Dòng Thời Gian Tình Yêu

Chương 7: Có một nụ hôn ở đó ...




Cộc... Cộc... Cộc...

Cự Giải nản người lê lết ra mở cửa...

Đôi mắt to tròn đen láy mở to phản chiếu trước đôi mắt tím nhạt trong suốt kia. Cả người dựa vào cửa, cô ngước lên lắp bắp nhìn người ngoài cửa.

" Sao... Sao lại là anh? "

Hắn mỉm cười nhẹ, " Tôi cũng đang định tự hỏi, sao lại là cô. Chậc, hóa ra là thiên kim nhà Nam Cung "

Cự Giải không nói gì, cô tránh sang một bên cho hắn đi vào, mắt theo dõi từng cử chỉ hành động của Thiên Yết.

Mà hắn, rất tự nhiên ngồi xuống barmini tự rót một ly rượu cho mình, ngồi nhấm nháp. Vẫn không hay Cự Giải đứng dựa lưng ở cửa, vẫn nhìn hắn. Từng ánh mắt lạnh lùng, từng cái nhấc tay quen thuộc, còn có đôi môi bạc tình kia nữa.

Hắn là ai mà quen thuộc như thế?

Trong đầu Cự Giải vụt qua hình ảnh một nụ hôn đậm mùi vị rượu nho, tại chính barmini này.

Gì thế? Vừa rồi là cái gì?

Có.... Có một nụ hôn ở đó...

Cô tiến lại gần barmini, ngồi trước mặt hắn. Nhìn hắn.

" Cô làm gì thế? ", Nãy giờ tuy uống rượu nhưng vẫn biết Cự Giải làm những gì, hắn hỏi khó hiểu.

" Tôi... Anh... Anh lại gần đây một chút được không? "

" Để làm gì? ", Hắn lạnh lùng.

" Tôi... "

" Không được ", Hắn không để Cự Giải nói hết, lạnh nhạt ngắt lời cô.

Cự Giải bỗng nhón chân dậy, vươn người qua barmini, khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ chỉ còn cách mặt hắn một chút nhỏ.

Đôi môi anh đào cuối cùng chạm vào đôi môi mỏng quyến rũ kia, chủ động hôn hắn. Cả vị rượu nồng nàn quen thuộc lan tỏa quyện với vị ngọt ngạp đặc biệt có chút cảm giác hoài niệm...

Cả cơ thể Cự Giải nóng bừng lên, như có luồng điện chạy qua người cô, cô đột ngột rời khỏi môi hắn. Hai mắt trợn tròn nhìn Thiên Yết.

Tất cả dòng hình ảnh thời gian chạy qua đầu cô. Nhanh mà rõ như một đoạn ký ức bị vùi lấp đã lâu bỗng ùa về.

Cổ họng cô tê đến râm ran...

Khó khăn lắm mới bật ra hai chữ,

" Thiên Yết... "

Hắn đưa mắt nhìn Cự Giải, " Ừhm? "

" Đúng là anh! ", Cô đưa một tay che miệng, đôi mắt mở to nhìn hắn, lắp bắp, " Tôi nhớ ra rồi "

Nhưng ngược lại với vẻ kinh hỷ của Cự Giải vẫn là sự lạnh lùng không che giấu của Thiên Yết, " Cô nhớ ra cái gì? "

Cự Giải ngồi bên ghế lái phụ, nhìn khung cảnh Paris về đêm. Paris về đêm vô cùng tráng lệ, đèn điện đều mang một vẻ cổ kính chạy suốt những hàng cây bách hợp. Dãy phố lớn nhỏ đều có đèn điện sáng đủ loại màu khác nhau.

Nhưng nhìn thế nào thì, tuy Paris lãng mạn đến từng góc phố nhỏ, nó vẫn mang một vẻ cô đơn khó tả.

Nghĩ đến đấy, Cự Giải nhắm mắt, dựa vào lưng ghế, tự thở dài trong lòng.

Bây giờ là 19:00. Phải đến bữa tiệc ở Tập đoàn C.C.R. Cô thật không muốn.

" Dừng xe "

Thiên Yết quay sang nhìn cô, nhướn mày, cất giọng trầm trầm, " Cô định làm gì? "

Cự Giải không nhìn hắn, mắt vẫn hướng ra ngoài, " Tôi muốn xuống xe thôi, không muốn đến bữa tiệc đấy "

" Để tôi đưa cô về "

" Không cần! ". Cự Giải cự tuyệt không chút suy nghĩ. Nếu còn ngồi cạnh hắn một giây phút nào nữa, cô sợ mình sẽ không kìm chế được mà tuôn ra hết những khi cô và hắn ở Paris, ở Roma như thế nào.

Vì hắn căn bản không nhớ gì hết.

Con Lamborghini Adventador SV chầm chậm dừng lại bên đường, ngay trước cổng Thượng Nghị viện Quốc hội Pháp. Cửa xe bên ghế phụ bật mở.

Cự Giải bước xuống xe không do dự.

Trước khi đi, cô vẫn muốn hỏi hắn một câu thôi, " Anh thật sự không nhớ gì? "

" Không ", Hắn vẫn lẳng lặng nhìn cô.

Cự Giải quay người đi. Cửa xe đóng lại.

Chiếc xe vù phóng đi.

Cự Giải vẫn trong bộ trang phục dạ tiệc với chiếc váy hoa công chúa màu xanh lơ kết hàng nghìn bông hoa nhỏ li ti. Vòng hoa trên đầu càng tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của cô.

Cô nhớ là, đằng sau Thượng Nghị viện Quốc hội có một vườn hoa rất đẹp, là vườn hoa Luxembourg.

Tuy nơi này là nơi có rất ít khách du lịch nhưng những mảnh đất bao quanh Palais du Luxembourg là cái nôi của lãng mạn suốt nhiều thế kỉ qua.

Đài phun nước và thảm hoa ở đây đều toát lên vẻ lãng mạn đặc biệt mà chỉ ở đây mới có. Thảm cỏ mềm và êm hơn cô tưởng tượng.

Ngồi bên cạnh đài phun nước nhỏ, Cự Giải thò tay xuống vẫy nước nhè nhẹ. Mặc kệ một số ánh mắt đổ dồn về phía cô vì quá nổi bật nhưng có lẽ Cự Giải đã quá quen rồi. Cô chẳng quan tâm.

Nhìn đài phun nước cô lại nhớ đến Đài phun nước Tình yêu ở Roma, lại nhớ đến vẻ mặt ôn nhu của Thiên Yết lúc hỏi cô muốn đi đâu, nhớ đến cái dáng vẻ cô nhìn hắn như đấng cứu tinh lúc nói tiếng Ý, nhớ mùi hương thoang thoảng trên người hắn.

Đôi mắt to tròn đen láy trong vắt của Cự Giải đã phủ một tầng sương, hình ảnh trước mắt dần mờ đi.

Một giọt... Hai giọt...

Cô thích hắn đến vậy sao?

Hắn không nhớ ra cô làm cô buồn như thế sao? Đến mức khóc?

Rm... Rm...

" Alo? "

" Bảo Bình, xin lỗi, tớ không đến được, em cậu cũng không đến được, tớ sẽ nói chm với cậ sau. Nói với nãi nãi một tiếng cho tớ nhé? "

" OK, không sao! "

Vừa cúp điện thoại, Thiên Yết đã vội quay vô lăng 360° quay ngược lại đường vừa rồi. Con Lambor lao như một báo hung hăng trên các đại lộ xiên xéo nhau.

Và chiếc xe dừng lại ở Thượng Nghị viện Quốc hội Pháp, Thiên Yết xuống xe mơ màng chạy ra sau mảnh đất tràn ngập thảm hoa sau tòa Nghị viện.

Hai tay đút túi quần, hắn chầm chậm tiến lại đài phun nước ở trung tâm khu vườn, đưa mắt nhìn xung quanh. Những cột đèn được thiết kế kiểu xưa với ánh sáng le lói không đủ sáng cả vườn, khu vườn chìm trong cảnh thần bí tràn ngập hoa.

Đài phun nước lóng lánh bởi những bóng đèn nhỏ sau dòng nước phun lên.

Quả thực, hắn lầm khi quay lại đài phun nước này. Chẳng có ai ở đây cả, có mỗi một bông hoa bách hợp nhỏ rơi bên thành đài phun nước.

Là bông hoa trên vòng hoa cài đầu của Cự Giải rơi xuống?

Hắn vẫn đứng trân trân nhìn đài phun nước, tưởng tượng ra cô gái với mái tóc tím, chiếc vòng cài đầu với những bông hoa màu hồng tía và trắng nho nhỏ. Chiếc váy công chúa mềm mại màu xanh lơ, những dải hoa li ti chạy quanh chiếc váy.

Nói thế nào nhỉ?

Hắn tự nhiên thở dài, ngước mắt lên trời lắc đầu, " Cô rất đẹp "

Ngừng lại một lúc, hắn lại nói như người mơ ngủ, " Tôi đã thừa nhận, cô rất đẹp, Cự Giải, cô xuất hiện đi được không? "

- Cùng lúc đó -

Tại sân bay.

Có một cô gái với bộ váy như một nữ thần, tay xách chiếc vali nhỏ chạy về phía quầy bán vé, vội vàng mua một chiếc vé nhanh nhất đi Ý.

" Thưa cô, hôm nay không hề có chuyến bay nào tới Roma "

" Cô có còn chuyến bay nào tới Ytali không? "

" Có một chuyến tới phía đông bắc Ytali, ở Venice thưa cô "

Vậy là mọi thứ đã được quyết định rằng cô sẽ đến Venice, một trong những thành phố kênh đào đẹp nhất trên thế giới.

Cự Giải gấp rút mua vé nhưng khi mở chiếc túi xách ra, chiếc máy nhỏ của cô đột phát sáng nhưng lại không hề làm cô biến mất như mọi khi.

Vội cầm lấy chiếc vé đi Venice, Cự Giải gần như ngạc nhiên khi trên vé ghi ngày: 03 /02/2015.

Cô đã dịch chuyển thời gian tận bốn, năm tháng trời mà về mặt không gian thì không sao. Không biết chiếc máy còn lại ra sao?

Cự Giải xách vali lên máy bay.

Thiên Yết rời khỏi vườn hoa Luxembourg, ngồi vào trước vô lăng nhưng hắn không biết nên lái xe đi đâu.

Ánh sáng le lói nho nhỏ trong ngực áo làm Thiên Yết giật mình. Lôi chiếc máy nhỏ ra, hắn nhìn nó thật lâu, rồi nhìn đồng hồ ở xe mình.

Thật buồn cười.

9:00 pm. Monday 3rd February 2015.

Chậc, cái thứ nhỏ bé này làm hắn nhảy cóc năm tháng, qua cả giao thừa cơ?

Thiên Yết nhớ đến Cự Giải đầu tiên.

Thời gian đảo lộn là lý do cô biến mất ở đài phun nước? Có khả năng? Nhưng tuy nhiên, chiếc máy nhỏ có biến đổi thời gian vẫn không làm ra hắn nhớ ra Cự Giải là ai?

Hắn phóng xe như điện về khách sạn Ritz Paris, lao về phía lễ tân hỏi về cô gái ở phòng 1607.

" Thưa ngày, Miss Cancer vừa dọn hành lý dời đi cách đây một giờ đồng hồ "

" Đi bằng taxi khách sạn? ", Hắn hỏi vội.

Nam tiếp viên lắc đầu lịch sự.

Thiên Yết nhấc điện thoại gọi điện cho Sư Tử, người đang " đóng đô " ở Paris.

" Lật tung thành phố này lên cũng phải tìm cho tớ Cự Giải, cậu đi điều người đi "

" Bình tĩnh, nói tớ nghe xem có chuyện gì, sao tự nhiên Cự Giải biến mất? "

Điều này quả thực nằm ngoài kế hoạch của Sư Tử, Bảo Bình và nãi nãi Thiên Yết. Nhân Mã đang ngồi bên Sư Tử cũng sợ đến xanh mặt, sao cô ấy biến mất được.

" Về đến khách sạn đã dọn hành lý được 1h rồi, không dùng taxi khách sạn "

Sư Tử suy nghĩ một lúc rồi cười cười, tên này tìm người ta đến hâm đầu rồi, " Ngoài sân bay ra thì còn ở đâu nữa? "

Thiên Yết hắn lại ngồi lên xe, phóng vút trên những đại lộ thênh thang ở Paris gần về đêm.

Trong đầu hắn ngập hình ảnh Cự Giải. Nụ hôn bất ngờ ở quán bar, lúc cô nói cô đã từng cùng anh làm những gì ở tại nơi này, còn có ở Ý, còn có...

Rất nhiều.

Thậm chí hình ảnh lần cuối Cự Giải hỏi hắn,

" Anh thật sự không nhớ gì? "

" Còn 10 phút nữa chuyến bay sẽ bắt đầu cất cánh... "

Cự Giải đã sớm an vị trên máy bay, hai tai đeo earphone, đôi mắt với hàng mi dài cong vút nhắm nghiền. Cô thoải mái dựa lưng vào chiếc ghế êm ái cao cấp.

Trong đầu vẫn văng vẳng từng câu nói lạnh lùng của Thiên Yết, cô cố gắng tập trung vào tiếng nhạc để át đi giọng hắn.

10" sau, Thiên Yết chạy thật nhanh vào sân bay, hỏi nhân viên lễ tân, hắn chạy đến chiếc máy bay đi Ý.

Hắn đã thấy Cự Giải.

Cô ngồi thu mình bên cạnh ô cửa sổ, hai mắt nhắm lại, hình như đang ngủ.

Máy bay to vật vã im lìm ở đường băng bắt đầu có tiếng động cơ dần to lên. Chiếc máy bay dần dần di chuyển, trượt chầm chậm trên đường băng rồi nhanh dần.

Cô gái nhỏ trên máy bay càng ngày càng nhỏ dần... Rồi mất hút trong bầu trời đêm đen kịt.

Thiên Yết tự cười giễu mình.

Không biết bây giờ suy nghĩ trong lòng hắn thật ra là cái dạng gì?

Hai lần để lỡ cô gái này, mong là sẽ không có lần thứ ba.