Đồng Thoại Văn Lang

Chương 11: Hồn lạc khỏi tay




Trách ai vui chốn cung đài,

Bỏ quên cho nỗi bi ai đợi chờ

Để lạc một mảnh hồn thơ

Hồn còn, tâm đã sớm mơ về người.

Chia ly kẻ khóc, người cười

Sớm đem tình nọ vùi nơi mộ hầm.

Trách sao tình chẳng thấm đầm

Khiến tim lạc lối thương nhầm người dưng.

Bầu trời đêm đầy sao, đứa trẻ ngửa đầu dưới cành cây chiên đàn khô héo mà uống rượu, miệng nửa cười, nửa hát vang bài đồng dao mặt trời hết lần này đến lần khác trong nước mắt.

Bài hát vẫn vậy, người đã đi thật xa. Mẹ nó đã không còn.

Ở lại chỉ là một tâm hồn côi cút.

Nơi đây là ma địa, sẽ không ai nghĩ nó đến đây uống rượu, sẽ không có người quấy rầy. Nó vì thế nhắm mắt lại, ngủ một mạch suốt ba ngày ba đêm. Hơi lạnh ngấm vào da thịt, vào con tim, nó gần như buông bỏ…

Cho đến khi nghe được giọng hát ấy.

Bài đồng dao mặt trời không lời, chỉ có âm điệu ngâm nga như tiếng lòng của đất mẹ. Là yêu tinh dưới đất hát theo bài hát của mẹ nó?

Và thế là, nó sống.

Có một ngày, nó quay lại cây chiên đàn, mỉm cười nói với yêu tinh bên dưới. “Lạc Cơ, Lạc Cơ, Lạc Cơ! Ta sẽ gọi nàng là Lạc Cơ, ở nước của mẹ ta, đấy nghĩa là một người mãi vui cười hạnh phúc.”

Chiên đàn lặng thinh, chỉ có giọng nỉ non vang lên từ lòng đất. “Lạc… Cơ?”

Đó là hai từ đầu tiên nàng biết nói. Tên của chính mình.



Xé ra bức màn bao bọc ký ức, đế vương Tây Âu bất chấp đất đá vần vũ xung quanh, một mình phóng khỏi ngựa lao về phía bóng người đang chìm dần vào lòng đất.

“Lạc Cơ! Ta là Thục Phán! Hãy đưa tay cho ta! Đưa tay cho ta!”

Đã một lần mất đi, chàng tuyệt đối sẽ không để cho nàng lại biến mất trước mặt chàng như vậy. Không thể!

Xuyên qua làn tóc bay tán loạn, đôi mắt trong veo như hồ thu bao trùm lấy chàng. Nàng hoảng hốt, nàng không nhận ra chàng.

Cắn chặt răng chống lại sự dữ dội của trận cuồng phong, chàng lôi từ ngực ra một chiếc nhẫn đồng cố gắng đưa về phía nàng. “Ta chính là Thục Phán của nàng! Hãy đưa tay cho ta! Nắm chặt tay ta.”

Thiếu nữ mở to mắt nhìn vật chàng cầm trên tay, lại nhìn chàng, sau đó quay đầu nhìn kẻ phía sau.

“Không… Nguyễn Tuấn mới… mới chính là Thục Phán của Lạc Cơ!”

Mắt thấy Nguyễn Tuấn và Dao Sùng đang bị vây trong vòng pháp thuật, Thục Phán thừa biết thuật dịch chuyển không gian cần sự tập trung cao độ, kẻ thi pháp khi đã mở ra con đường độn địa nhất định phải theo đến cùng, nửa chừng nếu ngừng lại chỉ e sẽ bị đất nuốt lấy, mãi mãi chôn vùi trong hư vô. Chàng vì thế nhanh chóng tận dụng cơ hội, tay vẫn nhướn về phía nàng da diết nói.

“Nguyễn Tuấn là chúa Ba Vì, là Tản Viên Sơn Thánh, chưa bao giờ mang tên Thục Phán! Là hắn lừa nàng. Hắn không phải Thục Phán!”

Nàng vẫn lắc đầu, chân lùi về phía sau, càng lúc nàng chìm vào lòng đất. Thục Phán biết đây chính là cơ hội cuối, chàng trầm giọng cất lời trong gió cát:

“Mặt trời mọc hướng Đông,

Mẹ cõng con lên đồng.

Nắng thương con nhỏ dại,

Nhẹ hôn lên má hồng.”

Mắt thiếu nữ mở to. Ký ức tràn về ồ ạt.

“Mặt trời lặn hướng Tây,

Mẹ cõng con sa lầy,

Mưa thương con côi cút

Để mặt trời thế thay…”

Như thôi miên, Lạc Cơ mơ hồ bị lôi về quá khứ vốn đã lãng quên, có giọng nam ấm áp dạy nàng hát đồng dao theo nhịp phách phương Nam…

Có tiếng trầm trầm theo ánh sáng truyền qua khe hở tuôn vào hầm tối, Lạc Cơ, Lạc Cơ, Thục Phán sẽ lấy nàng làm vợ…

Có bàn tay đưa đến, Lạc Cơ, hãy nắm chặt tay ta…

Bàn tay nàng vô thức đưa ra.

Kẻ phía sau nàng vẫn bị phép thuật quấn chặt trong tư thế niệm chú, máu từ miệng bỗng rỉ ra, mắt lại không thể mở, môi cố gắng mấp máy bốn từ.

Lạc Cơ, đừng đi.

Lòng nàng chùn xuống, muốn rút tay nhưng đã muộn. Toàn thân bị kéo lên khỏi miệng hố, mặt đất lập tức khép liền, gió cát ngừng thổi, yên bình trở lại trên núi xanh.

Nhưng lòng nàng… sao lại có bão táp hoành hành như vậy?



Thiếu nữ nhan sắc như hoa như ngọc buông mái tóc dài đen như mực, tay chống cằm đưa đôi mắt buồn bã nhìn về quả núi cao.

Rùa con rì rề lết hết nửa ngày mới đến bên nàng, há miệng cắn một cái vào tay.

Đau quá!

Thanh Giang bị nàng cầm trên tay, bốn chân ngoe nguẩy chới với.

“Đồ lạc nữ đáng ghét! Giành Vương của tôi, tôi cắn cho cô đau chết…!”

“Còn cắn tôi, tôi sẽ hầm rùa ăn!”

Tức thì bốn chân rùa đã thôi ngoe nguẩy, rụt cả vào trong.

Lạc Cơ lại tiếp tục trạng thái âu sầu, tay cầm cái mai rùa lật ngửa ra trên bàn xoay xoay.

“Chàng đúng là Thục Phán của tôi, chàng đã y như lời hứa ở cạnh bên tôi, nhưng sao tôi vẫn khổ sở như vậy?”

Đúng vậy, mấy tuần nay Thục Phán đã làm rất nhiều, rất nhiều chuyện. Nàng còn không tin chàng là Thục Phán, hẳn là ngu ngốc còn hơn con bò u cày ruộng.

Chàng dẫn nàng đến đứng dưới một cây chiên đàn xanh tốt trong cung, tay chỉ thiên nga dưới hồ nói sẽ cùng nàng tay nắm tay trải qua nhân tình thế thái, đến tận bạc đầu. Nàng không cười, chỉ nhìn chỗ tay họ đang nắm nói một câu. “Thiên nga đâu có ngón tay.”

Chàng lại đưa nàng lên thuyền chim diệc dạo hồ. Gió thổi đưa tình, chim trời có cặp, chàng cúi xuống hôn lên môi nàng. Lúc ngẩng lên nhìn, mặt nàng không chuyển sắc, mắt mở to thản nhiên hỏi. “Sao ướt vậy?”

Chàng cầm sênh phách đánh điệu cho nàng khúc nhạc đồng dao về mặt trời, nàng lại lặng lẽ than. “Lạc Cơ quên lời rồi.”

Chàng đã từng là cả thế giới đối với nàng, vậy mà bây giờ chỉ còn gió thoảng mây trôi. Chua xót thật.

Từng ngày trôi qua, nàng cảm nhận được trong tim nhen nhóm điều gì đó khấp khởi, nóng ấm, thể như ngọn lửa nhỏ cứ liếm láp cõi lòng.

Một ngày, chợt nhận ra, đó là sự chờ đợi.

Nàng chờ sơn thánh.

Chỉ là, sự mòn mỏi này, sao thật vừa quen, vừa đắng…

Lại có cảm giác đau đớn trên tay, lần này còn mạnh hơn gấp bội, cúi mặt xuống lại thấy miệng con rùa dính vào da thịt.

Nước mắt vì tức giận, vì đau đớn mà trào ra.

“Con rùa ngu ngốc, cô làm tôi đau như vậy, Nguyễn Tuấn chắc chắn cũng sẽ đau. Không được cắn! Không được cắn!”

Nàng khóc, khóc ngon lành, khóc như thể ngày mai trời đất đảo lộn, khóc như thể hồn xác sắp sửa chia lìa. Tay không ngừng đấm vào ngực chặn lại nước mắt, song lại không kiềm được mà nấc lên từng cơn uất nghẹn.

“Tôi không muốn chàng đau, ngừng khóc đi, không muốn chàng đau… nhưng tôi đau lắm, tôi muốn khóc…”

Thanh Giang thấy nàng khóc đến thảm hại như vậy trước vết cắn nhỏ xíu, trong bụng cũng sinh đau lòng, mắt rùa rưng rưng nước. “Tôi cũng đau vậy…”

Đêm đến, rùa con hơi bị thức tỉnh bởi bóng người che phủ ánh trăng, mắt hé mở nhìn thấy mái tóc trắng ngà rớt lên má thiếu nữ ngủ say, tay vươn ra vuốt nhẹ lên mi mắt đẫm nước. “Ngoan, đừng khóc.”

“Sơn thánh, ngài còn sống sao…?” rùa con mơ hồ hỏi, nhận ra được đường nét trên mặt kẻ kia, tuy là có cái gì đó rất khác…

Đôi mắt cuồng loạn đỏ một màu ma quái chuyển qua nhìn nàng, lập tức rùa con mất đi tri thức, ngất lịm trong vòng tay Lạc Cơ.

Sáng tỉnh dậy đã không nhớ gì nữa.

Tiếng chân người đến rất gần, Lạc Cơ giật mình tỉnh giấc, tâm thần bấn loạn vội vã xuống giường chạy ra ngoài, trên đường vấp phải thềm cửa ngã xấp xuống đất. “Thục Phán!”

Có đôi tay mạnh mẽ xốc nàng lên đưa về giường.

Vua Thục cầm vòng chân lúc ngã bị rơi ra của nàng trầm ngâm một lúc, đoạn cúi người cẩn thận đeo vào cho nàng. “Làm sao vậy?”

“Đêm qua Thục Phán về thăm tôi! Tôi rõ ràng ngửi thấy mùi chàng!”

Mắt nheo lại ngập tràn khổ sở, chàng ngước đầu nhìn nàng.

“Nàng nói ai?”

Mắt to tròn dán lên gương mặt chàng một lúc, đoạn rũ xuống u buồn. “Là Nguyễn Tuấn mới đúng. Hèn gì lúc Lạc Cơ gọi, chàng ấy không chịu quay lại…”

Thục Phán không nói gì, chỉ thở dài chua xót, đoạn ra dấu cho xảo xứng đem đồ lễ vào. Bánh chưng, bánh dầy đầy mâm; gói đất chồng cao thành ụ, cốm hồng vun đầy, rượu nếp từng vò sóng sánh bạc. Chàng nắm lấy tay nàng, mắt dịu dàng ôn nhu.

“Lạc Cơ, ta biết bản thân đã lỡ mất nàng ngần ấy thời gian, khiến cho một người lạ ùa vào chiếm lấy trái tim nàng. Nhưng hãy tin ta, ngày đó nếu không vì cha ta cho thầy mo làm phép nguyền ta cả đời không tìm ra cây chiên đàn kia, ta cũng không nhục chí mà bỏ rơi nàng như vậy. Nay ta đã ở ngay đây, ta chắc chắn sẽ bù đắp cho nàng, sẽ từng ngày từng khắc cố gắng lấy lại trái tim nàng. Hãy cho Thục Phán cơ hội, Lạc Cơ. Hãy quên tất cả chuyện trước đây.”

Nói rồi mở gói vải lấy ra hai hòn đá thề đặt vào tay nàng. “Chúng ta sẽ thề nguyền bằng đá, kết duyên trăm năm, Thục Phán sẽ mãi mãi ở cạnh nàng, nàng chịu chứ?”

Rùa con nằm trên giường nhìn cảnh này nước mắt ròng ròng, vừa hờn ghen cho mình vừa cảm động trước tấm lòng vua Thục. Đau quá đi, người mình yêu lại cầu hôn người con gái khác trước mặt…

“Hai hòn đá này…” Lạc Cơ lúc bấy giờ mới chậm rãi lên tiếng, rất bình thản tuôn ra ba từ “… không tròn đều.”

Rùa con bỗng nhiên thấy cơn đau chuyển ngay lên đầu.

Đầu gật vài cái, Thục Phán lấy lại hai hòn đá trên tay nàng, đứng lên để lại vào mâm. “Ta sẽ cho người mài lại. Nàng chờ thêm-”

“Lạc Cơ mệt lắm rồi, Thục Phán.”

Bóng đế vương quay lại, bàng hoàng.

“Người ta nói Lạc Cơ ngốc nghếch, lẽ nào chàng còn ngốc hơn cả Lạc Cơ?” đầu ngước lên chạm mắt Thục Phán, nàng lãnh đạm buông lời. “Lạc Cơ không muốn lấy chàng. Người Lạc Cơ muốn lấy là Nguyễn Tuấn.”

Rùa con muốn bật ngửa. Lạc nữ này từ lúc nào biết nói chuyện ra ý tứ bình thường vậy?

“Tại sao?!” kiềm chế đã bấy lâu đến nay bỗng tuôn tràn, Thục Phán nửa tức giận, nửa bi ai quát lớn. “Hắn chẳng phải đã lừa gạt nàng sao? Nếu nàng không nghĩ hắn là ta, nàng liệu có theo hắn lên mặt đất? Nàng liệu có nảy sinh tình cảm với hắn? Nếu ngày đó ta cứu được nàng, liệu có còn chỗ để hắn chen vô?!!”

“Lạc Cơ không biết,” nàng mông lung lắc đầu, đoạn chuyển dần sang kiên nghị. “Nhưng có một điều Lạc Cơ biết rõ, hiện giờ không có ‘nếu’, Thục Phán đã không quay về, Lạc Cơ cũng đã theo Nguyễn Tuấn lên mặt đất.”

Bàn tay nắm lấy cằm nàng nâng lên, hơi bóp chặt. “Giỏi cho một Lạc Cơ ngu ngơ, là hắn đã dạy nàng ra như vậy? Nàng đang có ý trách ta, hận ta đã không kịp quay lại nên bỏ lỡ nàng? Muốn làm ta đau khổ hối hận?”

“Bao năm qua chàng không đến đón Lạc Cơ, Lạc Cơ rất giận, có nhiều lúc muốn chàng thân thể thối nát, tứ chi lở loét, mắt bị chột mù không thấy được ánh mặt trời. Nhưng chưa bao giờ Lạc Cơ muốn làm Thục Phán đau khổ hối hận.”

Đám xảo xứng bưng lễ xung quanh cả người lạnh run, đồng loạt lùi xuống cách xa lạc nữ kia một chút.

“Lạc Cơ đã chờ đợi đủ rồi, nếu Nguyễn Tuấn nhất quyết không đến đón Lạc Cơ, Lạc Cơ sẽ tự đi tìm chàng ấy. Vì vậy nên Lạc Cơ không thể kết hôn với chàng được.”

Thục Phán không để ý đến ý tứ trong câu đáp của nàng, tay vẫn giữ chặt cằm, không cam tâm mà gằn giọng.

“Nàng chẳng phải đang khiến ta rất đau lòng đó sao?! Lại cố tình nói ra những lời vô tâm mà hữu ý như vậy??”

Bị bóp đến đau nhức quai hàm, Lạc Cơ tức giận nói lớn.

“Từ đầu đến cuối là Thục Phán tự làm tự đau. Chàng đừng gắp mắm bỏ tay người như vậy chứ!”

Đất đá tụ lại thành dây trói lấy bàn tay đang nắm lấy cằm nàng, toàn thân Thục Phán ngã ra trên nền đất, đám xảo xứng xung quanh cũng vì cuồng phong bất chợt mà té nhào, đồ lễ rớt xuống sàn hỗn độn.

Giữa cát bụi mịt mù, một bóng người mờ ảo dần dần tiến đến sau cánh cửa, rèm tranh quấn lụa tung bay, chuông nhạc trên đèn dầu rung lên những sắc âm thánh thót.

“Lạc nữ ngốc nghếch dạy hoài chẳng thông, là ‘gắp lửa bỏ tay người’.”

Giọng người trìu mến rót vào tâm thức, dây leo trên cửa bất chợt nở hoa.

“Nguyễn Tuấn!”