Dòng Thời Gian Tình Yêu

Chương 14: Wedding Candy ~




Cự Giải thẫn thờ gạt đám bác sĩ ra, mặc kệ những vết thương trên cơ thể rỉ máu dằn vặt cô. Bước đến bên giường, ngồi sụp xuống bên cạnh cái xác đã được phủ kín, hai dòng nước mắt chảy dài...

" Em yêu anh... "

" Đến chồng mình cũng nhận lầm người, em còn dám nói yêu cái xác chết à? "

Một giọng lạnh lùng bá đạo vang lên ngoài cửa, Cự Giải quay ngoắt người lại...

Ai kia?

Thiên Yết tặng cho cô một cái nguýt dài,

" Vợ tôi, em lại mong tôi chết thế à? Không phải tưởng mình nhìn thấy ma đó chứ? "

Cự Giải vỡ òa lao vào lòng Thiên Yết, giọng nức nở như trẻ con,

" A... Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, yêu anh nhất trên đời, anh không chết... Thiên Yết, em yêu anh... Hu hu... "

Thiên Yết cười chua xót ôm trọn lấy Cự Giải, không phải hắn kịp nhận ra trong đám xe đi qua có thuộc hạ của mình thì chắc chết đến nơi rồi. Để Cự Giải như thế này, hắn thật không nỡ...

" Đừng khóc... "

" Kệ em đi... Hức hức... Mai đi kết hôn cơ "

"... " Thiên Yết mỉm cười nhìn thiên hạ trong lòng. Một giờ không gặp hắn đã sốt ruột gần chết rồi. Cả đời không gặp, chi bằng đừng sống làm gì. Hắn yêu vợ nhất cái hệ mặt trời này.

Cơ mà ai đó vẫn khóc rưng rức, nước mắt nước mũi tèm lem lên áo hắn làm Yết dở khóc dở cười, hạ giọng bảo một câu,

" Người ta nhìn kìa "

Quả nhiên có hiệu nghiệm, Cự Giải im bặt, hai mặt đỏ bừng áp chặt khuôn ngực Thiên Yết, tiếng lí nhí vọng ra...

" Em muốn về... "

" Được, anh đưa em về ",

Hắn cúi xuống bế cô lên đi thẳng ra khỏi bệnh viện. Cô hoảng hốt,

" Anh đang bị thương? "

Hắn nhìn cô cười nhẹ,

" Không có, vẫn rất khỏe "

" Thôi đừng, anh sẽ mệt đấy, hao tốn sinh lực như thế thì... "

Ai đó ngắt lời cô,

" Thì không thỏa mãn được vợ à? Cứ về đến nhà rồi vợ muốn làm thụ hay làm công anh đều chiều "

"... "

--------------------------------------------------

Ngồi trong phòng làm việc điều hòa mát lạnh, nhiệt độ cơ hồ hạ đến mức không thể thấp hơn. Vậy mà hàn khí của vị tổng tài kia vẫn không ngừng lạnh lẽo như băng.

" Là cô ta đúng không? "

Là một câu hỏi nhưng ai cũng nghe ra, là sự khẳng định, Mỵ Ảnh Taylor đã xong đời.

" Lập tức đi đem đầu John Taylor đến cho cô ta, con làm cha chịu đi "

Rm... Rm...

Hàn ý trong mắt lập tức tan biến, biến thành sự sủng nịch yêu thương không hề che giấu khi hắn nhìn cái điện thoại -_-

" Alo? Nhớ anh à? "

" Nhớ, nhớ muốn chết luôn được chưa? Hôm nay đi chơi với em đi "

" Em muốn đi đâu? "

" Đi đâu cũng được, anh đưa em đi "

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu cười,

" Được "

---------------------------------------

Hắn đưa cô đến cánh đồng cỏ lau mà hôm trước Cự Giải đến. Những cơn gió làm cho cánh đồng lau ngả về một bên, gió vương vấn lấy mái tóc cô... Cự Giải để mặc bàn tay to ấm áp của hắn kéo mình đi, cô chỉ nhìn vào bước chân, vừa đi vừa ngân nga nhỏ.

Sau đó...

Cô hỏi, " Vì sao lại đưa em đến đây thế? "

Hắn kéo Cự Giải lên ôm ngang vai cô... Thật ra hắn muốn nói rằng, từ hôm trước, ở nơi này, tại đây. Lúc cô nói chuyện, hắn đã nghe thấy tất cả.

Lúc đó rất muốn lao đến ôm lấy cô sau đó nói đời đời kiếp kiếp chỉ yêu mình cô...

Nói rằng, hắn yêu cô hơn cả mặt trăng và mặt trời...

" Tuần sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ "

:v

Gương mặt cô thoáng qua vẻ hờn tủi,

" Em chưa đồng ý nhé "

Thiên Yết chỉ cười, lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhung đỏ, mở ra... Bàn tay to cầm lấy chiếc nhẫn kim cương nhỏ xinh xắn, quỳ xuống bên cô,

" Có làm vợ anh không thì bảo đây? "

" Không "

Thôi được, đùa chút xíu. Hắn nghiêm túc nhìn cô, tay hắn bao trọn bàn tay nhỏ của Cự Giải, ai đó ngại nói tiếng việt -_-

" I love you, so much, more than anything in the world, more than my life... Will you marry me? "

" I do "

------------------------------------------

Một tuần sau ~

Giữa một cánh đồng hoa thơm ngát đẹp tuyệt trần mọc lên cả một nhà thờ lớn vô cùng, điều vô cùng đặc biệt là nhà thờ lớn này được làm từ kẹo, bánh ngọt.

Xung quanh là núi giả được dựng lên sau đó là điều hòa lạnh để giữ cho nhà thợ kẹo ngọt được nguyên vẹn.

Nhà thờ vừa đủ rộng để tổ chức hôn lễ, tường làm bằng những tảng chocolate dày cộm, trắng sữa, cửa sổ là những cây kẹo que thật dài. Mái nhà thờ từ hàng nghìn những viên kẹo nhỏ sắc màu kết vào, ánh nắng chiếu qua thì vô cùng lung linh.

Thiên Yết nhàn nhã ngồi thưởng trà, Sư Tử và Bảo Bình ngồi bên cạnh hắn cười cợt,

" Yêu vợ ghê nhỉ? Làm cả thứ to đùng như thế này trong vòng một tuần? "

Hắn cười mĩ mãn, " Chứ sao "

Sư Tử ôm mặt rầu rĩ, " Mã Mã nhà tớ mà biết thì nhất định đem tớ thành kẻ tồi tệ mất, tớ phải đi tổ chức lại hôn lễ mới được "

" Ờ, bởi vì vợ tớ là người hạnh phúc nhất quả đất, may ra sau đó đến lượt vợ cậu "

Bảo Bình hơi đen mặt,

" Mấy chú có vợ rồi thì không coi anh mày ra cái gì à? "

" Ờ ", Thiên Yết cười đểu.

" Mày chuẩn bị gọi tao một tiếng anh vợ đấy em ạ, ờ nữa đi "

"... "

Ngày hôm sau là ngày đại hôn của Scorpion tổng tài, nhưng là chẳng mời nhiều người đến, với diện tích nhà thờ thì có lẽ tất cả người quen thân sẽ đủ.

Cự Giải trong bộ váy cô dâu đẹp tuyệt vời, được Thiên Yết đặt làm cả trăm viên kim cương, chưa kể còn có các loại đá quý tỉ đô khác. Chỉ riêng vương miện của cô đã đính vô vàn kim cương, tổng " thiệt hại " lên tới hàng tỉ USD.

Cô cho đến bây giờ vẫn không hay biết gì về nhà thờ kẹo ngọt mà hắn làm. Tuy hai người đã đạt đến cảnh giới " gần gũi ", " thân mật " nhất rồi. Nhưng cô vẫn thấy vô cùng hồi hộp.

" Thím ê, ngồi yên đi hộ cái "

Song Ngư nhàn nhạt quẳng một câu, nhìn cái cảnh bà í đi ra đi vào đúng là hoa mắt. Nhân Mã cười gian tà,

" Động phòng chán chê rồi, còn bày đặt làm thỏ con ngây thơ à? "

----- Bên phòng sát vách ----

Bảo Bình liếc mắt nhìn Thiên Yết, xì một tiếng,

" Mặc cái bố khỉ gì cũng đẹp "

Sư Tử vênh, " Không bằng tớ "

"... ", Hắn quả thực không còn gì để nói với hai thằng bạn này. Nhiều lúc tự hỏi hôm nay có phải ngày cưới không? Hai thằng này có phải bạn mềnh không?

Bà nội hắn đột nhiên đi vào, ánh mắt trìu mến nhìn cháu trai,

" Mày làm xấu mặt bà quá, giờ mới rước nó về, đúng là thằng đần độn "

Ai cũng biết chủ tịch bề ngoài là lão phật gia hiền từ dễ mến dễ thương. Lại còn tốt bụng, nhân từ, thanh cao giản dị. Nhưng thực chất, bà luôn bắt nạt cháu trai mình, vùi dập thằng bé tới bến -_-

Sư Tử không lạ gì cảnh này, chỉ cười sung sướng phụ họa theo,

" Nó ngu thật nhở bà nhở? "

Bà gật gật, " Đúng, quá ngu "

-------------------------------------

Giờ lành đến, tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten, nhạc nhẽo bắt đầu nổi lên. Sư Tử, Nhân Mã cũng đã vào chỗ ngồi. Bảo Bình chạy đi làm phù rể cùng Song Ngư làm phù dâu.

Còn có hai đứa trẻ trâu đi rải cánh hoa ~

Nói chung hôn lễ rất linh đình.

Thiên Yết đứng chờ Cự Giải, trong lòng nhộn nhạo muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ bình thản. Bà nội hay bảo là, " Mày là thằng vô trách nghiệm "

Cự Giải thật sự được lão phật gia nắm tay chuẩn bị bước vào lễ đường, quả nhiên một phút nông nổi, cô hét lên,

" Là bà ạ? " ( Xem lại chap 1 nếu không nhớ)

" Đúng rồi con yêu "

" Sao... Bà... Hóa ra... "

Bà lão đưa tay gãi gãi đầu như trẻ con, cười hì hì,

" Thật ra chuyện hai đứa ta cũng nhúng tay ít nhiều... Hi hi... Đừng giận "

Nhưng khi cánh cửa bánh kem to đùng được mở ra, cô thật sự choáng. Yết đứng đằng kia, ở đó, đẹp ơi là đẹp.

Xung quanh thật nhiều kẹo -_- ( klq)

Khi đã đứng trước mặt hắn rồi, cô vẫn tự đưa tay nhéo nhéo má mình. Lão thiên a, không phải mơ.

Nhưng đột nhiên cả cơ thể cô áp chặt vào người hắn, Thiên Yết cúi xuống bá đạo hôn lấy cô, bàn tay trụ vững sau gáy cô. Nụ hôn triền miên chưa có hồi kết.

Cha xứ " e hèm " một tiếng,

" Thiên Yết, con có đồng ý... "

" Không cần đọc nữa, con đồng ý "

Hắn vội vàng sốt ruột ngắt lời cha xứ, khổ thân ông già, quay sang nói với Cự Giải,

" Con có đồng ý... "

" Không, cái này phải hỏi con, cô ấy không đủ thẩm quyền. Con đồng ý cho cả hai. Cha về được rồi "

"... "

---------------------------------------

Sau khi hôn lễ tổ chức xong, tất cả ra về. Ánh nắng trưa chiếu qua những viên kẹo nhiều màu sắc, nhà thờ kẹo ngọt trở nên lung linh đẹp đẽ lạ thường.

Giữa nhà thờ chỉ còn có hai người nằm dài ra thảm cỏ nhìn nhau, Cự Giải cười ngọt ngào,

" Làm cái này cho em à? "

" Tất nhiên, thích ăn trần nhà không, anh bóc cho? Hay là ăn cửa sổ nhé? "

Lãng mạn, cứ như thế bị Thiên Yết phá hoại, đúng là không thể chấp nhận được. Nhưng là, hắn đột nhiên nói,

" Anh yêu em "

" Em biết "

" Có một điều em không biết, anh yêu em từ rất lâu rồi, rất nhiều năm về trước... Em thích trẻ con không? Gọi nhiều trẻ con đến đây " xử lý " nhà thờ này nhé? "

Kết quả, nguyên năm trường mần non được đưa đến, trẻ con tíu tí bóc bóc cạy cạy ra ăn. Có những đứa lè cả lưỡi ra dính vào tường chạy một phát từ đầu đến cuối nhà thờ, sau đó ụp mặt vào đống bánh kem.

Cảm giác hả hê ~

Nhưng bản thân cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm... Ngồi trong lòng hắn, cô bẹo bẹo má hắn, kéo kéo ra hai bên,

" Từ rất lâu rồi là sao? "

Hắn nắm lấy tay cô,

" Em muốn biết? Quên rồi à? "

Thấy Cự Giải ngây người ra đó, Thiên Yết mới hạ giọng thì thầm như câu chuyện cổ tích xa xưa có hoàng tử yêu công chúa,

" Ngày xửa ngày xưa... Có một lần, khi hoàng tử còn bé xíu, đến nhà bạn của hắn chơi, sau đó gặp một cô bé vô cùng xinh xắn đáng yêu..... "

- The End -

P.s: thật ra ta muốn triển câu chuyện mà Yết đang kể ý mà. Chờ đi, sẽ có ngoại truyện. Klq cơ mà lại kết thúc vội rồi nhỉ?