Bàn tay của Hoa Điểm Nguyệt chấn động lên một cái,
vèo lên một tiếng, ống tay áo bên phải thình lình có một luồng kim quang xẹt ra.
Đường Phương thân hình dao nhanh qua né tránh.
Nhưng lúc cô muốn né người qua, làn ánh sáng màu vàng đó đã dính ngay vào trên đầu cô.
Cô ngẩn mặt ra, dưa tay lên sờ, trên búi tóc của cô đã có cắm một mũi phi tiêu.
Một mũi phi tiêu mỏng dính làm bằng vàng ròng!
Hoa Điểm Nguyệt nói giọng lạnh lùng như băng: "Mũi tiêu đầu tiên tôi phóng vào tóc cô...".
Vèo lên một tiếng, hai bàn tay của y lại chấn lên, nhưng một luồng kim quang bay từ chân phải tới.
Đường Phương toàn thân lướt lên, Yến Tử Phi Vân Tung còn chưa kịp sử ra, bên
trái tai phải đã lạnh đi, một mũi phi tiêu xẹt qua bên má, đánh rơi một
hột trân châu nhỏ xíu trên trái tai phải.
Hoa Điểm Nguyệt nói dằn từng tiếng một: "Mũi tiêu thứ hai, tôi phóng rơi bông tai của cô...".
Đường Phương vừa kinh vừa khủng.
Kinh cũng là khủng.
Khủng cũng là kinh.
Cái lối xuất chiêu dường đó, một địch thủ cỡ đó, chính là chuyện đáng khủng đáng kinh!
Hoa Điểm Nguyệt lạnh lẽo nói hết câu: "Mũi, thứ, ba, tôi, phóng,...". còn chưa dứt lời, Đường Phương đã phản công.
Không thể nào không phản công!
Không thể bó tay chịu chết!
Đối thủ lợi hại quá chừng, nhất định phải biến thủ thành công, lấy công làm thủ!
Cô vừa xuất thủ, bàn tay phải đánh ra một mớ Bạt Mặc thần phủ, bàn tay trái ném ra hai mũi Lưu Bạch thần tiễn.
Rõ ràng là cô không phải địch thủ, nhưng cô cũng muốn liều!
Búa rú lên giận dữ.
Tên bay xé không gian.
...
...
Sau đó, Đường Phương cơ hồ như không tin được cặp mắt mình: bao nhiêu đó búa, đều cắm hết vào trước ngực Hoa Điểm Nguyệt!
Hai mũi tên, cũng cắm vào hai bên ngực của Hoa Điểm Nguyệt!
Hoa Điểm Nguyệt hừ lên một tiếng, ngã bổ người ra!
Trong khoảnh khắc đó, Đường Phương chuyện gì cũng đã hiểu ra hết: Hoa Điểm
Nguyệt chẳng phải là tránh không được, mà là vốn không hề muốn tránh!
Rốt cuộc y là lão đại ở nơi này, nếu còn sống sót đó, mà lại để cho Đường
Phương xông qua cứu người, chắc chắn sẽ phải trả bằng một cái giá!
Do đó y cố ý khiêu khích cho Đường Phương giận dữ lên, bức bách cô xuất thủ, rồi y chẳng tránh chẳng né gì cả...
Cái kiểu đó cũng giống hệt như Ôn Ước Hồng vậy: Ôn Ước Hồng trước khi say
lăn quay còn đánh ra một kiếm, biểu minh rằng "nếu ta mà thật tình muốn
ngăn trở, cô sẽ tuyệt đối qua chẳng nổi"; chỉ bất quá, Hoa Điểm Nguyệt
bị thương chảy máu nhiều hơn y!
Bị thương có nặng lắm không?
Có chết không?
Hai điểm đó, ngay cả Đường Phương cũng không biết chắc.
Phẫn nộ, gấp rút, kinh khủng, thêm vào đó cơn say, cô đích xác hạ một cú trọng thủ cô suốt đời phải hối hận!
Cô hội hả chạy lại, muốn xem thương thế của Hoa Điểm Nguyệt ra sao, nhưng
bỗng nghe Hoa Điểm Nguyệt hét nhỏ một tiếng trong họng: "Đừng lại đây!"
Đường Phương khựng lại.
"Mau chạy đi!"
Hoa Điểm Nguyệt hét lên: "Đây là lúc tốt nhất, cứu người xong, lập tức rời khỏi nơi đây!"
Đường Phương cảm thấy cổ họng nóng lên, cô cắn chặt lấy môi dưới, ráng không cho mình rơi lệ: "Anh...".
Đương lúc Hoa Điểm Nguyệt thấy Đường Phương đang quay người lại triển động
thân pháp, y mới chân chính cảm thấy được cái đau đơn từ chỗ bị thương.
Y biết, đối với cô mà nói, cái cảm tình đó, đã không thể biến đổi được,
mà cũng khó tìm lại được, cũng như thân hình cô đang triển động dời đi
kia.
Từ khi y gặp Đường Phương, nơi này không những đã biến thành một chỗ giam lỏng, mà cũng trở thành một không gian mất mát đã chú định trong cuộc đời y.
Cuộc đời của y đã có Đường Phương trong đó, nhưng nhất định cũng mất cô, chuyện đó y đã hiểu rõ rõ ràng ràng đâu vào đó...
...
... Chàng ở một nơi muội một nơi...
...
Tuy mỗi người mỗi nơi, nhưng vẫn còn là chàng có may mắn có hạnh phúc,
không phải như y, y chỉ là con sói cô đơn tịch mịch đang ở cái nơi mà y
đang bi thương vô cùng, sung sướng buồn khổ vô cùng trong đêm nay.
Y đã sớm biết được chuyện đó: thậm chí còn thấy được kết cuộc thấy được chuyện sẽ đi đến đâu.
Vì vậy, cái lần đó, y mượn dịp Lôi Dĩ Tấn và Đường Nã Tây cố ý ngộ truyền
cảnh báo, để y tự mình lại thử ám khí búa và tên của Đường Phương, mưu
đồ từ chỗ đó mà khám phá ra thủ pháp ám khí của cô, dĩ nhiên là y nói
với bọn họ y chỉ vội vàng đón đỡ, không thất ra kịp cô xuất thủ đường
lối ra sao, lần đó, y quả thật đã thấy tấm thân lõa thể đẹp buốt xương
tủy của Đường Phương, y lập tức hạ quyết tâm: tốt nhất là y phải làm bộ
mù.
Như vậy, Đường Phương mới không oán giận, y cũng không hại gì Đường Phương...
...
Sau cái lần kinh diễm mỹ lệ đó, y cứ nghĩ: y phải trả cái giá đó, bất kể là chết, là bị thương...
...
Có lúc, thất bại cũng là một thứ nhân cách, thụ thương cũng vậy.
Trước giờ y chỉ bị tàn phế hai chân, cặp mắt nhìn không rõ ràng, nhưng không hề bị mù.
Hoa Điểm Nguyệt nằm ra đó, nghe bước chân đang chạy đi xa dần của Đường Phương, và nghe tiếng máu mình đang chảy.
Trừ chỗ y đang nằm ra đó, ao sen ba mặt bảy phương, phảng phất đâu đâu cũng có hình ảnh thanh lệ của Đường Phương, và cái dư hương thật nồng mà
thật nhạt đó.
Đang lúc Đường Nã Tây gãy gãy cái móng tay cáu ghét của lão, và đang nói đến: "... đây là cơ hội cuối cùng của ngươi: ta
hỏi ngươi lần chót, ai sai ngươi lại đây? Đã biết chuyện gì của bọn ta?
Các ngươi kế hoạch tính làm gì? Sao ngươi biết được chuyện bí mật của
bọn ta? Ngươi còn không nói thật ra, cả đời ngươi chẳng còn có cơ hội gì để nói nữa đó".
Con người bị tra khảo thương tích cùng mình là
Từ Vũ, cơ hồ không dám tin vào cặp mắt mình, hoàn toàn không để lời nói
của Đường Nã Tây lọt vào tai.
Y vốn đang bị dây lòi tói xích vào
cái giá sắt, huyệt đạo toàn thân bị phong bế, cái cửa phòng Tử Ốc này có mở toang ra cũng chẳng sợ y chạy đi đâu; mà mặt y thì đang nhìn ra
hướng cửa lớn.
Ngoài cửa là ao sen.
Long Đầu Nam vốn là
xây vòng theo cái ao, lợi dụng đường thủy để bố thành trận pháp tuyệt
diệu, người không biết đường xá nếu cứ xông thẳng ra ngoài sẽ bị táng
mạng đương trường.
Con người bị đấm đá cho loạn đầu loạn não, đầu lỡ trán sưng là Từ Vũ, vốn đang không nghĩ đến chuyện muốn sống, chỉ vì y ngay cả một hơi chân khí cũng không ngưng tụ được, đừng nói chi đến
chuyện tự tuyệt kinh mạch.
Ở nơi đó đang "xem hý kịch" là Đường Nã Tây, nhưng người đang động thủ không phải là lão, mà là Lôi Biến và Trương Tiểu Ngư!
Chí Tại Thiên Lý Lôi Biến và Bách Phát Bách Trúng Trương Tiểu Ngư, bởi vì
cùng tề danh với Hành Vân Lưu Thủy Từ Vũ trong giang hồ, chính vì đã
cùng "tề danh", vì vậy mà bọn họ đặc biệt thù hận y.
Từ Vũ cũng biết mình lọt vào tay bọn họ, có thể nói là hoàn toàn không còn chút hy vọng để nói.
Y ráng nhịn đau đớn.
Y ráng nhịn đau khổ.
Rốt cuộc, y chỉ vì Đường Phương.
Vì cô, có chết cũng oán hờn gì, có thất bại cũng can hệ gì.
Có điều, Đường Phương đã thoát được chưa nhỉ?
Cô đã bình an chưa nhỉ?
Cô không sao cả chứ?
Y lại nghĩ đến cái giấc mộng trong giếng, cái giếng trong giấc mộng.
Khi nào thì, cái giếng khô cạn y đã thiết lập ra đó, sẽ có cáo bóng thanh lệ của cô thoáng qua?
Trời đất mang mang, sinh tử ly biệt, Đường Phương Đường Phương, ta còn thấy được cô không?
Cứ nghĩ thế nghĩ thế, phảng phất bên cạnh ao nước, đều có bóng hình Đường Phương.
Mà Đường Phương ở đó thật.
Gương mặt xinh đẹp đó, như một bài thơ lưu truyền đã ngàn năm.
Không phải là Đường Phương đó sao?
Đúng là Đường Phương đó mà!
Trời!
Đường Phương tại sao lại đến nơi này?!
Trong cơn chấn động phi thường đó, Từ Vũ hoàn toàn không nghe Đường Nã Tây đang nói gì.
Đường Phương chính đang bước lại Tử Ốc êm ru không một tiếng động.
Đường Nã Tây đang quay lưng về hướng cô.
Bỗng dưng, Đường Phương có cái cảm giác phía sau lưng có cái gì đó đang theo dõi đang phục kích mình.
Cô không bước tới trước.
CÔ bỗng dưng ngừng bước.
Đường Nã Tây lúc đó cũng đã nhìn thấy vẻ mặt Từ Vũ đang há hốc mồm như đang nằm mộng.
"Có phải mi lại đây không?"
Lão chưa quay đầu lại đã nói như vậy, "Mi còn dám một mình trở lại đây, cũng xem là gan lắm đó!"
Đường Phương lạnh nhạt nói: "Phía sau lưng tôi có phải là danh vang thiên hạ, ty bỉ tiểu nhân Hỏa Hạc và Châu Quán chăng?"
Đường Bất Toàn và Lôi Bạo Quang đang ở phía sau Đường Phương đồng thời biến hẳn sắc mặt.
Đường Phương rốt cuộc cũng chỉ là hậu bối của họ.
Câu nói đó của Đường Phương, không những không còn xem bọn họ là tiền bối, mà còn rõ rõ ràng ràng xem bọn họ như một đám vô lại!
Đường Phương lại nói tiếp đó: "Nhị Thập Tứ thúc, không ngờ ông cũng là hạng người như vậy".
Đường Nã Tây gãy gãy cáu ghét trên móng tay: "Đường Phương, mi trở lại nơi
đây, tuy gan dạ lắm đấy, cũng nghĩa khí lắm đấy, nhưng chẳng có chút gì
là thông minh cả. Bất quá, thật tình ta chẳng hiểu được, Hoa đại đương
gia và Ôn lão tứ tại sao lại để cho mi vượt qua được".
"Bởi vì tôi đánh ngã hết bọn họ".
Đường Phương cảm thấy mình nói vậy mới có lợi nhất, "Hiện tại đến phiên các người đó".
Đường Nã Tây bật cười, cười mười phần từ bi.
Bọn Đường Bất Toàn, Lôi Bạo Quang, Lôi Biến, Trương Tiểu Ngư đều cười lên ha hả.
"Mi chỉ có một người, cho dù bản lãnh có thông thiên đến đâu, làm sao đánh ngã hết toàn bộ bọn ta?"
Đường Nã Tây cười hỏi, giọng nói đầy vẻ khinh thị, "mi biết bao nhiêu đó bí
mật của bọn ta, mi nghĩ bọn ta còn để cho mi sống sót thoát ra khỏi nơi
đây sao?"
Đường Phương đang tính mở miệng nói, bỗng có cơn gió lạnh thổi đến, cô lại rùng mình lên một cái.
Bỗng nghe có tiếng Từ Vũ đang hý lên: "Đường cô nương, đừng để ý gì đến tôi, cô muốn báo thù cho tôi, cô đi tìm Đường lão thái thái mới có cách...".
Bởi vì gấp rút quá, y nuốt đi một cục máu bầm nằm trong cổ họng, chẳng thể nào nói thêm được lời gì khác.
Đường Phương nhìn cái gã đàn ông vốn có cặp mắt lớn thật lớn, cái mũi lớn
thật lớn, cái miệng lớn thật lớn kia, bây giờ vì mình mà bị đánh cho
thành ra như vậy, trong lòng nóng lên, chẳng còn kể gì nữa, thừa lúc
đang say, cất giọng trong trẻo mắng: "Im miệng đi! Anh cứu tôi không cho tôi cứu anh sao? Đợi lão gia gia đến đây, anh đã tan thành bảy ngàn
mảnh rồi!"
Rồi quay qua năm người đang từ từ lại bao vây cười
nhạt nói: "Được, hôm nay Đường Phương ta đây lại dạy cho năm tên vương
bát đản các ngươi một bài học!"
"Hắc", thân hình của Đường Nã Tây như một con đại bàng giận dữ bay lại: "Đường môn lại có một đứa không
xem trưởng bối ra thể thống gì cả!"
"Hôm nay không thu thập được mi nằm yên đó không cục cựa, tao không phải họ Lôi!"
Lôi Bạo Quang mỗi bàn tay múc một cục lửa: "Trong bọn sử ám khí lại có mi là một đứa hậu bối không biết tiến thoái ra sao cả!"
"Cái gì mà hậu bối, mà Đường môn! Mặt mày của bọn sử ám khí đều đã bị các ngươi làm nhục cho chết luôn rồi!"
Đường Phương lấy bảy phần anh khí ba phần mỹ lệ mắng lên: "Phải thanh lý môn
hộ, thu thập bọn chuột nhắt, chính là nhiệm vụ trọng yếu nhất của Đại
Phương Nhất Đường, Đường Phương ta đây!"
Đường Nã Tây ngớ mặt ra một cái: "Cái gì mà Đại Phương Nhất Đường?"
Đường Phương vì hơi rượu đã bớt đi, lại thêm vào bị gió lạnh thổi, cô lại
rùng mình thêm cái nữa, biết rằng đêm nay mình khó mà thoát khỏi độc thủ của năm tay đại cao thủ này, nhưng cô vẫn còn đang máu nóng bốc lên
không tiếc liều mạng một trận, do đó nhất thiết đều bỏ hết ra ngoài
không đếm xỉa, lớn tiếng nói: "Đại Phương Nhất Đường chính là Đường
Phương một mình ta đây...".
Bỗng nghe có người nối lời: "Thêm vào ta Sơn đại vương Thiết Cán nữa"
người đó vừa nói, vừa như hòn núi bước lại, choàng một tấm áo lên người Đường Phương.
"Đừng có mà bị cảm lạnh. Mấy đứa con gái vừa rùng mình vừa có nghĩa khí thời
buổi này không có bao nhiêu, cô phải ráng mà bảo trọng tấm thân".
Ngay cả Đường Phương cũng ngẩn mặt ra.
Cô không ngờ được Sơn đại vương lại xuất hiện ra ở chốn này.
Cô lại càng không ngờ cái người mặt mày đầy sẹo cái mũi méo mó là Thiết
Cán lại nói ra được những lời ôn nhu và làm những động tác ôn nhu như
vậy.
"Còn thêm cả tôi Hữu tướng Tiểu Nghi...".
Còn một người nữa từ trong bóng tối thoắt hiện ra.
"Và cả tôi Tả tướng Lão Ngư nữa...".
Sau lưng của Lão Ngư còn có thêm một người.
Lần này Đường Nã Tây cũng quên luôn cả gãy móng tay.
Bọn này làm cách nào tiến vào đây?!
Mãi đến lúc lão nghe một người nữa mở miệng nói, lão mới như từ trong mộng
tỉnh lại, như đang đối diện với đại địch "Đương nhiên cũng phải có thêm
ta, Đường Bi Từ ở Lâm Đầu Bắc".
Người vừa mở miệng nói cũng hiện
thân ra, một gương mặt oai nghiêm lạnh lẽo đầy phong sương, hai bên má
còn có hai cái má lúm đồng tiền!
Chính là Đường Bi Từ!
Lần này ngay cả Đường Phương cũng la lên: "Thập Tứ thúc, chú cũng lại đây nữa!"
Giọng nói đầy vẻ hoan hỉ.
Trước giờ cô biết cái người Thập Tứ thúc này rất thương yêu cô, đối với Đường lão thái thái cũng trung thành không hai lòng, nhưng lão vốn trọng
chuyện công, không để ý đến tư tình, lão dám lại Long đầu Nam, công khai đối địch với Ngũ Phi Kim, làm cho cô không khỏi vừa kinh vừa mừng vừa
lạ lùng vừa khoan khoái.
Đường Bi Từ chỉ hừ lên một tiếng. Thật
ra, không những Đường Phương cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Đường Nã Tây
cũng cảm thấy bất ngờ, Đường Bi Từ trước giờ vốn thâm trầm cẩn thận, bây giờ đột nhập vào Long Đầu Nam, e rằng ỷ thế không sợ, nếu không chắc ăn nhất định không dám mạo hiểm xông vào chỗ nguy hiểm.
Đường Nã
Tây chẳng sợ gì Đường Bi Từ. Lão chỉ kỵ lão ta thôi, mà sợ hơn là ca;i
người đứng sau lưng lão ta là Đường lão thái thái! Đường Nã Tây gượng
cười nói: "Thập Tứ ca, lâu ngày không gặp, không ngờ anh cũng muốn lại
thăm tệ trang, thật là thất lễ không đón trước, mạo muội quá chừng, xin
anh vui lòng thứ lỗi cho".
Đường Bi Từ hừ nhạt lên một tiếng: "Thôi ít nói chuyện giả dối nữa. Hai người này, ta muốn đem đi, ngươi thả hay không thả?"
Đường Nã Tây bỗng hỏi ngược lại: "Đường Đường Chính đâu rồi?"
Lão Ngư giành trả lời: "Bị ba mươi ba tên đệ tử ruột của Sơn đại vương
chúng ta dẫn dụ đi rồi: lão còn ngỡ bọn ta đều ở hết trong đó, bị lão ta đuổi cho chạy có cờ nhỉ!"
Đường Nã Tây trong bụng mắng lên một tiếng, rồi lại hỏi: "Còn Lôi Dĩ Tấn?"
Lần này đến lượt Tiểu Ngư trả lời: "Đám người của lão đang bị Đường Thôi
Thôi tên tiểu tử đó dẫn dụ chạy vòng vòng, một hai tiếng đồng hồ còn
chưa quay lại được nhỉ".
Đường Bi Từ lại hừ lên một tiếng nặng nề.
Đường Nã Tây ráng nhịn cơn giận dữ lại hỏi tiếp: "Thế thì các ngươi làm sao xông vào đây được?"
Sơn đại vương đưa tay chỉ vào Từ Vũ nói: "Nhờ hết vào cái gã đầu lỡ trán
sưng hay ho kia, đã sớm đem bao nhiêu cách phá trận của quý trang gởi ra ngoài. Bọn ta cứ theo đó mà đi, quả nhiên con mẹ nó chẳng gặp phải quỷ
cứ thế mà vào!"
Đường Nã Tây hằn học nói: "Chỉ có mấy người các ngươi thôi?"
"Sao?"
Đường Bi Từ phất ống tay áo lên, nói: "Ngươi còn muốn xem thực lực rồi mới thả người sao?"
Lão vừa đưa ống tay áo lên, trong bóng tối đã có bóng người lố nhố, Đường
Nã Tây nhanh mắt, thoáng nhìn đã thấy được mấy tay hảo thủ ở Long Đầu
Bắc: Đường Quả Lão, Đường Đại Tông, Đường Thái Trung đều ở hết trong đó. Cũng như là, những người Đường Bi Từ đem lại, toàn bộ đều là cao thủ
đầu lãnh của Đường môn.
Hão hán chẳng chịu cái khổ trước mắt,
xem ra Đường Bi Từ lại đây cũng chẳng có ý muốn tức thì đánh nhau, huống gì Đường Đường Chính và Lôi Dĩ Tấn đã bị dẫn dụ đi mất, Hoa Điểm Nguyệt và Ôn Ước Hỗng chẳng biết đã trốn đi đâu!
Đường Nã Tây do đó bèn lộ vẻ tươi cười, nói: "Tôi thả Từ thiếu hiệp và Đường nữ hiệp ra, các ông sẽ lập tức rời khỏi nơi này?"
Đường Phương lập tức nói: "Ngươi chẳng hề bắt giữ ta, ngươi cũng chẳng bắt giữ gì ta được!"
Đường Bi Từ hừ lạnh một tiếng nói: "Đêm nay ta chẳng muốn cùng ngươi đánh
nhau một trận sống chết, có điều ngươi nên nhớ kỹ, Ngũ Phi Kim các ngươi ít ít gây chuyện nọ kia, chí này khí nọ, thể nào cũng có ngày, người
trong Đường môn xứ Thục sẽ lại mà thanh lý môn hộ đó".
"Đấy là chuyện sau này, sau này sẽ nói sau đi".
Đường Nã tây mặt không đổi sắc nói, "Đến lúc đó ai thanh lý ai còn chưa biết nhỉ!"
Lão đưa mắt ra hiệu cho Đường Bất Toàn thả Từ Vũ ra.
Đường Phương lập tức muốn chạy lại đỡ lấy y.
Lão Ngư vã Tiểu Nghi lập tức xông lại, hai bên đỡ lấy Từ Vũ.
Đường Phương đang khoái chí trong bụng, bỗng chau đôi mày xinh xắn lại, đưa tấm áo choàng ném trả lại cho Sơn đại vương.
Sơn đại vương lấy làm lạ hỏi: "Sao? Cô không lạnh sao?"
"Cám ơn lắm".
Đường Phương nhoẻn miệng cười tươi, hai cái má lúm đồng tiền sâu thật sâu,
"Cái áo của ông có mùi đặc biệt, lâu ngày không tắm rửa gì phải không?"
Sơn đại vương lập tức trừng mắt lên, lỗ mũi thở ra phì phò giận dữ, lẩm bẩm trong miệng: "Hừ, đàn bà! Hắc, đàn bà!"
Rồi lại lắc lắc đầu, chêm thêm một câu như đạp xuống một thứ gì vậy :
"Ha! Đàn bà!"