ đất này, đương nhiên không phải tiểu yêu đơn giản gì, nhưng mà khí tức nguyên thân trên người Tiết Nhàn quá yếu, vậy nên Huyền Mẫn vẫn khó mà xác định được lai lịch của nghiệp chướng này.

Nói đến nguyên thân……….

Huyền Mẫn liếc mắt nhìn người giấy đang ngồi trên vai mình, trầm giọng hỏi: “Lúc trước tên thư sinh dã quỷ đi cùng ngươi có nói, dương thọ của ngươi vẫn chưa hết.”

Tiết Nhàn điều chỉnh tư thế một phen, chọn được vị trí thoải mái rồi, mới miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, nói cực kỳ có lệ: “Đúng vậy, thế nên ngươi bắt ta là danh bất chính ngôn bất thuận (ý nói không đúng đắn, chính xác).”

Huyền Mẫn không đáp lại câu này của y mà lại hỏi: “Vậy nguyên thân của ngươi đang ở chỗ nào?”

Thế gian luôn có vài cái chày gỗ biết nói như vậy đấy, chuyên chọc vào chỗ đau của người ta, mà tên sau còn lắm mồm hơn tên trước.

Giang Thế Ninh là một cái chày gỗ, con lừa trọc này cũng thế.

Nguyên thân rốt cuộc ở chỗ nào?

Điều này sợ là ngay cả chính Tiết Nhàn cũng chẳng rõ.

Nhớ lại ngày đó trên bờ biển huyện Hoa Mông ở Quảng Đông, sau khi y bị người ta rút sống gân cốt, trời đổ mưa to, sóng biển cuồn cuộn. Sóng lớn cuốn toàn bộ cơ thể y vào trong biển. Y thống khổ không chịu nổi, mất đi thần trí, khi một lần nữa lấy lại ý thức, liền phát hiện linh hồn mình đã rời khỏi thân thể.

Thân thể khổng lồ không có linh hồn chống đỡ, không thể duy trì nguyên trạng, biến về một viên kim châu như trước kia.

Y vốn định lấy lại kim châu, đợi đến khi điều dưỡng linh hồn xong rồi thì sẽ khôi phục nguyên thân, ai ngờ ông trời lại giở trò đùa đòi mạng y. Khi thần thức của y còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, viên kim châu kia đã bị sóng lớn cuốn vào bờ. Y chỉ mơ hồ nhìn thấu qua nước biển thấy được một người ăn mặc như ngư dân lấy nó đi.

Đến khi y hoàn toàn khôi phục thần trí, muốn đi tìm nó thì người nọ đã biến mất không thấy tung tích.

Nghĩ đến chuyện này, Tiết Nhàn lại tức lên, vì thế đáp chẳng vui vẻ gì: “Ta vẫn chưa tìm thấy!”

Huyền Mẫn lại liếc mắt nhìn y: Ngay cả nguyên thân mà cũng mất được, xem ra nghiệp chướng này rất có năng lực.

Không phải Tiết Nhàn thực sự không có việc gì, mà là so với mối hận rút gân, chuyện nguyên thân nhỏ hơn nhiều. Hiện giờ y chưa tìm thấy chỉ là vì nguyên khí đại thương, mất đi liên hệ với nguyên thân. Đợi y tĩnh dưỡng xong, đương nhiên có thể cảm ứng được nguyên thân, chẳng cần tốn nhiều sức đi tìm nữa.

Nhưng mà, không cố ý đi tìm là một chuyện, đưa đến cửa lại là chuyện khác.

Tiết Nhàn nhớ tới tiếng keng keng nghe được lúc trước, không khỏi nói thầm: “Phương vị của tòa nhà này có hơi kỳ ——”

Khi y nói đến câu này, Huyền Mẫn đã mang theo y bình thản ung dung đi ra đi vào, vô kinh vô hiểm đi qua hai cửa hông, đi hết một cái hành lang, đang định mở cánh cửa còn lại.

Vì thế, chữ “Quái” của Tiết Nhàn còn chưa ra khỏi miệng, y đã tự nuốt lại, vội vàng đổi chủ đề: “Khoan đã! Sao nơi này trông hơi quen?”

Đâu chỉ là hơi quen……..

Nền đất lát đá xanh, căn phòng có cửa khắc tranh gỗ, cùng với cái cây già có nhánh vươn ra đầu tường và mớ dây leo uốn dài……… Đây chẳng phải là chỗ lúc trước khi Tiết Nhàn mở mắt sao?!

Vậy ra nãy giờ con lừa trọc này mang theo y rẽ trái quẹo phải nhiều như vậy, lại quay về chỗ cũ à?!

Huyền Mẫn lắc đầu, nói: “Chỗ vừa rồi là giả, nơi này mới là thật.”

Tiết Nhàn liếc mắt nhìn hắn, lòng nói: Thôi thôi, nếu con lừa trọc này am hiểu thuật Bát môn độn giáp, hẳn là không tính sai quá lớn đâu. Hắn nói là thật thì chắc là thật rồi………

“Vậy tìm được chỗ thật rồi thì làm gì nữa?” Tiết Nhàn nhìn lừa trọc vượt qua cửa hông, cất bước vào căn phòng ở trống vắng.

Huyền Mẫn nói: “Nơi này là Sinh môn. Đi từ đây ra, có thể phá được trận cục.”

Tiết Nhàn đang định mở miệng, lại nghe thấy tiếng người loáng thoáng đột nhiên truyền ra từ căn phòng vốn không nên có người.

Huyền Mẫn vừa giơ chân thì chợt thu lại, mũi chân chuyển hướng, mang theo người giấy trên vai, lặng yên không một tiếng động nép sau cột hành lang.

Sao lại có người?

Tiết Nhàn bám vào đầu vai Huyền Mẫn, khẽ dò xét từ sau cây cột, may mà giấy da không bắt mắt mấy, vậy nên rất khó khiến người ngoài chú ý.

Tiếng nói trong phòng dần dần rõ ràng hơn, giọng nói nghe hơi quen tai. Đến khi cửa phòng “Kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra, người trong phòng chậm chạp vượt qua cửa, bước ra một chân, Tiết Nhàn mới sực phản ứng lại —— Đó là giọng của tên ngốc Lưu Xung.

Chẳng lẽ không phí hơi nào mà đã tìm được những người khác bị nhốt ư? Hắn đang nói chuyện với ai? Giang Thế Ninh?

Song dù sao Tiết Nhàn cũng không phải kẻ lỗ mãng, đảo mắt liền biết có điểm kỳ quái.

Lưu Xung đang mặc bộ áo dày không giống lúc trước. Trước đó hắn mặc bộ áo màu xám xanh, bây giờ lại mặc một cái áo choàng màu đỏ thẫm, mép áo còn được xắn lên lộ màu đỏ sậm, có chút hương vị ngày lễ tết.

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, chỉ thấy Lưu Xung đang đứng ngoài cửa lại xoay người dắt một người trong cửa.

Tay chân hắn chậm chạp, ngay cả động tác dìu người cũng dùng rõ nhiều sức, đồng thời, cũng lộ ra sự thật lòng.

Người đỡ tay hắn tập tễnh bước ra, là một bà lão búi tóc gài lược. Tóc của bà lão bạc mà thưa thớt, búi tóc cũng chỉ được một túm nhỏ, rủ mềm cố định sau đầu. Khuôn mặt bà tiều tụy, khóe mắt sâu, trên mặt đầy nếp nhăn, màu môi cũng hơi tím tái, vừa nhìn đã biết là đang có bệnh.

Bà nhấc tay bám lấy cổ tay Lưu Xung, giống như gốc cây già cỗi bấu chặt lấy bùn đất, bám chặt lấy Lưu Xung. Tay còn lại chống một cây gậy gỗ. Dù vậy, động tác bước qua cửa của bà vẫn hơi gượng gạo như cũ.

Bà lão lê bước dài, ngưỡng cửa này với bà, hiển nhiên rất cao.

Bà lão rốt cuộc cũng nâng hai tay đỡ gậy đứng vững ngoài cửa, tươi cười với Lưu Xung, chép miệng than thở: “Xung Nhi ngoan lắm, vào phòng lấy giúp ta một cái ghế gỗ ra đây nhé.”

Lưu Xung gật đầu, vừa định vào phòng, lại nghe bà lão nói thêm một câu: “Đúng rồi, còn cả đèn lồng và vàng thỏi nữa.”

Kẻ ngốc chỉ có thể tập trung vào một việc trong cùng một lúc. Bà lão giao cho ba việc, đối với tên ngốc Lưu Xung thì hơi quá phức tạp. Một chân hắn đặt trong cửa, chân kia để ngoài cửa, ngây ngẩn nhìn bà lão, dùng sức cắn chữ, nói: “Ghế gỗ……… Vàng thỏi?”

Bà lão nghe thấy thì thở dài, lại mỉm cười nói: “Ừ, Xung Nhi thông minh lắm.”

Lưu Xung đáp lại bằng một nụ cười ngốc, vội vã vào phòng, sau một lát, một tay hắn xách ghế gỗ, một tay cầm cái túi vải bự chảng, đi ra ngoài. Hai tay của tên ngốc này đang bận, có vẻ không biết cất bước như thế nào, hắn đứng cạnh ngưỡng cửa do dự một lát, mới miễn cưỡng bước ra, còn lảo đảo một bước, mới đem được ghế gỗ và túi vải đến cho bà lão.

Hắn có vẻ muốn giúp ổn định ghế gỗ, mở túi vải ra, nhưng vì tay chân chậm chạp, ghế gỗ thiếu chút nữa bị đổ, nút buộc thòng lọng trên túi cũng bị hắn bất cẩn thắt thành nút chết. Không biết là đến giúp thật hay là đến tạo thêm phiền cho người ta nữa.

Song bà lão vẫn chẳng hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, vẫn chép miệng cười với Lưu Xung như cũ, nói: “Vào phòng lấy thêm hai cái đèn lồng nữa.”

Xem ra Lưu Xung thấy mình đang được khen ngợi, vậy nên càng tích cực hơn, “Dạ” một tiếng rồi quay đầu vào phòng tìm kiếm, chẳng mấy chốc sau đã mang ra hai cái đèn lồng màu đỏ.

“Năm mới đến, nên thay đèn lồng trắng thôi.” Bà lão kêu Lưu Xung đổi đèn lồng trên cửa thành màu đỏ vui tươi, rồi ngồi lại vào ghế, híp mắt gỡ nút chết của túi vải.

Hơn nửa ngày, mới mở được.

Đồ trong túi đổ ra, vàng thỏi bên trong chất đống trên mặt đất.

Bà lão cẩn thận lấy đồ đánh lửa từ trong túi áo ra, châm lửa vào đèn lồng trắng vừa tháo xuống, sau đó lại châm lên đống vàng giấy.

Ánh lửa vàng nháy mắt bùng lên, đống vàng thỏi như thể bị hút khô tinh khí, tức khắc xẹp xuống. Trong đó có một cái ở rìa ngoài không bị lửa bén tới, mà bị gió thổi đến cột trụ bên cạnh, Huyền Mẫn lặng yên không một tiếng động vươn tay ra, miếng vàng giấy liền dừng trong tay hắn.

Huyền Mẫn lật vàng giấy lại soi dưới ánh sáng, quả nhiên, dưới đáy thỏi vàng có viết vài chữ, vẫn là nét chữ như ngũ mã phanh thây kia, vừa nhìn là biết do tay tên ngốc Lưu Xung viết nên.

Tiết Nhàn vươn đầu ra nheo mắt nhìn, phát hiện trên đó viết tên một người —— Lưu Hiền.

Y nhất thời nghĩ tới đống vàng giấy nhìn không ra chữ trong phòng Lưu Xung: Chẳng lẽ trên đó viết tên Lưu Hiền?

Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì không giống lắm, hai chữ Lưu Hiền này được Lưu Xung viết rõ ràng, sao thay đổi thời gian chữ viết lại loằng ngoằng thế? Nhìn nét mực thì chắc chắn không chỉ có hai chữ.

Huyền Mẫn nhìn chữ trên vàng giấy xong, lại buông lỏng tay. Thỏi vàng kia lại lần nữa bị gió đẩy về, rơi vừa đúng vào chút tàn lửa cuối cùng, bị đốt không còn một mảnh.

Bà lão vừa lấy gậy gạt tàn lửa, vừa liên tục cằn nhằn: “Năm nay thân mình xương cốt không khỏe, lưng còng không động được, số vàng giấy này có hơi ít hơn năm cũ một chút, ông dùng tạm nhé.”

Lưu Xung ngồi trước cửa, im lặng nghe. Vừa nghe hai câu, liền quay đầu chạy vào phòng, ôm một xấp giấy vàng nhỏ đi ra, ngồi xổm xuống gấp, vừa gấp vừa nói: “Con…… Con làm cho, để con.”

Bà lão quay đầu nhìn hắn, ánh mắt phản chiếu ánh lửa, trong sự hiền dịu trộn lẫn cả đau lòng.

Lưu Xung làm cái khác thì hơi vụng về, nhưng gấp vàng giấy thì lại rất thuần thục, có thể thấy hắn rất hay gấp giúp bà. Hắn gấp xong một cái, đặt trong lòng bàn tay, ngẩng đầu cười với bà lão, rõ ràng tên ngốc đang muốn được khen.

Bà lão cũng cười như hoa nở với hắn: “Xung Nhi của ta gấp vàng thỏi còn giỏi hơn ta nữa.”

“Vâng ——” Lưu Xung đưa vàng giấy cho bà lão, ý bảo bà ném vào tàn lửa.

Bà lão xua tay: “Không vội, lần tới đốt sau cũng được. Không viết tên, không đốt được, không biết đốt cho ai, tổ gia con sẽ không nhận.”

Lưu Xung như thể cũng ngẫm nghĩ mà gật đầu, cúi đầu chăm chú gấp thêm cái mới.

Bà lão ngồi một bên gõ gõ cây gậy lên mặt đất, dụi tắt những vụn lửa, gạt sạch tro tàn, để bên dưới cháy hết. Vừa gạt vừa lẩm bẩm nói: “Nhận vàng thỏi ăn ngon sống khỏe, núi vàng núi bạc, bình bình an an.”

Lưu Xung vừa gấp vàng vừa theo bản năng nhắc lại lời bà lão một cách đứt quãng: ” Ăn ngon sống khỏe, núi vàng…….. núi bạc, bình bình an an.”

Cả túi vàng giấy nhanh chóng đốt hết, bà lão gõ gõ cây gậy, kéo Lưu Xung cùng vào phòng. Kết quả không biết tên ngốc loạng choạng đụng phải cái gì, hai người vừa vào phòng, sau lưng bỗng truyền đến tiếng giòn vang, nghe giống như có gì đó bị ném vỡ.

“Chớ hoảng, không có việc gì đâu, không có việc gì.” Giọng nói loáng thoáng của bà lão vang ra từ trong phòng, có lẽ Lưu Xung làm sai nên sợ bị phạt, nên bà mới nhẹ nhàng an ủi mấy câu.

Chẳng mấy chốc sau, bà lão và Lưu Xung lại đi ra khỏi phòng.

Bà lão dùng vạt áo dày bọc vài miếng sứ vỡ, trong tay Lưu Xung thì cầm………..

Tiết Nhàn đứng sau cửa nheo mắt nhìn nửa ngày, phát hiện thứ đó trông giống một tấm gương đồng tinh xảo.

Lấy gương đồng làm chi?

Trong lòng y quả thực có chút buồn bực.

Chỉ thấy bà lão bảo Lưu Xung đào đất dưới cái cây già kia, chôn mấy mảnh sứ vỡ vào trong đất, cũng bỏ gương đồng vào. Vừa vùi gương, bà lão lại lẩm bẩm niệm hai câu: “Chôn gương, sửa điềm hung thành điềm lành, mãi mãi bình an.”

Tiết Nhàn: “………”

Hai người vùi sứ vỡ và gương đồng xong, bấy giờ mới lại đi vào phòng.

Lưu Xung tuy rằng ngốc, nhưng vẫn rất hiếu thuận, đỡ bà lão vào phòng rồi, hắn mới cất bước đi khóa cửa.

Tiết Nhàn quay đầu nhẹ giọng hỏi Huyền Mẫn một câu: “Sinh môn này cũng quái dị thật, còn tái hiện chuyện cũ rồi mới cho ra ngoài?”

Huyền Mẫn nhíu mày, nâng ngón tay đặt trên môi, ý bảo y im lặng.

Nhưng vẫn chậm một bước, Lưu Xung sắp vào phòng hình như đã nghe được một ít động tĩnh, vẻ mặt mờ mịt nhô đầu ra. Có chết không chứ, tầm mắt hắn nhìn thẳng về phía sau cột trụ, vừa vặn đối mắt với Tiết Nhàn.

Theo lý thuyết, một mảnh giấy da nhỏ như vậy, đứng xa ba tấc là không thấy rõ mặt mũi rồi, huống chi còn cách bảy tám bước như thế này.

Nhưng mà Lưu Xung thực sự thấy được y.

Không biết có phải là ảo giác của Tiết Nhàn hay không, y phát hiện hai tròng mắt si ngu của Lưu Xung tức khắc ngưng tụ lại, con mắt tối đen không nhúc nhích nhìn chằm chằm về bên này, không hiểu sao lại khiến người ta sởn tóc gáy.

Trong khoảnh khắc đó, tiếng gió trong đình viện cứ chợt thổi lại chợt tắt, phương hướng hoàn toàn đảo lộn, tạo nên vẻ quỷ quyệt không nói nên lời. Lưu Xung đột nhiên cất bước đi khóa cửa, mà trong phòng cũng vang lên tiếng bước chân kéo dài, khẽ khàng đứt quãng, khô khan cứng ngắc, hơi khác với nhịp bước của bà lão lúc trước.

Huyền Mẫn không nép mình sau cột trụ nữa, ngay khi Lưu Xung cất bước, hắn đã đến cửa hông, lắc mình ra sau cửa.

Tiếng bước chân lệt sệt vẫn chưa ngừng, từ xa lại gần.

Huyền Mẫn đảo mắt đánh giá trái phải, quả quyết chọn hành lang gấp khúc bên tay phải. Hắn băng qua sân nhà, né đi gian phòng đối diện, sải bước đến cánh cửa hông ở góc khuất.

“Sao tự dưng lại chuyển hướng?” Hai tay Tiết Nhàn túm chặt tăng y của hắn, không khỏi quay mặt lại nhìn, chỉ thấy một già một trẻ đã đi ra khỏi cửa hông, bất luận là dáng đi hay vẻ mặt, đều mang cảm giác quỷ dị trống rỗng mà xơ xác tiêu điều.

“Không biết vì sao, Sinh môn đổi thành Tử môn.” Huyền Mẫn đã đứng vững ở cạnh cửa, vừa đáp lời Tiết Nhàn, vừa nâng tay đẩy cửa.

Tiết Nhàn: “………. Cho nên bát môn ngươi tính toán lúc đầu đã thay đổi?”

Huyền Mẫn: “Ừm.”

“Nếu chúng ta đi nhầm vào Tử môn thì sẽ gặp kết cục gì?” Tiết Nhàn hỏi.

Huyền Mẫn bình tĩnh nói: “Tất cả hung cảnh sẽ đồng loạt hiện ra, các cửa đều xuất hiện cảnh tượng giống nhau, không bị những người đó thấy thì không sao, nhưng một khi bị thấy thì bọn họ sẽ lập tức đuổi theo.”

“……….” Tiết Nhàn nghĩ đến vừa rồi một già một trẻ đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại nói: “Đuổi tới khi nào?”

Huyền Mẫn: “Không chết không ngừng.”

Tiết Nhàn: “………”

Dứt lời, Huyền Mẫn bước qua cửa, tiến vào trong cửa hông. Lần này là một căn phòng, bên trong không biết có chuyện gì mà có một đám nha đầu và sai vặt tụm năm tụm ba, ngồi kín quanh bàn. Một nha đầu trong đó nói: “Sắc mặt của lão thái thái chẳng tốt lên chút nào, càng ngày càng kém hơn, đừng nói là thuốc của Giang gia không hiệu quả nhé?! Đúng là đồ lang băm hại chết người!”

Một nha đầu mặt tròn nói tiếp: “Không hiểu nổi, chúng ta cũng không hiểu được đơn thuốc này, cứ chăm sóc lão thái thái cho tốt là được. Đêm qua thực sự làm ta sợ muốn chết, lão thái thái bị nghẹn không ho được. May mà ta đánh bạo vỗ lưng bà ấy một phát. Đêm nay đến phiên hai người các ngươi hả? Cẩn thận vào đấy!”

Nàng còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên có một nha đầu sốt ruột hoảng sợ chạy đến: “Mau! Nhanh ra phía sau đi! Sợ là lão thái thái ——”

Huyền Mẫn nép trong góc tối không đợi nàng nói xong, xoay người đến cửa hông. Tiết Nhàn không khỏi quay đầu đưa mắt nhìn, sau đó vỗ mạnh một bàn tay vào Huyền Mẫn: “Thấy rồi! Lại thấy rồi! Đi mau!”

Theo lời y, tiếng bước chân trong phòng đột nhiên biến đổi, đồng loạt chuyển về hướng cả hông.

Chỉ tiện tay mở hai cái cửa mà lại chọc phải bảy tám kẻ không biết là người hay quỷ đuổi theo, trò vui này hơi quá rồi thì phải!

Mũi chân lừa trọc chuyển hướng, không hề chậm trễ đã đứng trước cánh cửa thứ ba.

Tiết Nhàn: “………” Tổ tông ơi, ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng mở có được không?!