Dòng Thơ Thứ Chín

Chương 40: trao mình cho anh*




Tên chương đã có sự thay đổi cho phù hợp với phần edit bên dưới. Cái tên của nó là ý là: ngủ với anh (nhưng là kiểu chủ động ý)


_________


Tô Cẩm Kha ngạc nhiên há to miệng, miếng ăn vừa bỏ vào trong miệng còn chưa kịp nhai đã lại rơi ra bát.
Cô nàng “A” một tiếng, hoàn toàn không ăn nổi nữa, dứt khoát buông đũa, ngồi nghiêm chỉnh nhìn cô chằm chằm: “Bao nhiêu tiền?”
“Để trống.”
“Bảo cậu tự điền sao?”
Diệp Già Lam gật gật đầu.
Cũng từ ngày đó, cô mới biết được, gia đình Đường Ngộ thật ra so với tưởng tượng của cô còn giàu hơn nhiều.
“Sau đó thì sao?”
Tô Cẩm Kha nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy hẳn sẽ không đơn giản như vậy, nửa người trên của cô nàng nghiêng về phía trước, “Loan Loan, nhà cậu hẳn là không thiếu tiền đâu nhỉ?”
Lại nói, nhà họ Diệp tuy rằng không tính là hào môn, nhưng cũng có thể coi là một gia đình giàu có.
Quả nhiên, Diệp Già Lam đáp: “Không thiếu.”
Cô lùi lại phía sau lưng ghế, cúi đầu nhìn ngón tay mình, lại nhìn từng cái móng tay.
Mấy năm trước có một bác sĩ bị người bệnh quấy rầy đã ra tay, không cẩn thận đã cào rách mặt bệnh nhân, sau đó, phòng cô không cho nữ bác sĩ nuôi móng nữa.
Hơi một chút cũng không được, mỗi tuần đều phải cắt.
Móng tay Diệp Già Lam mới cắt mấy hôm trước, hiện tại mượt mà chỉnh tề, không có bất kì lực công kích nào.
Cô nhìn chằm chằm tay mình đến thất thần, mãi đến khi Tô Cẩm Kha ở phía đối diện gõ đũa lên bàn, cô mới nâng mắt lên: “Cho nên không phải vì cái đó.”
Tô Cẩm Kha nghiêm túc quan sát vẻ mặt của cô, vì sợ sẽ xé rách miệng vết thương khiến cô chảy máu đầm đìa, nên dùng một giọng cực kỳ dịu dàng cẩn thận hỏi: “Vậy là vì cái gì?”
Bình thường cô nàng khi thôi miên người bệnh chính là dùng loại giọng điều này.
Sau khi hỏi xong, lực chú ý của Tô Cẩm Kha cũng không từ trên mặt cô dời đi nửa phần.
Cho nên Diệp Già Lam hơi hơi nhíu mày, khóe miệng không tự giác nhẹ nhấp, cùng với động tác giơ tay theo bản năng che mắt đều bị cô nàng nhìn thấy rõ ràng.
Rốt cuộc đã nhiều năm làm bạn tốt, Tô Cẩm Kha thở dài, cũng không lại tiếp tục truy hỏi nữa: “Bỏ đi Loan Loan, chuyện này về sau rồi nói vậy.”
Diệp Già Lam đối với nguyên nhân chia tay này vẫn rất mâu thuẫn, từ ánh mắt đên vẻ mặt đều hiện rõ ra.
Tô Cẩm Kha nhìn đồng hồ, “Không còn sớm, đi nghỉ ngơi trước đi.”
Diệp Già Lam thở hắt ra, từ trên ghế đứng dậy, “Ăn xong rồi bỏ bát vào bồn là được, mai tớ sẽ dọn.”
Nói xong không hề nhìn ánh mắt phức tạp lại bất đắc dĩ của Tô Cẩm Kha, cô cũng không quay đầu, đi vào phòng ngủ.
Vì tâm trạng không được tốt, đêm nay Diệp Già Lam cũng tắm lâu hơn ngày thường. 
10 giờ rưỡi, cô mới từ phòng tắm ra.
Bên ngoài Tô Cẩm Kha gõ gõ cửa: “Loan Loan cậu ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Không ngủ được à?” Tô Cẩm Kha hối hận muốn chết, “Nếu không tớ pha cho cậu ly sữa nóng để làm an thần nhé?”
Đáy lòng Diệp Già Lam mềm nhũn, “Tớ không sao, ngủ ngay đây.”
Người bên ngoài lúc này mới yên lòng, sau khi đáp lời, không có động tĩnh gì nữa.
Diệp Già Lam lấy khăn lông xoa xoa tóc, sau đó kéo cái ghế dựa cạnh bàn ra ngồi xuống.
Lấy di động ra xem, WeChat đã có mấy tin.
Có chủ nhiệm Ngô hỏi cô có về nhà an toàn không, còn có một tin là Ninh Trí hỏi cô đã ngủ chưa.
Diệp Già Lam rep lại người trước.
Còn người sau, cô nhìn thời gian, quyết định không rep lại nữa.
Vào thời gian này, không thích hợp rep mấy tin nhắn kiểu này. 
Tin nhắn trong nhóm đồng nghiệp hôm nay cũng không ít, Diệp Già Lam mọi khi không xem, nhưng hôm nay cô nhàm chán, lại thật sự không buồn ngủ, nên tùy tay click mở ra nhìn thử.
Thành viên trong nhóm WeChat này chính là các bác sĩ y tá trong tầng của bọn họ, tính ra cũng có mấy chục người.
Diệp Già Lam vừa lau tóc vừa xem nội dung nói chuyện phiếm bên trong.
Rõ ràng là người trực ca đêm hôm nay khởi xướng ra: 【 Cách giờ tan ca còn có chín giờ. 】
【 hơn nửa đêm, phòng cấp cứu  vẫn đang sáng đèn. 】
【 Hôm nay khoa ngoại thần kinh ai vào phòng giải phẫu thế? 】
【 Bác sĩ Đường. 】
【 hôm nay không phải là anh trực ban sao, bác sĩ Chu? 】
【 đừng nói nữa, buổi tối ăn mấy con tôm hùm nhỏ lại bị viêm dạ dày, mới vừa đi truyền nước về xong đây. 】
Lập tức có y tá đáp lại: 【 cái này tôi có thể chứng minh, bác sĩ Chu và bác sĩ Lưu bị đau dạ dày tập thể, hố bác sĩ Đường về. 】
Người cùng một phòng, kỳ thật cũng không thể nói hố hay không hố.
Diệp Già Lam khóa điện thoại lại, để chuông báo cẩn thận rồi tùy tay đặt ở trên bàn.
Đường Ngộ 7 giờ hơn đã đi bệnh viện.
Hiện tại đã hơn 10 giờ rưỡi.
Diệp Già Lam hít sâu, cưỡng bách thu lại tâm tư đặt trên người anh về.
Bắc thành đã vào thu, nhiệt độ buổi tối hạ xuống không ít.
Diệp Già Lam đã đóng cửa sổ, không thể nào chỉ dùng khăn lông lau khô tóc, chỉ có thể lấy máy sấy sấy qua.
Tóc dài, sấy phải mất hơn mười phút.
Đêm đã khuya, nhưng Diệp Già Lam lại hoàn toàn không thấy buồn ngủ. 
Cô cũng không sốt ruột lên giường, ghé lên trên bàn, tìm một bộ phim cũ xem trên di động.
Lúc xem đến một nửa, lời nhắc tắt máy hiện lên màn hình.
12 giờ.
Lại là một ngày mới.
Diệp Già Lam nhìn chằm chằm lời nhắc nhở nhìn một hồi lâu, mãi đến khi đếm ngược chỉ còn lại có mấy giây cuối cùng, cô mới ấn “Hủy bỏ”.
Đóng phim lại, cô thấy lịch ngày.
00: 01 Ngày 27 tháng 9
Hôm nay là sinh nhật Dư Oánh.
Diệp Già Lam muốn buổi trưa đi ăn với Dư Thu Hoa, cô xoa xoa đôi mắt, kéo ngăn kéo ra, lấy lọ thuốc ngủ ra.
Loại thuốc này tuy rằng để trong ngăn kéo, nhưng đã mấy năm rồi Diệp Già Lam không chạm đến.
Tác dụng phụ của thuốc ngủ rất mạnh, hơn nữa tính ỷ lại cũng rất lớn, bình thường cô kê đơn cho bệnh nhân cũng sẽ nhắc nhở không nên dùng thường xuyên. 
Nhưng trước kia, chính Diệp Già Lam cũng hay uống thuốc này.
Lúc cô mới vừa chia tay với Đường Ngộ, mất ngủ mấy ngày liền, thật vất vả ngủ được lại mơ thấy ác mộng, chỉ cần có gió thổi cỏ lay thôi là lại bị bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Diệp Già Lam không dám nói cho Dư Thu Hoa với Tô Cẩm Kha biết, tự mình đến khoa nội thần kinh của bệnh viên cầm lọ thuốc ngủ về.
May mà thời gian ấy việc học tương đối nặng, uống mấy ngày, trọng tâm của cô dần dần chuyển từ thất tình sang học tập, cũng không đụng vào thứ này nữa.
Là thuốc thì có ba phần độc.
Huống chi lại là thuốc có liên quan đến não bộ với thần kinh.  
Diệp Già Lam mở lắp lọ thuốc ra lại vặn vào, sau khi lặp lại vài lần, cô bỏ lọ thuốc lại vào ngăn kéo. 
Nhưng lần này, cô không lập tức đóng ngăn kéo lại.
Tay cô dời khỏi lọ thuốc, nhẹ nhàng chuyển đến bên cạnh, là một loạt hộp quà tặng.
Hộp không lớn, tổng cộng có năm cái.
Phía trên có viết con số, từ 22 đến 26.
Có cà vạt, có đồng hồ, còn có cổ tay áo.
Đồ vật trong hộp đều không giống nhau, duy nhất điểm giống là, đều là đồ nam.
Đây là quà sinh nhật Diệp Già Lam chuẩn bị cho Đường Ngộ sau khi chia tay.
Từ sinh nhật 22 tuổi đến 26 tuổi, mỗi một năm cô đều không ở bên cạnh anh.
21 tuổi là ngoại lệ, năm ấy không có quà tặng.
Nhưng Diệp Già Lam cảm thấy, có khả năng đối với Đường Ngộ món quà sinh nhật năm ấy vĩnh viễn khó quên.
Bởi vì sinh nhật năm ấy, Diệp Già Lam thật sự nghe lời Tô Cẩm Kha, đem chính mình tặng cho anh.
Ngày hôm sau, cô nói chia tay với Đường Ngộ.


-
Diệp Già Lam trằn trọc nằm trên giường, mãi cho đến hơn 1 giờ sáng mà vẫn không ngủ được.
Cuối cùng cô vẫn phải vào phòng khách pha ly sữa nóng, sau đó uống một viên thuốc ngủ.
Công hiệu của thuốc phát rất nhanh, chỉ hơn mười phút, cô đã ôm chăn ngủ say.
Nhưng giấc ngủ này lại không quá sâu.
Diệp Già Lam mơ một giấc mộng.
Trong mơ cô đang ngồi cùng một người đàn ông trung niên ở quán cà phê.
Hơn 5 giờ chiều, thời tiết không được tốt, rõ ràng là tháng sáu giữa hè, bên ngoài thời tiết lại tối sầm, đèn đường còn chưa tới sáng, đen như mực.
Trong quán cà phê ánh đèn sáng tỏ, nhưng lại lạnh.
Lạnh đến tận xương tủy.
Diệp Già Lam nghe được người đàn ông đối diện nói lời dạo đầu: “Cháu là bạn gái Tiểu Ngộ?”
“……”
“Tôi là ba Tiểu Ngộ.”
“……”
Lời đối thoại phía sau như là bị tắt tiếng, Diệp Già Lam không nghe được giọng của ông ấy, chỉ có thể nhìn thấy miệng ông ấy động, sau đó lại động động, đột nhiên há miệng biến thành bồn máu to, giống như muốn đem cô nuốt vào xương thịt tan nát.
Lúc đầu thấy người lớn, Diệp Già Lam không có khẩn trương cũng không có thất thố gì.
Cô cực kì bình tĩnh, bình tĩnh đến khi thấy người đàn ông đối diện đưa tờ chi phiếu qua: “Cô bé, tôi nói nhiều như vậy, trong lòng cháu hẳn cũng rõ ràng, cháu với Đường Ngộ không hợp đâu.”
Thấy cô không nhận, người đàn ông kia lại đặt chi phiếu lên trên bàn, duỗi tay đẩy qua: “Coi như là tôi có lỗi với Diệp gia các cháu vậy.”
Diệp Già Lam thậm chí không biết mình ra khỏi quán cà phê thế nào nữa.
Cô chỉ nhớ rõ ngày đó trời mưa đến cực kì lớn, không nên ra ngoài.
Nhưng Diệp Già Lam vẫn ở bên ngoài mấy giờ liền, mãi đến hơn 9 giờ tối.
Sau đó cô uống rượu, uống thuốc.
Lại sau đó, cô dựa vào rượu, tới khách sạn chỗ Đường Ngộ ở, trao mình cho anh.


Cô và Đường Ngộ bên nhau ba năm, hai bên có một người châm lửa lên, bên còn lại tất nhiên sẽ thuận lý thành chương tiến tới rồi.
Lúc Diệp Già Lam bị anh áp lên trên giường còn đang nghĩ, nếu cô cứ luôn thanh tỉnh thì thật tốt.
Đêm đó màn dạo đầu ngắn ngủi, lúc người nọ tiến vào, Diệp Già Lam đau đến mức cắn một ngụm lên vai anh. 
Sau đó rũ mi, cô nhìn đến trên vai Đường Ngộ có một nét cong màu đen dài hai ba tấc.
Là một hình xăm, là một hình xăm chưa hoàn thành.
Diệp Già Lam nhớ rõ Hạ Chí có nhắc tới cái hình xăm này với mình.
Có nó là do Hạ Chí muốn, nên thừa dịp chiếm được thân thể Đường Ngộ đã chạy tới tiệm xăm; còn lí do không hoàn thành, cũng giống như tình huống lần Hạ Chí trộm đi bắn lỗ tai. 
Xăm được một nửa, Đường Ngộ đã trở lại.
Giọng điệu ai oán của Hạ Chí khi tự thuật chuyện này còn phảng phất ở bên tai, móng tay Diệp Già Lam sờ tới chỗ hình xăm kia, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Nước mắt cô rơi, chỉ có loáng thoáng tiếng hít mũi.
Nhưng Đường Ngộ vẫn phát hiện ra điểm không thích hợp, động tác của anh ngừng lại, nghiêng đầu hôn lên tóc vướng bên tai cô: “Đau không?”
Nước mắt Diệp Già Lam rơi càng hoan, cô cũng không nói lời nào, chỉ cắn lên vai anh một ngụm.
Lúc ấy cô nghĩ, một đêm cuối cùng thì sao, ít nhất phải cẩn thận khắc ghi dáng vẻ anh, cùng với mùi hương trên cơ thể anh.
Qua đêm nay, anh sẽ không còn là Đường Ngộ của cô nữa rồi.
Diệp Già Lam ngày đó thậm chí không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết là mình ngủ không tốt, cô uống rượu, đầu óc choáng váng, lúc mở mắt ra bên ngoài trời còn chưa sáng.
Đường Ngộ phải đến sân bay bay qua New York, cũng không biết đã tỉnh dậy rời giường hay căn bản là không ngủ, ngồi trên ghế bên mép giường, tùy tay lật xem tạp chí.
Diệp Già Lam ghé vào trên giường, hơn nửa khuôn mặt vùi vào trong gối, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lại kiên định vô cùng.
Cô nói: “Đường Ngộ, chúng ta chia tay đi.”