Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách, Làm Sao Đây?

Chương 20





Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Khương Hành thi vào 3 rưỡi chiều.
Cố Tu Hạc đã thi xong, chung kết 800m đứng nhất. 4 giờ còn tiếp sức 400m, hắn tới xem Khương Hành ném tạ trước.
Sân ném tạ vây quanh trung tâm sân thể dục, vô cùng đơn sơ. Ban một phía trước đã thi xong, người vẫn còn rất nhiều, Khương Hành thứ sáu.
Bị nhiều người nhìn như vậy, cô có chút lo lắng. Trước khi thi đấu nhịn không được đi WC hai lần, không biết nghe ai nói phải thả lỏng cơ bắp, đến khi cô lên sân khấu, dùng sức giãn cánh tay.
Cố Tu Hạc yên lặng nhìn cô, ở một bên cầm đồ và nước.
"Số 6, Khương Hành." Trọng tài kêu tên cô.
Khương Hành tiến lên.
Đi đến bên người trọng tài, nữ sinh số 5 còn chưa đi, nghiêng đầu xem trọng tài chấm điểm. Thấy cô đến thì tiện tay đưa quả tạ cho cô.
Khương Hành cũng không cảm thấy có gì không đúng, thấy người ta cầm nhẹ nhàng như vậy, theo bản năng vươn tay nhận lấy.
Tay đụng tới quả tạ, cả người đột nhiên lảo đảo về phía trước.
Lập tức cúi đầu trước trọng tài 90 độ.
"Ha ha ha......"
Người ở đây đều cười.
Trọng tài cũng vui vẻ, trêu chọc: "Bạn học, không cần như vậy."
"Ha ha ha......"
Khương Hành đỏ mặt, có chút ngượng ngùng gian nan cầm quả tạ lên.
Hai tay đều bất động chứ đừng nói một tay, cuối cùng không có bất ngờ xảy ra, cô ném không khí.
Vạch trắng gần nhất cũng chưa đụng tới.
"Ha ha ha"
Lại là một trận cười vang.
Khương Hành đỏ mặt đi xuống, hối hận tại sao mình lại đăng ký cái này, mất mặt chết.
Đi đến bên người Cố Tu Hạc, ý cười trên mặt nam sinh khó nén. Khi thấy cô lại đây, nắm tay đặt bên miệng khụ khụ, an ủi một câu: "Còn may không ném vào người."
"......" Thôi đừng nói nữa.
......
Đại hội thể thao diễn ra trong ba ngày, tổng điểm ban hai là 192, xếp thứ hai toàn trường. Trong đó có vài hạng mục còn phá vỡ kỷ lục trước đó, đặc biệt là chạy tiếp sức 400m, quả thực chính là nhiệt huyết sôi trào. Lúc ấy toàn giáo viên đều vui mừng, ai cũng hô cố lên.
Ban hai có mấy nam sinh chạy nhanh nhất năm ngoái, năm nay còn thêm Cố Tu Hạc như hổ mọc thêm cánh. Hắn tiếp gậy thứ ba, lúc nam sinh tiếp gậy thứ hai bị rơi, sau khi nhặt lên thì tụt đến vị trí thứ tư.
Cuối cùng là Cố Tu Hạc ngăn cơn sóng dữ vọt lên thứ hai, chạy ngang hàng với nam sinh ban ba đang dẫn đầu.
Tất cả mọi người đều nói Cố Tu Hạc làm rất tốt.
Cũng may trận chung kết không có gì ngoài ý muốn, bốn người phối hợp ăn ý giật giải nhất, còn phá vỡ cả kỷ lục.
Nữ sinh ban hai cũng rất lợi hại, Trần Tuyết nhảy xa còn cầm được giải ba.
Đại hội thể thao kết thúc, thành tích khảo sát cũng dưới.
Cố Tu Hạc đứng đầu toàn khối như cũ, Khương Hành thứ sáu, lần này cô tụt lại vài cấp.
Có lẽ vì Cố Tu Hạc toả sáng rực rỡ ở đại hội thể thao mà nhân khí ở lớp của hắn cao hơn hẳn so với trước kia. Khương Hành cảm thấy đây là dấu hiệu tốt, ít nhất Cố Tu Hạc không giống trong sách phải chịu bạo lực một thời gian dài vì thân phận cha hắn bị tiết lộ. Dù cha hắn thiệt mạng ngoài ý muốn, trả hết chân tướng năm xưa, nhưng vì lúc đó gần thi đại học nên không có người chú ý đến việc này. Vậy nên khi hắn tốt cũng không có ai yêu thích.
Như bây giờ rất tốt, ít nhất hắn không tự phong bế mình lại.
Nhưng sau kỳ khảo sát, ban hai lại xảy ra chuyện.
Lần này có quan hệ với toàn bộ lớp.
Vì cha của cô chủ nhiệm lớp sinh bệnh nên cô phải nghỉ hẳn một tháng, trường học cũng không biết phải sắp xếp như nào, thế là đưa chủ nhiệm ban một đến dẫn dắt bọn họ.
Phần đông lớp không có ý kiến, rốt cuộc cũng là giáo viên của trường. Cứ cho là ban một ban hai có quan hệ cạnh tranh thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Chẳng qua có người còn nhớ chuyện thầy Trương bị cử đi lần trước, cảm thấy sắp xếp kiểu này không được tốt lắm.
Chủ nhiệm ban một là một giáo viên đầu ba, nghe nói mới đến trường được hai năm, cũng chỉ thuộc dạng thường thường, không hiểu sao có thể chủ nhiệm lớp trọng điểm. Giáo viên toán mới của họ tốt nghiệp đại học hàng hiệu nhưng bây giờ vẫn phải dạy lớp bình thường đấy.
Tan học, Trần Tuyết bát quái với Khương Hành: "Tớ nghe bạn ở ban một nói bà này có quan hệ nên mới vào được đây, một chút bản lĩnh cũng không có. Bả dạy học toàn nhìn giáo án, còn thích mắng chửi người khác, thích thiên vị khác nhau nữa. Top 1 lớp họ kém cán sự vật lí lớp mình mấy điểm xong bị bả hại á, giờ đếm ngược từ dưới lên, đi học thể dục rồi."
"Không thể nào?" Cô không hề biết chuyện này.
"Thật đó, vì lúc học chỉ ra ngữ pháp bả giảng sai. Sau đó cả lớp mà bả chỉ nhắm vào bạn nam kia. Còn có lần mắng bạn í phát khóc luôn."
Ấn tượng của Khương Hành với cô giáo này không được tốt cho lắm. Tuy cô rất thích giáo viên toán mới nhưng nghe thầy Trương từ chức là do người này báo cáo thì rất tức giận. Thầy Trương hiền lành dễ chịu cô cũng rất thích.
Nếu Trần Tuyết nói đúng thì cô giáo này thật sự có vấn đề.
Vốn chỉ bát quái một chút, không nghĩ tới rất nhanh đã có đối tượng bị nhắm vào.
Buổi học đầu tiên, cô ta cực độ không thích Cố Tu Hạc.
"Học tập tuy là quan trọng nhất nhưng đạo làm người vẫn luôn phải đặt lên hàng đầu. Thành tích tốt, cuối cùng lại giết người phóng hỏa thì cũng là khối u ác tính của xã hội. Người nào đó đừng tưởng có thành tích tốt thì có thể không coi ai ra gì. Khảo sát đứng nhất thì có tiền đồ chắc? Thành tích tốt hơn thì sao, là học sinh của tôi, khi giáo viên giảng bài thì đừng có làm việc riêng. Không biết tôn trọng sao? Điều này còn muốn giáo viên dạy? Được lắm, không có cha mẹ dạy, hôm nay tôi sẽ dạy cho các cô cậu biết thế nào là tôn trọng......"
Nói một lô xong thì chuông tan học reo lên, giáo viên cầm sách rời đi. Trước khi đi còn lạnh lùng nhìn Cố Tu Hạc: "Cố Tu Hạc tan học viết kiểm điểm 3000 từ, giữa trưa đưa cho tôi."
Lớp học một trận yên lặng.
Ai cũng nghe ra được lời này là nhằm vào Cố Tu Hạc. Giáo viên các môn khác đều nói bây giờ là thời điểm gấp rút, bọn họ khi đi học đều có thể làm bài tập riêng của mình, không ảnh hưởng đến người khác là được.
Cha Cố Tu Hạc là tội phạm cưỡng gian mọi người đều biết. Làm người như thế nào, giết người phóng hỏa gì đó khiến người ta không nghĩ đến cũng khó.
Khương Hành xoay đầu lo lắng nhìn hắn.
Nam sinh rũ đầu làm bài tập, thần sắc lạnh nhạt như không đặt lời vừa rồi của giáo viên trong lòng.
Tuy mấy ngày nay Khương Hành giao tiếp với hắn rất cao lãnh nhưng không chịu nổi có người dùng những lời này tổn thương hắn, thò lại gần nhỏ giọng nói: "Cậu đừng nghe bả, tớ cảm thấy bả có bệnh ấy."
"Mọi người đều thích cậu. Cậu xem xem, sau đại hội thể thao lần này đã có rất nhiều người vui vẻ với cậu đấy."
Cố Tu Hạc nghe xong lời này có chút buồn cười, nói vài câu không đau không ngứa thì tính gì? Những lời khó nghe hơn hắn cũng đã nghe rồi.
Còn mọi người đều thích hắn.
Hắn cần người khác thích?
Với hắn, ánh mắt người khác toàn là râu ria. Mấy tin đồn nhảm hắn cũng mặc kệ, tham gia đại hội thể thao gì kia cũng chỉ muốn thanh danh mình dễ nghe hơn một chút thôi.
Ít nhất có thể ở bên cô, quang minh chính đại đứng trước người khác.
Nhưng Cố Tu Hạc vẫn ra vẻ trầm mặc nhìn vào mắt Khương Hành, một lần nữa quay đi làm bài tập.
Giờ hắn không chỉ viết bài cho mình mà còn phải viết cho cả Khương Hành nữa.
Đây là kết cục của việc có một cô bạn gái lười.
Khương Hành không biết suy nghĩ trong lòng hắn, còn tưởng hắn bị giáo viên đả kích. Không biết nên an ủi hắn như thế nào.
Gãi gãi đầu, việc này nếu đổi lại là cô chỉ sợ đã khóc thất thanh rồi. Bị giáo viên chế nhạo trước cả lớp, lại còn là nơi mình đau xót nhất, có thể thấy đả kích lớn nhường nào.
"Cậu đừng buồn, bà cô này rất xấu. Tớ cảm thấy bả cố ý nhắm vào cậu là muốn thành tích cậu giảm xuống, cậu đừng trúng bẫy của bả."
"Ừ"
Nam sinh nhẹ nhàng lên tiếng.
Nhưng không có dáng vẻ được an ủi.
"......"
Cuối cùng Khương Hành cho hắn sờ tay, giữa trưa còn cho người ta hôn hôn, lúc này mới dỗ được.
......
Ngày hôm sau, Cố Tu Hạc đến muộn.
Hôm nay Khương Hành được mẹ Khương lái xe đưa đi nên không đi cùng Cố Tu Hạc. Thành tích khảo sát của cô tụt lùi vài bậc, cha mẹ Khương không chỉ không nổi giận mà còn tưởng do chăm sóc cha Khương đợt trước nên mới lơ đãng học tập, mấy ngày nay đều về nhà chăm cô.
"Sao cậu đến muộn thế?"
Cố Tu Hạc lấy giấy lau tay nhỏ nước, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Xích xe hỏng rồi."
Giờ là lớp tự học, mọi người đều đang đọc sách. Khương Hành nhìn hắn một cái, hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"
Trong lòng biết hẳn là chưa ăn. Bình thường buổi sáng hắn đều đến căn tin. Bánh bao căn tin một tệ hai cái to, ăn no căng. So với tự mình nấu cơm còn lời hơn.
Quả nhiên Cố Tu Hạc lắc đầu, còn bình thản lấy tay Khương Hành đặt lên bụng mình: "Chưa ăn."
"......" Chưa ăn thì chưa ăn, động tay động chân làm cái gì?
Khương Hành trừng hắn, vừa muốn rút về thì thấy chủ nhiệm ban một đột nhiên xuất hiện ở cửa, lạnh lùng nói: "Hai cô cậu đang làm gì?"
Sau đó nhìn bọn họ: "Đi ra ngoài đứng!"
"......"
Trong nháy mắt sắc mặt nam sinh bên cạnh trầm xuống.
Không đứng lên.
"Khương Hành, Cố Tu Hạc——"
Giọng nói lớn hơn, chỉ tên hai người.
Mặt Khương Hành đỏ bừng, cúi đầu đứng lên, thấy Cố Tu Hạc không nhúc nhích còn kéo hắn theo.
Lớp học im lặng trang nghiêm.
Tầm mắt như có như không đảo qua bọn họ, mang theo đánh giá.
Khương Hành cúi đầu đi ra ngoài, Cố Tu Hạc đuổi kịp, hắn còn tiện tay cầm một quyển sách.
Nhưng khi đi qua người giáo viên bị một bàn tay vỗ rơi. "Bịch" một tiếng nện xuống mặt đất, âm thanh rất lớn.
Sau đó lại nghe cô ta mắng: "Đọc sách gì, cô cậu như vậy cũng xứng đáng đọc sách? Đồ không biết xấu hổ, cút ra ngoài đứng."
"......"
Khương Hành đi tới cửa nóng mặt, do dự xoay đầu nhìn. Cô thấy Cố Tu Hạc đứng yên không nhúc nhích, còn cao hơn chủ nhiệm ban một một cái đầu, sắc mặt âm trầm to gan đối diện với cô ta.
Sách bị đánh rơi nằm giữa hai người.
Lớp học yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Khương Hành sợ Cố Tu Hạc lại chọc giáo viên nổi giận, vội căng da đầu quay lại nhặt sách rơi dưới đất lên, nhanh tay kéo người đi ra ngoài.
Chủ nhiệm ban một trong phòng học giận điên: "Đây là cái loại học sinh gì vậy? Dám làm càn như vậy, có bản lĩnh thì đứng chỗ này coi."
Bên ngoài, Khương Hành cùng Cố Tu Hạc song song dựa vào tường.
Khương Hành lần đầu tiên bị phạt, nhiệt độ trên mặt mãi không giảm được. Lớp tự học sắp kết thúc, cô rất lo giáo viên này không cho bọn họ vào.
Quả nhiên chủ nhiệm ban nhất nhân việc này mà dùng cả tiết đầu giảng đạo: "Hiện tại là thời gian học tập, không phải để yêu đương. Mỗi ngày đầu óc đều nhét thứ gì không biết, chỉ quan tâm yêu đương thôi đúng không?"
"Bất cứ lúc nào nữ sinh cũng phải biết tự ái. Mới vừa lớn liền động tay động chân với người khác, có biết xấu hổ hay không? Tôi nói thẳng, con gái như vậy ra ngoài xã hội sớm muộn gì cũng sẽ sa đọa thôi."
"Còn người nào đó, đừng tưởng thành tích tốt là có thể muốn làm gì thì làm. Có phải đã quên thân phận mình rồi không? Vốn đang hy vọng cậu sáng sủa hơn ba cậu, không ngờ cũng cùng một giuộc."
Mắng chửi hai người thậm tệ.
Cô ta vẫn nói tiếp: "Những lời tôi nói hôm nay, các cô cậu nhớ kỹ cho tôi, đừng để bị tôi bắt được giống hai người này, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu...... Hai người bên ngoài cũng nghe cho rõ, hôm nay đừng hòng vào cửa, nếu không biết liêm sỉ thì cứ đứng đấy, để tất cả mọi người nhìn đi."
Cũng may tiết ba là của giáo viên tiếng Anh. Là giáo viên già của trường, dạy học đã hơn ba mươi năm, căn bản không sợ chủ nhiệm ban một này. Nghe chuyện xong sắc mặt tối sầm, lập tức cho bọn họ vào lớp nghe giảng bài: "Vớ vẩn, tiết của tôi một người cũng không thể thiếu, tan học tôi sẽ nói chuyện với cô ta sau, các trò vào đi."
Nhưng chỗ ngồi của Khương Hành và Cố Tu Hạc lại thay đổi.
Một người bị đưa đến tổ một, một người bị đưa đến bàn cuối của tổ khác.
Giữa trưa, Khương Hành cũng không dám đi ăn cơm với Cố Tu Hạc.
Nhưng hai người vẫn một trước một sau về phòng học. Sau đó cô bị người ta lôi kéo ở đoạn rẽ.
Khương Hành bị hắn túm đến chỗ ngoặt, tức giận đánh: "Đều tại cậu."
Cố Tu Hạc sắc mặt đẹp: "Ừ, đều tại tôi."
Khương Hành nói không ra lời.
Cố Tu Hạc nhìn cô, cúi đầu hôn an ủi: "Không sợ, có tôi ở đây."
"......" Cô sợ cái mẹ gì, cô đang bực hắn không biết xấu hổ đấy.
Mấy ngày kế tiếp Cố Tu Hạc thu liễm hơn rất nhiều.
Nhưng chủ nhiệm lớp như cũ không buông tha hắn, hỏi hắn vì sao đi học không nghe giảng, lại tăng thêm bài tập, lại chép phạt, còn phạt hắn thứ hai tuần sau sẽ lên bục kiểm điểm.
Cố Tu Hạc không buồn hé răng. Lần này học ngoan, mặc kệ cô ta nói gì cũng đều cúi đầu.
Ban hai cũng đã nhìn ra chủ nhiệm ban một đang nhằm vào bạn học có thành tích tốt của lớp. Không chỉ có Cố Tu Hạc, còn có cả những người khác nữa. Chẳng qua Cố Tu Hạc bị nhắm nghiêm trọng hơn thôi.
Khương Hành đồng tình với Cố Tu Hạc, giữa trưa trở lại phòng học an ủi hắn, sợ bị giáo viên phát hiện nên chỉ lén lút trước cửa nhìn nhìn.
Cố Tu Hạc buồn cười, lập tức ôm người lên đùi mình. Khương Hành lo sợ đẩy hắn ra: "Cậu làm gì? Mau buông tớ ra, lỡ bị thấy được đó."
Cô bây giờ rất sợ chủ nhiệm ban một.
Nam sinh không chỉ không buông ra, tay còn đùa dai nhéo mặt cô hai cái, sau đó đột nhiên thấp giọng hỏi: "Sợ nữ ma đầu hay là sợ tôi?"
Môi hắn gần sát tai cô, giọng nói hơi thấp mang theo một tia từ tính.
Khương Hành bị câu nữ ma đầu kia chọc cười. Cố Tu Hạc cũng cười, còn điên điên "Ừm" một tiếng, giọng mũi mờ ám.
Mặt Khương Hành đỏ lên, cảm thấy tư thế này có chút xấu hổ. Cô hung hăng trừng hắn, muốn đi xuống.
Xụ mặt: "Cậu buông tớ ra trước đi?"
Cố Tu Hạc ôm eo không buông, còn siết chặt vài phần. Hắn nhìn cô, thần sắc nghiêm túc như thể nếu cô không trả lời thì sẽ không buông tay.
Khương Hành cả giận: "Sợ cô ta, sợ cô ta được chưa."
Tức giận đẩy khuôn mặt đang gần sát của hắn ra.
Cố Tu Hạc cười, bàn tay đang ôm hông cô đột nhiên hướng lên trên nhéo một cái, thấp giọng hỏi: "Vì sao không sợ tôi?"
Khương Hành thẹn quá hoá giận kéo tay hắn ra: "Cậu còn như vậy thì tớ sẽ giận đấy!"
Cô nhận ra người này càng ngày càng không biết xấu hổ.
Cố Tu Hạc cười càng tươi hơn: "Thật đúng là không sợ tôi."
Khẽ nâng cằm, hôn nhẹ khóe miệng cô: "Ngoan, anh trai thương em."
"......"
Ăn nói kiểu gì đấy?
Tai Khương Hành đỏ ửng, nâng tay đánh hắn.