Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 9: Nhật xuất đông phương




Nhìn Luyện Nghê Thường dùng khinh công rời đi, Đông Phương Bất Bại lắc đầu, vờ vịt cùng với Hướng Vấn Thiên và Khúc Dương vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh Nhậm Ngã Hành tàn sát thật thê thảm, ba người nghĩ cách tạm thời chế phục Nhậm Ngã Hành, nhưng vì võ công Nhậm Ngã Hành rất cao, không ai dám mạo hiểm tính mạng lao lên, cho dù bọn họ biết nếu như ai có thể chế phục được Nhậm Ngã Hành thì lập tức có thể trở thành giáo chủ nhiệm kỳ kế tiếp. Đông Phương Bất Bại nhìn tình hình trước mặt đề nghị, nhưng Hướng Vấn Thiên vẫn im lặng không nói, đây chính là người luôn trung thành với Nhậm Ngã Hành, đối mặt với tính mạng bị uy hiếp, vì hoảng hốt mà không dám tiến lên. Nhậm Ngã Hành ngươi nhìn người nhiều lần đều thất bại.

"Mặc dù thần trí giáo chủ không được minh mẫn, nhưng võ công không hề mất, muốn tới gần hắn cũng thêm khó." Hai người bên cạnh trầm mặc, rất sợ chế phục Nhậm Ngã Hành không được lại thành kẻ hy sinh. Thấy hai người kia tham sống sợ chết, nhất là Hướng Vấn Thiên kia còn không dám tin vào mắt mình, trong lòng Đông Phương Bất Bại tràn đầy khinh thường họ. "Đông Phương tuy bất tài, nhưng cũng không thể nhìn Nhật Nguyệt Thần giáo chém gϊếŧ lẫn nhau vậy để ta tiếp chưởng. Hướng Tả Sứ và Khúc Tả Sứ đứng cạnh cửa tiếp ứng, nếu như Đông Phương không cẩn thận hại chết giáo chủ dưới chưởng của hắn, Nhật Nguyệt Thần giáo này sẽ giao lại cho các ngươi."


Lúc này Hướng Vấn Thiên thở ra một hơi, trong mắt lóe lên vui mừng, dường như yên tâm, hy sinh trong mắt mọi người không phải là mình mà là Đông Phương Bất Bại võ công cao hơn, nếu như Đông Phương Bất Bại đối đầu với Nhậm Ngã Hành trong lúc không cẩn thận bị thương nặng, hoặc chết, Nhật Nguyệt Thần giáo còn không phải rơi vào túi mình sao. Tên Khúc Dương kia chỉ biết mỗi nữ nhân thì làm được gì chứ?

Nhưng hắn không ngờ võ công Đông Phương Bất Bại lại cao siêu tới như vậy, chỉ dùng khinh công liền dùng lồng sắt có thể chế trụ được Nhậm Ngã Hành, võ công Nhậm Ngã Hành cũng thật lợi hại, nhưng cũng không có cách nào dịch chuyển được cái lồng kia. Khi hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ lừ của Nhậm Ngã Hành vị vây trong lồng sắt, có một ý niệm liền thoáng qua trong đầu hắn.


Không lẽ?

Ngạc nhiên nghi ngờ ánh mắt Hướng Vấn Thiên nhìn về phía kia rõ ràng là muốn trốn, nhưng nhìn diện mạo nhẹ nhàng thoải mái của Đông Phương Bất Bại, cảm giác mình cũng đã biết được chân tướng.

"Tâm trí giáo chủ u mê, nhất thời không biết gì, ta đề nghị đưa hắn dị địa điều dưỡng, cho đến khi hắn hết bệnh thì cho quay về xử lý giáo vụ, ý các vị như thế nào?" Sắc mặt có chút bi thống Đông Phương Bất Bại giọng khiêm tốn hỏi ý kiến mọi người, Hướng Vấn Thiên cũng nghe, trầm tư một chút, suy nghĩ cũng rõ lợi và hại trong này, vội muốn ngăn cản, nhưng vì sự do dự của hắn, đã bỏ lỡ cơ hội ngăn lại tốt nhất.

Khúc Dương mặc dù đối với giáo vụ không quá để ý, nhưng cũng biết có chút không ổn, hắn có chút rầu rĩ nói: "Mặc dù tâm trí giáo chủ không rõ, nhưng giáo trung của ta lại gϊếŧ danh y Bình Nhất nếu không phải vì đám người nhất định sẽ được trị liệu tốt."


Hướng Vấn Thiên muốn bênh vực lúc này lại rối rắm, mặc dù hắn biết Đông Phương Bất Bại có ý định soán vị, cuộc nói chuyện vừa rồi cũng chỉ muốn xác định suy đoán này mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Nhậm Ngã Hành cách đó không xa mặt hung dữ nổi đầy gân xanh, Hướng Vấn Thiên cũng nghĩ tới một ý khác, dường như đây cũng là một cơ hội. Nhậm Ngã Hành luôn có phòng bị với hai người là hắn và Đông Phương Bất Bại, nếu như lúc này mượn cơ hội đó mình chưa chắc có thể tranh đoạt cùng Đông Phương Bất Bại, chủ ý quyết định của hắn còn không để cho Khúc Dương nhìn thấy ánh mắt, thậm chí còn nhìn Khúc Dương vẻ mặt kinh ngạc nói:

"Bổn giáo không thể một ngày không chủ," Đông Phương Bất Bại cũng sớm biết được Hướng Vấn Thiên dùng ý này để âm thầm nhắc tới vị trí giáo chủ, quả thật nếu mà mình ngăn Nhậm Ngã Hành lại khi nãy thì có thể nói ngôi vị giáo chủ liền thuộc về mình, nhưng lại có chút bạc bẽo, trong giáo chúng cũng không có nhiều người khống chế được, nhưng những lời này cùng với những giáo chúng bất hòa đều biết những lời trong miệng Hướng Vấn Thiên nói ra ý nghĩa cũng không hề giống nhau.
Qủa thật như vậy, kết quả nghe theo Đông Phương Bất Bại giao phó, Đồng Bách Hùng cũng đang chờ những lời này đây, vội ngăn lại câu chuyện, ánh mắt Hướng Vấn Thiên như muốn gϊếŧ người đang trực tiếp nói, bất quá miệng lưỡi của hắn không giỏi, đánh nhau cướp địa bàn hắn lại một tay chen ngang, nhưng âm mưu dương mưu không thích hợp với phong cách của hắn, "Đông Phương giáo chủ đã dùng trí dùng lực cứu bọn ta, ngôi vị gióa chủ không để cho Đông Phương phó giáo chủ lên ngồi, chẳng lẽ còn đổi thành một giáo chúng khác sao?" không có sức thuyết phục giọng điệu nhạt nhẽo, nội tâm lặng lẽ chảy nước mắt Đông Phương Bất Bại cảm giác như mình tự thân diễn kịch quỳ gối với nghĩa anh hùng, lão nhân gia ngài còn dùng giọng cứng rắn như vậy làm gì? Có cần tỏ rõ ta nghĩ khi giáo chủ a!
Nghe Đồng Bách Hừng nói, Khúc Dương luôn phong hoa tuyết nguyệt cũng hiểu chuyện, thì ra là hai người Đông Phương Bất Bại và Hướng Vấn Thiên cùng nhau tranh quyền lực, mình còn ngu ngốc cho là bọn họ vì Nhật Nguyệt Thần giáo lo nghĩ.

Nhậm Ngã Hành dùng võ của mình để áp mọi người phục mình, tất cả mâu thuẫn cũng được lên men từ trong tối, cho dù thối rửa chảy mủ, tất cả mọi người cũng sẽ đem lau sạch trước khi hắn thấy, hết thảy mâu thuẫn được che dấu rất tốt. Cảnh tượng nhất phái phồn thịnh đi tới, ai mà biết được đây cũng chỉ là vẻ giả tạo bên ngoài của một giáo phái. Khi thanh kiếm lợi ích này bị người có dã tâm lấy xuống, tát cả mọi người đều đối với cái tượng trưng được kêu là chí cao vô thượng kia thèm thuồng tới ba thước, ngoại trừ Hướng Vấn Thiên, nhìn chằm chằm vào ngôi vị giáo chủ chỏ mình là trưởng lão có cống hiến lớn cho thần giáo mở miệng nói: "Khoan đã chuyện thừa kế giáo chủ, cần phải thương nghị ổn thỏa đã, huống chi chuyện giáo chủ nổi điên, còn nhiều nghi ngờ, cần phải điều tra tỉ mỉ."
Đông Bách Hùng trời sinh tính nóng này không chịu được, lão này luôn đơn giản nghĩ mình không làm được giáo chủ, thì cũng không muốn đề người khác chiếm tiện nghi này, Đồng mỗ bị nói tới nhức đầu như là bị tỏa hầu kim cương khóa lại, cắt đứt lời nói làm lão kia tức oai oái.

"Đông Phương phó giáo chủ vốn là người kế nhiệm, cái người họ La dùng lời nói mê hoặc người khác đã bị ta chém chết. Còn có ai không phục." Đồng Bách Hùng nổi trận lôi đình khí thế sát phạt kinh hãi, mọi người sau lưng không chút động tĩnh, yên lặng như tờ, đến nỗi Nhậm Ngã Hành cách xa chỗ đó dùng máu thịt chính mình đâm vào thanh sắt âm thanh như là nhạc khí, không hại tới đại thể.

Hướng Vấn Thiên, Khúc Dương cũng ngờ rằng chuyện tiến triển tới như vậy? Công khai gϊếŧ chết một tên trưởng lão, thật ra thì như vậy cũng không có kỵ gì Đồng Bách Hùng, người cuối cùng mới là boss a! Bước tiếp theo có phải gϊếŧ chết chúng ta không, vừa nói hai người vừa nhìn theo hướng cửa bên ngoài ánh mắt kinh sợ không nói một câu, Đông Phương Bất Bại tĩnh lặng như nước. Đồng Bách Hùng và Đông Phương Bất Bại cùng một phe, lần này gϊếŧ người cũng là như Đông Phương Bất Bại ngầm cho phép.
Song song với Đồng Bách Hùng lời nói buông xuống, từ sau lưng một nhóm giáo chúng lớn bước ra, bất ngờ gϊếŧ chết tùy tùng hai người không kịp đề phòng, đem toàn bộ thế lực đại biểu của Nhật Nguyệt Thần giáo vậy trên đỉnh. Hai bên thành tường cao ngất xuất hiện nhóm giáo chúng lớn, trên dây cung là mũi tên lóe hàn quang phát ra không một tiếng động uy hiếp.

"Nhật Nguyệt Thần giáo, bách chiến bách thắng, Đông Phương giáo chủ, văn thành võ đức, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!" Đông Bách Hùng mặt lạnh hô.

"Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ." Quanh quẩn trên bầu trời Hắc Mộc Nhai thật lâu, khó mà tản đi được.

Khúc Dương nhìn chung quanh, nhìn khuôn mặt không cảm giác của Đông Phương Bất Bại, hai mắt nhắm chặt lại, nghĩ buông tha đi!

Nhưng Hướng Vấn Thiên không cam lòng a, Đông Phương Bất Bại sao có thể lớn hơn mình, bàn về nhân phẩm, luận về võ công, mình mới là người được làm giáo chủ không phải người được chọn thứ hai, tại sao ngôi vị giáo chủ trên vai rồi mà lại qua đi, ánh mắt hung hãn cừu hận nhìn Đồng Bách Hùng, đều là lỗi của hắn, nếu không phải hắn, chỉ với tên Đông Phương Bất Bại bộ dạng như nữ nhân này, sao có thể làm đối thủ của mình được. Nhưng tất cả mọi thứ này cũng chỉ có thể là nếu như thôi.
Trong tiếng hô mừng ồn ào, đắm chìm trong sùng bái cùng ánh mắt căm ghét Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt nhìn người trước mắt, trong lúc mơ hồ khóe miệng cong lên nụ cười sảng khoái.

Nàng không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn lại thành tường, cho dù cách một khoảng xa như vậy, nàng vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh kia dần dần nhỏ đi thật xinh đẹp, cho dù cũng như những kẻ khác mặc y phục tím, Nhưng Luyện Nghê Thường vẫn không thể che dấu đi được cái phong hoa, trong một khắc đã hấp dẫn ánh mắt Đông Phương.

Trong lòng bọn họ cùng Đồng Bách Hùng trung thành sùng bái lòng dạ thâm sâu nam nhân Đông Phương Bất Bại, mà Luyện Nghê Thường ngươi, là người duy nhất biết thân phận thật còn không quản xa vạn dặm đến giúp ta, và là người chứng kiến sự huy hoàng của ta.

Ngươi trong lòng ta dường như khác biệt.
Tác giả có lời muốn nói: Mới đăng bài mới, có phải chờ lâu lắm không. O(∩_∩)O