Đông Sang Có Xuân Về Chăng

Chương 1: Mùa đông năm ấy




Đông sang, tuyết trắng xóa cả một vùng trời. Những cơn gió rét thổi qua khiến con người ta lạnh thấu tim gan.

Thế mà lại có một cô gái. Thân cô không một chiếc áo ấm, khăn quàng cổ, chỉ vỏn vẹn một chiếc váy mỏng manh.

Thân ảnh cô nhỏ bé. Đứng trước quán cafe, nhìn chăm chăm vào cửa kính ấy. Phảng phất sự cô đơn và u tịch trong đôi mắt cô khi nhìn thấy cô gái với người đàn ông, mà đích xác là chồng cô. Họ đang cười đùa trước mặt cô. Không gian bao trùm lạnh lẽo.

Trong dòng người vội vã về nhà, mong chờ những chiếc lò sưởi ấm cúm. Nhưng chỉ riêng cô gái này lại mãi đứng đó, dẫu cho đôi chân cô đã đóng đầy băng trắng. Mặt tái nhợt, không huyết sắc. Có lẽ Thừa Xuân đã không cảm thấy lạnh nữa. Bởi lẽ nỗi đau tất da tất thịt ấy đâu thể so bằng từng cơn đau quặn thắt trong tim cô lúc bấy giờ. Đôi môi Thừa Xuân tái nhợt, mặt khí sắc. Cô quyết định bước vào bên trong. Tiến lại phía bàn, Thừa Xuân nhìn anh chằm chằm:

- Tại sao anh nói hôm nay sẽ cùng tôi đi khám thai định kì mà tôi đợi mãi ở nhà vẫn không thấy anh? Thử đi ra ngoài tìm thì anh lại ngồi đây. Rốt cuộc là anh có ý gì đây?

Thừa Xuân cao giọng chất vấn anh. Dường như bản thân cô khi nói những câu này cũng đang rất ấm ức nên trong lời nói của cô lại ức nghẹn như vậy. Tần Khang nhìn cô, một cái nhìn lạnh lẽo cho kẻ quấy rầy, sau đó cười nhạt từ tốn trả lời:

- Không phải là tôi đã bảo quản lí của cô nhắn lại cho cô rồi sao? Tôi rõ ràng nói với anh ta tôi có hẹn nên hôm nay không thể cùng cô đi được.

Nghe xong câu nói của anh, máu đã đổ dồn lên cả não, thật sự rất tức giận muốn xông lên giáng cho anh một cái tát. Song xen lẫn sự giận dữ ấy, lại là những cơn đau liên tiếp đang truyền từ con tim của cô vì những gì anh vừa nói ấy.

- Anh bận! Là đang bận hẹn hò với con hồ ly này sao?

Tần Khang chau mày, mặt anh nhăn nhó hiện rõ sự khó chịu. Chợt anh quát lớn.

- Cô đừng xàm ngôn! Cô biết cô ấy là ai không mà nói như thế hả? Tôi thấy cô càng ngày quá đáng hơn trước kia. Tự tôn và lễ độ của cô mất hết rồi sao?

Nghe anh nói như thế, nước mắt cô vô thức trực trào ra, lăn dài trên má cô. Cùng với giọt lệ mặn này là cơn đau tim can khi nãy đang tâng lên gấp bội, làm cho cô đau như ngàn cây dao đang đâm vào tim cô. Đây cũng đã không phải là lần đầu cô chịu đau đớn như thế. Nhưng lần này đau hơn những lần kia rất nhiều. Bởi lẽ những lần khác là chỉ mỗi mình cô chịu tổn thương. Còn lần này là đến tận hai người chịu tổn thương.

- Cho dù mất hết lễ độ hay tự tôn. Thì nó không phải là vì yêu anh hay sao? Nếu không vì anh tôi cần gì phải đi theo con đường mà mình không ao ước. Đi theo cái nghề người mẫu này, chịu bao tuổi nhục vì anh. Thậm chí vì anh mà van xin những người ngoài cho tôi trình diễn cùng với anh. Để bản thân mình có cảm giác mình đang được sánh vai cùng anh...

Thừa Xuân khẽ dừng lại, nước lại trực trào dữ dội hơn. Mặt cô lúc này lấm lem những giọt lệ mặn bi ai. Lấy tay lau đi những giọt lệ ấy, Thừa Xuân nghẹn ngào nói tiếp:

- Dường như cả thanh xuân của tôi đều dành cho anh. Ước nguyện của tôi luôn là cùng anh nên vợ nên chồng. Vì thế tôi đã làm tất cả để được anh chấp nhận. Thậm chí mất đi tự tôn và lễ độ như anh nói. Bây giờ anh còn muốn cái gì nữa đây?

Thừa Xuân vừa nói xong, Tần Khang nhếch môi cười nhạt:

- Tất cả đều là cô tự nguyện. Tôi không hề ép buộc cô chuyện gì cả. Từ đầu đến cuối phải nói tôi mới là người bị cô ép buộc ấy.

- Tôi từng ép buộc anh? - Cô khó hiểu.

- Tôi không hiểu vì sao cô mới hai mươi mấy thôi mà đã đãng trí như vậy. Bây giờ cô không nhớ thì tôi sẽ nhắc lại cho cô nhớ. Nếu như chính cô không dùng thử đoạn hạ lưu như đêm hôm đó thì cô nghĩ rằng tôi sẽ lấy cô sao? Đến tận bây giờ tôi vẫn không ngờ cô lại hạ tiện như vậy, dám chuốc rượu tôi. Rồi chụp những tấm hình lõa thể ấy uy hiếp tôi cưới cô.

Giọng anh đầy khinh thường, vừa nói vừa chỉ vào mặt cô. Đôi mắt anh trợn trừng, chằng chịt tơ máu nhìn cô. Thừa Xuân nhìn lại anh. Đối diện với đôi mắt đáng sợ ấy. Thật sự nếu như Tần Khang không nhắc lại những chuyện đấy thì chính cô đã quên đi tất cả rồi. Bây giờ anh lại nhắc lại những hành động tuổi trẻ bồng bột ấy của cô bằng giọng nói giận dữ như vậy làm cho cô có cảm giác mình rất tội lỗi.

Nhưng cô làm như vậy là vì yêu anh là sai hay sao? Thừa Xuân đặt câu hỏi nhưng không ai trả lời cho cô. Chỉ có lí trí và con tim của cô mới trả lời được nó. Lí trí cô bảo nó sai trái nhưng con tim của cô nói nó đúng đắn. Rốt cuộc cô nên tin cái nào đây.

- Dẫu quá khứ như thế nào, thì hiện tại bây giờ tôi với anh cũng là vợ chồng với nhau. Anh cũng phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng, hơn thế nữa là trách nhiệm của người cha chứ.

Giọng cô đã không còn ức nghẹn nữa. Dường như chính cô đã lấy lại sự bình tĩnh.

- Trách nhiệm làm chồng thì tôi chấp nhận, còn trách nhiệm làm cha tôi nghĩ mình cần phải xem lại!

Tần Khang vừa dứt câu, cô liền trở nên cứng người. Cô hoảng hốt trước những gì anh nói.

- Ý anh là gì?

Cô cúi gầm mặt, trầm mặc hỏi. Đối mặt với câu hỏi của cô, Tần Khang vẫn thản nhiên đáp:

- Ai biết được cái thai trong người cô có phải là của tôi hay không? Trong showbiz này phức tạp lắm. Bản thân tôi không thể chắc chắn được. Huống hồ cô chỉ mới vào nghề được hai năm nhưng lại có vị thế như vậy. Không chừng cô có luật ngầm thì sao...

Anh khẽ dừng lại nhưng chỉ vài giây, sau đó nói tiếp.

- Rồi cái thai này có khi là của người khác rồi cô lại đổ cho tôi thì sao?

Tâm trí Thừa Xuân lúc này đã ngừng hoạt động. Nó tệ dại trước những lời nói tổn thương này.

- Anh đang nghi ngờ chính nó không phải con anh?

- Cần tôi phải nhắc lại sao? Đúng là như vậy.

Anh vừa dứt câu, "chát", Thừa Xuân đã giáng cho anh một cái tát. Tần Khang ôm mặt mình nhìn cô.

- Anh quá đáng lắm! - Cô hét lên, xông lại vịn lấy vai anh:

- Tại sao tôi lại ngu muội yêu loại người như anh chứ hả!

Anh cười trả lời cô:

- Cô không biết à. Chỉ đơn giản là cô ngu thôi.

Thừa Xuân chết lặng đi.

- Nói cũng đã nói, đánh cũng đã đánh, chúng ta hết chuyện. Mời cô đi cho chúng tôi còn phải bàn công việc.

- Bàn công việc hay là hẹn hò? Tôi cũng là vợ anh, tôi không đi. Muốn bàn gì thì bàn trước mặt tôi.

Cô vừa nói dứt câu. Tần Khang liền đứng dậy:

- Được! Cô không đi chúng tôi đi.

Nói xong anh ra hiệu cho cô gái kia. Hai người lướt qua cô đi ra khỏi cửa, bỏ cô đứng một mình trong quán.

Nãy giờ cô vẫn đứng yên bất động ấy. Vì tâm trí của cô đang rối bời, đợi đến lúc bình tĩnh đã thấy hai người họ đi mất. Ngoài trời từng trận tuyết, những bông tuyết lạnh giá không còn vẻ đẹp của nó nữa.

Bỗng chốc đã biến thành con dao sắc nhỏ cứa vào gia thịt cô gái, với chiếc váy mỏng manh đang đuổi theo hai người phía trước.

Trong trận tuyết lạnh giá, anh đang ở phía trước cầm dù cho cô gái kia. Hai người họ giống như cặp tình nhân lãng mạng bên nhau trong tuyết trắng vậy. Thật đau lòng cho người đang cố đuổi ở phía sau.

Cuối cùng Thừa Xuân cũng bắt được tay anh. Đôi tay lạnh giá của Thừa Xuân tìm được bàn tay ấm áp của anh khẽ siết chặt, nhưng nó đã lạnh hơn bởi giọng nói của anh:

- Buông ra!

Cô cố chấp:

- Em không buông.

Thừa Xuân vừa dứt lời, anh liền dùng lực hất mạnh tay cô ra. Do mất thăng bằng nên cô bị đẩy lùi vài bước, vẫn chưa định thần thì cô đã nghe từng tiếng còi xe inh ỏi, đợi đến lúc nhận ra mình đang đứng giữ đường thì cô đã bị chiếc xe tải đang lao tới húc lên không trung.

Hôm nay tuyết rơi, nhưng bông tuyết lại không trắng mà lại nhuộm màu đỏ thấm. Màu đỏ của máu của cô gái đang nằm trong tuyết trắng kia.