Dòng Sông Kỳ Bí

Chương 9: Người nhái ở kênh Penitentiary




Khi Jimmy tới gần lối vào công viên Penitentiary trên phố Roseclair, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là một chiếc xe thùng của cảnh sát đỗ dưới phố Sydney, cửa sau mở toang, hai nhân viên cảnh sát đang hì hục kéo dây da buộc sáu con chó béc giê Đức. Từ nhà thờ, hắn đi lên phố Roseclair, cố đi thong thả không chạy tới chỗ một đám người đang tụ tập cạnh cầu vượt vắt qua phố Sydney. Họ đang đứng ở đoạn đầu dốc nơi phố Roseclair bắt đầu vươn lên bên dưới cầu vượt rồi sau đó chạy qua con kênh Penitentiary sang phía bên kia thì đổi thành đại lộ Valenz của khu Shawmut, không còn nằm trong địa giới của Buckingham nữa.

Ở đây, chỗ đám đông đang tụ tập, người ta có thể trèo lên gờ bức tường bê tông cao bốn mét ở cuối phố Sydney và nhìn xuống con phố cuối cùng chạy theo hướng Bắc-Nam của khu Hạ, về phía East Bucky với một hàng rào sắt gỉ cao tới đầu gối. Cách đó vài mét về phía Đông có một cầu thang bằng đá vôi màu tía. Khi còn trẻ, Jimmy thỉnh thoảng hẹn hò bạn gái ở đây, cùng uống bia trong bóng tối nhập nhoạng và quan sát những hình ảnh lấp loá trên tấm phông màn màu trắng của rạp chiếu bóng ngoài trời Hurley. Đôi khi Dave Boyle cũng đi với họ, không phải vì có cô gái nào đặc biệt thích cậu ta mà chỉ vì cậu ta không bỏ qua bất cứ bộ phim mới nào và thỉnh thoảng khi những người khác uống nhiều quá thì Dave sẽ giúp họ đọc lời thoại trên màn hình. Dave trở nên nhập tâm với công việc này tới mức đôi khi còn thay đổi giọng điệu cho phù hợp với các nhân vật trong phim. Và rồi Dave đột ngột trở thành một cầu thủ xuất sắc, chuyển tới chơi cho đội tuyển trường Don Bosco và trở thành một siêu sao bóng chày khiến bọn họ không thể lôi cậu ra để cười cợt được nữa.

Jimmy không hiểu sao ký ức đó lại đột nhiên tràn về hay tại sao hắn lại đứng chôn chân cạnh hàng rào sắt này, mắt nhìn xuống phố Sydney ở bên dưới, trừ phi có gì đó liên quan tới những con chó đã ra khỏi xe và đang sục sạo kia. Một trong hai người đang dắt chó đưa máy bộ đàm lên miệng đúng lúc một chiếc trực thăng xuất hiện trên bầu trời ở phía trung tâm thành phố rồi hướng về phía họ như một con ong béo, to dần lên sau mỗi lần chớp mắt.

Một cảnh sát trẻ măng đứng chắn ở đoạn cầu thang màu tía và xa hơn một chút trên phố Roseclair có hai xe tuần tra của cảnh sát và vài nhân viên khác mặc đồng phục màu xanh đứng chắn trước con đường dẫn vào công viên.

Vẫn không thấy tiếng chó sủa. Jimmy quay đầu lại nhìn chúng và nhận ra rằng chính sự im lặng của đàn chó khiến hắn cảm thấy bất an. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của chúng, hai mươi tư bàn chân có móng vuốt đi tới đi lui trên mặt đường nhựa một cách đồng điệu và tập trung cao độ, như lính tráng đang đứng giậm chân tại chỗ. Và Jimmy cảm thấy những cái mõm đen ngòm, những chiếc răng nanh sắc nhọn và đôi mắt như than nóng của chúng toát ra một thứ năng lực ghê gớm.

Phần còn lại của phố Sydney trông giống như hiện trường phòng chống bạo loạn. Cảnh sát rải đầy phố và thực hiện nghiệp vụ trên bãi cỏ dại đằng trước công viên. Từ trên cao, Jimmy có thể nhìn thấy một phần của công viên và cả đám cảnh sát trong đó, những nhân viên cảnh sát mặc đồng phục màu xanh hay áo khoác gam màu nâu xám di chuyển qua bãi cỏ, săm soi quanh kênh Penitentiary và gọi nhau í ới.

Trở lại phố Sydney, cảnh sát vây quanh một vật gì đó phía bên kia chiếc xe thùng, một vài cảnh sát mặc thường phục đứng tựa lưng vào những chiếc ô tô đỗ bên lề đường mà uống cà phê, nhưng không thấy ai nói năng cợt nhả, kể chuyện tiếu lâm như thường ngày. Jimmy nhận thấy một sự căng thẳng nặng nề từ lũ chó béc giê, từ đám cảnh sát lặng lẽ đứng tựa cửa xe, từ chiếc máy bay trực thăng lúc này không còn là một con ong béo nữa, đang gầm gừ bay trên phố Sydney, tà tà hạ xuống rồi biến mất trong công viên Penitentiary sau đám cây cối và tấm màn chiếu phim cũ.

“Jimmy à,” Ed Deveau vừa đưa răng mở một túi M&M vừa lấy khuỷu tay huých Jimmy làm động tác chào hỏi.

“Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy Ed?”

Deveau nhún vai bảo, “Đây là chiếc trực thăng thứ hai đấy. Chiếc thứ nhất lượn qua lượn lại trên nóc nhà tôi từ nửa tiếng trước. Tôi vừa bảo bà xã, ‘Em yêu, mình chuyển nhà tới phi trường từ lúc nào vậy, sao không thấy ai bảo gì anh nhỉ?’” Hắn ta dốc mấy viên M&M vào miệng rồi lại nhún vai nói tiếp, “Thế nên tôi mới xuống đây xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Anh có nghe thấy người ta nói gì không?”

Deveau lấy tay chém chém trước mặt và bảo, “Chả nghe được gì. Miệng họ khoá chặt còn hơn ví của mẹ tôi. Lần này họ có vẻ rất nghiêm túc. Nghe nói họ phong toả mọi ngả vào phố Sydney, cảnh sát, cột phân cách ở khắp nơi, từ phố Crescent, Harborview, Sudan, Romsey tới tận Dunboy. Những người ở trong phố không được phép ra ngoài đang rất phẫn nộ. Còn huy động cả thuyền tì kiếm ngang dọc con kênh nữa, Boo Bear Durkin bảo từ cửa sổ nhìn ra thấy cả người nhái đã được gọi đến. Mà cứ nhìn cái bãi chiến trường kia là biết.” Deveau nói và chỉ tay ra xa.

Jimmy nhìn theo hướng tay của Deveau và thấy ba viên cảnh sát đang lôi một gã say rượu ra khỏi một xác nhà cháy bỏ hoang trên phố Sydney. Gã say kia tỏ vẻ khó chịu, giãy ra bằng được cho tới khi một viên cảnh bực mình liệng hắn xuống ở những bậc thang cuối. Jimmy vẫn đang nghĩ tới cái từ mà Ed vừa nói, người nhái. Họ hẳn không cử người nhái xuống nước để tìm người sống.

“Cảnh sát lần này thật không phải giỡn chơi.” Ed khẽ huýt sáo rồi quay sang nhìn quần áo của Jimmy. “Sao hôm nay lại đóng bộ thế này?”

“Lễ ban thánh thể lần đầu của Nadine.” Jimmy trả lời, mắt vẫn quan sát gã say rượu bị một viên cảnh sát lôi dậy, nói gì đó vào tai hắn rồi ném vào một chiếc xe sedan màu ô liu có gắn còi cảnh sát trên nóc.

“Chúc mừng anh nhé!” Deveau nói.

Jimmy mỉm cười cảm ơn.

“Mà thế thì anh ra đây làm quái gì?”

Deveau nhìn về phía phố Roseclair và nhà thờ Saint Cecilia khiến Jimmy đột nhiên cảm thấy lỗ bịch. Hắn đang diễn trò gì ở đây trong bộ lễ phục giá sáu trăm đô la cùng chiếc cà vạt lụa và đôi giày bóng loáng đang sục vào đám cỏ dại dơ dáy phía dưới hàng rào?

Và rồi hắn chợt nhớ ra hắn tới đây là vì Katie.

Nhưng đây cũng là một lý do hết sức lố bịch. Katie không tới dự lễ thánh thể của em gái cùng cha khác mẹ hẳn là vì còn đang bận ngủ sau một cơn say rượu hay vì muốn nán lại trên giường nghe những lời đường mật của bạn trai. Chết tiệt. Thực ra nếu không bị ép buộc thì nó cũng chẳng có lý do gì phải đến nhà thờ. Sao nó lại phải đến nhà thờ nếu đang bận chứ? Mà đúng là cho tới lễ ban thánh thể của Katie thì Jimmy cũng mới quay lại nhà thờ sau mười mấy năm bỏ bễ. Sau đó cũng chẳng khá hơn gì. Chỉ từ khi hẹn hò với Annabeth hắn mới năng đi lễ. Việc hắn ra khỏi nhà thờ, thấy xe cảnh sát rẽ sang phố Roseclair và có thứ cảm giác - nói sao nhỉ, một thứ dự cảm không lành - về một nỗi sợ hãi mơ hồ thì chỉ có thể là vì hắn đang lo cho Katie, vừa lo lại vừa giận, tới mức vừa nhìn thấy cảnh sát đi về phía con kênh là hắn lập tức nghĩ ngay tới con bé.

Còn lúc này? Trấn tĩnh lại rồi hắn mới thấy mình thật là ngớ ngẩn. Ngớ ngẩn và lố bịch trong bộ lễ phục trang trọng này, lại còn ngu xuẩn tới mức bảo Annabeth dẫn bọn trẻ con tới nhà hàng trước, bất chấp vẻ ngỡ ngàng, khó chịu và tức tối của vợ.

Jimmy quay sang Deveau bảo, “Thì cũng chỉ là giống mọi người có chút hiếu kỳ mà thôi.” Hắn vỗ vai Deveau nói tiếp, “Nhưng giờ tôi phải đi thôi, Ed.” Jimmy nói xong liền đi xuống phố Sydney. Một cảnh sát ném chùm chìa khoá cho một đồng nghiệp khác để người này chui vào chiếc xe thùng chuẩn bị lái đi chỗ khác. “Được rồi, Jimmy, bảo trọng nhé.” Deveau nói với theo.

“Cậu cũng vậy nhé,” Jimmy chậm rãi trả lời, mắt vẫn quan sát chiếc xe thùng đang lùi lại, đổi số, rồi ngoặt bánh sang bên phải và Jimmy một lần nữa lại có cảm giác về một biến cố khủng khiếp nào đó đang chờ đợi hắn.

Tự sâu kín lòng mình, hắn có thể cảm nhận được điều đó. Đôi khi chúng ta có thể nhận biết sự thật mà không thể nào lý giải được và cái cảm nhận đó thường là chính xác, nhất là trước một sự thật mà chúng ta không muốn đối mặt, hay không có đủ dũng khí để đối mặt. Là sự thật mà chúng ta tìm cách lảng tránh, là sự thật khiến chúng ta phải tìm tới bác sĩ tâm lý, tiêu tốn thời gian trong quán bar, hay đờ đẫn hàng giờ trước màn hình vô tuyến để chạy trốn. Một sự thật ghê gớm, phũ phàng mà linh hồn đã nhìn ra rất lâu trước khi lý trí thức tỉnh.

Jimmy cảm thấy cái biến cố khủng khiếp đó giống như những chiếc đinh nhọn xuyên qua giày hắn và ghim hắn lại dù hắn chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh, nhanh hơn bao giờ hết, hắn thà làm bất cứ chuyện gì còn hơn là phải đứng chôn chân tại đây nhìn chiếc xe thùng đó từ từ rời vị trí. Đám đinh nhọn ấy đã ghim lên tới ngực hắn, những chiếc đinh dày, lạnh buốt như bắn ra từ một họng súng khiến hắn những muốn nhắm mắt lại nhưng chúng vẫn không hề buông tha, tiếp tục dấn tới, và khi chiếc xe thùng ra tới giữa phố thì Jimmy nhìn thấy chiếc xe ô tô bị nó che khuất lúc trước, chiếc xe ô tô mà tất cả cảnh sát đang vây quanh, lấy vân tay, chụp ảnh, khám xét bên trong và chuyển những túi niêm phong vật chứng ra cho các cảnh sát đứng ở vòng ngoài trên vỉa hè.

Đó là xe ô tô của Katie.

Không chỉ là loại xe. Mà trên đời này không có chiếc xe nào khác giống như thế. Đó chính là xe của con bé. Từ vệt móp phía bên phải thanh giảm xóc đằng trước tới miếng kính bị vỡ phía trên chiếc đèn pha.

“Chúa ơi, Jimmy, Jimmy, Jimmy! Nhìn tôi này. Anh không sao chứ?”

Jimmy ngẩng đầu lên nhìn Ed Deveau, không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, tại sao hắn lại quỳ ở đây, hai tay tì xuống đất, xung quanh là những gương mặt Ailen tròn trịa đang quan sát hắn.

“Jimmy, anh không sao chứ?” Deveau chìa tay ra cho hắn.

Jimmy nhìn bàn tay đang chìa ra cho mình và không biết phải trả lời như thế nào. Người nhái, hắn nghĩ. Đang ở dưới con kênh.

Whitey tìm thấy Sean ở giữa đám cây cối, cách con vực nhỏ lúc nãy khoảng một trăm mét. Họ đã bị mất dấu vết, các vết máu và dấu chân tiếp theo đã bị cơn mưa đêm qua xoá sạch.

“Lũ chó vừa đánh hơi ra vài thứ ở khu vực màn hình chiếu phim cũ. Cậu muốn tới đó xem không?”

Sean gật đầu vừa lúc máy bộ đàm của anh phát ra tín hiệu.

“Nhân viên Devine nghe đây.”

“Chúng tôi có rắc rối với một gã ở đằng trước công viên...”

“Ở cổng nào?”

“Cổng phía phố Sydney.”

“Nói tiếp đi.”

“Hắn bảo là cha của cô gái bị mất tích.”

“Hắn ta tới hiện trường làm cái quái gì vậy?” Sean cảm thấy như máu đang dồn lên mặt anh đỏ phừng phừng.

“Hắn đã chui vào được bên trong. Tôi sẽ phải làm gì với hắn bây giờ?”

“Đẩy hắn ra. Anh có bác sĩ tâm lý nào ở đó không?”

“Đang trên đường tới.”

Sean nhắm mắt lại. Ai cũng đang trên đường như thể tất cả bọn họ đều bị tắc nghẽn giao thông cùng một lúc.

“Vậy hãy cố giữ cho người cha bình tĩnh tới lúc bác sĩ tâm lý xuất hiện. Anh biết phải làm thế nào rồi đấy.”

“Vâng, nhưng mà hắn ta đòi gặp anh.”

“Tôi á?”

“Nói là hắn quen anh. Có ai đó bảo hắn là anh đang ở đây.”

“Ôi không không, không. Nghe này...”

“Còn có mấy gã nữa đi cùng hắn.”

“Mấy gã như thế nào?”

“Một đám mặt mũi trông rất đáng sợ. Tất cả trông giống hệt nhau, phân nửa bọn chúng trông như sắp sửa muốn động chân động tay đến nơi.”

Chết tiệt. Là anh em nhà Savage.

“Tôi tới đây,” Sean nói.

Vẻ hung hăng của Val Savage có thể khiến hắn bị bắt giữ bất cứ lúc nào. Chuck cũng vậy, dòng máu nhà Savage của bọn họ, gần như chẳng bao giờ hạ hoả, lúc nào cũng sôi sùng sục, cả đám anh em nhà Savage đang gào thét chửi bới cảnh sát, còn cảnh sát thì trông như sắp nổi cơn thịnh nộ đến nơi.

Jimmy đứng bên cạnh Kevin Savage, người được coi là bình tĩnh nhất trong số anh em bọn họ, cách dải băng phong toả hiện trường vài mét, chỗ Val và Chuck đang chỉ vào mặt cảnh sát bảo rằng: cháu gái chúng tao đang ở đó, lũ ngu ngốc, rác rưởi đê tiện kia.

Jimmy có cảm giác như đang phải kiềm chế một cơn thịnh nộ, một nhu cầu chực bùng nổ khiến cả người hắn tê liệt và hơi hoảng loạn. Đồng ý đó là xe của con bé, nằm cách đó ba mét. Đồng ý là không ai nhìn thấy nó kể từ đêm hôm qua. Và vệt máu hắn nhìn thấy trên ghế lái xe. Đúng là không có dấu hiệu tốt. Nhưng có đến một tiểu đoàn cảnh sát đang tìm kiếm khắp nơi mà vẫn chưa thấy khiêng cái xác nào ra. Vậy chưa nên kết luận gì cả.

Thấy một viên cảnh sát lớn tuổi châm thuốc hút, Jimmy chỉ muốn giật điếu thuốc ra khỏi miệng ông ta rồi nhét một viên than nóng vào mũi rồi bảo, cút trở lại tìm con gái cho ta.

Hắn cố đếm tới mười, một mẹo nhỏ mà hắn học được ở trong tù, rất chậm rãi, nhìn thấy từng con số hiện ra, màu xám, bồng bềnh giữa khoảng tối trong đầu hắn. La hét ầm ĩ có thể khiến hắn bị lôi ra khỏi hiện trường. Bất cứ biểu hiện nào, đau thương, lo lắng hay cảm giác sợ hãi như dòng điện chạy giần giật trong huyết quản của hắn, cũng có thể gây ra hậu quả tương tự. Và rồi đám anh em nhà Savage sẽ giống thùng thuốc súng phát nổ và sẽ bị nhốt hết lại trong trại giam thay vì ở ngoài điều tra xem lần cuối cùng con gái hắn xuất hiện ở đâu.

“Val,” hắn gọi.

Val rút bàn tay đang đè lên dải băng phong toả hiện trường, những ngón tay chĩa vào khuôn mặt lạnh lùng của cảnh sát và quay lại nhìn Jimmy.

Jimmy lắc đầu bảo hắn, “Bớt nóng đi.”

Val vặc lại. “Là bọn khốn này ngăn cản chúng ta. Là do chúng cố tình chặn chúng ta lại.”

“Họ chỉ làm việc của mình thôi,” Jimmy nói.

“Việc chó gì, Jimmy? Nể cậu mới nói nhé, chỗ của chúng là ở cửa hàng bánh ngọt đầu kia kìa.”

“Thế các anh có định giúp tôi không vậy?” Jimmy nói. Lúc này Chuck cũng ra đứng cạnh anh trai hắn, dù trông hắn cao gấp đôi Val và chỉ hung dữ bằng một nửa thì tất cả những người ở đây cũng không ai là đối thủ của hắn.

“Dĩ nhiên rồi,” Chuck nói. “Nói cho chúng tôi biết phải làm gì?”

“Val này,” Jimmy gọi.

“Cái gì?” Val trợn mắt nói, cả người như bốc ra mùi giận dữ.

“Cậu có muốn giúp tôi không?”

“Có, có, có, tôi muốn giúp cậu Jimmy. Mẹ kiếp, cậu biết mà!”

“Tôi biết,” Jimmy nói, cảm thấy mình sắp sửa cao giọng đến nơi nên cố nén xuống. “Tôi biết chứ, Val. Là con gái của tôi ở trong đó. Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?”

Kevin đặt tay lên vai Jimmy còn Val lùi lại một bước và nhìn xuống chân mình trong giây lát.

“Xin lỗi cậu Jimmy. Được chứ? Chỉ là lên cơn một tí thôi. Mẹ kiếp.”

Jimmy lấy lại giọng nói bình tĩnh, cố gắng suy nghĩ một cách minh mẫn. “Val, cậu và Kevin hãy tới nhà Drew Pigeon. Kể cho anh ta chuyện gì đang xảy ra.”

“Drew Pigeon? Để làm gì?”

“Nghe này, Val. Cậu hãy nói chuyện với con gái của anh ta, Eve, và cả Diane Cestra nữa nếu con bé vẫn còn ở đó. Cậu hỏi hai đứa xem lần cuối chúng nhìn thấy Katie là khi nào. Chính xác là mấy giờ. Hỏi xem chúng có uống rượu không, Katie có định gặp ai không và hiện nó đang hẹn hò với đứa nào. Cậu có thể làm tất cả những gì tôi dặn không, Val?” Jimmy nói và nhìn sang Kevin, hy vọng anh ta có thể để mắt tới anh trai mình.

Kevin liền gật đầu bảo, “Chúng tôi làm được.”

“Cậu thì sao, Val?”

Val quay sang liếc nhìn bãi cỏ trước công viên rồi quay về Jimmy bảo, “Được rồi, được rồi.”

“Hai đứa đó là bạn của Katie. Cậu không cần phải dùng biện pháp cứng rắn nhưng nhất định phải có câu trả lời. Được chứ?”

“Được rồi,” Kevin nói và ra hiệu cho Jimmy là anh ta sẽ thu xếp ổn thoả, đoạn vỗ vai anh trai mình bảo, “Thôi nào, Val. Đi thôi.”

Jimmy nhìn theo hai người bọn họ rẽ lên phố Sydney và cảm thấy Chuck đang đứng cạnh mình, vẻ bồn chồn không yên, như đang muốn giết người.

“Cậu ổn chứ?”

“Mẹ kiếp, tôi không sao. Là tôi lo cho anh thì có.” Chuck nói.

“Không cần phải lo lắng. Hiện giờ tôi vẫn ổn. Cũng chẳng có cách nào khác, đúng không?”

Không thấy Chuck trả lời, Jimmy nhìn sang bên kia đường, qua chiếc xe ô tô của con gái và thấy Sean Devine đang bước ra khỏi công viên tới bãi cỏ đằng trước, mắt không rời khỏi hắn. Sean cao lớn, lại di chuyển rất nhanh nhưng Jimmy vẫn nhìn thấy cái vẻ mà hắn vẫn rất ghét trên gương mặt anh, cái vẻ của một người đàn ông dễ dàng có được mọi thứ, cái vẻ mặt ấy, giống như một thứ phù hiệu mà anh mang trên người, to hơn cả cái phù hiệu cảnh sát gài ở thắt lưng, khiến mọi người đều phải kiêng dè, dù bản thân Sean không hề ý thức về điều đó.

“Jimmy.” Sean bắt tay hắn và nói, “Chào cậu.”

“Xin chào, Sean. Nghe nói cậu ở trong đó.”

“Từ sáng sớm.” Sean quay đầu nhìn về phía sau rồi trở lại đối diện với Jimmy. “Jimmy, hiện giờ, tôi chưa thể nói gì cho cậu được.”

“Con bé có ở trong đó không?” Jimmy có thể nghe thấy giọng nói của hắn rung lên.

“Jim, tôi không biết. Chúng tôi chưa tìm thấy con bé. Tôi chỉ có thể nói với cậu vậy thôi.”

“Vậy hãy để chúng tôi vào đó,” Chuck nói. “Chúng tôi có thể giúp các anh tìm kiếm. Báo chí vẫn thấy đưa tin như thế mà, người dân giúp cảnh sát tìm kiếm những đứa trẻ mất tích, mẹ kiếp.”

Sean vẫn nhìn chằm chằm vào Jimmy như thể Chuck không hề tồn tại. “Không đơn giản như thế, Jimmy. Chúng tôi không thể để những người không nhiệm vụ vào đó trước khi lục soát toàn bộ hiện trường.”

“Hiện trường ở đâu?” Jimmy hỏi.

“Cho tới lúc này thì là toàn bộ cái công viên khốn kiếp. Nghe này...” - Sean vừa nói vừa vỗ vai Jimmy - “Tôi ra đây để nói với các anh là các anh không thể manh động lúc này. Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi nói thật lòng. Nhưng nguyên tắc là thế. Nếu chúng tôi phát hiện ra điều gì, bất cứ điều gì, Jimmy, tôi sẽ lập tức báo cho cậu. Tôi nói nghiêm túc đấy.”

Jimmy gật đầu rồi túm lấy khuỷu tay Sean bảo, “Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một chút không?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Họ bỏ Chuck đứng lại một mình trên vỉa hè và rời khỏi cách chỗ đó vài mét. Sean chuẩn bị tinh thần đối mặt với bất cứ điều gì Jimmy muốn nói, đó là công việc của anh, anh nhìn Jimmy bằng đôi mắt nghiệp vụ của cảnh sát, lạnh lùng, không chút biểu cảm.

“Đó là xe của con gái tôi,” Jimmy nói.

“Tôi biết. Tôi...”

Jimmy giơ một tay lên. “Sean? Đó là xe con gái tôi. Trong đó lại còn có vết máu. Con bé không xuất hiện ở chỗ làm sáng nay, cũng không tới dự lễ ban thánh thể lần đầu tiên của em gái nó. Không ai nhìn thấy nó kể từ đêm hôm qua. Cậu hiểu rồi chứ? Sean, là chúng ta đang nói về con gái tôi. Cậu không có con. Tôi không hy vọng cậu hiểu được chuyện đó nhưng anh bạn, làm ơn đi, đó là con gái tôi mà.”

Sean vẫn giữ nguyên cái nhìn nghiệp vụ của cảnh sát, không hề thay đổi. Jimmy thậm chí không khiến anh chớp mắt.

“Cậu muốn tôi phải nói sao hả Jimmy? Nếu cậu muốn nói cho tôi biết đêm qua con bé ở với ai, tôi sẽ cử người tới thẩm vấn. Nếu con bé có kẻ thù, tôi sẽ tóm chúng lại. Cậu muốn...”

“Họ dẫn cả chó tới, Sean. Chó đánh hơi, để tìm con gái tôi. Chó và cả người nhái nữa.”

“Đúng vậy. Có tới nửa lực lượng cảnh sát đã được triển khai ở đây, Jimmy. Cả cảnh sát bang lẫn cảnh sát thành phố. Hai trực thăng, hai tàu thuỷ và chúng tôi sẽ tìm thấy con bé. Nhưng cậu, cậu không nên làm gì cả. Nhất là trong lúc này. Không nên làm gì cả. Cậu rõ rồi chứ?”

Jimmy quay lại nhìn Chuck lúc này đang đứng trên vỉa hè mắt nhìn về phía bãi cỏ trước công viên, người hơi nghiêng về phía trước như chực lao đi.

“Tại sao lại cần tới cả người nhái đi tìm con gái tôi hả Sean?”

“Chúng tôi không thể bỏ sót khả năng nào, Jimmy. Ở đây có một con kênh nên phải tìm kiếm thôi.”

“Con bé ở dưới nước à?”

“Hiện giờ tất cả những gì chúng tôi có là con bé bị mất tích mà thôi, Jimmy. Chỉ có vậy.”

Jimmy quay đi chỗ khác một lúc, đầu óc không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ thấy tối sầm và mất phương hướng. Hắn chỉ muốn được đi vào trong công viên. Muốn đi theo con đường chạy bộ và nhìn thấy Katie đang tiến về phía hắn. Đầu óc hắn không còn hoạt động nữa. Hắn chỉ muốn vào trong đó.

“Cậu muốn làm cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ trước bàn dân thiên hạ sao?” Jimmy hỏi. “Cậu muốn bắt tôi và từng người một trong gia đình Savage chỉ vì chúng tôi muốn tới đây để đi tìm người thân ư?”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Jimmy lập tức nhận ra rằng đó chỉ là một lời đe doạ suông, chỉ là một cái cớ và tệ nhất là Sean cũng nhận ra điều đó.

Sean gật đầu bảo, “Tôi cũng không muốn thế. Tin tôi đi. Nhưng nếu phải làm vậy, Jimmy, thì tôi sẽ không nhượng bộ.” Sean mở quyển sổ ghi chép ra và bảo, “Nghe này, hãy cho tôi biết đêm qua con bé đã ở với ai, làm gì và tôi sẽ...”

Jimmy vừa rảo bước bỏ đi thì máy bộ đàm của Sean rung lên ầm ĩ. Jimmy liền quay đầu lại nhìn Sean đưa máy lên miệng và bảo với đầu dây bên kia, “Nói đi.”

“Chúng tôi tìm thấy một thứ.”

“Nhắc lại đi.”

Jimmy bước lại gần Sean, nghe thấy giọng nói đang cố kiềm chế cảm xúc của người ở đầu dây bên kia.

“Tôi nói là chúng tôi tìm thấy một thứ. Trung sĩ Powers cần anh quay lại đây càng nhanh càng tốt. Có lẽ là ngay lập tức.”

“Các anh đang ở đâu?”

“Chỗ màn hình chiếu phim. Mà nói cho anh biết luôn, quang cảnh ở đây thực sự hãi hùng.”