Gần như là theo bản năng, Diệp Già Lam lập tức ấn nghe.
Sau đó, từ ống nghe truyền đến một giọng nói quen thuộc, cô mới nghĩ đến không gian thời gian này không hợp để nghe điện thoại của Đường Ngộ chút nào.
Cách chưa đến 5m ngay phía trước kia, người nhà bệnh nhân vẫn cầm khăn giấy lau nước mắt, hốc mắt dì ta hồng hồng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn rồi.
Lúc phụ nữ khóc quả thật nhìn sẽ già đi.
Diệp Già Lam nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, cô đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài nhận điện thoại.
Tâm tư của cô bị phân tán lên người dì kia, nên lời Đường Ngộ vừa nói cô cũng chẳng nghe thấy gì, Diệp Già Lam cũng không hỏi, mãi đến khi khép cửa văn phòng lại mới nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Tỏ vẻ cô vẫn đang nghe.
Tuy rằng nội dung cô chả nghe lọt chữ nào cả.
Đường Ngộ nằm trên giường nửa híp mắt nghỉ ngơi, giọng thực nhẹ, mang theo vẻ lười nhác tùy ý hơn ngày thường, anh hỏi: “Đang làm việc sao?”
“Ừm, vừa rồi có bệnh nhân.”
Cũng không tính là nói bừa, vừa rồi quả thật có bệnh nhân mà.
Đường Ngộ rõ ràng chẳng có chút hứng thú nào với việc có bệnh nhân hay không, chỉ thấp giọng khẽ hừ một tiếng, “Em không có cái gì?”
Anh đột nhiên nói sang chuyện khác.
Diệp Già Lam sửng sốt một chút mới phản ứng lại được, yên lặng một lát mới lại lặp một câu: “Cái gì cũng không có.”
Không hôn, không ôm, không có bất kì tiếp xúc thân thể nào.
Cái gì cũng không có.
Đường Ngộ yên lặng nghe, tiếng hít thở của anh vững vàng, lúc không lên tiếng cứ tựa như là ngủ rồi.
Trong lòng Diệp Già Lam yên lặng tính toán thời gian.
Lúc tới giây thứ 31 giây, cô nhìn thời gian trò chuyện.
Bên cạnh có y tá đi qua, thấy cô gọi điện thoại đều rất có nhãn lực không lên tiếng quấy rầy, chỉ gật đầu chào hỏi một chút, sau đó lại nhanh chóng biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn của cô.
Đường Ngộ không biết là trầm mặc hay là ngủ mất tiêu rồi nữa, Diệp Già Lam chậm chạp đi từ cửa khoa tâm thần đến cuối hành lang.
Cô đứng bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra một nửa.
Gió lạnh mùa thu thổi vào làm tóc cô bay bay.
Diệp Già Lam bị gió thổi ho nhẹ một tiếng, tiếng còn chưa rõ cô đã nghe giọng nam đầu bên kia vang lên: “Anh biết.”
Đường Ngộ đương nhiên biết giữa Diệp Già Lam và Ninh Trí không có gì cả.
Vì lúc anh hôn cô, có thể cảm nhận được trên người cô không có mùi hương của gã đàn ông khác, lúc anh muốn cô, cảm giác ấy lại càng rõ ràng hơn.
Diệp Già Lam vẫn như lần đầu tiên, trúc trắc đến có chút khó khăn.
Buồn bực đêm đó của Đường Ngộ chính trong một giây ấy thôi đã tan thành mây khói.
Không phải anh ghen ghét Diệp Già Lam lên giường với gã đàn ông khác.
Mà anh ghen ghét việc cô có bất kì một hành động tiếp xúc thân mật nào với gã đàn ông khác.
Đường Ngộ không phải một người cố chấp, chẳng qua tất cả cố chấp và dục vọng chiếm hữu của anh đều đặt cả trên người Diệp Già Lam.
Khóe môi người đàm ông hơi hơi gợi lên, giọng cũng nhiễm nửa phần ý cười thấp thấp: “Nếu không hôm nay em đã chẳng thể đến bệnh viện rồi.”
Diệp Già Lam đột nhiên đóng cửa sổ lại.
Vì dùng lực quá mạnh lại nhanh nên gió tạo ra còn mạnh hơn gió tự nhiên bên ngoài, nửa khuôn mặt của Diệp Già Lam bị tạt vào đến phát đau, cô chậm chạp quay người lại, tay đút túi, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi một câu: “Để ý như vậy sao?”
Đường Ngộ mở mắt.
Diệp Già Lam không ở trước mặt anh, nhưng anh dường như lại có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô giờ này.
Lúc này mày người con gái hơi nhăn, mi buông nhẹ, bàn tay để trong túi sẽ xiết chặt, bên tai còn có sắc đỏ mỏng manh.
Không phải vì thẹn thùng, mà là vì khi cô chờ đợi đáp án sẽ không tự giác thể hiện sự khẩn trương.
Yết hầu Đường Ngộ hơi lăn, hỏi lại cô: “Nếu anh lên giường với người phụ nữ khác, em có để ý không?”
“……”
Diệp Già Lam không biết nói gì.
Đương nhiên để ý.
Nhưng cô nói không nên lời.
Hiện tại cô với Đường Ngộ cứ nhập nhằng như vậy, nói như thế thì quá mức ái muội rồi.
Ngón tay Diệp Già Lam siết chặt lại, rất nhanh đã buông ra: “Nếu không có chuyện gì khác——”
“Trả lời anh!”
Diệp Già Lam ngơ ngẩn, sau đó im lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, có thể là một phút hoặc hai phút, có thể còn lâu hơn, lâu đến khi bụng Diệp Già Lam kêu lên một tiếng.
Từ tối qua đến sáng nay vẫn chưa ăn gì, lại uống không ít rượu, tuy rằng cũng đã uống canh giải rượu rồi, nhưng cũng không ổn lắm, hiện tại đầu cô không vững, bụng cũng khó chịu.
Cơn buồn nôn ập đến, hơi chua bốc lên, Diệp Già Lam vội che miệng chạy nhanh vào WC.
Lúc đi làm cô chỉ đi giày đế bằng nhưng vì đi nhanh nên vẫn có thể nghe được tiếng bước chân.
Đường Ngộ khẽ nhíu mày, anh đứng dậy mặc quần áo, “Sao vậy?”
Mới vừa hỏi xong, trong điện thoại đã truyền đến tiếng nôn khan.
Cô đã cố kìm lại, tiếng không lớn, hòa cũng tiếng nước chảy, càng nghe càng làm người ta thêm đau lòng.
Diệp Già Lam bỏ điện thoại từ bên tai lên bồn rửa tay, tay trái ôm bụng hơi hơi cong lưng.
Câu nói tiếp theo của Đường Ngộ, cô cũng chả nghe thấy gì.
Thậm chí cô còn không biết điện thoại có bị cô bất cẩn cúp luôn hay chưa nữa ấy chứ.
Diệp Già Lam nôn tới sắc mặt trắng bệch, trên mặt đổ ra một tầng mồ hôi, nhưng nhìn vào bồn rửa tay thì giống như lại chưa nôn được gì cả.
Nhưng rồi nôn một lúc lâu, bụng cuối cùng cũng thoải mái hơn không ít.
Diệp Già Lam dùng nước lạnh rửa mặt, rút tờ giấy khăn tùy ý chà lau vài cái, cũng mặc kệ lau khô chưa đã ra khỏi toilet.
Lúc này cô mới nhớ ra, liếc xem di động.
Vẫn đang trong cuộc trò chuyện, tên ghi chú Đường Ngộ vẫn đang hiện rõ.
Diệp Già Lam ho nhẹ một tiếng.
Người nọ lúc này mới mở miệng, “Khó chịu à?”
“Ừm.”
Diệp Già Lam không phủ nhận.
“Muốn ăn gì?”
Diệp Già Lam lúc này cả người không còn bao nhiêu sức lực, cũng không biết đơn thuần là vì đói bụng hay là nôn đến cạn cả sức nữa, lúc nói chuyện, giọng cũng cực nhẹ, mềm như bông vậy: “Đường Ngộ, anh có ý gì chứ?”
Đường Ngộ đã cầm chìa khóa xe ra cửa.
Từ trước đến nay anh đều rất thẳng thắn, có thể nói một câu mà làm rõ ràng một chuyện thì đến một chữ anh cũng lười dùng đa nghĩa, anh "Ừm" một tiếng, như tự hỏi vài giây, rồi đáp “Muốn theo đuổi em.”
Diệp Già Lam không đáp lại.
Cả nửa dựa vào tường đi về phía văn phòng, có một đồng nghiệp đang vội vàng đi qua thấy cô thả chậm bước chân hỏi: “Bác sĩ Diệp, cô có khỏe không?”
Diệp Già Lam gật gật đầu, “Tôi không sao.”
“Khó chịu nhất định phải đi khám nha, bị ốm không tốt đâu!”
Cô vẫn gật đầu, “Được.”
Y tá kia đi rồi, Diệp Già Lam lại nhìn di động, Đường Ngộ thế mà còn chưa cúp máy.
Hôm nay chắc anh nhàn rỗi lắm.
Nghe cô nôn khan nửa ngày không nói, còn ngồi nghe câu chuyện nhạt nhẽo thiếu muối của cô với đồng nghiệp nữa chứ.
Diệp Già Lam thật sự không còn sức lực, dứt khoát dựa tường đứng yên, nghỉ ngơi vài giây, “Đường Ngộ.”
“Ừ?”
Thần trí có chút không rõ, cô nhìn chằm chằm lên đèn chân không trên đỉnh đầu hỏi: “Nếu em thật sự từng có gì với người đàn ông kia, anh sẽ làm gì?”
“Chẳng làm gì cả.”
Anh còn có thể giết hắn ta được sao?
“Nhưng Diệp Già Lam,” Giọng Đường Ngộ chuyển thấp, như là trong mộng nói mớ, “Có thể đừng tàn nhẫn với anh như vậy được không?”
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị anh cúp.
Đây là lần đầu tiên, Diệp Già Lam vẫn tỉnh táo mà Đường Ngộ lại chủ động cúp điện thoại.
Đến cho cô thời gian phản ứng lại chút xíu cũng không có.
Diệp Già Lam sau một lúc lâu vẫn không phục hồi lại tinh thần.
Trong mắt, ánh đèn lại lớn lên từng vòng từng vòng, sau đó trở nên thật mơ hồ.
Cô đột nhiên nhớ tới lúc học đại học, lúc cô mới vừa học cách ghim kim cho bệnh nhân không sao làm tốt nổi, cả một đám bạn cùng phòng đều bị cô ghim thử đến biến dạng, cuối cùng cứ thấy cô là chạy biến.
Diệp Già Lam cũng thật sự thấy ngại lấy tay bạn cùng phòng ra luyện nữa, nhưng không tập, không qua môn lại không được, nên cô bắt đầu lấy tay Đường Ngộ_ người rất vất vả mới về nước một lần để luyện kim.
Cô sợ đến tay phát run, vị trí mạch máu thường xuyên tìm không đúng, lực cũng không khống chế tốt, không phải nhẹ quá không cắm ống tiêm được thì lại là mạnh quá làm anh nhíu cả mày.
Lúc ghim đến lần thứ 6, Đường Ngộ hít một hơi nhìn cô: “Xuống tay tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc anh là ngươi bạn trai của em hay là kẻ thù của em?”
“……”
Diệp Già Lam buồn bực liếc anh một cái.
“Lại đây.”
Diệp Già Lam vừa chuẩn bị châm kim thứ bảy vừa dịch sang nửa bước, mới vừa tìm đúng vị trí châm kim, người nọ liền kéo cổ cô xuống hôn.
Sau đó, thần kì thay, Diệp Già Lam lại châm chuẩn.
Chỉ vài giây, Đường Ngộ khẽ cắn lên môi cô một cái, lúc thu tay lại, anh duỗi tay lau vết máu trên cánh tay bị châm, “May mà em không ở khoa ngoại.”
“Có ý gì?”
“Nếu không sớm muộn gì cũng có người bị em giết chết.”
Anh vẫn chưa nói nửa câu sau kia.
Bị em giết chết cũng nguyện ý.