Lạc Cơ đã nếm qua nước mắt của vài người, biết rằng nó mặn, và chất chồng đau thương.
Lại chưa từng cảm thấy như lúc này, nó đắng, và đượm nồng huyết hận.
Là lệ đế vương.
Ánh lửa le lói hắt trên chân đèn chạm hình thần cóc những mảng tối u
uẩn. Bóng người thướt tha hằn lên ô cửa, trong đêm tĩnh mịch lại mang
đến cảm giác bình yên đến không ngờ.
Cửa mở ra, đôi mắt trong suốt chợt mở to, rộn ràng niềm hoan hỉ. “Hùng Duệ!”
Kẻ bên trong không hề lên tiếng, chỉ khẽ đưa tay ra hiệu cho người kia đến gần.
“Chàng…” thai phụ uyển chuyển ôm cái bụng trương cao tiến đến, tay khẽ chạm vai chồng mình “… không còn tránh thiếp nữa ư?”
Đối phương khẽ lắc đầu, trầm giọng. “Dạo gần đây nàng đi đâu đêm hôm mới về?”
“Thiếp…” đối phương có vẻ rụt rè, giọng hơi lắp bắp “…thiếp đến thành Đông gặp lão bà Hà Hư, chuẩn bị đóng cho con vài cái nôi…”
Chàng ngước đầu quan sát người phụ nữ trước mặt, lướt mắt qua gấu váy lấm chút sắc đỏ tươi, bình thản hõi. “Vậy sao?”
Đáy mắt loáng lên sự tuyệt vọng âm thầm.
Lặng lẽ đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, vị thần đế Văn Lang trầm trầm lên tiếng, giọng nói có phần lệch đi một tông.
“Về sau, những việc này cứ giao xảo xứng đi làm. Hôm nay chẳng phải là sinh thần của nàng sao?”
Gò má mỹ nhân hồng lên niềm hạnh phúc bất ngờ, mắt ươn ướt nhìn chồng mình đăm đăm. “Hùng Duệ… chàng còn nhớ… thiếp…”
“Không cần nói, không sao nữa rồi,” chàng vươn tay ôm nàng vào lòng,
tránh để nàng phát hiện ra vẻ đau khổ không thể kiềm nén trên mặt mình.
Khói vấn vít trong đêm, hoàng hậu đất Lạc ngày càng chìm sâu vào lòng đế vương của mình, mắt nhắm lại để lệ khẽ tuôn, môi nở một nụ cười nhẹ
nhõm, thể như đã trút bỏ gánh nặng lớn nhất thế gian.
Hít thở nhè nhẹ để kiềm lại nước mắt, nàng đưa bàn tay lên vuốt má người thương.
“Thật ra, thiếp có chuyện muốn nói với chàng, độc yêu đó–“
Hơi thở đứt đoạn, mắt nàng chợt mở to, sự báo động ồ ạt tràn về trong tâm thức.
Dùng sức đẩy Hùng Duệ ra một cách yếu đuối, nàng lảo đảo đứng dậy,
hết nhìn lư hương trên bàn đến người ngồi trên giường. Gương mặt mới
hạnh phúc đây, thoắt cái đã chuyển sang uất nghẹn đau thương.
“Bùa Tư Mộng…? Thật sao, Hùng Duệ?”
Mắt vẫn không chạm mắt, Hùng Duệ Hồng Bàng thị vẫn không hề cử động, gương mặt từ lúc nào đã không còn cảm xúc.
Mộc Nữ lắc đầu đầy phủ nhận, không thể tin những gì đang xảy đến với mình, mắt ngấn nước. “Tại sao…?”
“Có nó, nàng sẽ ngủ dễ dàng hơn.”
Hùng Duệ thản nhiên buông lời, hệt một gã xác sống không hồn.
“Chàng vẫn muốn giết con chúng ta?” Hai chân yếu đi, Mộc Nữ loạng
choạng, phải bám vào cạnh bàn để đứng vững. “Tại sao? Hùng Duệ? Đó là
con chàng! Tại sao chứ?!”
“Tại sao ư? Nàng còn dám hỏi ta?” bất chợt đứng dậy, Hùng Duệ xộc đến nắm gấu váy nàng kéo lên, lớn tiếng thét. “Hãy nhìn! Nàng đã làm ra thứ chuyện tày trời gì vì nó?”
Mắt dán vào gấu váy đẫm máu, Mộc Nữ lắc đầu, nhào đến ôm lấy tay chồng thiết tha nói.
“Đây… không phải như chàng nghĩ…”
“Ta nghĩ?” hắn vung mạnh tay, khiến hoàng hậu của mình ngã sõng soài
ra đất. “Chính mắt người của thần điện đã trông thấy nàng hút máu người
của họ, phương pháp sát hại lại giống hệt trên mười mấy thi thể kia.
Nàng còn dám nói là do ta nghĩ sao?”
“Họ đáng chết… Hùng Duệ, hãy nghe thiếp…” bị bùa mê ngấm vào, Mộc Nữ khó nhọc nhướn người, bàn tay khẽ đưa ra run rẫy.
“Nghe ngươi?” vị vua trẻ gằn giọng, mắt nheo lại đầy oán hận. “Chính
vì nghe ngươi mà ta mới trở thành một tên hôn quân nhu nhược như ngày
hôm nay! Chính vì nghe ngươi mà hàng trăm con dân Phong Châu đói chết!
Chính vì nghe ngươi mà mười mấy con người đã bị biến thành thức ăn cho
loài yêu quỷ, hàng chục trẻ em đến cả xác cũng không còn!”
“Không phải, Hùng Duệ, bọn chúng không phải là người, bọn chúng là
sâm tinh do thần điện nuôi ra… Bọn trẻ đó là do bọn chúng sát hại… Không phải thiếp!”
“Ngươi nghĩ ta còn tin ngươi sao, yêu quái, sau tất cả những việc
ngươi làm? Hạ độc ta! Biến Phong Châu trở thành bãi đất cằn cỗi! Trời
sinh yêu quái bản tính ác độc, ta vốn đã không nên mềm lòng, lại còn
cùng ngươi tạo ra nghiệt chủng.”
Lưỡi kiếm run rẩy đưa lên kề ngay cái bụng nhô cao, Hùng Duệ buông lời lạnh lùng.
“Thứ ma quái như vậy, vốn không nên tồn tại trên cõi đời.”
Tức thì, tóc đen mềm mại biến thành rễ cây, đua nhau vươn ra quấn lấy lưỡi kiếm bẻ thành nhiều đoạn. Mắt yêu nữ long lên sắc đỏ, toàn thân
xanh lục phóng về phía sau. Bàn tay thần đế nắm chặt thanh kiếm gãy, gót chân lún xuống nền gỗ để giữ không bị yêu lực đánh lùi. Kéo theo tiếng
động kim loại vỡ vụn là hàng chục bóng người phá nóc lầu đáp xuống, trúc xanh rơi vung vãi trong không gian đượm nồng sát niệm.
Vuốt dài bấu vào cột nhà để giữ thân đứng vững, mộc yêu chầm chậm đưa mắt nhìn lướt qua những gã thầy mo canh giữ thần điện vây xung quanh
mình, khóe miệng khẽ nhếch lên chua xót.
“Thật không ngờ, Hùng Duệ chàng lại cho ta một món quà sinh thần bất ngờ dường này.”
“Giết nghiệt chủng trong bụng ả!” giọng nói khán khàn từ kẻ dẫn đầu lũ thầy mo bật lên.
Rồi, mọi thứ vỡ òa.
Rễ xanh từ yêu nữ bung nở như muôn vàn lộc non đâm chồi, khi xuyên
qua thân những kẻ vây quanh lại mang theo sát khí nồng đậm. Nữ tữ dịu
dàng nhất Văn Lang, lúc này lại chẳng khác nào một đóa lê lư độc nơi ma
địa chết chóc. Đôi bàn tay mềm mại ve vuốt lưng chàng mỗi đêm, giờ khắc
này lại đang tàn nhẫn moi tim con dân của chàng.
“Mộc Nữ, đừng ép ta.”
Máu vương vãi trong không trung, tình lụi tàn nơi góc tối.
Kiếm đã gãy rồi, lại có thể xuyên qua thân người mảnh khảnh một cách bén ngọt. Cái danh thần đế quả đã chẳng ngoa.
Hùng Duệ nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt tựa hồ thu đương bàng hoàng mở to, tay cầm kiếm vặn mạnh.
Thời khắc nụ cười xuất hiện trên gương mặt tuyệt sắc, nỗi đau trong lòng chàng bỗng bừng lên như lửa gặp gió. Thiêu rụi tâm can.
“Mộc Nữ, giải độc cho ta,” bần thần ôm nàng vào lòng, vị thần đế run
rẫy nói vào tai nàng. Thể như van xin, lại dường như tuyệt vọng.
Nụ cười càng nở rộng, bàn tay đẫm máu đặt lên ngực đế vương, nơi trái tim ngự trị, đôi mắt đế hậu nước Văn Lang vào thời khắc cuối cùng, lại
chỉ chứa toàn oán hận.
“Không. Ta muốn chàng đau thế này. Mãi mãi.”
Chàng cứ ôm nàng như vậy, cho đến khi hơi thở cuối cùng đã trút, cho
đến khi toàn thân nàng biến thành một gốc cây tân lang khô héo.
Đầu ngửa lên đối mặt trời cao. Gầm thét.
…
Đẩy lùi ký ức về mộng cảnh hãi hùng đêm qua, Lạc Cơ hít vào thật sâu, chặn lại nước mắt chực tuôn trào, mắt dõi vào cảnh vật phía trước.
Cách Phong Châu ba trăm dặm, cạnh sông Bạch Hạc, có bãi đất nhuốm đỏ như máu. Người ta gọi nơi đây là ma địa.
Giữa bãi đất sừng sững một cây chiên đàn chết khô từ thời thượng cổ.
Thân cây cao vạn trượng, cành vươn dài ngàn dặm trường, mặc cho người
đốn kẻ chặt, vẫn lành lặn không mảy may xuy suyển. Xung quanh tuyệt
nhiên không có cây cối hay thú vật sinh sống, con người bị dẫn dụ vào
quá lâu sinh khí sẽ dần dần cạn kiệt mà chết. Người dân đồn rằng đó
chính là nơi ở của Quỷ Thánh Xương Cuồng, kẻ phàm tục không thể bước
vào, trừ khi đó chính là ý muốn của chủ nhân ma địa. Xương Cuồng trời
sinh bản tính tàn độc, lại thích đùa bỡn với số mệnh của loài người, lợi dụng chính lòng tham và chấp niệm của con người để dẫn dụ họ vào bi
thương khổ lụy. Vì thế, cả ngàn năm nay dám bén mảng ma địa e chỉ có kẻ
điên và những con người không còn thiết sống.
Lúc Tản Viên Sơn Thánh đưa vợ mình đến hầm mộ nọ, rẽ ra màn sương mờ
ảo bao trùm ma địa, vừa lúc trông thấy thân hình Hùng Duệ Vương chống
gươm thần gục ngã trên nền đất đỏ máu, xung quanh đất đá ngổn ngang, mặt đất thông xuống hầm mộ rách toạt một đường dưới sức công phá của gươm
thần.
Nguyễn Tuấn đáp xuống bên cạnh Hùng Duệ Vương toan đỡ ông đứng dậy.
Cảm thấy có chút bất ổn, chàng quay đầu lại, trông thấy sơn hậu của mình không tiến cũng chẳng lui, chỉ đứng đó với vẻ mặt đau khổ pha lẫn kinh
hoàng, ẩn nấp bên dưới là loại xúc cảm chàng luôn luôn nguyền rủa.
Sợ hãi.
“Lạc Cơ?”
Hùng Duệ Vương ngước lên, nàng bất giác lùi một bước.
“Con gái…”
“Vua cha…” nàng cắn chặt môi, mãi một lúc mới khổ sở kết thúc câu
nói. “Ngày đó đã chính tay giết mẹ con. Bây giờ đến mộ của bà cũng không để yên?”
Lời vừa chạm đích, mắt vua Hùng đã mở to, song lập tức lặng xuống, miệng mỉm cười lạnh lùng.
“Cuối cùng thì con đã biết.”
Nguyễn Tuấn từ từ đứng dậy, đôi bàn tay nắm chặt, ánh mắt dần chuyển sang lạnh lẽo.
Mộng cảnh đêm qua của nàng… ra chính là như vậy ư? Là Hùng Duệ Vương đã chính tay giết chết vợ mình.
Thời điểm đó, nếu chàng nhớ không lầm, cố hoàng hậu vẫn đang mang
thai… Vậy chẳng khác nào nói, vị vua nổi tiếng nhân từ bác ái này, đến
đứa con ruột thịt cũng tàn nhẫn sát hại?
Toàn thân Nguyễn Tuấn có hơi run lên. Vậy mà chàng đã để nàng ở cạnh ông ta gần ba tháng.
Chẳng trách chàng luôn canh cánh trong lòng, một hậu duệ Âu Lạc nổi
danh chính trực như Hùng Duệ, lẽ nào chịu chấp nhận thân phận yêu quái
của vợ con mình dễ dàng như thế?
“Con gái, ta không thể không làm thế,” gượng người đứng dậy, Hùng Duệ nheo mắt, giọng run rẩy. “Năm đó nàng ta đã phạm tội tày trời, cho dù
đã trúng độc giao long không thể sống được bao lâu, ta cũng không thể để cho hậu duệ của nàng ta được có mặt trên trần gian này nguy hại chúng
sinh.”
Nước mắt vỡ lăn trên gò má trắng toát, Lạc Cơ nghẹn ngào. “Chúng sinh là gì mà quan trọng như thế?!”
“Con hỏi rất giống nàng.”
“Vua cha đã ghét con như vậy… Tại sao lại còn nhận con về, lại còn
phục hồi danh phận mị nương cho con? Sao không giết quách con đi như
mẹ?!”
“Con đã mang trái tim Xương Cuồng, còn có thể giết đi sao? Huống hồ,
ta cần một người như Tản Thánh để kế thừa Văn Lang, mang lại no ấm cho
thần dân trăm họ.”
Ngước nhìn vẻ thản nhiên trên gương mặt già cỗi, Lạc Cơ khó chịu đến
nỗi muốn chao đảo ngã xuống. Chống đỡ lấy nàng là lồng ngực quen thuộc,
nỗi đau trong lòng cũng vì thế vơi đi một phần. Nàng yếu ớt tựa đầu vào
sự ấm áp, lắng nghe giọng nói trầm đục dần dần thoát ra từ kẻ đang dang
rộng đôi tay bảo bọc lấy mình.
“Vua Hùng nghĩ thật thấu đáo. Đầu tiên đón Lạc Cơ về đây, dùng tình
cảm cha con để làm nàng mềm lòng, sau này có thể không ngần ngại tự
trích máu từ tim ra giúp ngài giải độc. Có trên người dòng máu Xương
Cuồng, tự nhiên ngài có thể ra vào ma địa như chỗ không người, đem theo
gươm thần vào đây để phá đi cửa mộ. Vậy mà đêm trước còn giả vờ từ chối, khiến ta tin ngài yêu thương Lạc Cơ mà hứa gánh vác Văn Lang cho ngài.”
Mắt nheo lại, vị thánh núi Tản gằn chặt từng chữ qua kẽ răng.
“Quả thật tuổi già đã không làm cho một con cáo trở thành cừu được.
Ngài lại đã nghĩ, ngài lợi dụng sơn hậu của ta như vậy, ta sẽ vẫn chiều
theo ý ngài?”
“Sẽ không sao?” Hùng Duệ nhướn một bên mày, đôi mắt trái với vẻ mỏi
mệt thường ngày, giờ phút này chỉ hiện rõ sự tự tin đanh lạnh. “Đêm qua
ngài đã đưa tay lên trời tuyên thệ. Chẳng phải sơn tộc ngài có lệ, người đứng đầu tộc nếu phản bội lời thề, ắt bị sấm đánh toàn tộc?”
Ánh mắt vị thánh núi Tản trầm xuống, âm u lan tỏa.
Bật cười khô khốc, Hùng Duệ trầm giọng. “Vả lại, lý do Duệ tôi ngày
đó chọn ngài chứ không chọn thủy thánh, ngài nghĩ là gì? Đơn giản vì Lạc Cơ thích ngài?”
Lặng thinh một lúc, Hùng Duệ khẽ mỉm cười.
“Thứ mà Duệ tôi thấy trong mắt ngài hôm đó, Tản Thánh, cũng giống như tôi, chính là thiên hạ.”
Nguyễn Tuấn có chút hoang mang nhíu mày, song lập tức thu hồi sự điềm tĩnh, vòng tay bất giác choàng qua siết chặt kẻ trong lòng mình.
“Ngài không cần nói những điều thừa thãi. Mục đích lần này ngài gọi
chúng ta về đây giờ đã đạt được, cũng nên buông tha cho cố hoàng hậu
rồi. Nếu không, ngài đừng trách Tản ta không nể tình.”
“Tôi có thể buông tha ư?” Hùng Duệ hơi bật cười. “Không ai nói cho
ngài biết sao, Tản Thánh? Độc yêu muốn trừ đi, ngoài máu Xương Cuồng,
còn phải tự tay giết chết kẻ gieo độc.”
“Nhưng mẹ đã chết rồi… Là chính vua cha giết chết!” Lạc Cơ không dằn được tức giận mà gào lên.
“Chết, đối với một yêu quái, chính là tan biến hoàn toàn, ngay cả nguyên thân cũng không thể lưu lại.”
“Nguyên thân…?”.
Nguyễn Tuấn nhíu mày, nhớ lại vật thể Lạc Cơ thường chui vào yên giấc mỗi đêm lúc còn trong hầm mộ. “Lẽ nào chính là-?”
Lời chưa dứt, gươm thần đã rời bàn tay vị vua già lao xuống hầm mộ, cắm vào chiếc hòm gỗ hình thuyền.
Chiên đàn thuở hồng hoang vốn một thân bất hoại, dĩ nhiên thuyền hòm
đó không phải như Hùng Duệ từng nói – được đẽo từ rễ cây chiên đàn. Khả
năng duy nhất, chỉ có thể chính là nguyên thân của Mộc Nữ!
Lạc Cơ hốt hoảng nhào đến, vừa lúc được Nguyễn Tuấn lao vào kéo lại.
Đây là ma địa, là đất của Xương Cuồng, bản thân chàng tuy là bán thần,
song đứng trên mảnh đất phủ đầy ma khí của một quỷ thánh, phần lớn pháp
lực đã bị trấn áp. Lạc Cơ tuy mang trên thân trái tim Xương Cuồng, pháp
lực bản thân lại yếu kém, không thể nào chống lại Hùng Duệ, giờ khắc đó
chỉ còn biết tuyệt vọng đứng nhìn ngọn lửa xanh từ gươm lan ra nuốt trọn lấy chiếc thuyền hòm.
Nguyễn Tuấn đã từng nói với Lạc Cơ, nguyên thân yêu quái tựa như linh hồn người chết, một khi đã tiêu tán, nào có còn cơ hội đầu thai. Sự tồn tại xem như vĩnh viễn tan biến vào thiên thu vạn kiếp.
“Vua cha, sao ông có thể độc ác như vậy…?” nàng nghẹn ngào.
“Ta xin lỗi, con gái,” chút đau thương lướt qua ánh nhìn hướng về
nàng, Hùng Duệ nhỏ giọng. “Nhưng loại đau khổ này đã hành hạ ta quá lâu. Ta không thể sống cùng nó nữa, cũng không muốn chết đi phải mang theo
nó. Ta muốn được giải thoát.”
“Nhưng làm như vậy là tuyệt mất con đường đầu thai của mẹ. Dẫu gì ông mất đi rồi, độc yêu hay hận thù gì cũng sẽ chấm dứt, sao ông lại tàn
nhẫn đến nỗi không chịu bỏ qua cho bà? Sao không để cho cả hai có một
khởi đầu mới? Vì sao phải khiến chuyện đi đến nước này?”
“Khởi đầu mới?” Mắt Hùng Duệ mông lung trước biển lửa rực xanh như
thiên hỏa, giọng nói đột nhiên trở gay gắt. “Còn có ích gì khi đã trải
qua trăm năm, vạn năm, đã không còn nhớ ra nhau nữa?! Ta cả đời bị dày
vò như vầy, nàng ta nằm im lìm bình thản không sầu, không nhớ, liệu có
công bằng?! Ngàn năm sau nàng ta lại có thể hóa thành hình người đi gieo rắc độc yêu trên người đàn ông khác, còn ta đã sớm trở thành cát bụi,
đến cả thời khắc cuối cùng nàng ta cũng muốn ta mãi mãi đau thương! Ta
còn trông mong gì vào cái khởi đầu khốn nạn đó?!”
Khói đen chốc lát hóa xanh, rồi trắng, rồi đỏ, cuối cùng tan vào không khí không còn dấu vết.
Lạc Cơ khụy ngã vào lòng Nguyễn Tuấn, cảm thấy tiếc hận dâng lên gần như uất nghẹn.
Nguyên thân Mộc Nữ đã hoàn toàn bị thiêu rụi ra tro. Bóng lưng vị vua già trong cảnh tiêu điều bỗng dưng không còn dáng vẻ một kẻ chiến
thắng, mà trơ trọi hệt tên bại trận vẹo xiêu trong tuyệt vọng.
Một khắc trôi qua, hai khắc trôi qua, rồi lại ba khắc…
Tên bại trận đã thua cả thế gian.
Một trăm năm chìm đắm trong nỗi đau oằn mình, đổi lại chỉ là một bãi tro tàn cùng tâm hồn quặn xé.
“Vì sao?!” ông thét lên đầy căm phẫn, mang rất nhiều cuồng loạn lao
xuống hầm mộ vẫn còn ám đầy khói trắng tang thương, đôi bàn tay điên dại hất tung tro tàn bay lên tung tóe. “Mộc Nữ! Nàng thức dậy cho ta! Nói
cho ta biết! Đây rốt cục là loại độc khốn nạn gì, ta đã làm đến nước
này… tim vẫn còn đau như vậy?!! Vì sao? Vì sao???”
Đáp lại ông chỉ là biển trời vương đầy vụn tro. Đẹp tựa tuyết đen.
Chút sắc hoàng kim le lói trong ánh nắng yếu ớt, một lão già chậm rãi bước đến phía sau Hùng Duệ, đưa tay lên vuốt lấy chòm râu nửa đen nửa
bạc, trầm khàn lên tiếng.
“Là vì hoàng hậu của ngươi cơ bản chưa hề ra tay hạ độc.”
Một câu thôi, làm chấn động nỗi lòng.
“Lão rùa già…?” Lạc Cơ nhướn mắt đầy ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của vị thần sông Thanh Giang. “Việc này…”
“Ông nói láo!” Bất chấp tất cả, Hùng Duệ Vương gào lên điên dại. “Ta không tin! Ông nói láo!”
Thần Kim Quy lướt mắt qua Lạc Cơ, Nguyễn Tuấn, sau đó dừng lại trên kẻ đương mang trên mình quyền vị đế vương, chậm rãi lắc đầu.
“Kẻ nói láo chính là ả cây tinh ngu ngốc kia, năm đó cũng vì bảo vệ
ngươi khỏi cảm thấy tự trách, mới lừa ngươi đã hạ độc yêu, khiến ngươi
quay sang hận ả điên cuồng bao nhiêu năm. Chỉ là không ngờ, cho đến cuối cùng, ngươi vẫn chọn thiên hạ mà ra tay với ả.”
“Không thể… không thể…” đôi mắt rơi vào tối tăm, giọng vị vua già trở nên yếu ớt, sự chối bỏ hằn sâu trong từng chữ toát ra đầy rạn vỡ, toàn
thân đổ sụp hệt cồn cát bị sóng đánh tan sự sống.
Không hề để ý đến sự suy sụp bất ngờ của Hùng Duệ Vương, thần Kim Quy lôi từ trong áo ra một cuộn vải trắng, mở nó và ôn tồn tiếp lời, giọng
điệu bình thản thể như đang kể lại một câu chuyện rất cổ.
“Mộc Nữ của tộc Mộc, chi Vi, vì giữ lấy bào thai mà hại đến chúng
dân, tội nghiệt nặng nề, đáng bị sấm đánh thánh đâm, mãi tan vào hư vô.
Song xét công trừ diệt mười tám sâm tinh, cứu lấy trăm ngàn dân thành
Phong Châu, trời đất niệm tình, chừa lại cho một cơ hội tái sinh. Mộc Nữ lúc sinh thời có ơn với đọa tiên Họa Cảnh, nay ban cho Họa Cảnh cơ
duyên thầy trò với trưởng quản quan tế thần điện Văn Lang, sau khi phát
hiện nguyên thân của Mộc Nữ bị thần điện đưa về luyện thuốc trường sinh
liền ra tay tương cứu, lập mộ thờ cúng, sau trăm năm liền có thể tu lại
thành người.”
Nói đoạn, lão dừng lại bấm đốt tay. “Tính ra đến nay cũng vừa trăm năm rồi, chỉ còn thiếu vài ngày. Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Cuộn vải theo động tác tung tay của thần Kim Quy, rơi xuống trước mặt một Hùng Duệ mặt mày trắng bệch.
“Những ghi chép này đều từ Đá Sinh Mệnh. Lý ra những gì ghi trên Đá
Sinh Mệnh luôn là nhất định, song ngươi, Hùng Duệ, lại là một hậu duệ
Hồng Bàng, số mệnh vốn không khắc trên đá sinh mệnh, cũng vì thế đã làm
ảnh hưởng số mệnh của Mộc Nữ. Họa Cảnh sau khi thoát kiếp đọa tiên đã
dùng hết ba trăm năm tu hành của mình đến cầu cùng Thần Nông, chỉ để đổi lấy một trang số mệnh của Mộc Nữ, gửi gắm ta trao nó cho ngươi, thể như ước nguyện cuối cùng của ả.”
Trông thấy vẻ mặt kinh hãi của Hùng Duệ, thần Kim Quy lắc đầu.
“Mộc Nữ tuy rằng có tội với nhân thế, song cũng có ơn, đối với ngươi, ả lại vẫn là một đời thật lòng thật dạ, hôm nay nhận lấy cái kết đến cả nguyên thân cũng tiêu tan, quả thật không đáng. Nếu đến cả tình yêu
dành cho ả bấy lâu ngươi cũng chối bỏ, ả quả thật quá tội nghiệp rồi.”
“Ta… ” liên lục lắc đầu, vị vua đầy kiêu hãnh của đất Văn Lang bịt lấy tai. “Không! Không phải yêu! Là ta bị trúng độc!”
“Trúng độc? Hùng Duệ của họ Hồng Bàng, ta hỏi ngươi, ngươi điều tra
về độc yêu lâu như vậy, lẽ nào chưa một lần nghĩ đến, một mộc yêu nhỏ bé như cố hoàng hậu của ngươi, làm sao có đủ sức thi triển loại chú pháp
của thần?”
Hùng Duệ Vương vào thời khắc này đã gục ngã hoàn toàn, đôi mắt vô hồn nhìn đăm đăm vào tro đen, tóc bạc dài rối bời trong gió.
“Chỉ e, ngươi khôg phải nghĩ không ra, mà là không dám nghĩ. Ngươi sợ một khi nỗi hận bấy lâu bám riết để sống đột nhiên tan biến, bản thân
sẽ không thể chống đỡ nỗi đau thương. Thế nên, thà bấu víu vào lời nói
dối của Mộc Nữ, bởi đó hính là cứu cánh duy nhất giúp ngươi thoát khỏi
lương tâm cắn rứt vì đã nhẫn tâm xuống tay giết người mình yêu.”
Thần Kim Quy xoay người ngước mặt nhìn trời, đôi mắt vương một lớp sương mù ảm đạm.
“Loài người các ngươi, mãi mãi vẫn là u mê như thế, chính yêu hận của bản thân cũng không hiểu rõ, bởi mới gây ra biết bao đau lòng chốn nhân gian…”
Đoạn, ông bước đến rút lên gươm thần, đem thả nó bên cạnh một Hùng Duệ đã sớm chìm vào sự tĩnh lặng dữ dội nhất.
“Nhưng Hùng Duệ à, ngươi vẫn còn may mắn hơn một số. Để chấm dứt nỗi đau, ngươi vẫn còn có khả năng chết.”
Nói rồi, lão lướt mắt qua Nguyễn Tuấn, thần sắc phức tạp, đoạn xoay
người biến mất. Để lại chỉ là một cái thở dài, buồn cho một kiếp nhân
sinh oan nghiệt.
Không gian kéo căng nhưdây đàn trên mặt đá, vụn tro theo gió khẽ vuốt ve tóc trắng bạc phơ, một kiếp người cũng chỉ vì chữ “lầm” mà xác xơ
tiêu điều…
“Chúng ta đi thôi,” Nguyễn Tuấn nắm lấy tay vợ mình, trầm trầm lên tiếng.
Lạc Cơ quay đầu, mắt lướt qua dáng hình cha già đang nửa cười nửa
khóc ôm lấy đống tro tàn, trong lòng cảm thấy hoàn toàn bất lực, vô cùng mệt mỏi.
Nàng đến gần, ngồi xuống trước mặt ông, tay cuộn lại bản số mệnh của
mẹ, lặng lẽ buông giọng. “Bây giờ, mẹ đã không còn, người cũng không cần phải đau khổ vì chọn lựa nữa rồi. Vua cha, hãy sống tốt bên thiên hạ
chúng sinh của người.”
Thiên hạ chúng sinh.
Mắt Hùng Duệ Vương mở to, miệng không ngừng lẩm nhẩm bốn chữ này như bị trúng tà. Lạc Cơ lắc đầu, đứng lên rời khỏi.
Vốn từ đầu, ông đã chẳng yêu thương gì nàng. Con người nàng vì sống
cách biệt với nhân loại, quá đơn thuần để tự dằn vặt mình với hai từ
“hiếu, nghĩa”. Nàng chỉ cảm thấy, nàng nợ ông công ơn sinh thành, đã trả lại bằng chén máu kia. Còn đối với kẻ không có tình cảm với mình, bản
thân cũng không cần quan tâm người đó nữa.
Thế là nàng buông tay, bỏ rơi loại tình cảm những tưởng thiêng liêng nhất trên đời.
…
Ngày hôm sau, Hùng Duệ phát điên.
Người của thần điện thương tích đầy mình chạy về bẩm báo với phò mã,
Hùng Duệ Vương tay cầm gươm thần tàn sát gần như toàn bộ kẻ trên người
dưới thần điện Văn Lang. Máu chảy thành sông, nước mắt lưng tròng.
Lúc Nguyễn Tuấn đến nơi thì đã quá trễ.
Giữa ma địa phủ đầy sương trắng, lửa xanh từ gươm thần lại một lần
nữa nổi lên nuốt trọn đau thương, đâu đó vẳng lại chỉ còn tiếng thét thê lương của một lão già chết dần trong hối hận.
“Ta có yêu nàng sao?”
“Nhưng ta lại đã chính tay giết nàng rồi.”
Và Hùng Duệ khóc. Tức tưởi như góa phụ ôm bài vị chồng khóc than, thê lương như chim hạc rít vang bên xác bạn đời.
“Mộc Nữ, Mộc Nữ…”
Tro đen. Máu đỏ. Huyết hoa nở rộ giữa ma địa hoang tàn, muộn màng như niềm yêu đến nay mới rõ.
Tương truyền, chết dưới gươm thần của Hồng Bàng thị, vạn kiếp mãi chẳng siêu sinh.
Mộc Nữ, nếu đã không thể cùng nàng hẹn kiếp sau, Hùng Duệ thà theo nàng tan vào hư vô, vĩnh viễn biến mất.
Ai đau đến đứt ruột gan
Mới hay tình đã lỡ làng còn đâu,
Bước đi hối hận thấm sâu
Quay đầu chẳng kịp nói câu yêu người.
Bầu trời ngập ngụa tuyết đen, Lạc Cơ nhắm mắt, dường như có thể trông thấy dáng hình sơn nữ ôm gối nhìn xuống lạc nam trong lưới cá ngày nào, miệng nở nụ cười tựa hoa súng trong ao.
“Đã lọt vào lưới của ta rồi, suốt đời phải theo ta đó.”
Chẳng ngờ, cái suốt đời đó, cuối cùng đã trở thành thiên thu vạn kiếp.