Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 5: Đông Phương muốn lấy mạng ta




Ta vừa gói đồ đạc xong thì Lâm Bình Chi bộ dạng hớt hải chạy đến, hổn hển nói:

- Vũ huynh, có ng.... người đến gây rối.... đa...đang giao đấu v...với sư nương..

Ta nghe vậy chạy vội trở lại xem tình hình. Lẽ nào là Đông Phương Bất Bại nhưng tại sao lại giao đấu với Ninh Trung Tắc. Đúng như ta đoán, đó chính Đông Phương. Nàng đang giao đấu với Nhạc Bất Quần, Ninh Trung Tắc bị thương ôm ngực đang được Nhạc Linh San đỡ. Cả người Đông Phương phiêu dật, khí chất lạ lùng toát ra. Ta si mê nhìn nàng quên mất cả việc đến đây là để ngăn nàng hạ sát chiêu. Nàng một chưởng đáng bay Nhạc Bất Quần về phía ta. Ta lập tức đỡ lấy hắn, ta cảm giác hai tay mình tê dại. Nhếch miệng cười, xem ra giáo chủ đại nhân sinh khí. Ta chỉ tiện bắt lấy Nhạc Bất Quần chứ không có ý định giúp hắn. Ta ung dung hai tay chắp ra sau nghiêng người cúi chào nàng:

- Cô nương võ nghệ cao cường. Chi bằng cùng ta so vài chiêu.

Đông Phương không nghi kỵ lập tức xông lên tấn công ta. Ta thấy có gì đó chói lóa trước mắt, hóa ra là kim châm. Ta dùng Lăng Ba Vi Bộ lách người ra sau nhẹ hít lấy mùi thơm từ tóc nàng. Đông Phương phát giác hành động của ta thì mắt nổi lên sát ý. Ta thầm kêu không ổn, vốn chỉ định trêu chọc nàng ai ngờ làm nàng muốn gϊếŧ ta. Ta liền nghiêm túc tiếp chiêu, lơ là chính là mất mạng. Lệnh Hồ Xung ở bên ngoài phiền phức:

- Đông Phương cô nương, Vũ huynh, đừng đánh nữa. Là bạn không phải thù.

Ta ghét nhất chính là bị làm phiền, liền quát:

- Câm miệng.

Ta liền để lộ sơ hở, Đông Phương mắt lóe sáng, kim châm bay thẳng đến hạ thân ta nhắm đến. Mặt ta biến sắc, cũng may né kịp nhưng ngân châm đã kịp thời rạch một đường ở đùi ta. Ta đành lấy Huyền Thiết Trọng Kiếm ra, nhờ vậy mà giữ lại quân bình với nàng. Ta liền nhớ đến lời Kiếm Ma nói, nhếch khóe môi, ta dần thu hẹp khoảng cách hai người. Đông Phương hình như nhận ra ý đồ của ta. Ta thu ngươi dãn. Đánh qua đánh lại hai bọn ta đã ra ngoài so chiêu từ lúc nào. Bất chợt có kình phong ập đến chỗ hai bọn ta, ta và Đông Phương lập tức thu chiêu bật người ra sau. Giờ ta mới phát hiện đã trở lại đỉnh Ngọc Nữ Phong. Mà người vừa ra kình phong đấy là gia gia. Ta thầm cảm kích hắn can thiệp, chứ đánh thêm vài trăm chiêu nữa ta lập tức thí mạng cho nàng. Đông Phương đưa ánh mắt đề phòng ta rồi nhìn gia gia:

- Phong Thanh Dương, hai người quen nhau?

Ta nghe vậy liền nói:

- Đông Phương, gia gia ta dù gì lớn hơn cô mấy chục tuổi, là tiền bối. Hậu bối có thể ăn nói vô phép như vậy.

Đông Phương thản nhiên nói:

- Tiền bối ngươi chứ không phải của ta. Danh môn chính phái các ngươi mở mồm là nói phép tắc. Kiểm lại mình xem ngươi có phép tắc sao.

Ta á khẩu, Đông Phương chính là nhắc đến chuyện ta lén ngửi mùi hương tóc nàng. Ta ấp úng không nói được gì. Đông Phương hừ lạnh bỏ đi.

Ta mệt nhừ cả người vô lực nằm phịch xuống đất lẩm bẩm:

- Ta chỉ hít một chút thôi mà muốn lấy mạng ta. Keo kiệt như vậy.

Gia gia đứng bên cạnh nghi hoặc liền hỏi ta:

- Ngươi hít gì?

Ta thuận miệng trả lời:

- Ta hít hương trên tóc, trên người nàng. Rất thơm, thải mái.

Nói xong ta chột dạ nhận thấy chưởng phong ập đến thì lăn người né tránh. Ta phủi bụi đứng dậy:

- Gia gia, hết nàng muốn gϊếŧ ta lại đến người sao?

Gia gia ta sắc mặt âm trầm:

- Ngươi làm bộ dạng sở khanh như vậy ta cũng muốn thay nàng gϊếŧ ngươi.

Ta liền chỉ Kiếm Ma giả bộ uất ức:

- Ta chỉ học hắn. Không phải hắn vẫn hay bày ra bộ dạng ấy sao.

Kiếm Ma đang ra vẻ xem kịch vui thì sợ sệt xua tay nói:

- Tiểu Dương, ngươi đừng nghe nàng nói bậy, ta không có dạy. A..... tha mạng....

Ta đứng ôm bụng cười nhìn hắn bị gia gia đuổi bán sống bán chết.

Ta ở lại Ngọc Nữ Phong một ngày rồi quyết định rời đi. Lần này ta không có đem theo thanh kiếm nặng ngàn cân ấy nữa. Dù biết đó là bảo kiếm nhưng mang theo nhất định gặp phiền toái nên ta chỉ mang theo ngọc tiêu cùng vài bộ y phục, lộ phí. Lần này hai lão nhân không có đưa tiễn ta vì họ đã xuất phát trước ta, chính là đi ngao du thiên hạ.

Ta tìm đường đến Tung Sơn phái. Tả Lãnh Thiền, hắn có quá nhiều cuồng vọng, dã tâm quá lớn, những biến cố kia cũng một phần hắn góp công sức, nhiều thứ hắn không ra mặt trực tiếp mà đứng sau giật dây, bao che. Ta đến Tung Sơn phái chính là muốn tặng hắn một kiếm. Tung Sơn không có Tả Lãnh Thiền cộng thêm Đinh Miễn phế võ công thì chẳng khác nào như rắn mất đầu, nội bộ ắt lục đục tranh giành chức chưởng môn, lúc đó Tung Sơn phái ắt suy yếu. Còn lại môn phái khác sẽ tranh giành ngôi vị đứng đầu ngũ nhạc kiếm phái, chém gϊếŧ lẫn nhau. Khi đó, chỉ cần Đông Phương trở bàn tay là sẽ dễ dàng nắm gọn Ngũ Nhạc kiếm phái trong tay. Còn mấy đại môn phái khác chính là cần hao tổn tâm sức một chút nhưng vì nghiệp nhất thống thiên hạ của Đông Phương, ta không quản bị thiên hạ mắng chửi, thành kẻ thù của thiên hạ. Ta nhất định sẽ giúp con đường nhất thống thiên hạ của nàng bằng phẳng.

Có điều ta chưa lường được một việc, đó là ta bị mù đường bẩm sinh. Ta đã đi qua cái trấn dưới núi Hoa Sơn không dưới 10 lần. Tuyệt vọng! Ta nhìn sắc trời cũng đã quá giờ Ngọ, ta đành lê bước đi gặp một người.

Cũng may vừa đến Hoa Sơn phái đã gặp đúng người. Ta chạy đến vỗ vai Lâm Bình Chi vừa luyện kiếm xong. Hắn giật bắn mình suýt nữa đâm ta một nhát cũng may ta tránh kịp. Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên, không tin vào mắt mình của hắn, ta cười:

- Sao hả? Không vui khi gặp ta?

Bình Chi vội lắc đầu xua tay:

- Không có. Tại ta tưởng huynh hạ sơn rồi. Hôm trước sau khi giao đấu với huynh xong thì Đông Phương cô nương có quay lại nói bọn ta không phải tìm huynh, huynh đã hạ sơn rồi.

Ta thở dài:

- Thì gần như vậy. Có điều ta không biết đường nên phải mò lên đây.

Bình Chi ngơ ngác hỏi:

- Huynh đi đâu?

Ta thản nhiên nói:

- Tung Sơn phái. Ta muốn gặp Tả Lãnh Thiền.

Lâm Bình Chi sửng sốt:

- Huynh đến đó làm gì?

Ta tặc lưỡi nói:

- Giải quyết một số chuyện. Còn nữa, ngươi có muốn đến Phật đường của dòng họ Lâm gia không?

Lâm Bình nhíu mày khó hiểu:

- Tại sao lại đến đó? Không phải huynh nói oán niệm bỏ được thì bỏ sao?

Ta thở dài:

- Có gì đi rồi ta sẽ giải thích rõ. Ở đây tai vách mạch rừng.

Lâm Bình Chi suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Huynh ở đây đợi ta. Ta đi xin phép sư phụ và sư nương.

Ta gật đầu phẩy tay nói:

- Đi đi. Nhớ nói với cả Linh San không trở về mất thê tử đó.

Lâm Bình Chi suýt nữa vấp té, quay lại tức giận nhìn ta. Ta xoay lưng làm ngơ không thấy. Còn chưa kịp thư giãn đã bị tập kích. Nhìn xuống chỗ ta vừa đứng đã bị lõm một mảng thì rợn tóc gáy. Ta nhìn xung quanh xem xét một hồi vẫn không thấy gì. Bất chợt từ trên mái nhà, thân ảnh đỏ thẫm tấn công ta. Ta chỉ kịp đỡ vài chiêu liền bị một chưởng đẩy lui về sau. Chưa kịp lấy thăng bằng, ta tiếp tục bị tấn công nên liên tiếp ở thế hạ phong. Ta nhìn người đó nói:

- Đông Phương cô nương, ta với cô không thù không oán. Tại sao lại muốn lấy mạng ta.

Đáp lại ta là một câu không thể thuyết phục nổi:

- Ta nhìn ngươi không vừa mắt.

Nàng liên tiếp dồn sát chiêu lên ta. Càng về sau ta càng lui vào thế bí, để bảo toàn tính mạng yêu dấu ta đành biến thành sở khanh một lần nữa trong mắt nàng. Ta lùi ra xa nhanh chóng đem ngọc tiêu ra thổi Bích Hải Triều Sinh Khúc. Đông Phương bị tập kích bất ngờ liền vận nội công, sắc mặt khó coi. Nhân cơ hội ta vụt đến giải khai toàn bộ thắt lưng của nàng rồi tức tốc bỏ chạy. Ta làm vậy chính là muốn nàng mất thời gian chỉnh y phục, ta có thêm thời gian thoát thân. Kết quả như ta momg đợi, ta thành công tẩu thoát. Ta chính là đang trốn trong phòng của Lệnh Hồ Xung. Kỳ thực ta cũng không muốn nhưng một mạch cắm đầu chạy thấy cửa phòng mở nên chạy vội vào ẩn nấp. Chưa kịp thở, ta đã nghe tiếng người đến. Ta liền chảy lên xà ngang trong phòng, đu trên đó, bế khí, cẩn thận quan sát người bước vào là ai.

Kẻ bước vào không phải Lệnh Hồ Xung mà là Lao Đức Nặc. Ta không biết hắn vào đây làm gì, thậm chí còn mặc giống Lệnh Hồ Xung. Ta có cảm giác không hay, giác quan ta mách bảo hắn chính là giả Lệnh Hồ Xung dụ Đông Phương rồi ám hại nàng. Nhưng ta nhớ không lầm thì người giả Lệnh Hồ Xung mà ta xem trên tivi là Lâm Bình Chi. Ta không dám chắc mình đúng hay sai nên cẩn thận quan sát. Được một lúc thì ta lại nghe thấy tiếng chân như có như không đến gần. Cánh cửa vừa hé mở thì Lao Đức Nặc tông cửa xông ra ngoài. Lập tức ta thấy bóng dáng Đông Phương vụt qua đuổi theo hắn. Không nghĩ ngợi nhiều, ta liền chạy đuổi theo. Nhưng vừa chạy ra cửa ta lại bị thứ gì đó đụng trúng làm chao đảo. Ta nhìn lại người nằm vật dưới đất thì vội đỡ hắn dậy nói:

- Bình Chi, ngươi xong rồi thì xuống núi, kiếm nhà trọ đợi ta ở đó. Có gì để lại kí hiệu hoa sen trước cửa nhà trọ đó là ta tự biết. Ta có việc cần giải quyết.

Không quản hắn nghe có kịp, ta vận khinh công đuổi theo. Có điều bệnh mù đường của ta lúc này lại tái phát. Ta chạy một hồi vẫn không tìm thấy cây cầu đó ở đây. Đúng lúc không biết đi hướng nào thì ta nghe thấy tiếng la ó. Ta lập tức thẳng hướng đó chạy đến. Đến nơi thì ta thấy Đông Phương đang chật vật nắm chặt sợi dây.

Lúc đó ta chẳng nghĩ gì nhiều, dùng toàn bộ sức bình sinh mà bay đến ôm nàng vào lòng, không quản sắc mặt nàng, không quản cứu nàng xong thì nàng có đem ta gϊếŧ hay không. Lúc đó ta chỉ có suy nghĩ phải đem nàng tránh xa bọn chúng.