Tứ Ly tránh ở cầu thang thấy màn này nhịn không được thở dài nói: “Tình
huống này mà không biết lợi dụng ôm một cái, Song nhi thật đúng là ngốc nghếch
đến hết thuốc chữa.”
Một hòn đá nhỏ bắn vào xương đùi của Tứ Ly, Tứ Ly rên một tiếng, nghe Vô
Song lạnh lùng nói: “Đi ra.”
Tứ Ly bĩu môi đi ra ngoài, thấy hai người kia đang đứng ngay ngắn chỉnh tề,
anh ta cười nói: “Ai nha, không cần câu nệ như vậy, tư thế vừa rồi của hai
người thế nào thì cứ giữ nguyên thế ấy, cứ coi như không có tôi là được rồi.”
Hai má Lâm Hề hơi hơi đỏ lên, Vô Song chán ghét nói: “Chừng nào cậu về
vậy?”
“Sắp đi rồi, lên đây nói lời tạm biệt với hai người nè.” Tứ Ly tiến tới vỗ
vai của Vô Song. “Song nhi, sau này không có tôi, cậu nhất định phải tự giữ gìn
sức khỏe!”
“Chậc, nói lời vô nghĩ, cút nhanh đi.”
Tứ Ly không để ý tới lời nói độc ác của anh, ngửi ngửi người anh: “A, tôi
đã nói mùi trên người anh có cái gì đó không đúng lắm, thì ra là không có mùi
của tinh thạch Đọc Tâm, khối tinh thạch màu vàng kia đâu? Rớt sao? Ai nha, rất
đáng tiếc, thứ tốt như vậy nếu tặng cho tôi thì tuyệt biết bao.”
Vô Song lạnh lùng nhìn anh ta: “Có thời gian nói nhiều chuyện vô nghĩa như
vậy, không bằng sớm trở về đi, sau trận ác chiến ngày hôm qua chắc trong tổ
chức sẽ xảy ra rất nhiều chuyện…”
Tứ Ly cười tiến đến nói nhỏ bên tai Vô Song: “Song nhi, cứ kín đáo khó hiểu
như vậy không thể khiến cho phụ nữ thích cậu được đâu.”
Vô Song nheo mắt lại: “Cậu càng ngày càng nói toàn mấy chuyện thừa thãi.”
Anh nhấc một chân đạp mạnh lên mu bàn chân của Tứ Ly, Tứ Ly kêu đau một tiếng,
Vô Song nhân cơ hội này nắm lấy vạt áo của anh ta, ném anh ta ra khỏi mái nhà
giống như ném túi rác.
Lâm Hề hoảng hốt, ánh mắt nhìn theo bóng của Tứ Ly đang rơi xuống dưới lầu,
nào ngờ bóng dáng của Tứ Lại lại biến mất giữa không trung, Lâm Hề hốt hoảng
chưa bình tĩnh lại, nhìn Vô Song: “Tùy tiện… ném người như vậy thật sự không có
vấn đề gì sao…”
“Cậu ta không chết được.” Vô Song liếc mắt nhìn Lâm Hề. “Như thế nào, cô
cũng muốn thử sao?”
Lâm Hề cuống quít lắc đầu, Vô Song nhấc chân bước vào: “Trở về nấu cơm, đói
bụng.”
Lâm Hề đuổi theo sau, do dự mở miệng: “Vậy tinh thạch Đọc Tâm mà vừa rồi Tứ
Ly nói là của Đồng Lăng sao?”
“Ừ.”
Ánh mắt Lâm Hề sáng lên: “Anh không thấy nó từ khi nào thế, có biết đánh
rơi ở nơi nào hay không? Tôi quay lại tìm, tốt xấu gì cũng coi như là di vật
duy nhất… mà Đồng Lăng để lại, đưa cho Tiểu Nhu giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt,
chung quy cũng không thể để sau này khi cô bé nhớ đến khoảng thời gian này lại
chẳng có cái gì chứng minh, tựa như một giấc mộng, như vậy đối với Đồng Lăng mà
nói hẳn cũng là một nỗi bi ai.”
Bước chân Vô Song không ngừng lại, thản nhiên nói: “Ai biết mất ở đâu chứ.”
Về nhà ăn cơm xong, Vô Song lại nằm trên ghế sô pha xem phim võ hiệp giống
như thường ngày, Lâm Hề trở vào phòng mình đọc sách. Tứ Ly đi rồi, cho dù Vô
Song vẫn bật âm thanh tivi rất lớn, nhưng trong phòng khó tránh khỏi có vẻ
quạnh quẽ.
Lâm Hề cầm bút nhìn sách tham khảo, nhưng trong đầu suy nghĩ việc khác,
ngẫm nghĩ trong chốc lát, cô vẫn không nhịn được, mở cửa đi đến bên cạnh sô
pha.
Vô Song liếc mắt nhìn cô một cái: “Chậc, đây là cường độ âm thanh nhỏ nhất
mà tôi có thể chỉnh, đừng hòng bắt tôi chỉnh nhỏ hơn nữa.”
Lâm Hề im lặng ngồi xuống, hít sâu nói: “Tôi đã cẩn thận suy nghĩ, vẫn nên
chính thức xin lỗi anh về chuyện ngày hôm qua.”
Vô Song ngẩn ra, chớp mắt sửng sốt trong phút chốc, sau đó nhanh chóng
chỉnh âm thanh tivi xuống nhỏ nhất, thay đổi cái tư thế nằm giống như đại gia:
“A, phải không, vậy cô nói lớn tiếng một chút. Bằng không tôi sẽ không tha thứ
cho cô.”
“Vậy, cám ơn anh cứu tôi nhiều lần như vậy, còn nữa, cám ơn anh kiên cường
sống đến hiện tại.”
Oán giận vì sao bọn họ song sinh cùng mệnh đã vô dụng, Lâm Hề dần dần nhận
thức rõ ràng thế giới của Vô Song có bao nhiêu tàn khốc, Lâm Hề cũng có thể từ
từ tưởng tượng được cuộc sống trước kia của anh có bao nhiên gian khổ, anh sống
đến hiện tại, không thể không bảo vệ Lâm Hề đến bây giờ. Lâm Hề cười cười:
“Cũng may người song sinh cùng mệnh với tôi là anh.”
Ngực Vô Song tựa như bị một trận đòn đánh mạnh, quá khứ lướt qua trong đầu,
anh hơi hơi hạ mi mắt xuống, cảm xúc trong lòng bắt đầu dâng trào.
“Tuy rằng chúng ta song sinh cùng mệnh, nhưng giống như thật xa lạ với
nhau, tôi còn chưa hiểu biết hết Vô Song anh rốt cuộc là một người như thế nào,
những quá khứ của anh đã trải qua những chuyện gì. Anh cũng vậy, anh cũng chưa
hiểu rõ về tôi. Tôi có rất nhiều khuyết điểm, lúc tâm trạng không tốt rất dễ
giận chó đánh mèo, lúc cãi nhau sẽ nói ra không ít câu ‘nghĩ một đằng nói một
nẻo’, khi ở chung người khác thì có vẻ tự ti, rất nhiều lúc khi đối mặt với
những một số chuyện thì tôi không biết làm như thế nào mới là đúng, làm như thế
nào mới là sai…” Lâm Hề dừng một chút nói. “Nếu có thể, chúng ta có thể làm
quen lại một lần nữa không, tôi tên là Lâm Hề, tự ti nhát gan, tôi có rất nhiều
tính nết khiến người ta không thích, nhưng tôi nguyện ý sửa chữa, tôi nguyện ý
thử thay đổi khiến cho bản thân mình càng tốt hơn, Vô Song, trong những ngày
sống chung với nhau anh có thể cố gắng thông hiểu và bao dung cho tôi không?”
Vô Song trầm mặc hồi lâu, anh mắt thản nhiên nhìn cô: “Nếu tôi nói không
thể?”
Giống như khuôn mặt nóng dán vào cái mông lạnh, trên trán Lâm Hề nổi gân
xanh, cô nhịn xuống, suy nghĩ trong chốc lát, đi đến bên cạnh Vô Song, vươn tay
xoa xoa đầu của anh, cười nói: “Vậy để tôi cố gắng thông hiểu và bao dung cho
anh trước.”
52.
“Xương sườn heo, hành lá, cuộn giấy, sườn heo xào chua ngọt…” Lâm Hề nhỏ
giọng đọc hóa đơn mua sắm, nhíu mày nhìn Vô Song đang ở phía sau một tay xách
đồ một tay ăn đồ ăn vặt, cô nén giận. “Không phải đã mua sườn heo về nhà nấu
sao, vì sao anh còn chọn thêm món sườn heo xào chua ngọt, thức ăn nấu chín ở
siêu thị rất mắc đó.”
Vô Song ăn một mồm thức ăn, than thở nói: “Siêu thị làm ngon hơn.”
Tài nấu ăn bị người ta xem thường, Lâm Hề bất mãn nheo mắt lại: “A, phải
không, vậy hôm nay anh chỉ ăn cái này là được rồi, dù sao tôi nấu cũng chẳng
ngon mà.”
Vô Song nuốt đồ ăn vặt xuống, không chút để ý nói: “Không có việc gì, cô
nấu ra rồi thì tôi cũng miễn cưỡng nuốt xuống.”
Lâm Hề siết chặt lòng bàn tay: “Anh, anh thật sự là…”
Thấy cô sắp phát hỏa, Vô Song lập tức nói: “Không phải cô đã nói cô sẽ cố
gắng thông hiểu và bao dung cho tôi sao? Bao dung đó nha.”
Lâm Hề nghẹn lời nửa ngày, hít sâu nhịn cơn tức giận xuống, chỉ biết cúi
đầu xăm xăm đi về phía trước, nhưng lại vô ý đụng là ngực người khác, Lâm Hề
cuống quít xin lỗi, lại nghe giọng nữ lớn tiếng reo lên: “A! Cô chính là cô gái
ấy… Cô gái yêu thầm anh trai tôi!”
Tiếng reo to này của cô ta khiến cho mọi người xung quanh đều quay đầu
nhìn, Lâm Hề ngẩng đầu nhìn, nữ sinh tóc quăn mắt to này không phải là em gái
của Quý Nhiên ngày đó đã náo loạn một trận ở tiệm sách. Nghĩ đến lời nói của Vô
Song bữa đó, Lâm Hề xấu hổ đến mức không chịu được, ánh mắt của những người
xung quanh mang đến cho Lâm Hề không ít áp lực, Lâm Hề nói vài tiếng áy náy xin
lỗi rồi quay đầu muốn đi, không ngờ nữ sinh kia lại túm lấy tay của cô, quay
đầu ra sau gọi: “Anh Nhiên, anh tới xem, chính là cô ta, tự anh hỏi cô ta, ngày
đó có phải chính miệng cô ta nói hai người có quan hệ với nhau hay không!”
Lâm Hề nhìn theo ánh mắt của cô ta, Quý Nhiên đang cau mày đi về hướng này,
ngày đó say khi Quý Nhiên gọi điện cho Lâm Hề uyển chuyển “sa thải” cô, Lâm Hề
vẫn nghĩ khi gặp lại phải giải thích với anh ta như thế nào, nhưng nào ngờ gặp
nhau trong hoàn cảnh như thế này, cô muốn giãy ra khỏi bàn tay đang nắm chặt
cánh tay mình, thầm nghĩ nhanh chóng chạy thoát.
Nữ sinh tóc quăn nào buông tha cô, giữ càng chặt hơn, lúc hai người đang
kéo qua kéo lại, người tới xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều.
Vô Song vạn phần không hiểu rốt cuộc Lâm Hề đang sợ cái gì, có anh ở phía
sau, loại người ngay cả một con gà cũng giết không được lại có thể khiến cô
thành ra như vậy? Nhưng mặc kệ trong lòng chán ghét Lâm Hề như thế nào, anh vẫn
là cảm thấy không thể để cho người khác ức hiếp Lâm Hề dễ dàng như vậy, anh vừa
muốn tiến lên, chợt nghe một người quát lớn: “Quý San! Em buông tay ra cho
anh!” Tim Lâm Hề đập mạnh, ngây ngẩn nhìn Quý Nhiên đang tiến đến, anh ta kéo
tay Quý San ra, nhíu mày trừng mắt nhìn cô ta. “Em đang ầm ĩ cái gì thế.”
Sự xuất hiện của Quý Nhiên làm cho những người chung quanh có chút ồn ào
nghị luận, những người đi đường này có rất nhiều sinh viên học cùng trường với
bọn họ, cho dù không biết Lâm Hề, nhưng số người biết Quý Nhiên cũng không ít,
tiết mục hai nàng tranh một chàng vẫn luôn là tiết mục được mọi người yêu thích
nhất.
“Anh Nhiên, em không có!” Quý San sốt ruột. “Thật vất vả mới nhìn thấy cô
ta, đương nhiên muốn cô ta nói rõ ràng, bằng không anh lại làm em chịu oan ức!”
Quý Nhiên quay đầu nhìn Lâm Hề, anh ta thở dài, có chút ngượng ngùng nói:
“Thật xin lỗi nha Lâm Hề, em gái mình không hiểu chuyện…”
“Anh Nhiên!” Quý San không cam lòng, còn muốn ầm ĩ, Quý Nhiên trừng mắt
nhìn cô ta một cái còn chưa nói gì thì trong đám người vây quanh bỗng nhiên có
một cô gái tóc ngắn chen vào: “Làm sao vậy làm sao vậy, San San em lại tranh
cãi với người ta à, chị đang đứng ở xa chợt nghe thấy tiếng em hét.”
53.
Lâm Hề ngẩn ra, hạ tầm mắt, đơn giản là cô nhìn thấy ánh mắt mà Quý Nhiên
nhìn cô gái này, đó là ánh mắt dịu dàng như nước, không giống nét ôn hòa bình thường,
mà là ánh mắt giằng co, luyến tiếc nhìn những cử động trên gương mặt của cô ấy…
Lâm Hề nghĩ thầm, chắc là anh ta có tình cảm đặc biệt với cô gái này…
Quý San vừa thấy cô gái mới đến, lập tức cáo trạng nói: “Chị Tư Tư, chính
là cô ta, cô gái yêu thầm anh Nhiên.”
Ánh mắt của cô gái được gọi là Tư Tư kia dừng ở trên người Lâm Hề, rồi sau
đó lại chuyển tới Quý Nhiên, nghiêm mặt hỏi: “Nhanh lên! Thành thật giải thích
cho em biết!” Quý San tiếp lời: “Đúng đó đúng đó, thành thật khai báo!”
Quý Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Chỉ là bạn học bình thường mà thôi, anh phải
vội thi đấu, nhờ cô ấy giúp trông hộ tiệm sách… Hai người thật sự là…”
Tư Tư ngẩn ra: “A, cũng chỉ là giúp đỡ trông dùm tiệm sách.” Cô ấy gật đầu
sang sảng cười. “Ha ha, vậy thật còn phải cám ơn bạn đã giúp đỡ Quý Nhiên nhà
tôi.”
Lâm Hề cố gắng mỉm cười: “Không có, a, lúc đó vừa đúng lúc mình đang thiếu
tiền, cho nên coi như làm thêm thôi mà, trong tiệm của Quý Nhiên cũng có rất
nhiều sách chuyên ngành của chúng ta, mình đang chuẩn bị thi cao học, cho nên
đúng lúc đến đó đọc sách luôn, cũng giúp ích cho mình rất nhiều.”
Tư Tư sợ hãi than: “Bạn rất cố gắng nha.” Quý Nhiên vỗ ót. “Aiz, đúng,
thiếu chút nữa quên mất tiền lương của bạn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng
không thiếu bạn được.” Nói xong lấy tiền ra khỏi túi, đếm hai trăm đồng đưa cho
Lâm Hề.
Lâm Hề cười tiếp nhận: “Mình cũng không khách khí nhận lấy, lần này thật sự
là ngại quá, kỳ thật chưa giúp cho bạn được gì.” Lời của cô rất khách sáo.
Đột nhiên Quý San nghi ngờ hỏi: “Vậy lần trước cô nói đã xảy ra quan hệ với
anh trai tôi là như thế nào?”
Người Lâm Hề cứng đờ, trong lòng đang nghĩ ngợi cách ứng đối, sau lưng đột
nhiên truyền đến một âm thanh: “Hả? Chính miệng cô ấy nói cô ấy có quan hệ với
anh trai cô à?”
Quý San liếc mắt nhìn Vô Song đang đứng phía sau, trả lời: “Cô ta… không có
chính miệng nói, nhưng là anh chính miệng nói!”
Vô Song tiến lên khoác vai Lâm Hề, lấy tư thế tràn ngập dục vọng chiếm hữu
lạnh lùng trừng Quý San. “Cô nói, chính miệng tôi nói người phụ nữ của tôi có
quan hệ với anh trai của cô?”
“Đúng vậy, anh nói…” Quý San ngẩn ngơ, lời này nghe như thế nào cũng có
chút không thích hợp, trong nháy mắt mọi người xung quanh đều kết luận là cô
gái này đang nói chuyện hàm hồ, cho dù cô ta còn muốn giải thích thì cũng không
ai nghe, Tư Tư lôi kéo Quý San, cười cười xin lỗi Lâm Hề, sau đó đi mất.
Quý Nhiên nhìn Vô Song và Lâm Hề, thấy hai người có dáng vẻ đang sống
chung, anh ta hiểu rõ: “A, khó trách lần trước hai người đang cãi nhau, ai nha,
cư nhiên bị bạn lừa rồi, ha ha, hôm nay thật xin lỗi, hẹn gặp lại, chúc hai
ngươi hạnh phúc.”
Diễn viên đi rồi, người vây xung quanh cũng tan, chỉ còn Lâm Hề và Vô Song
đứng ở trên đường, Vô Song ngoáy ngoáy lỗ tai: “Chậc, sao câu nói cuối cùng này
nghe như thế nào cũng chói tai vậy ta.”
“Vô Song, anh xem không phải tôi cũng đã trưởng thành sao.” Lâm Hề bỗng
nhiên nở nụ cười. “Ít nhất, tôi có thể nói chuyện lưu loát lừa gạt người ta…”
Cô định lặng lẽ thích Quý Nhiên thôi, bị người khác phát hiện tâm tư không dám
thổ lộ, huống chi bây giờ cô biết Quý Nhiên đã có người yêu, cô không thể làm
gì được, nhưng ít ra có thể giúp Quý Nhiên thoát khỏi sự hiểu lầm do cô mà ra…
Tuy rằng đây cũng không phải chuyện hiểu lầm gì.
Lâm Hề cảm thấy cô gái kia rất tốt, bây giờ ngoại trừ việc cô từ từ học
cách tạo ra vẻ ngoài kiên cường thì cũng muốn học cách làm thế nào để thu lại
tình cảm của mình.
“Này, chẳng lẽ cái này gọi là ‘không cần hồi đáp’?”
Vô Song nhìn Lâm Hề hỏi: “Không cái gì?”
“Đó là… tôi thích anh ta.” Nói ra mấy chữ này, má cô ửng đỏ, ít nhất cô đã
thừa nhận đoạn tình cảm này trước mặt người khác, coi như là cho tự cho mình
một công đạo, kế tiếp, sẽ từ từ buông xuống.
Nét mặt lúc này của Lâm Hề lại làm cho Vô Song thất thần một lúc.
Cảm giác được người ta thích như thế nào? Cho dù không cần đe dọa đối phương
cũng nguyện ý trả giá vì bạn, không có ích lợi gì thì cô ấy cũng nguyện ý một
lòng với bạn, cảm tình như vậy… Anh chưa từng có, thật muốn nếm thử cảm giác
đó.
Vô Song hạ tầm mắt, thấy Lâm Hề đặt tay ở trên ngực cố gắng hô hấp như là
đang xoa dịu cơn đau nào đó, đột nhiên Vô Song cảm thấy trong lòng khó chịu,
giống như bị xương cá đâm vào, cảm giác không thoải mái đến kỳ lạ.
Như vậy là thích sao, tên đàn ông ấy đã từng làm gì cho cô ấy chứ…