3 năm qua Nhật Nguyệt thần giáo cùng Minh Nguyệt Hiệp có quan hệ thông gia, dường như mọi thứ cũng trở thành thiên hạ nhất bá. Dần dần triều đình cũng khó áp chế được sự phát triển của họ.
Tuổi tác Vạn Lịch đến cũng đã lớn, trong triều vẫn không xác nhận được người kế thừa hoàng vị. Lựa chọn mãi cũng chỉ có hai người hiền danh thất hoàng tử Quế vương Chu Thường Doanh hay là tam hoàng tử địa vị cao quý hơn Phúc vương Chu Thường Tuân, đại thần trong triều luôn tranh chấp không ngừng.
Phúc vương thì có Nhật Nguyệt thần giáo ủng hộ, Quế vương thì có Minh Nguyệt Hiệp ủng hộ, không phân được cao thấp, hai người trước khi hoàng đế băng hà còn muốn phân cao thấp, nhưng mà người đứng đầu hai thế lực này lại thành thân với nhau thế cục cũng trở nên vi diệu. Cuối cùng Vạn Lịch đế qua đời cuối tháng tám năm đó, di chiếu bị mất liền bình giải chuyện này. Nền tảng lập quốc không được quyết hậu quả, khiến hai người tranh nhau vương vị.
Mặc dù trong mắt người khác Nghê Thường coi như là gả cho Đông Phương, theo lý thuyết nên ở trên Hắc Mộc Nhai, nhưng thực tế cho dù Nghê Thường đã đem mọi việc Minh Nguyệt Hiệp giao cho Bạch Mẫn, nhưng nàng cũng không có theo như lời người ngoài nói xuất giá tòng phu, mà ở trên Hắc Mộc Nhai luôn. Ngược lại nàng cùng Đông Phương hai người nhàn rỗi không chuyện làm đi du sơn ngoạn thủy, thi thoảng lại quay về Hắc Mộc Nhai cùng Minh Nguyệt Hiệp, để có được cảm giác như mình còn tồn tại.
Đông Phương cùng Nghê Thường mới từ tên Hắc Mộc Nhai xuống đang đi trên đường lại được thế lực Nhật Nguyệt thần giáo che chở, chỗ này cũng coi như là một mảnh thiên đường của Đại Minh. Mặc dù phải đóng thuế, nhưng cũng ít khi gặp phải đám người giả dạng thu thuế, nói chung mọi người ở đây so với những chỗ khác gánh thuế cũng nhẹ hơn nhiều.
"Hậu kim gần đây có động tĩnh." thấy mọi người vì các nàng an cư lạc nghiệp, trong lòng Nghê Thường rất cao hứng. Nhưng nghĩ đến biên ải gần đây có chuyện, chân mày nàng cũng cau lại.
Đông Phương ôm nàng vuốt ve giúp nàng giải sầu khinh thường nói: "Ta biết bọn họ thủ lĩnh Hoàng Thái Cực còn phái đệ đệ hắn Đa Nhĩ Cổn đến lấy lòng ta. Man Di vẫn là Man Di, nghĩ là cho một chút ân huệ như vậy thì có thể đánh động được ta sao, khiến ta không tiếc làm giặc bán nước." Đông Phương đưa mắt nhìn trụ kẹo hồ lô không xa đây, cũng từng nghĩ đến sống chung cùng Nghê Thường, trong lòng vui vẻ, trong lời nói dĩ nhiên cũng có chút không bình tĩnh.
"Hậu Kim coi như là cũng chịu ân huệ Minh triều, khi thấy Minh triều chia đôi, bọn họ liền sinh ý xâm lăng?" đúng là không phải người cũng tộc, kỳ tâm cũng dị, cho ân huệ nhiều hơn nữa cũng không thể bỏ đi lòng dạ tham lam của bọn họ. Nghê Thường đối với những kẻ như vậy vô cùng khinh thường. Mặc dù đối với đám hủ bại trong triều có bất mãn, nhưng nàng là người hán, sao có thể tha cho đám người Man Di kia dám động đến trung nguyên. "Đại quốc ta rộng thênh thang, dĩ nhiên là địa linh nhân kiệt, há có thể cho đám Man Di kia tùy tiện động đến, không biết tự lượng sức mình."
"Bất quá ta thấy Đa Nhỉ Cổn cũng không phải loại người tầm thường, nghĩ đến hắn và Hoàng Thái Cực cũng có chút bản lĩnh." nghĩ đến hai hoàng đến Nam Minh và Bắc Minh kia trong lòng Đông Phương có chút lo lắng. Nếu Hậu Kim có lòng dạ tham lam, bọn họ có thể bỏ đi thành kiến mà liên thủ không?
Nghê Thường để xuống mấy văn tiền lấy một xâu hồ lô lớn đưa cho Đông Phương: "Ta cũng có nghe nói bản lĩnh của Hoàng Thái Cực, có lẽ cho Minh Nguyệt Hiệp ta nằm ở Xuyên Thục phía nam, hắn cũng không thể động đến được, bất quá người cũng nên cẩn thận, nếu hai người không liên thủ, rất có thể Bắc Minh vì tự vệ mà đầu hàng Hậu Kim."
"Nếu là ba năm trước, nói không chừng chúng ta thật thủ thúc vô sách. Dù sao giang hồ là giang hồ, triều đình là triều đình. Nhưng hiện tại cũng không nhất định. Hậu Kim muốn nhúng tay, cũng phải xem có bản lãnh đó không đã." chỉ cần các nàng thổi tin đồn. thì Nam Minh và Bắc Minh có thể để cho Hậu Kim làm xằng bậy được sao? Bắc Minh ngăn cản, tất nhiên Man Minh sẽ không cùng làm vậy, nói không chừng sẽ xuất trợ binh giúp Bắc Mình, đến khi đó Hậu Kim còn có thể gây sợ hãi nữa sao?
Nghê Thường cũng biết những thứ này lợi hại, chỉ là nhìn Minh triều chia cắt có chút đáng tiếc.
Đông Phương thấy mắt Nghê Thường ưu tư cũng biết nàng có chuyện không vui, tiện tay lấy xâu kẹo hồ lô trong tay đưa cho hài tử đứng bên cạnh nhìn, thu được nụ cười sáng lạn: "Chúng ta đi Võ Đang đi, dù gì Hà Ngạc Hoa cũng gửi thiếp mời cho chúng ta rồi, không đi thì đến xem một chút cũng được."
Nghĩ đến nữ tử thanh tú kiên cường kia, Nghê Thường rất có hảo cảm. Cắn một miếng trên xâu kẹo hồ lô của Đông Phương đang cầm, "Vậy chúng ta nhanh đi thôi!"
Đông Phương cười nhìn người chạy trước mặt mình, đưa tay cầm miếng mứt hồ lô bị Nghê Thường cắn dở rút ra cho vào miệng, hương vị thật ngọt ngào, mặt mũi theo đó cũng nhu hòa hơn: "Nghê Thường chờ ta với ~"
Tác giả có lời muốn nói
Hai người hạnh phúc du sơn ngoạn thủy, tiện thể thay đổi chút lịch sử, ha ha.
--- Toàn văn hoàn ---