Đồng Thoại Văn Lang

Chương 17: Chuyện xưa của vua hùng




Thời gian ở Phong Châu, để tránh cảnh ngày đêm ủ dột nhớ tình lang, Lạc Cơ lập chí tìm hiểu sự tình của cha mẹ.

Vốn là từ khi đến đây, lân la dò hỏi nàng mới biết sau khi quốc mẫu qua đời, vua cha đã lệnh cho đốt tất cả những gì liên quan đến nàng. Di vật còn sót lại của Mộc Nữ trên trần thế, e rằng chỉ còn mộ hầm lạnh lẽo kia.

Và nàng, con gái mộc yêu.

Lại nói, Hùng Duệ Vương ban ngày chỉ biết lên triều lao đầu vào giải quyết chính sự, đêm đến lại uống say túy lúy, dùng rượu để ru mình vào giấc ngủ mệt nhoài. Bọn xảo xứng thưa rằng, tình trạng này trước đây còn tệ hơn, từ khi có Mỵ nương mới đỡ đi phần nào. Ít ra vương của họ đã biết ăn uống điều độ, tính tình cũng không quá gay gắt như xưa, chỉ có thói quen uống rượu hình thành đã quá lâu nên không bỏ được nữa, hoặc chính là không muốn bỏ.

Lạc Cơ không biết uống rượu có hại hay không, chỉ biết mỗi lần vua cha say khước đều toát ra bi thương tột cùng, nồng đậm đến nỗi lệ không chạm lưỡi cũng khiến cho nàng sầu não theo ông. Linh cảm cho biết tất cả đều có liên quan đến mẹ và mộng cảnh nàng trông thấy ngày trước.

Đau đớn khó chịu như vậy, nàng thật không muốn cha già đêm nào cũng phải nếm trải.

Thắt chặt quyết tâm, nàng cố tình sai xảo xứng tìm vài cây tân lang về trồng trong vườn. Tân lang kể từ sau hoàng hậu qua đời vốn bị Hùng Duệ Vương cấm trồng trong phạm vi Phong Châu, quả cau vì thế đó giờ đều chở về từ những vùng lân cận, người hầu kẻ hạ dĩ nhiên không dám làm theo lời mỵ nương. Lạc Cơ vò đầu cả buổi, cuối cùng cưỡng ép hồng hạc bay tới bay lui đem về vài cây trồng xuống.

Chuẩn bị cơm nước xong xuôi, váy áo hệt người phụ nữ trong mộng cảnh cũng mặc vào, lại cũng đã cho xảo xứng đi mời vua cha đến, việc cuối cùng là tái hiện cảnh hoa nở thì lại khiến lạc nữ ngốc một phen đau đầu.

Sơn thánh của nàng không có ở đây, tìm ai để nàng hôn cho hoa nở bây giờ?

Lôi hồng hạc đến ịn môi lên mỏ nó, hoa thì chẳng thấy nở, con gà to đã rưng rưng nước mắt lảo đảo muốn đâm đầu vô đá kết liễu. Hồng hạc thân là chim mái, nụ hôn đầu đời bị cướp đi oan uổng như vậy, dĩ nhiên cảm thấy thê lương vô cùng…

Người nào đó đến lúc này mới ngộ ra, phải là cái vị sơn thánh cao cao tại thượng kia mới được, nếu không thì hôn đối với nàng cũng giống như ăn nhiều bánh trôi mà thôi… Hồi lâu suy nghĩ về vấn đề hôn, tâm thế là dần dần chìm sâu vào ký ức mặn nồng đôi lứa, miên man một hồi má đào đã hây hây. Tân lang trước thiếu nữ hoài xuân tự nhiên cũng rùng mình bung nở.

“Mộc Nữ…”

Nghe chất giọng khàn khàn, chua xót của vua cha, nàng từ từ quay đầu, vừa vặn có vài hạt trắng tinh nhẹ nhàng đậu xuống trên tóc, trên vai. Trông thấy vua cha bất động, nàng tay cầm bát trà lặng lẽ đến trước mặt ông dâng lên, môi mỉm cười hiền dịu. Đâu đó vẳng lại trong không gian là tiếng kêu bi ai của hồng hạc, khiến con người không cưỡng được mà càng đắm mình vào ký ức đau lòng xưa cũ.

Hùng Duệ Vương chôn chân tại chỗ, nước trong mắt từ từ lăn xuống, từng giọt, từng giọt rớt rơi vào chén trà thơm ngát.

Mục đích đã đạt được, Lạc Cơ lập tức quăng bỏ cái vỏ nhu mì, mắt híp lại ôm lấy tay ông lôi đi. “Vua cha, con với cha cùng dùng cơm thôi.”

Lúc này mới sực tỉnh, ông gạt lệ lúng túng hỏi nàng. “Con… sao lại ăn mặc như vậy? Rồi còn những cây này?”

“Cha không thích ạ? Con thấy tân lang rất đẹp, lúc trước trong Mễ Điện Nguyễn Tuấn cũng trồng rất nhiều cho con.”

Trầm trầm nhìn nàng một lúc, vị vua già rốt cục thở dài, tự trách mình sao có thể quên, con gái cũng là con của nàng, yêu thích tân lang cũng là lẽ tất nhiên… Nghĩ đi nghĩ lại, dẫu gì cũng là thứ làm nó vui, thôi thì lệnh cấm dỡ bỏ riêng cho nó cũng không hề gì. Hùng Duệ Vương thế là đạo mạo ngồi xuống dùng cơm cùng con gái, chẳng còn nhớ gì đến vài giọt lệ vừa rồi bị trộm.

Tối đó, Lạc Cơ cẩn thận cho xảo xứng ra hết bên ngoài, bản thân buông rèm, cầm chén trà lên uống hết vào bụng. Mộng cảnh không ập đến tức thì, có lẽ bởi nước mắt đã bị hòa tan. Song đến khi nàng say ngủ mới bắt đầu nhen nhóm.

Làn sương trắng bị xé toạt ra, để lộ cảnh rừng già âm u hiểm trở. Trong đầu nàng lúc bấy giờ chỉ có một ý nguyện duy nhất – sống sót rời khỏi đây để hoàn tất lễ thành đinh* của dòng tộc Hồng Bàng.

À, không phải nàng, mà là vua cha lúc trẻ.

Cậu thiếu niên Hùng Duệ lúc đó đã quá kiệt sức vì chiến đấu cùng yêu thú trong rừng thiêng, trong lúc tìm đường ra khỏi rừng đã rơi xuống một cái hồ trong vắt. Nước trong hồ rất ấm khiến chàng sảng khoái, thế là tạm tựa vào một hòn đá giữa hồ để nghỉ ngơi, mắt nhắm lại ngủ quên lúc nào không biết.

Lúc tỉnh dậy đã nằm gọn trong cái lưới chì trên bờ. Có người thiếu nữ xinh đẹp ngồi xổm xuống, khoanh tay nhìn chàng đầy hứng thú.

“Đã lọt vào lưới của ta rồi, suốt đời phải theo ta đó.”

Thế rồi miệng cười tươi như hoa súng. Trong lòng thiếu niên chẳng hiểu vì sao mà mềm mại lạ thường.

Sương khói mờ ảo lại thoáng qua, để lộ cảnh tượng thiếu nữ lưng trần đang ngồi vén mái tóc dài như mực sang một bên chải chuốt. Có bàn tay sạm nắng chạm lên vai nàng quay lại, giọng nam trầm miên man nhu tình.

“Mộc Nữ, hãy về cung với ta. Đời này Hùng Duệ đã định sẽ ở mãi trong lưới của nàng rồi.”

Tóc đen mềm mượt vuốt qua mặt, cảnh vật lập tức thay đổi. Bầu trời đỏ rực như lòng chảo của diêm vương trực tiếp lôi nàng ra khỏi sự êm dịu của tư tình nam nữ. Bên tai bấy giờ chỉ còn tiếng khóc thê lương ai oán, dưới chân giẫm lên là đất đai cằn cỗi, nứt nẻ đến đau lòng.

Thiếu nữ bên hồ hiền dịu ngày nào, giờ phút này tóc đã chuyển xanh, đôi mắt đỏ màu sát phạt, hai tay chống xuống mặt đất từng một thời phì nhiêu mà rút cạn sinh lực. Xung quanh cây cối héo tàn, đất đai khô nẻ, sự sống đã đoán trước vì thế mà sẽ sớm tiêu tan.

“Mộc Nữ! Nàng không thể làm thế!” Hùng Duệ gào thét, tay bấu vào đá giữ cho bản thân không bị đánh bật ra xa. “Nếu rút hết linh lực của cây cỏ chốn này, dân ta còn gì để mà ăn? Họ sẽ đói chết!”

Đôi mắt đỏ ngước lên nhìn chàng, đẫm nước.

“Họ chết thì sao chứ? Liên quan gì đến thiếp? Thiếp chỉ cần con của chúng ta sống.”

“Mộc Nữ! Không được! Ta van nàng! Van nàng…”

Ruộng lúa bạt ngàn chẳng mấy chốc khô héo, màu xanh trên núi Nghĩa Lĩnh cũng dần dần tàn lụi. Phong Châu từng một thời mơn mởn sự sống, nay chỉ còn lại mảnh đất xác xơ, tiêu điều…

Mộng cảnh lại một lần nữa chuyển động, khói đen tản dần để lộ ra một Hùng Duệ gục đầu bên khung cửa, toàn thân chàng run lên, gươm thần nắm chặt trong bàn tay gần như rướm máu.

Tại sao? Mộc Nữ đã phạm tội tày trời, để con dân Phong Châu lâm vào cảnh đói khát lầm than, nàng đáng tội chết. Nhưng chàng… chàng lại vì tha thiết yêu mà không thể ra tay giết nàng. Nhu nhược như vậy, có xứng làm hùng vương của một nước, chàng lấy gì để đền mạng cho con dân đã chết?

Chi bằng chàng ở đây tự kết thúc mạng sống, may ra có thể chuộc lại lỗi lầm thay nàng…

Dây leo vươn đến trói bàn tay cầm gươm hất văng xuống đất, thiếu nữ nước mắt ràn rụa lao đến ôm chàng vào lòng, ấp ủ như một đứa trẻ lạc lối.

“Không phải lỗi của chàng, xin chàng đừng làm thế…! Là thiếp! Chính thiếp vì e sợ chàng có một ngày biết thân phận của thiếp sẽ ruồng rẫy, nên đã giáng độc yêu lên chàng, khiến chàng một lòng một dạ yêu thiếp đến điên dại, đến nỗi không thể ra tay giết người…”

Chàng cảm thấy trái tim bỗng nhiên nứt toạt, nơi bấy lâu ngập ngụa yêu thương chợt nhen nhóm nỗi hận buốt rát tâm can…

“Giải độc cho ta, Mộc Nữ,” chàng lạnh lùng nói.

Thiếu nữ kia lắc đầu, nước mắt càng vỡ lăn trên gò má xanh xao. “Thiếp không thể… Chàng sẽ giết thiếp và con của chúng ta mất…”

“Vậy nàng cho rằng độc không giải, ta không thể giết nàng ư?!”

Lưỡi gươm bén nhọn kề sát cổ, đôi mắt trong suốt như hồ nước định mệnh ngày nào dõi sâu vào chàng, duy nhất chỉ lấp đầy yêu thương sâu đậm.

Trái tim chàng oằn lên gào thét.

Từ thời khắc đầu tiên nàng mở miệng bảo chàng là của nàng, e rằng mọi việc đã được định sẵn.

Gươm thần bất lực rơi xuống nền đất lạnh.

“Nàng đúng. Ta không thể.”

Gương mặt thiếu nữ nhòa dần vào hư vô, Lạc Cơ mở mắt.

Vẳng lại vẫn còn tiếng cười hoang dại của Hùng Duệ Vương, như giễu cợt cay nghiệt, lại như bi thương chua xót.

Nàng ngồi dậy định tâm, phải mất vài canh giờ mới có thể đẩy lùi nỗi bi thương ra khỏi bản thân. Trách sao vua cha cứ về đêm phải trầm mình trong men rượu. Nếu ông không làm thế, e rằng sẽ mãi bị ký ức ám ảnh kia nhấn chìm trong tuyệt vọng.

Độc yêu rốt cục là thứ kinh hãi gì? Lại có thể hành hạ một vị thần đế anh minh oai hùng đến nỗi này?

Nếu có thể tìm ra phương thức giải độc, có lẽ vua cha sẽ được giải thoát. Dẫu gì, hết lòng oán hận một người cũng dễ chịu hơn yêu thù xâu xé trong tâm can như vậy.

Sáng hôm sau, Lạc Cơ được vua cha đưa đi học dệt vải – thể như một loại thủ tục gia nhập của nữ giới nhà hoàng tộc. Nàng ngồi quay con đọi se chỉ cả buổi, vẫn không tài nào ném những dư âm của mộng cảnh đêm qua ra khỏi đầu, bởi thế đã không ít lần lỡ lay nhỏ máu xuống vải. Sản phẩm dệt thành sau đó được đưa đến một lão bà già nua toàn thân xăm hình thuồng luồng kiểm duyệt. Bà nheo mắt một lúc, đoạn mỉm cười ngước lên bảo mỵ nương Ngọc Hoa quả là con ruột của hoàng hậu, đến cả tài năng bẩm sinh cũng thừa hưởng toàn vẹn.

Lạc Cơ ngắm miếng vải lủng lỗ nhiều nơi trên tay mình một lúc, nghĩ chắc người dân Phong Châu phải thích ăn mặc rách rưới lắm mới cho rằng nàng là thiên tài dệt vải.

Cuối buổi học nàng không về liền mà ở lại hỏi han lão bà về hoàng hậu mẹ nàng. Bà ban đầu có chút e dè, song sau đó trước sự chân thành của mỵ nương, cũng đành thở dài nhỏ giọng thủ thỉ. Bà nói hoàng hậu Mộc Nữ trời sinh dung mạo khuynh thành, tính tình hiền dịu đoan trang, vì vậy mà được Hùng Vương hết lòng yêu thương. Chỉ không biết có phải do năm đó Phong Châu hạn hán nặng nề khiến vua Hùng rầu rĩ quá độ, ông đối với hoàng hậu cũng dần lạnh nhạt. Đến nỗi sau này hậu mất đi, ông còn cấm dân đến mộ cúng tế, hằng năm cũng không được tổ chức lễ thờ.

Lão bà bảo, tuy thiên hạ cho rằng Hùng Duệ Vương chán ghét hoàng hậu của mình nên mới đối xử như vậy, bản thân bà lại nghĩ… ông chính là không thể chấp nhận nỗi cái chết của người mình yêu. Nếu không, Hùng Duệ cũng không nhất quyết đời này không lập hậu, cũng không vì sơn nữ trên núi Độc Tôn kia trông quá giống với cố hoàng hậu mà nảy sinh quan hệ, sau này còn sinh ra mỵ nương Tiên Dung.

Lạc Cơ đêm về nghĩ lại mà thở dài, vua cha đúng là mạng khổ. Nàng làm con không giúp ích được gì, nếu như có thể tìm ra cách giải độc yêu cho ông thì tốt quá.

Nghĩ là làm, mấy ngày sau nàng liên tiếp bao vây các thầy mo, thầy cúng, quan tế của dòng tộc hỏi han về cách giải độc yêu. Không phải họ không muốn làm hài lòng nàng mỵ nương xinh đẹp, mà câu hỏi này ngày trước khi vua Hùng đưa ra cũng đã khiến họ bó tay chịu thua, sau ngần ấy năm cũng không thể xác định độc yêu là gì, nói gì đến phương pháp chữa trị.

Việc này rốt cục cũng đến tai vua Hùng, ông liền đem nàng đến gặng hỏi nguyên do, nàng cúi đầu bảo rằng tất cả đều là vì muốn giải độc cho ông.

“Con gái,” Hùng Duệ thở dài ảo não nhìn nàng, nghiêm khắc nói. “Tuy ta không biết vì đâu con biết chuyện. Nhưng việc này nhất định đừng để truyền ra ngoài, người đời sẽ cười chê dòng tộc ta, oán rủa hoàng hậu là yêu ma, con biết không?”

Thấy nàng gật đầu có vẻ biết lỗi, lại nghĩ dẫu gì con gái cũng là vì mình mà xốc nổi, ông bèn dịu giọng. “Loại độc này e rằng loài người không cách nào giải được, bản thân ta cũng đã tìm kiếm bây nhiêu năm còn không ra, huống hồ con chỉ là đứa trẻ. Đừng quan tâm đến việc này nữa, con gái ạ.”

“Nhưng…” Lạc Cơ thổn thức. “Con không đành thấy vua cha đau khổ như vậy… Độc yêu rốt cục lợi hại như vậy sao?”

Phóng tầm mắt về phương trời xa, ông lắc đầu buồn bã. “Bao nhiêu năm rồi, ta cũng đã quen.”

Nàng suốt đời không thể quên bóng hình cha già lúc đó, cô độc và cam chịu. Cho dù không nói ra, nàng cũng biết rõ ông chính là muốn được giải thoát.

Loại độc khiến người ta mù quáng mê lụy đến quên cả tôn nghiêm bản thân, bất chấp lợi ích dân tộc, suốt đời nguyện trói lòng vào một người duy nhất.

Nữ nhân ác độc đến cỡ nào, lại có thể khiến người mình yêu trở nên như vậy?