Dòng Thơ Thứ Chín

Chương 53: vĩnh viễn yêu em!




Diệp Già Lam không biết Đường Ngộ nghĩ thế nào, cô chỉ cảm thấy có thể khiến anh nói ra mấy câu như thế thật sự chẳng phải việc dễ dàng gì.
Cô lập tức quên béng luôn việc Đường Ngộ hiện tại còn chưa đồng ý kết bạn trên WeChat với mình, cứ nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia.
Sau cùng, đến nhìn mấy lần cô cũng không xác định được nữa.
Diệp Già Lam lúc này mới ném điện thoại qua một bên, nhắm mắt ngã nằm lên giường.
Đã lâu mới cảm thấy ngọt ngào.
Giống hệt như cảm giác khi ngã vào một chiếc giường êm ái vậy, tựa như ngã vào mây.
Thoải mái nhưng lại không chân thật.
Diệp Già Lam kéo cái gối qua ôm vào trong lòng, hô hấp dần dần nhẹ lại.
Mà lúc này trong khách sạn ở New York, đoàn người đã đi qua đại sảnh, đang muốn ra cửa.
Một người phụ nữ dáng người cao gầy, trang điểm tỉ mỉ gắt gao đi theo phía sau, cô ta đi đôi giày cao gót gần mười centimet, hơn nữa người vốn đã cao, xen vào giữa đám đàn ông, lại ép bẹp chiều cao của không ít người trong đó. 
Môi đỏ hé mở, giọng nói có chút nũng nịu: “Đường Ngộ, cậu đến khi nào thế?”
Bên cạnh lập tức có đồng nghiệp nhìn đương sự, “Bác sĩ Đường, người quen à?”
Bước chân Đường Ngộ hơi dừng, mày nhíu lại, cuối cùng vẫn quay đầu liếc người phụ nữ kia một cái.
Anh không lên tiếng.
Nhưng người phụ nữ kia đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, không chút xấu hổ tiếp tục tự nói: “Lâu rồi không gặp, buổi tối cùng ăn bữa cơm nhé?”
Người phụ nữ cực kì xinh đẹp, giá trị nhan sắc cao, khí chất lại tuyệt.
Mấu chốt nhất chính là, đây là đồng bào ngẫu nhiên gặp được ở nước ngoài đó.
Nếu là ngày thường, mấy nam bác sĩ trẻ tuổi đã sớm nói chêm chọc cười vào để xem náo nhiệt rồi
Nhưng hiện tại không được —— bọn họ vừa rồi còn chính tai nghe được bác sĩ Đường gọi điện thoại với bạn gái nữa mà.
Lúc này mà gán ghép linh tinh thì lại thành phá hoại tình cảm nhà người ta mất. 
Trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng.
Đường Ngộ liếc qua đôi môi đỏ hơi cong lên của người phụ nữ, ánh mắt anh lạnh nhạt, chỉ liếc cô ta vài giây, sau đó thu tầm mắt lại: “Không rảnh.”
Nói xong nhấc chân đi luôn.
Mấy người phía sau vội vàng đuổi theo.
Trong đó có một nam bác sĩ bề ngoài không tệ đưa danh thiếp qua, “Bác sĩ Đường không rảnh, nhưng tôi rảnh nè……”
Phó Đồng cũng chả thèm liếc lấy một cái, giẫm đôi giày cao gót mười centimet đuổi theo, “Đường Ngộ, nói thế nào chúng ta cũng là bạn học nhiều năm như vậy, ăn một bữa cơm cũng không được sao?”
Người đàn ông đi phía trước không đáp, bước chân thậm chí chưa ngừng lại chút nào, từ cửa xoay, ra khỏi khách sạn. 
Phó Đồng đuổi theo vài bước lại dừng lại, cô giật mình đứng đó, cắn chặt môi, cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn đoàn người lên xe.
Sau đó, xe mở máy đi mất, ngay cả khói xe tan ra cũng cực nhanh.
Bên cạnh có một giọng nữ khác vang lên, là một câu tiếng Anh tiêu chuẩn: “Phó, sao vậy?”
Phó Đồng cắn chặt môi mãi đến giờ mới thả lỏng, “Không có gì, gặp lại bạn học cũ thôi.”
“Chỉ là bạn học cũ thôi á?”
Vẻ mặt người phụ nữ hơi chế nhạo, hiển nhiên là phát hiện ra chỗ không bình thường.
Phó Đồng thôi nhìn, tay cô ta siết chặt rồi lại buông ra nhìn qua tấm danh thiếp bị người nào đó nhét vào.
Cô không đáp lời, chỉ có ánh mắt trầm hẳn xuống.
-
Diệp Già Lam ngủ một giấc ngủ tới 7 giờ tối.
Xung quang tối đen, cô vừa mở mắt, có một loại ảo giác chẳng rõ đêm nay là đêm nào.
Mãi đến lúc sau, âm báo WeChat vang lên.
Diệp Già Lam không lập tức rời giường, cô mở đèn bàn trên đầu giường ra, sau đó mới lấy di động qua xem tin nhắn.
Là Tô Cẩm Kha gửi qua một loạt tin.
Chỉ nhìn tiêu đề đã thấy giật típ: Đáng sợ! Bệnh viên Hoa Khê Bắc Thành nhiều lần xuất hiện mâu thuẫn y sĩ với bệnh nhân, gần đây có người tung tin hot nói nam bác sĩ hành hung người nhà bệnh nhân, nguyên nhân đánh người lại là……
Diệp Già Lam sửng sốt một chút.
Đầu cô trống rỗng, lúc phản ứng lại, ngón tay đã click vào đường link mất rồi.
Không biết là do tốc độ mạng hay làm sao mà thời gian load mất đến nửa phút, lúc ngồi chờ load, tay Diệp Già Lam còn chảy ra một lớp mồ hôi. 
Phía dưới tiêu đề là một đoạn video ngắn chỉ vài giây.
Phía dưới lại viết sinh động như thật, miêu tả nam bác sĩ đánh người kia táo bạo và hung ác chỉ có hơn chứ không có kém.
Diệp Già Lam không cần click mở video xem, chỉ nhìn mấy hình ảnh tĩnh trên bìa đã có thể nhận ra người trên đó.
Ngón tay cô càng thêm run, hô hấp cũng nặng hơn vài phần.
Mấy hàng chữ cùng hình ảnh tĩnh kia càng thêm mơ hồ, Diệp Già Lam không dám nhìn thêm lần nào nữa, vội vàng thoát ra. 
Tin nhắn của Tô Cẩm Kha cũng vừa vặn gửi đến: 【Tuy rằng bạn học Đường Ngộ đánh người cực kì đẹp trai, nhưng mà mấy tin tức loại này chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới cậu ấy đúng không? 】
Vấn đề này cô nàng hỏi đúng là cực kì vô nghĩa. 
Loại chuyện này xảy ra với ai cũng đều không phải chuyện tốt.
Đặc biệt Đường Ngộ vừa tới bệnh viện không lâu, vừa vào đã bay lên cao.
Nhưng sự thật rõ ràng không phải như thế.
Diệp Già Lam không hề chớp mắt.
Chờ sau khi hoàn toàn tiêu hóa được chuyện này, khoác thêm cái áo rồi đi ra ngoài.
Nhà Diệp Già Lam cách bệnh viên không xa, nhưng cô vẫn gọi taxi để đi. 
Ngồi trên xe vài phút, cô mở nhóm trò chuyện trên WeChat xem thử.
Bên trong quả nhiên cũng đang thảo luận chuyện này, hiện tại giống như muốn nháo lật trời vậy, tin nhắn chỉ trong một giây đã có mấy cái. 
Diệp Già Lam thoáng nhìn mấy tin gần nhất, không có cái nào ngoại lệ cả, tất cả đều thay Đường Ngộ nói chuyện ——
【 tôi nhìn cái người nhà đó ăn vạ mà muốn điên luôn, không biết từ đâu lại ra cái video bác sĩ Đường đánh người này! 】
【Video bọn họ đẩy bác sĩ Diệp ngã đâu? Chúng ta cũng tới phòng an ninh lấy mấy đoạn theo dõi về đi.  】
【 nhưng mà sao bác sĩ Đường lại đánh người thế? 】
【 chỉ là đánh một cái thôi mà, thế mà lại bị đám truyền thông vô lương kia khoa trương đem xào lên như thể anh ấy đánh chết người không bằng! 】
【 đúng vậy, hơn nữa căn bản không biết tiền căn hậu quả* đã viết loạn cả lên rồi. 】
(*nguyên nhân hậu quả)
……
Không thể xem nữa.
Diệp Già Lam giơ tay vỗ trán, cưỡng ép bản thân rời khỏi phòng chat.
Xe taxi lúc này vừa lúc ngừng ở ven đường, “Cô gái, tới rồi.”
Diệp Già Lam nói lời cảm ơn, thanh toán tiền rồi xuống xe, bước nhanh đi vào bệnh viện.
Phòng của bọn cô ở lầu bốn, Diệp Già Lam cũng chẳng đi thang máy, tự cuốc bộ lên lầu bốn mà chỉ dùng nửa thời gian.
Cửa văn phòng đẩy ra, Hứa Luyến hoảng sợ: “…… Loan Loan, sao cậu lại tới đây?”
Mới vừa hỏi xong, cô nàng giống như nhớ ra cái gì, bừng tỉnh há miệng: “Vì chuyện của bác sĩ Đường à?”
Diệp Già Lam cũng không phủ nhận, “Ừ” một tiếng, “Có thấy chủ nhiệm Ngô không?”
“Chủ nhiệm Ngô đang trong phòng phẫu thuật, vẫn chưa ra đâu.”
Hứa Luyến vừa nói vừa cẩn thận đánh giá Diệp Già Lam, từ góc độ của cô mà thấy thì trừ khuôn mặt có chút tái ra thì cô bạn không có gì bất thường cả.
Chỉ có Diệp Già Lam biết, tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể gắt gao nắm chặt lấy để tìm kiếm chút cảm giác chống đỡ.
Cô yếu ớt hơi tựa vài tường, “Luyến Luyến, cậu biết sao lại thế này không?”
“Hình như là do lần đó cậu ngất xỉu…… có khả năng bác sĩ Đường quá đau lòng cậu, nên mới đánh gã đàn ông kia một cú.”
Sợ cô lo lắng, Hứa Luyến còn giải thích một câu: “Thật sự chỉ đánh có một cú, lúc ấy chung quanh cũng không có người, vốn cho rằng sẽ không có nhiễu loạn gì……”
Càng nói càng buồn bực, Hứa Luyến thở dài: “Tớ thấy đám người nhà này cố ý muốn huỷ hoại bác sĩ Đường ý.”
Diệp Già Lam không nói gì, lấy tay che mặt, sau đó kề sát chân tường, trượt xuống dần rồi ngồi xổm xuống.
Di động yên lặng.
Tiếng chuông không vang lên nữa, cô đột nhiên không dám tưởng tượng lúc Đường Ngộ biết chuyện sẽ có phản ứng gì.
Đường Ngộ là vì cô.
Vì cô, mà tự đẩy mình đến kề vực sâu.
-
Lúc Đường Ngộ nhận được điện thoại của Đường Mộ Bạch là 1 giờ sau.
Lúc trước khi ngồi nghe vị chuyên gia quyền uy đứng trên bục giảng nói chuyện nghiên cứu và thảo luận, anh đã cúp mấy cuộc.
Mãi đến khi tới giờ nghỉ, anh mới gọi lại cho Đường Mộ Bạch.
“Xem tin tức chưa?”
Giọng Đường Mộ Bạch rất lạnh nhạt, giọng điệu thản nhiên bình thường, nhưng Đường Ngộ biết lúc ông cậu nói chuyện như thế thì chính là khoảng lặng trước bão táp rồi.
Anh mở máy tính ra, trên màn hình vẫn còn đang mở trình duyệt web, hiện lên tin tức thời sự trong nước, anh dễ dàng nhìn thấy tiêu đề phía trên.
Đường Ngộ “Ừm” một tiếng, “Thấy rồi.”
“Tiểu thiếu gia, đánh người có thích không?”
“Cũng được ạ.”
Đường Mộ Bạch cười nhạt một tiếng, “Có chuyện gì không thể chờ đến khi ra khỏi bệnh viện rồi nói sao? Lúc cháu đang mặc áo blouse trắng ở bệnh viện làm chuyện kiểu này có từng nghĩ đến hậu quả không?”
“Có nghĩ.”
Đầu kia trầm mặc.
Một lát sau, rốt cuộc người đàn ông cũng lui một bước, mở miệng: “Bỏ đi, cậu sẽ hỗ trợ ép tin xuống.”
Đường Ngộ không tỏ ý kiến gì.
Qua nửa phút nữa, anh mới mím môi: “Không cần.”
Không đợi Đường Mộ Bạch nói nữa, Đường Ngộ đã cúp điện thoại, “Cúp đây, cậu nhỏ.”
Điện thoại cúp rụp.
Thời gian nghỉ ngơi vẫn chưa hết, Đường Ngộ tắt trình duyệt web đi, sau đó mở WeChat nhìn qua.
WeChat đăng nhập trên di động anh là tài khoản thường dùng, trong nhóm bạn bè đã có không ít tin nhắn.
Click mở ra, trên cùng là tin của Kỷ Hàn Thanh: 【 tớ gọi người ép xuống nhá? 】
Đường Mộ Bạch: 【 không cần. 】
Kỷ Hàn Thanh: 【? 】
Đường Mộ Bạch: 【 vừa rồi gọi cho Tiểu Ngộ rồi. 】
Phó Yến: 【 share quá 500 sẽ thuộc về bịa đặt tin đồn, là vi phạm hình sự rồi, Ngộ Ngộ không phải sợ. 】
Đường Ngộ không đáp.
Giây tiếp theo, người nọ lại hỏi một câu: 【 mà vì sao cậu đánh người nhà người ta thế? 】
Đường Mộ Bạch thay anh đáp: 【 vì bạn gái cũ. 】
【……】
【 nhưng nói đi cũng phải nói lại, tớ vẫn chưa gặp bạn gái cũ của Ngộ Ngộ. 】
【 ở cùng bệnh viện với nó, lúc nào rảnh thì cậu đi qua sẽ thấy. 】


【 khoa nào? 】
【 khoa tâm thần. 】
Phó Yến: 【 lăn. 】
Hiếm khi mọi người đều không bận bịu gì lắm, ngồi hàn huyên một lúc đến tận nửa tiếng.
Tới cuối cùng, tin tức không ép xuống nữa, vẫn an ổn đứng top trên mấy trang bát quái.
Tính giờ Bắc kinh, từ 7 giờ tới 8 giờ.
Trong nước, văn phòng khoa tâm thần bệnh viện Hoa Khê.
Diệp Già Lam cứ cách mười phút lại đi vào nhìn một cái, bình luận phía dưới càng ngày càng nhiều, quan điểm của mọi người cũng hoa hoè loè loẹt.
Một cái bình luận nhiều like nhất phía trên viết là: 【 tuy rằng độ nét của A/V này không tốt cũng không ngăn cản được vẻ đẹp trai của nam chính, nhưng mà đẹp trai hơn nữa thì cũng không thể đánh người đâu! 】
Phía sau cũng có mấy quần chúng rất lý trí, không nghiêng ngả tâm tư gì, trung lập phát biểu cái nhìn: 【 mấy chuyện thế này cơ bản phải xoay ngược lại xem, hiện tại không rõ bác sĩ vì sao lại đánh người, nên không dám bình loạn, chờ đại diện bệnh viện đáp lại. 】
Phía sau đó cũng có mấy người lý trí ——
【 đúng vậy, nói không chừng là hai người ăn vạ ý? 】
【 thôi, cứ chờ đáp lại đi, tránh cho bình loạn lung tung sau lại bị vả mặt. 】
【 hơn nữa xem video, cũng không giống tay đấm chân đá như trong tin tức viết gì cả……】
Diệp Già Lam lướt bình luận vài phút, cuối cùng thật sự lượt không thấy nội dung nào mới nữa mới buông điện thoại ra, đi rửa tay, vặn vòi nước ra, vốc nước lạnh rửa mặt.
Đêm nay Hứa Luyến không trực ban, nhưng cô nàng không yên tâm Diệp Già Lam, đến nhà ăn lấy hai suất cơm về, chuẩn bị ở bệnh viện với Diệp Già Lam thêm lát nữa.
“Loan Loan, ăn cơm trước đi.”
Diệp Già Lam không muốn ăn uống gì, nhưng cũng biết sức khỏe mình hiện tại không đùa được nên vẫn miễn cưỡng ăn nửa hộp cơm.
Cô đã không nói gì hơn mười phút rồi.
Hứa Luyến sợ cô nghẹn hỏng luôn nên mới nghĩ cách chuyển lực chú ý của cô: “Loan Loan, cậu kể tớ nghe chút chuyện trước kia của cậu với bác sĩ Đường đi!”
Cô nàng không biết chuyện, nhưng chỉ cần ngẫm lại cũng biết, khẳng định sẽ là một đoạn tình cảm khó quên.
Nếu không cũng không có chuyện qua nhiều năm như vậy, hai người vẫn có nhớ mãi không quên đối phương.
Khóe môi Diệp Già Lam hơi cong, “Thật ra quá trình rất bình thường.”
“Tớ muốn nghe thử.”
Diệp Già Lam biết Hứa Luyến là vì muốn tốt cho mình, cô cũng không muốn để người khác quá lo lắng, trầm mặc vài giây, rồi nhẹ giọng đã nói: “Tớ với Đường Ngộ quen nhau vào kì nghỉ hè năm cao trung thứ hai, lúc ấy anh ấy mới từ Bắc Thành chuyển tới phía nam học……”
Giọng cô nói chuyện rất nhẹ nhàng, tốc độ lại chậm, từng câu từng câu nói, Hứa Luyến vừa lúc có thể tiêu hóa hết.
Diệp Già Lam an tĩnh kể, Hứa Luyến lại an tĩnh nghe.
Nghe cô kể từ cao trung đến sau khi thi đại học, kể từ lúc hai người mới quen đến khi cả hai đều theo học ngành y, kể từ đại học đến khi hai người chia tay.
Cả quá trình giọng điệu Diệp Già Lam không có thay đổi bao nhiêu, chỉ tới lúc cuối cùng giọng mới hơi thấp một chút.
Hứa Luyến hỏi: “Vậy vì sao đã thích như vậy còn chia tay?”
Diệp Già Lam nhẹ nhàng lắc đầu, cô chậm rãi đưa tay lên che mặt, sau đó ngã lên bàn.
Lúc cô khóc không có tiếng, nhưng bả vai lại run lên.
Tuy rằng biên độ rất nhỏ, nhưng Hứa Luyến vẫn có thể nhìn ra được.
Cô nàng khẽ thở dài, sau khi nghe xong câu chuyện tình yêu, đột nhiên hiểu tại sao mấy năm nay Diệp Già Lam vẫn không muốn tìm bạn trai, đến cả loại đàn ông cao cấp như  Ninh Trí cũng chướng mắt.
Cho dù là ai, trước kia từng trải qua một đoạn tình cảm như thế, có khả năng trong thời gian ngắn cũng đều không dứt ra được.
Hứa Luyến giơ tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cho cô thuận khí, tay mới vừa đưa lên vài giây, di động để bên cạnh đã đổ chuông.
Diệp Già Lam vẫn ghé lên trên bàn, nhưng cô có thể nghe được là chuông di động của mình, giọng cô vẫn hơi nức nở, giọng mũi dày nặng: “Luyến Luyến, nhận hộ tớ.”
Hứa Luyến lấy di động qua, vừa thấy tên hiên thị, vốn định tự nhận thì đã dừng tay, vừa ấn nghe đã dí điện thoại đến bên tai Diệp Già Lam. 
Giây tiếp theo, Diệp Già Lam nghe được giọng nam vang lên bên tai: “Loan Loan?”
Hứa Luyến vì vẫn duy trì động tác cầm di động cho cô, nên dù không có ý định nghe trộm hai người nói chuyện nhưng vẫn nghe rõ rành mạch.
Cô nàng nghĩ thầm, hóa ra thật sự có người lúc trở nên dịu dàng sẽ làm người ta trầm luân.
Tầm mắt lại chuyển, Diệp Già Lam rút tay ra, cô vẫn giữ tư thế bò ra bàn, hai mắt sưng đỏ, hai mí mắt vì khóc mà sắp biến mất tiêu luôn rồi. 
Sau đó Hứa Luyến nghe thấy cô nhẹ nhàng lên tiếng.
“Khóc à?”
Đầu kia dường như không biết bên này có cái một cái bóng đèn đang quang minh chính đại nghe trộm.
Diệp Già Lam rút tờ giấy khăn lau mũi, “Không có.”
Giọng mũi quá nặng, có quỷ mới tin.
Đường Ngộ dường như hơi cười một chút: “Sao lại khóc?”
Biết rõ còn cố hỏi.
Cô còn có thể khóc vì cái gì?
Tất cả mọi người đều đang lo lắng công việc của anh chịu ảnh hưởng, cũng chỉ có mình anh lại giống như chuyện chả liên quan gì đến mình cả.
Diệp Già Lam lại rút tờ giấy khăn.
Nước mắt đã ngừng, nhưng nước mũi lại ngăn không được, vẫn cứ chảy xuống, cô dứt khoát lấy khăn giấy nhét vào trong lỗ mũi.
Vì vậy, lúc nói chuyện giọng mũi lại càng thêm nặng, không rõ ràng được. “Có phải vì anh không?”
Người nọ không phủ nhận.
Bên cạnh dường như có giọng nam đang nói chuyện xuyên qua ống nghe truyền tới, hẳn là mấy bác sĩ đi công tác cùng anh rồi. 
Diệp Già Lam nâng mắt, sợ Hứa Luyến cầm hộ điện thoại mình mà tay bị trượt rút nên tự nhận lấy, dùng khẩu hình nói cảm ơn cô nàng, rồi hơi hơi dựng thẳng nửa người trên lên: “Chuyện này hậu quả tệ nhất là gì?”
“Tạm thời cách chức.”
Đường Ngộ cũng không thêm “Chắc là” vào.
Hô hấp Diệp Già Lam bỗng dưng cứng lại.
Xảy ra chuyện này, bị cách chức tạm thời ở bệnh viện Hoa Khê, thậm chí có thể bị sa thải, vậy thì muốn nhậm chức ở bệnh viện trong nước sẽ cực kì cực kì khó.
Diệp Già Lam không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, nước mắt mới vừa dừng lại lại bắt đầu chảy xuống, cách một hồi lâu mới hỏi câu: “Lỡ như thật sự bị tạm cách chức…… thì phải làm sao bây giờ?”
Đầu kia đột nhiên trầm mặc.
Trong lòng Diệp Già Lam càng thêm khó chịu, cô hít sâu mấy hơi, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng đến bên miệng rồi lại chỉ còn một câu: “Xin lỗi……”
“Sao lại xin lỗi?”
“Nếu không phải vì em……”
“Vừa rồi không phải hỏi anh, lỡ như thật sự bị tạm cách chức thì làm sao đó sao?”
Diệp Già Lam sửng sốt.
Đường Ngộ chuyển đề tài đi quá nhanh, chờ đến khi cô phản ứng lại, còn chưa kịp đáp lại, người nọ đã tiếp lời: “Nếu không, em nuôi anh đi!”
Anh cũng chỉ nói đùa thế thôi. 
Dù cho có bị cách chức tạm thời thật, anh cũng không đến mức phải để Diệp Già Lam nuôi.
Huống chi, anh căn bản không bị cách chức.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ làm việc gì mà không chắc chắn cả.
Diệp Già Lam không biết, nhưng trong lòng anh lại rõ ràng.
Lúc trước, cặp vợ chồng kia chó cùng rứt giậu tới bệnh viện nháo cũng là vì tiền, nhưng lại không phải vì tiền.
Con gái hơn mười tuổi của bọn họ mới lên cấp hai lại bị ung thư não.
Hôm đó Đường Ngộ ra tay, cũng không phải hoàn toàn là vì Diệp Già Lam, còn có nguyên nhân khác, đơn thuần là không quen nhìn bọn họ dùng cách làm này để kiếm tiền nhanh.
Chẳng qua trong 100% nguyên nhân, Diệp Già Lam chiếm đến 95%.
Nhưng Diệp Già Lam không biết chuyện này, hiện tại cả đầu cô đều là chuyện Đường Ngộ bị tạm thời cách chức, đầu óc loạn lên, ong ong ong ong, nên căn bản không chú ý tới giọng điệu của anh, hơi chần chờ vài giây mới nói: “Em sẽ đi lấy giấy chứng nhận làm cố vấn tâm lý, lúc không có việc thì sẽ đi làm cố vấn cho người ta……”
Kiểu người này như Đường Ngộ, vừa nhìn đã biết là kiểu có số mặc vàng đeo bạc, thiếu tiền khẳng định không nuôi nổi.
Người nọ nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Sợ thiếu tiền không nuôi nổi anh.”
Một câu nói này nói ra, người nọ đột nhiên thấp thấp giọng cười một tiếng.
Diệp Già Lam không lên tiếng.
Hai bên đều không nói lời nào, an tĩnh một lát, cô nghe thấy anh thấp dịu dàng nói: “Anh yêu em.”
“…… Ừm?”
“Vĩnh viễn yêu em.”
Hốc mắt Diệp Già Lam nóng lên, nước mắt còn chưa rơi xuống, bên kia đã cúp điện thoại.
“……”
-
Diệp Già Lam ở bệnh viện đợi tới hơn 10 giờ.
Lúc 8 giờ rưỡi, Hứa Luyến nhận được một cuộc điện thoại, Diệp Già Lam không để cô nàng chờ với mình nữa mà bảo cô nàng đi về trước.
Hơn 10 giờ xíu, chủ nhiệm Ngô cuối cùng cũng ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trên người ông vẫn chưa cởi bộ đồ phẫu thuật màu lam, đẩy đẩy mắt kính, mới vừa thấy Diệp Già Lam đứng ở cửa chờ thì sửng sốt: “…… Tiểu Diệp?”
“ Chủ nhiệm Ngô……”
Diệp Già Lam chờ ông hàn huyên mấy câu với mấy người nhà bệnh nhân cũng đang chờ ông ở cửa phòng xong, sau mới theo ông đi vào.
Chủ nhiệm Ngô cũng đoán được đại khái lí do cô đứng chờ, ông kéo khẩu trang xuống, “Vì chuyện của Tiểu Đường hả?”
Diệp Già Lam gật đầu.
“Cái thằng nhãi ranh này, chả bao giờ làm người bớt lo cả!”
Chủ nhiệm Ngô tuy ngoài miệng mắng không lưu tình, nhưng vẫn thở dài, “Nhưng thằng bé cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu, bọn họ tuôn ra ngoài mấy cái video không đầu không cuối, chúng ta cũng có thể lấy video tuôn ra ngoài mà.”
“Tuy rằng nhiều ít cũng sẽ có ảnh hưởng tới Tiểu Đường, nhưng chắc cũng không quá lớn đâu.”
Chủ nhiệm Ngô tuy nói như vậy, nhưng Diệp Già Lam vẫn có chút không tin lắm, cô trầm mặc một lúc lâu, sau đó hỏi: “Chủ nhiệm Ngô, khi nào bác sĩ Đường về vậy ạ?”
“Bay hôm nay,” chủ nhiệm Ngô nhìn đồng hồ, “Chắc ngày mai là về đến nơi rồi.”
Diệp Già Lam: “Vậy hậu quả tệ nhất là bị cách chức tạm thời sao ạ?”
“Cách chức tạm thời? Cháu nghe ai nói vậy?”
Chủ nhiệm Ngô hồ nghi liếc cô một cái, “Cháu tưởng bác sĩ khoa ngoại thần kinh của bệnh viện chúng ta nhiều đếm không hết hả? Vớ được một bác sĩ như thằng nhóc ấy chính là tiểu bảo bối đấy, nếu không phải phạm phải sai lầm cực kì lớn thì tuyệt đối sẽ không tạm thời cách chức đâu.”
Ông càng nói càng cảm thấy không thể hiểu nổi, “Nhiều lắm đến