Đông Tây

Chương 8




Ra viện, vẫn là thường lui tới, Vưu Tây muốn bảo anh đừng tới, nhưng nói không nên lời.

Người nọ cũng nói, thử xem xem, được không.

Sau đó gọi hắn cùng nhau ăn cơm, Vưu Tây có điểm sợ gã, nhưng lại không có biện pháp, mẹ nó chứ chỉ có thể đáp ứng.

Cuối cùng hai người thống nhất, thử kết giao một thời gian, nếu không được sẽ không dây dưa nữa.

Có lý do danh chính ngôn thuận, người nọ càng hay tìm hắn.

Mượn lý do mỗi ngày phải ở bên hắn, buổi chiều nhất định cùng nhau ăn cơm, buổi tối ra ngoài đủ loại hoạt động ở khu vực xung quanh, cuối tuần lái xe đến vùng ngoại thành du ngoạn, thịt nướng, bơi lội…

Khó khăn có vài ngày không bôn ba ở nhà nghỉ ngơi, người nọ cũng sẽ xuất quỷ nhập thần xuất hiện, thường thường là Vưu Tây tan tầm vừa mở cửa, trong phòng khách đã có thân ảnh kia.

Hơn nữa buổi tối còn có ý tứ muộn mà chưa đi, cũng may thủy chung không có động tác dư thừa, đều là cùng Vưu Tây dựa vào ghế salon sóng vai xem TV hoặc phim nhựa…

Bạn trên mạng của Vưu Tây nghe Vưu Tây mỗi ngày lảm nhảm những sinh hoạt nhỏ nhặt với gã, vô luận là cười vui hay khó chịu, chung quy đều lộ ra hương vị hạnh phúc ấm áp, không thiếu gì người hỏi, các ngươi như thế nào ở bên nhau?

Vưu Tây nói không nên lời, đây là chuyện hắn cảm thấy bất khả tư nghị nhất!

Chỉ nhớ đến lúc kết thúc, người kia đến nhà hắn, cơ hồ quỳ trên mặt đất, ôm Vưu Tây đang ngồi trên ghế salon, nói kỳ thật em cũng không ghét tôi, tôi nhìn ra được, nếu không em sẽ không dung túng tôi như vậy. Tin tôi, tôi nhất định sẽ đối với em thật tốt, chúng ta ở bên nhau được không?

Vưu Tây nhìn thấy cặp mắt nóng bỏng kia, tự hỏi thật lâu mới nói, không biết, tôi có chút hoài nghi, nhưng vẫn không rõ.

Người nọ lập tức nâng cổ Vưu Tây, đỡ lấy đầu hắn nói, nếu không biết, cũng đừng kết luận sớm như vậy.

Sau đó gã hôn hắn, rất nhẹ, từng bước một đều rất chậm, cách áo sơ mi liền dừng lại ở lồng ngực hắn, tay chậm rãi vươn xuống. Lúc đụng tới phía dưới, Vưu Tây đột nhiên vùng vẫy. Người nọ vội vàng tiếp tục hôn, sau đó lại từng chút từng chút chậm rãi xâm nhập. Nhưng vẫn không được.

Vưu Tây không hiểu được tại sao, không tính chán ghét, chỉ là bản năng kháng cự. Lần trước nỗi sợ hãi đã khắc quá sâu. Nhưng nhìn người trước mặt khi ở bên hắn liền có tư thái như vậy, tim hắn lại chậm rãi mềm nhũn đi.

Tra Hướng Đông đối với thân thể kháng cự của Vưu Tây cũng không cưỡng bách nữa.

Gã nói, không việc gì, chúng ta cứ từ từ!

Cứ như vậy, hai người đi lại với nhau. Nói không rõ, phân không ra. Vưu Tây cũng trong lúc vô thức mà tiếp nhận sự thật!